Cơ thể không khỏi run rẩy dữ dội, mọi người ở đây nghe được âm thanh vừa quen thuộc, lại vừa đáng sợ kia thì bất giác tất cả đều trở nên ngây ngẩn cả người. Ngay sau đó, cổ ai nấy đều vô cùng cứng ngắc, chậm rãi mà quay đầu nhìn về phía cái hố sâu kia, mí mắt co giật không ngừng. Tuy nhiên, có người trong mắt toát lên sự sợ hãi xen lẫn với kinh hoàng, thì cũng có người kích động trong sự hy vọng.
Kiếm Tinh... Vẫn chưa hết thời!
Ầm ầm!
Những tia Lôi Viêm lại một lần nữa xuất hiện trên thế gian, toàn bộ bầu trời lạp tức biến thành một mảnh màu tím, không còn sót lại một chút bóng tối âm u nào nữa. Thậm chí, không chỉ bầu trời, mà ngay cả nơi tiếp giáp giữa trời và đất cũng có những lôi xà màu tím đang liên tục di chuyển, tự do lượn lờ qua lại.
Chỉ trong nháy mắt, Trác Uyên đang đứng trên không trung đã lập tức bị ánh sáng tím ở khắp nơi từ trên trời xuống dưới đất, cả bốn phương tám hướng xung quanh, bao trùm hoàn toàn, không thể trốn thoát được!
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Con ngươi bất giác co rụt lại, trong lòng Đan Thanh Sinh lập tức cảm thấy hoảng hốt, sốt ruột đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Nhìn cảnh tượng những tia sấm sét di chuyển tán loạn gần trong gang tấc ngay trước mắt này, trên trán lão ta đã sớm rịn đầy những giọt mồ hôi tinh mịn: “Đây không phải sức mạnh trời đất, rốt cuộc là tại sao, tại sao toàn bộ thiên hạ lại giống như là đã rơi vào trong tay của lão quái vật này vậy?”
Ầm!
Thế nhưng, lão ta vừa nói hết câu, trong nháy mắt một tia Lôi Viêm bên cạnh đã đánh lên người lão ta, rồi nổ tung ngay sau đó, lập tức khiến cho lão ta bị đánh bay hơn hai mươi mét. Khuôn mặt lão ta đỏ ửng cả lên, trong miệng không khỏi phun ra một ngụm máu tươi đỏ thẫm, trong mắt ngoại trừ hoảng sợ ra thì còn có vẻ hoang mang vô cùng.
Mà những người còn lại nhìn thấy Lôi Viêm bên cạnh có thể công kích mọi người bất cứ lúc nào thì càng thêm sợ hãi hơn, sợ tới mức tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này, rõ ràng chúng ta đang ở trong lĩnh vực của lão yêu quái đó, nhưng tại sao chúng ta lại cùng lúc xuất hiện ở đây chứ? Ngay cả khi lão ta là cao thủ Quy Nguyên Cảnh, có sức mạnh khống chế trời đất, mà cho dù có thể điều khiển bầu trời, cũng không thể khống chế tất cả mọi thứ được. Nhưng bây giờ, dường như mọi người cảm thấy thiên hạ này đã bị lão ta nắm giữ trong lòng bàn tay. Còn bọn họ đều trở thành tù binh trong thế giới của lão ta, chỉ cần có một chút không phục sẽ bị lão ta xóa sổ một cách dễ dàng.
Việc này, thật sự rất đáng sợ!
Đám người Cầm Sắt Kiếm Vương cùng với Lăng Vân Thiên thấy những tia Lôi Viêm bên cạnh, mồ hôi lạnh không khỏi toát ra đầy đầu. Còn Bách Lí Kinh Vĩ lại cười lớn một tiếng, hắn ta dốc sức ôm quyền, cung kính nói: “Lão tổ tông uy vũ, thiên hạ vô địch. Chỉ cần có lão tổ tông ở đây, Kiếm Tinh chúng ta sẽ vĩnh viễn không suy vong. Ha ha ha...”
"Lão tổ tông uy vũ!"
"Lão tổ tông uy vũ!"
Nghe được lời này của hắn ta, tướng sĩ Kiếm Tinh như được bơm máu gà, bọn họ khua nắm đấm, liên tục hò hét, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn. Còn lại là bốn châu và đệ tử Thiên Ma Điện, mỗi người đều mang vẻ mặt nặng nề, trái tim như rơi xuống đáy vực.
Bọn họ biết Bách Lý Ngự Thiên rất mạnh, nhưng bây giờ, lão quái vật này đã không chỉ mạnh mẽ đơn giản như vậy, là mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, đã sớm vượt xa khỏi phạm vi mà bọn họ có thể nghĩ tới rồi.
Nhìn những tia sét đang di chuyển tán loạn bên người kia, như thể bất cứ lúc nào hay bất cứ khi nào cũng có thể giải quyết bọn họ chỉ trong một cái chớp mắt, tâm trạng kích động vừa rồi bây giờ đã bị sự tuyệt vọng không ngừng lấn áp.
Hiện tại bọn họ giống như những con chuột nhỏ bị lão gia hỏa kia nhốt ở trong lồng, tùy ý lão ta xâu xé vậy. Hơn nữa, vào lúc này lão gia hỏa kia đã không phải là người nữa rồi, mà giống như... Thần!
Thế nhưng khi đối mặt với sự tồn tại đáng sợ của Thần, ai có thể chống đỡ được đây?
Nghĩ như vậy, mọi người không tự chủ được mà lập tức nhìn về phía bóng dáng kiêu ngạo đang lơ lửng trên không trung kia của Trác Uyên, trong lòng bọn họ thầm chất chứa một tia hy vọng cuối cùng. Trên thế gian này, có thể chống lại Thần, đồng thời có thể đối đầu đời đời kiếp kiếp với thần, chỉ có Ma mà thôi.
Chỉ là Trác Uyên, Ma này của ngươi có sức nặng đấy không?
Trong lòng do dự một lúc lâu, tất cả mọi người ở đây đều âm thầm cầu nguyện, mong sao lần này đúng thật là đạo cao một thước ma cao một trượng...
Rầm!
Một tiếng đá nổ tung vang lên, kèm theo đó là từng tia sấm sét xé trời đánh xuống, thân hình hùng vĩ của Bất Bại Kiếm Tôn từ từ bay ra khỏi hố sâu, toàn thân nổi đầy sấm sét giống như Lôi Thần hạ thế xuống nhân gian. Tuy rằng áo giáp trước người đã vỡ vụn hoàn toàn, khóe miệng thì vẫn còn vương một vệt máu, nhưng ánh sáng lóe lên trong mắt lão ta lại mỗi lúc một thâm thúy hơn, khí thế toàn thân cũng càng thêm cuồng bạo và sâu đến mức không lường trước được!
Nhìn thấy cảnh này, bọn người Bách Lí Kinh Vĩ lại càng thêm mừng rỡ, bọn họ lại lần nữa gào thét đến mức lạc giọng: “Lão tổ tông uy vũ, lão tổ tông uy vũ..."
“Trác Uyên, đối với những kẻ trần tục thì có thể không hiểu rõ ràng lắm, nhưng ta nghĩ chắc hẳn ngươi biết mà nhỉ?”
Hoàn toàn không hề để ý đến người của Kiếm Tinh đang mừng như điên bên này, Bách Lí Ngự Thiên chỉ chăm chú nhìn Trác Uyên đang hờ hững đứng trên không trung như trước, lão ta thầm nở một nụ cười quái dị.
Trác Uyên khẽ gật đầu, hắn từ chối cho ý kiến: “Trên cảnh giới Quy Nguyên là Linh Vương Cảnh, có sức mạnh nắm giữ không trung. Nếu nói cao thủ Quy Nguyên chỉ có thể khống chế lực lượng phía trên đỉnh đầu, mượn nó để trợ chiến, vậy thì Linh Vương giống như một vị tướng soái nơi biên cương, có thể khống chế toàn thể không gian trong một khu vực. Sức mạnh của ngươi đã rải rác từng xó xỉnh của nơi này, có được tất cả chỗ này đều là do ngươi cướp đoạt, cho nên cũng có thể gọi là Linh Vương!”
"Không sai, quả nhiên là ngươi khác biệt hoàn toàn so với những kẻ phàm phu tục tử kia, biết rất nhiều thứ mà bọn chúng không biết!"
Hai mắt bất giác sáng ngời, Bách Lí Ngự Thiên không khỏi cười lớn một tiếng, lão ta gật đầu nói tiếp: “Trác Uyên, lần đầu tiên khi ngươi nói với lão phu về cảnh giới trên Quy Nguyên, lão phu vẫn còn có chút thắc mắc, nhưng cho đến tận khi nhìn thấy ngươi đánh nhau với Hải Yêu, trong lòng ta vẫn tồn tại một chút nghi ngờ như trước. Thế nhưng, ngay khi hoàn toàn đột phá thì ta đã thật sự cảm nhận được lực lượng mà ngươi từng nói, lúc này ta hiểu rằng, ngươi không hề lừa gạt ta, đó là sự thật. Đế Thánh Hoàng Linh Phàm là thật, Thiên Ma Sơn cũng là thật! Vì thế, ta rất muốn nhìn xem, không chờ đợi được mà rất muốn tận mắt thấy một lần. Hơn nữa, một vài ngày nay sau khi đột phá, ta cũng cảm thấy thân thể trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giống như có một lực lượng nào đó mạnh hơn đang kêu gọi lão phu hãy mau rời đi vậy!”
Vậy sao ngươi còn không rời đi?
Nghe thấy lời này, bọn người Lăng Vân Thiên cay cú vô cùng, trong lòng vô cùng oán giận. Nét mặt Trác Uyên cũng khẽ dao động, trong lòng tự phân tích đánh giá, sau khi đột phá Quy Nguyên Cảnh, quả nhiên là không thể tiếp tục sống ở phàm giới được, thảo nào phàm giai không tồn tại Siêu Phàm Nhập Thánh, xem ra bọn họ đều đã rời đi cả rồi. Chỉ là... Sau khi rời khỏi thì đi tới đâu, tại sao chưa ai kể về nơi đó chứ?
Trác Uyên lẳng lặng suy nghĩ, Bách Lý Ngự Thiên cũng khẽ nhếch miệng cười, lão ta tiếp tục nói: “Về lý mà nói, hẳn là lão phu sẽ thuận theo tự nhiên, tới xem thế giới mới kia thế nào. Nhưng lão phu vẫn nhớ rõ cuộc hẹn chiến đấu vào trăm năm trước kia, tuy rằng không biết ngươi sống chết như thế nào, nhưng vẫn muốn đến nhìn một chút. Hơn nữa, lão phu đã nói với Kinh Vĩ rồi, đế quốc sẽ nhanh chóng có biến đổi lớn. Ta đã sai luyện khí sư chuẩn bị một một chiếc áo giáp linh binh cấp mười một, để áp chế tu vi của lão phu, tránh bị cưỡng chế khi rời khỏi đây.”
“Nhưng không ngờ rằng trời toại lòng người, ngươi thật sự đã tới. Rốt cuộc lão phu cũng có thể thoải mái mà đánh một trận, cũng triệt để chấm dứt với tiểu tử ngươi rồi, ha ha ha...”
“Đã như vậy, thế tại sao ngươi không dốc toàn lực để ứng phó chứ?”
Chân mày Trác Uyên cau lại, hắn khẽ cười một tiếng, nói: “Ra là ngươi cảm thấy sức mạnh Quy Nguyên Cảnh của ngươi có thể giải quyết được ta phải không?”
Bách Lý Ngự Thiên mỉm cười, lão ta thản nhiên gật đầu, cũng không phủ nhận, đáp: “Trác Uyên, nếu ngươi đã biết đến Linh Vương Cảnh, thì hẳn là cũng hiểu được chỗ đáng sợ của nó. Nếu ta dùng Linh Vương cảnh để đánh với ngươi một trận, vậy thì có chút bắt nạt người quá đáng rồi, lão phu cũng đánh không được thoải mái. Nhưng trăm triệu lần không ngờ rằng, trải qua trăm năm, cánh cửa cảnh giới của ngươi đã mạnh tới mức độ như thế này. Một kiếm khi nãy, nếu không phải lão phu có thân Linh Vương, cho dù không chết, thì e rằng cũng sẽ trọng thương. Nhưng mà đáng tiếc thay, linh giáp cấp mười một này lại vỡ vụn, thực lực của lão phu cũng không thể áp chế được nữa. Đoán chừng một canh giờ tiếp theo, lão phu sẽ bị cưỡng chế lôi đi...”
Nói xong, Bách Lí Ngự Thiên ngửa đầu nhìn lên nơi nào đó trên bầu trời.
Quả nhiên, khắp bầu trời ngoại trừ sấm sét ra, còn có một tia hào quang cực kỳ chói mắt đang từ từ mở rộng, giống như một thông đạo vậy, như thể muốn mang người vốn không nên tồn tại ở thế gian này rời đi.
“Hầy, vốn định hẹn ngươi tái chiến thêm một lần vui sướng đầm đìa nữa. Đáng tiếc thay... Bây giờ, lão phu không thể đánh với ngươi nữa rồi, ngươi cũng không thể đánh với lão phu được nữa. Cuối cùng, bằng lòng tôn trọng đối thủ của lão phu, lão phu sẽ tự mình tiễn ngươi một đoạn đường vậy!”
Ngay sau đó, Bách Lí Ngự Thiên thầm thở ra một hơi, một tay lão ta nâng lên nhẹ nhàng nắm chặt giữa hư không, chỉ trong nháy mắt, từng tia sấm sét tự do xung quanh Trác Uyên lập tức lao nhanh tới chỗ của lão ta: “Sau cùng, ngươi còn nguyện vọng gì không, lão phu sẽ giúp ngươi hoàn thành!”
Ầm!
Trác Uyên không nói gì, chỉ vung mạnh ma kiếm lên, một ngọn lửa màu vàng óng lập tức xoay tròn, khiến cho những lôi kiếm đang bay đến kia hóa thành hư vô chỉ trong nháy mắt: “Kiếm Tôn đại nhân, ngài khách sáo rồi, có lẽ những lời này phải là ta nói mới đúng. Trước khi ngài bị triệu hoán đi, ta sẽ cầm đầu ngài xuống trước, ngài có nguyện vọng gì không, ta sẽ hoàn thành giúp một tay vậy!”
“Ha ha ha... Trác Uyên, tính tình ngươi thật là cố chấp đấy, vào giây phút này mà ngươi còn cho rằng ngươi có phần thắng sao?" Bách Lí Ngự Thiên chợt cười giễu một tiếng, từ chối cho ý kiến: “Tuy kiếm của ngươi mạnh, nhưng đã không thể đả thương được một sợi lông của lão phu rồi, vì bây giờ, không chỉ bầu trời này, mà tất cả mọi thứ ở đây đều nằm trong phạm vi khống chế của lão phu, căn bản ngươi không có chút cơ hội thắng nào cả. Đó là lý do vì sao lão phu không muốn dùng thân phận Linh Vương để đánh với ngươi, nó quá nhàm chán!”
Xoẹt!
Thế nhưng, lão ta vừa mới nói xong, một tiếng xé gió cũng đồng thời vang lên. Kiếm quang màu đỏ thẫm lại bay lượn trong trời đất một lần nữa, sau đó nhắm thẳng vào đầu Bách Lý Ngự Thiên mà bổ xuống, Trác Uyên lại lần nữa dùng toàn lực mà vung ra Xung Thiên Kiếm!
Tuy nhiên vào lúc này, Bất Bại Kiếm Tôn cũng không coi trọng như trước nữa, lão ta giơ hai ngón tay lên, sau đó đan chéo vào nhau.
Choang một tiếng, chuyện không ai có thể ngờ tới đã xảy ra, toàn bộ không gian bị bóp méo đến mức mắt thường cũng có thể thấy được. Trác Uyên bổ một nhát kiếm quang đỏ sậm xuống, nó lệch về phía Bách Lí Ngự Thiên hơn một thước, xẹt qua hông bên phải của lão ta, sau lại đánh xuống phần đất trống ở phía sau rồi phát ra một tiếng nổ lớn, bụi bặm tung bay mù mịt.
Bách Lý Ngự Thiên lẳng lặng đứng ở nơi đó, nét mặt bình tĩnh không một chút dao động, lão ta nhẹ nhàng cất giọng: “Nơi đây là lĩnh vực của ta. Ngươi... không thể đả thương được một sợi lông của ta đâu!”
Nghe thấy lời này, bọn người Đan Thanh Sinh thầm thở ra một hơi đầy tiếc nuối, sau đó bất lực mà cúi đầu xuống, vẻ mặt nặng nề, còn có sự không cam lòng sâu đậm xuyên qua trái tim.
Tại sao, tại sao rốt cuộc cũng xuất hiện một người có thể đè ép được Bất Bại Kiếm Tôn rồi, nhưng sao lão quái này lại đột phá, còn nắm giữ một sức mạnh đáng sợ như thế chứ?
Khổ cực mưu đồ tất cả, cuối cùng đều thành công dã tràng!
Bất Bại Kiếm Tôn, vẫn bất bại như trước!
Xem ra... Ta cũng nên dùng toàn lực để ứng phó rồi, ha ha ha…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất