“Chuyện.... Chuyện này không phải sự thật!”  

             Khuôn mặt Bách Lí Kinh Vĩ run rẩy kịch liệt, cả người ảo đảo, sau đó nhanh chóng lùi một bước về phía sau. Trong lòng hắn ta vô cùng lo sợ, lập tức hoảng hốt: nói “Tại sao lão tổ tông lại có thể rớt xuống thế hạ phong dưới kiếm của tiểu tử đó được chứ? Chuyện này, làm sao có thể được?”  

             Những người còn lại sau khi chứng kiến toàn bộ sự việc thì cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, khó có thể tin được. Đường đường là Bất Bại Kiếm Tôn mạnh nhất năm châu, nhưng rốt cuộc lại xuất hiện dấu hiệu bại trận. Việc này... Đúng là trước đây bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới.  

             Thân thể của hoàng đế Bách Lí Kinh Thế đã yếu đi, nhưng ngay lúc này thì trở nên tê liệt hoàn toàn mà ngã quỵ xuống đất, trên mặt tràn đầy vẻ hốt hoảng. Nếu lão tổ tông thất bại trong cuộc chiến này, vậy thì chắc chắn cơ nghiệp mấy ngàn năm nay của đế quốc Kiếm Tinh sẽ sụp đổ!  

             Mặc dù bọn người Đan Thanh Sinh tin tưởng Trác Uyên có cơ hội đánh bại Bách Lí Ngự Thiên, nhưng trăm triệu lần không ngờ rằng tiểu tử đó lại mạnh đến trình độ này, chỉ một kiếm mà đã có thể trấn áp thế cục. Hơn nữa, nếu như vừa rồi không có Phách Thiên Kiếm ngăn cản một phần thay cho lão quái vật kia, e rằng chỉ trong nháy mắt đã có thể một kiếm chí mạng.  

             Sau khi tiểu quái vật này lĩnh hội được Xung Thiên Kiếm thì cũng không thể mạnh tới mức vô lý như vậy được. Thượng Quan gia nắm giữ Xung Thiên Kiếm nhiều năm như vậy mà cũng không giữ nổi, hơn nữa còn không bằng tâm cảnh của người mới chỉ tu trăm năm.  

             Khi Thượng Quan Phi Vân nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hoảng hốt một hồi. Xung Thiên Kiếm có thể mạnh tới như vậy sao? Sao trước đây lão ta lại không biết chứ?  

             Cũng chỉ có Tiểu Tam Tử là sống lưng thẳng tắp, hắn lau một chút máu ở khóe miệng, rồi khẽ liếc nhìn cánh tay đỏ bừng của Trác Uyên, bật cười một tiếng, trong lòng hắn vô cùng hiểu rõ.  

             Hắn hiểu, rằng Xung Thiên Kiếm được lĩnh hội từ trong sức mạnh của Trùng Thiên Kỳ Lân, cho nên mới tương sinh tương khắc cùng với Trùng Thiên Kỳ Lân như vậy. Mà hôm nay Trác Uyên lấy cánh tay Kỳ Lân này để thi triển Xung Thiên Kiếm, đúng là tương sinh nhất thể, làm ít mà công to. Đó cũng chính là lí do vì sao Xung Thiên Kiếm của hắn mạnh vượt bậc so với bốn loại kiếm pháp còn lại!  

             Ngay cả Phách Thiên Kiếm cao cấp nhất của lão quái vật kia cũng khó mà có thể chống đỡ được một kiếm từ hắn!  

             Nét mặt ai nấy đều tràn ngập căng thẳng mà theo dõi tiếp tình hình cuộc chiến, cuối cùng vẻ mặt của Bất Bại Kiếm Tôn cũng nghiêm túc trở lại, lão ta chăm chú nhìn đối thủ mạnh nhất từ trước tới giờ trong suốt cuộc đời đang đứng ở ngay trước mặt mình, đôi mắt lão ta hơi híp lại, cuối cùng trong ánh mắt khẽ lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.  

             Răng rắc răng rắc...  

             Từng tiếng vỡ vụn bất chợt vang lên bên tai lão ta. Ngay sau đó, Bách Lí Ngự Thiên nhẹ cử động, lão ta cúi đầu nhìn thoáng qua lồng ngực của mình, nhưng lại thấy bộ giáp bằng thép của mình đã bị rạn nứt ra từng chút một, có lẽ đây là do lực dồn ép của Xung Thiên Kiếm gây ra!  

             Ý trời, đúng là ý trời...  

             Trong lòng Bách Lí Ngự Thiên thở hắt ra một hơi, lão ta thầm than thở trong lòng.  

             Vốn dĩ còn định tự mình kết thúc trận đánh cược từ trăm năm trước này một cách nhanh chóng, sau đó đường đường chính chính mà đi tới nơi đó. Nhưng xem ra là không thể rồi, đối phương cực kỳ mạnh, nếu không dùng toàn lực ứng phó, e rằng lão ta sẽ không có khả năng được nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới!  

             Ria mép của Bách Lý Ngự Thiên hơi run rẩy, khóe miệng lão ta khẽ cong lên, ánh mắt lại nhìn về phía Trác Uyên lần nữa, lão ta ném trường kiếm xuống, ngọn lửa chiến đấu trong mắt mỗi lúc một bùng cháy rực rỡ hơn: “Trác Uyên, mau tới đây, chúng ta cùng nhau kết thúc trận chiến đỉnh phong này đi!”  

             “Vậy ta sẽ không khách sáo nữa!”  

             Trác Uyên vung mạnh ma kiếm, hắn hét lớn một tiếng, người và kiếm hợp nhất thành một, một nhát Xung Thiên Kiếm quang lần thứ hai chém ra nhắm thẳng về phía Bách Lý Ngự Thiên, chỉ trong chớp mắt đã tới gần lão ta.  

             Thế nhưng lần này, Bất Bại Kiếm Tôn cũng không dám khinh địch, tròng mắt lão ta khẽ lay chuyển, sau đó nhanh chóng né sang một bên, song, đồng thời vọt tới, lấy Phách Thiên Kiếm che chắn ngay trước người.  

             Cương kình của Xung Thiên Kiếm chếch sang bên cạnh, nó xẹt qua rồi ma sát với Phách Thiên Kiếm, uy áp khủng khiếp khiến cho vết rạn ngay trước ngực ở áo giáp của lão ta càng thêm vang lên tiếng răng rắc răng rắc như sắp vỡ vụn, khiến cho lão ta không tự chủ được mà thầm thở dài một hơi.  

             Sức mạnh của Xung Thiên Kiếm này thật sự rất đáng sợ, chỉ là kiếm khí thôi mà đã có uy lực như vậy, nhưng cũng sắp đến lúc rồi...  

             Nghĩ như vậy, sau khi Bất Bại Kiếm Tôn tránh thoát khỏi một kiếm mạnh mẽ kia, nhìn lại Trác Uyên lần nữa, cũng không biết từ lúc nào, Trác Uyên đã cầm theo ma kiếm theo sát phía sau, giết đến tận cửa. Lão ta liên tục cười lớn: “Ha ha ha... Tuy rằng sức mạnh của Xung Thiên Kiếm rất lớn, nhưng khi đối mặt với cao thủ kiếm tôn như ta, vậy thì khả năng đánh trúng mục tiêu cũng không quá cao, vẫn nên tiến lên tự mình ra tay giáp lá cà như ta thì tốt hơn đấy!”  

             Choang!  

             Lão ta vừa nói hết câu, trong ánh mắt Trác Uyên chợt hiện lên một tia sáng đỏ rực, một kiếm chém xuống. Bất Bại Kiếm Tôn vội vàng nâng kiếm lên để cản, hai thanh kiếm va vào nhau, âm thanh leng keng lại vang lên lần nữa. Chẳng qua, dưới sức mạnh to lớn của Trác Uyên, trong lòng Bất Bại Kiếm Tôn bất ngờ vô cùng nên cũng không tránh khỏi việc bị áp chế lần nữa, ma kiếm của hắn đè Phách Thiên Kiếm xuống, rồi một đường đâm thẳng vào lồng ngực của lão ta xong mới ngừng lại được.  

             Răng rắc răng rắc...  

             Cảm nhận được áp lực liên tục ập đến, vết rạn trên áo giáp của Bất Bại Kiếm Tôn vỡ vụn xuống đất mỗi lúc một nhanh chóng hơn, thậm chí còn có thể nhìn thấy những đường vân màu đen đang mon men leo lên trên toàn bộ áo giáp, lão ta cảm giác như nó có thể sẽ nổ tung bất cứ lúc nào vậy.  

             Bất Bại Kiếm Tôn hiểu rõ tình huống hiện tại của mình, khẽ cắn chặt răng, hai mắt lão ta nhìn chằm chằm vào bóng dáng người nam tử đã gần trong gang tấc kia, nhưng lão ta cũng không hề sợ hãi chút nào. Thay vào đó, khuôn mặt lão ta đỏ lự lên, sau đó dùng sức mà rống gào lên một tiếng, bóng dáng của Trác Uyên đang đến gần lão ta lập tức bị đẩy lùi trở về!  

             “Tiểu tử, ngươi dám ngang nhiên xông vào cảnh giới của ta như vậy, nực cười thật đấy, Lôi Động Bát Phương!”  

             Một tiếng rít gào giận dữ đã khôi phục trở lại khí thế của Bất Bại Kiếm Tôn, lão ta đột nhiên vung Phách Thiên Kiếm trong tay lên, vạn tia sấm sét trên bầu trời bất ngờ bổ xuống, từng đợt lôi kiếm khủng bố liên tục bổ xuống đầu Trác Uyên từ bốn phương tám hướng, trông vô cùng dữ tợn.  

             Phải biết rằng, vào lúc này, Trác Uyên đang ở trong phạm vi cảnh giới của người khác, nên hắn cũng không thể khống chế được sức mạnh của trời đất nơi này, không thể dùng Xung Thiên Kiếm phong ấn những tia sấm sét này như trước nữa. Có thể nói, trong cuộc chiến giữa hai cao thủ Quy Nguyên, mỗi người đều có một lĩnh vực riêng của mình. Mà ngang nhiên chạy vào lĩnh vực của người khác, là một hành động hết sức nguy hiểm, chẳng khác nào tự từ bỏ lợi thế lực lượng trời đất của chính mình. Nếu không phải là vì không còn cách nào, hoặc chắc chắn thành công chỉ trong một phát, vậy thì người bình thường sẽ không bao giờ làm như vậy.  

             Nhưng bây giờ, Trác Uyên lại chịu mạo hiểm mà tự mình lao vào thiên địa Lôi Kiếm của Bách Lý Ngự Thiên để đánh cận chiến như thế này. Vừa rồi nếu có thể thắng bằng một chiêu thì không nói. Thế nhưng rất hiển nhiên, rằng người ta đã phòng thủ được, sau đó còn phản công mạnh mẽ trở lại.  

             Lần này, người gặp nguy hiểm chính là Trác Uyên!  

             Mà Bách Lí Kinh Vĩ nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt hắn ta không khỏi sáng ngời, lại có hi vọng rồi.  

             Tuy nhiên, đối mặt với tất cả chuyện này, Trác Uyên vẫn ung dung như trước, trông hắn không hề có chút nào gọi là hoang mang bối rối cả. Ma kiếm màu vàng trong tay vẫn tiếp tục phát ra ánh sáng rực rỡ chói lọi, cùng với đó khí tức nóng bỏng cuồn cuộn trong trường kiếm không ngừng tuôn trào ra.  

             “Kiếm pháp Phần Thiên, Phần Thiên Chử Hải, kiếm động trời cao!”  

             Phá!  

             Ngửa đầu vung kiếm lên trời cao, từng đợt ánh sáng nóng rực đột ngột bắn ra bốn phương tám hướng. Chỉ trong giây lát, toàn bộ bầu trời đều hiện ra tầng tầng những ngọn lửa màu vàng óng trông giống hệt như từng tầng lá chắn hỏa diễm, khiến cho bầu trời và mặt đất trở nên cách biệt. Kiếm quang Tử Lôi đánh vào mặt trên của lá chắn hỏa diễm khiến cho những tiếng động ầm ầm đinh tai nhức óc không ngừng vang lên, sau lại tiêu tán không thấy đâu nữa chỉ trong chớp mắt.  

             Phần Thiên Kiếm cũng giống như Phách Thiên Kiếm vậy, đều có sức mạnh dương cương, nhưng cũng có những chỗ khác biệt. Trong dương của Phần Thiên Kiếm có nhu, mặc dù cương nhưng không quá bá đạo. Đối với sức mạnh kinh trời động đất này, chính là lấy nhu thắng cương, hòng đốt cháy tất cả thành hư vô.  

             Kết quả là, chỉ trong tích tắc Bách Lý Ngự Thiên đã phải mượn năng lượng trời đất để chặt đứt kiếm cương diễn ra trong phạm vi lớn này, mới coi như là tạm thời đứng vững được. Tuy rằng mới chỉ trong một thời gian ngắn mà thôi, nhưng mà như vậy cũng quá đủ đối với lão ta rồi!  

             Phá!  

             Sau khi ngăn cách Bất Bại Kiếm Tôn với trời đất, Trác Uyên đã tìm ra ưu và khuyết điểm của mình đối với đối phương, hắn lắc mình một cái, sau đó lại một lần nữa xuất hiện ngay trước mặt Bách Lý Ngự Thiên. Ánh sáng màu đỏ sậm trong tay khẽ lóe lên, Xung Thiên Kiếm lập tức nhắm thẳng vào đầu lão ta rồi bổ mạnh xuống một lần nữa.  

             Ầm ầm!  

             Một nhát kiếm đỏ rực đánh ra, chỉ trong nháy mắt đã lao tới chỗ của lão ta. Tròng mắt Bách Lý Ngự Thiên co rụt lại một cách dữ dội, lão ta khẽ cắn mạnh môi, sau đó vội vàng nhấc kiếm lên để ngăn lại lần thứ hai. Nhưng lúc này đây, bởi vì khoảng cách quá gần nên lực của kiếm cũng mạnh hơn, nhát chém cũng càng trở nên chuẩn sát hơn. Bách Lý Ngự Thiên không thể lay chuyển được gì, đã thế còn bị thần kiếm đánh mạnh vào ngực, ở ngay vị trí trung tâm, khiến cho tất cả sức lực của bản thân bị triệt tiêu hoàn toàn.  

             Rầm!  

             Gần như chỉ trong nháy mắt, áo giáp dãi nắng dầm mưa từ lâu của Bất Bại Kiếm Tôn vang lên tiếng ầm ầm, rồi hoàn toàn vỡ vụn. Sức mạnh của Xung Thiên Kiếm lập tức vọt thẳng vào tim phổi của lão ta, khiến lão ta không kìm được mà phun ra ngoài một ngụm máu tươi đỏ thẫm. Sau đó thân thể lão ta như sao băng rơi xuống đất, ầm một tiếng, cả người lão ta lập tức đập thẳng xuống mặt đất. Lúc này từng đợt bụi đất nhanh chóng bốc lên, làn sóng xung kích mạnh mẽ ấy khiến cho không ít tướng sĩ Kiếm Tinh đều tan tành thành mảnh nhỏ chỉ trong nháy mắt, hơi thở bị chôn vùi, không tới hai trăm ngàn nhưng cũng hơn một trăm ngàn người gặp nạn.  

             Bách Lí Kinh Vĩ nhanh chân lẹ mắt nằm sấp xuống đất lần nữa mới có thể tránh khỏi, còn bọn người Đan Thanh Sinh thì dùng khí lực toàn thân để ngăn chặn lại dư âm lao tới như trước, hòng bảo vệ cho mọi người ở phía sau, nhưng thân thể của bọn họ thì cũng đang run rẩy không ngừng.  

             Đợi khi tất cả đã tiêu tan thành mây khói, yên bình trở lại, Trác Uyên vẫn tùy ý đứng trên mặt đất trong không gian như trước, nhưng bầu trời màu tím kia đã biến mất hoàn toàn không còn dấu vết gì nữa. Dường như Bất Bại Kiếm Tôn đã không thể nào điều khiển được nữa, hoặc có thể nói, thậm chí, bây giờ người điều khiển đã...  

             Đôi mắt Bách Lí Kinh Vĩ không ngừng run rẩy, lặng nhìn cái hố dài hơn mười cây phía trước, ánh mắt hắn ta trở nên vô hồn, sau lại xụi lơ mà quỳ rạp xuống đất hoàn toàn: “Làm sao có thể, lão tổ tông... bại trận sao?”  

             “Bách Lí Ngự Thiên đã chết, chúng ta thắng rồi!”  

             Nhìn lên trời không còn tiếng sấm nào nữa, bầu trời đã khôi phục vẻ tĩnh lặng, Cầm Sắt Kiếm Vương không khỏi hít sâu một hơi, hét lớn một tiếng, thân thể kích động mà lắc lư không ngừng.  

             E rằng ngay cả Bất Bại Kiếm Tôn cũng không thể chịu nổi sức mạnh Xung Thiên Kiếm này của Trác Uyên, không thì, nếu lão ta còn sót lại một chút hơi thở, một chút sức lực, vậy tại sao tiếng sấm trên bầu trời màu tím kia lại có thể biến mất không dấu vết như thế được chứ?  

             Thiên Ma Điện và những trọng phạm của bốn châu cũng cùng lúc hiểu được điều này, mọi người không nhịn được mà reo hò trong vui sướng, người nào người nấy đều vô cùng phấn khởi. Thế nào bọn họ cũng không ngờ rằng, đường đường là Bất Bại Kiếm Tôn nhưng cũng sẽ có ngày bại trận như vậy.  

             Chỉ có Kiếm Vương và các tướng sĩ Kiếm Tinh là lần lượt quỳ rạp xuống đất, hai mắt đờ đẫn, trong lòng không thể tin được sự thật trước mắt.  

             Lão tổ tông... Sao có thể bại trận được?  

             Chẳng qua, mặc kệ bọn họ có tin hay không, đó là sự thật đã định sẵn rồi. Ánh sáng tím tan biến, Kiếm Tinh sụp đổ, số trời định cho những con người bất bại ở đế quốc bất bại đã đến!  

             Kết quả là, vài nhà vui mấy nhà buồn, cùng với từng tiếng hô vang hứng khởi bừng bừng thì còn có những tiếng than thở ai oán, Trác Uyên cũng nhìn chăm chú vào cái hố phía dưới kia, hắn âm thầm cảm nhận kỹ càng, im lặng không lên tiếng.  

             Tuy rằng một kiếm khi nãy rất mạnh, nhưng cùng lắm thì cũng chỉ làm cho lão ta trọng thương, còn về mạng của lão ta thì, vẫn chưa đến mức...  

             Xoẹt xoẹt xoẹt!  

eyJpdiI6IisyS1F4UzJ1eU9pQ0V4SmxNdnRsU0E9PSIsInZhbHVlIjoiTzFLMURYQ2FnMjVWSjNGY0tpaURYaVI0VU5lS1g0VjlaUXlVZlE2MGUwWHJRUm9cL3VDeHlwazE0aFZYbTFCUWttMXlWYkRPYmtlQnY4dHcreE1TeGp6ZVl4OUhVNXAzMGVkYXJkTmNWVHZzYVlGZ2hCWjBVZ1pBMjRcLzVLdnM4bDhmd2ZZTlwvZnBPbVZydTFybUc5b2VQWUx0T0hxQnhEN1pKTG9PZUdXU3Q4dmxmMjI2VVpSN2s2Y2RqMERocDA0Q0VERUF5b1RBckQ0Tk80OUtTNkdWZm95ZG1wOHY4M2dvdFJhM0cwWHptcSt0aDNtbnVHXC9vZWNiajFOVDBFVDNLcVo5Q2Q3SkRWVlpKdGFESGZZNUNIUFwvOFhWTW1LUFV2UGU3bWtNd2pIS2ErQjVjNDZSVGQ0eDBwMENrblYxRDVBRzlRTVlsMXJnYUtIbXdFZGJtUVZQMVhObENXYUdXR3E5cTZ0NnZhNkl1M0NrRFhTUDQ5dnRsOERGcTFVRWhwdEdyVGo5Q0xIczU5TDFkdlR6ZFhKeW9TeGhsR1hPcHdFMFdcLzRja1AyTDZoV3k3NU12UHpxejRzd2grZ09yeTMwMzlQbWx0UGdnc3IxUEFRSzhiQWc9PSIsIm1hYyI6IjQ0Y2MzMGEwZWEyZmZmZmJkMjIwNWM0NGNhNjdhNWMxMjUxODVkYTcwMmEzNmYzMjI0NjZlNzg0NDBkMjRiNGMifQ==
eyJpdiI6Ijc4U256K0ozYzBCOVVqbTJleU9aOWc9PSIsInZhbHVlIjoieklzMnFjVUVyb0tZeUd3b3doYzlhR3dCWmhhZTNndk15bTRjR2NlYXV3a1c2RlZqRFZSajAyVEYwbFFobUZoc09DMjdQMnFRbFJYT215QVdBWG5XYlwvdTJHNzdONDhJb3pPMDAxWU42MytCK2NSdTVleHhQVlJYUXdBUGpTRlEzSWMraFRXM1B2YlE1N3gyc0FTNktCMmh2eVZOYms5ejFKZHllTXVVbkhiYUVGOUpoakNWcm9VQnphYXhzRk5oaTlPNzdHbm1nXC9JMUtqdUJqWmF2cjkwWTZ1QkRleDhMWHZaNUgzWXdrdHFhXC9nXC91ZDhMWVZXaStVbExyVEtmWVZieTc3cVJXV1pkTHBSdERyT0JQVHF1amNtaUNKWHlzT2JqVUVyNGFEYzhDMUJva2JuVGlrYkpFT2IrQWo0RlBIVExGUlYyRnlhSFBtc0Z0MkMxeFBtekVJeDJia0lFajRkNlNjN2VYVjlPc1RIZVhLbTlTVlpwNUZHT09HNkJxTGdYcUdTV2lIeEhFeUZDc2lNSlRvSnB6ZGltMU5YK0ZPOU4rQk9jY1oyYlp3cWhnTkROUnoweDFxaTRlSkF1anBZbUs1eGRRYXNaQjhMaU42ZGgxbVdnalQrZDFzbExXSFNoeWtpSWE3K21DTUVpaVoxXC80QWt2bHFrVkZHSGlWVFdcL285SGxUcllkTStwclRIVTFib1h3NmN3b0gzRVRWRnQrTURQVXJwMVdUeEg0Zk1YOCtPQ0djK3NTWnVWcnBwSE4xZ1lUTnlkZG01dTZLTXNwZjBlN0RZRUZBb2xibHljczhnK05vbjRrWT0iLCJtYWMiOiJjZjgxMTlmNTBiOWIwOWQ4NTZhMGI3ZjdmYzJjODMzNDU4YTcyY2EwYjUxYmM5YTNhN2M3ZmFiNjQ4YTJmYjI4In0=

             Ngay sau đó, một giọng nói già nua lập tức lên từ dưới đáy hố sâu: “Ài, không ngờ rằng lại phải đi đến bước này. Chỉ tiếc là nếu cứ như vậy thì thật quá nhàm chán rồi. Trác Uyên...”

Ads
';
Advertisement
x