"Lôi lồng!"  

             Bách Lý Ngự Thiên hét lớn một tiếng, từ từ giơ tay lên hướng về nơi Trác Uyên đang đứng, bàn tay nắm lấy không trung, trong mắt tản ra ánh sáng rạng rỡ: "Thật đáng tiếc. Xem ra người phải đến Thiên Ma Sơn là lão phu rồi. Trác Uyên, vĩnh biệt!"   

             Ầm ầm!   

             Từng đợt tiếng sấm nổ vang lên, dường như không gian cũng đã bị phá nát vỡ vụn. Toàn bộ những tia sấm sét xung quanh Trác Uyên đột ngột tụ tập lại một chỗ, giống như một con bạch tuộc từ khắp nơi đang không ngừng bao vây lại đây.  

             Từ trên đầu cho đến dưới chân, Lôi Viêm bổ trời lấp đất mạnh mẽ đập tới nơi mà hắn đang đứng, không chừa một chút xíu khe hở nào cho hắn chạy trốn hay tránh né cả.  

             Lần này, e rằng Trác Uyên sẽ bị băm thây thành vạn đoạn, có thể nói là không còn cơ hội sống sót nữa rồi.  

             Mọi người nhìn hy vọng duy nhất sắp lọt vào bàn tay ác độc của lão quái vật kia, ai cũng tiếc nuối khôn nguôi, không ngừng lắc đầu trong sự bất lực. Lạc Minh Ngọc càng ngăn không được mà nước mắt tuôn rơi đầy mặt, nàng rống to thành tiếng: "Trác Uyên!"  

             "Sư phụ!"   

             "Trác đại ca!"   

             "Trác quản gia!"   

             Đám người Lạc gia cũng nôn nóng gấp gáp không thôi, bọn họ khẽ nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại lực bất tòng tâm!   

             Nhưng hai người Tước Nhi và Cổ Tam Thông với tư cách là nhi tử và nhi nữ của Trác Uyên, khi chứng kiến tình cảnh này thì cả hai lại trông bình thản vô cùng. Khẽ hít thở sâu một hơi, thong dong tự tại, giống như người sắp gặp nạn chỉ là một người xa lạ vậy.  

             Nhìn thấy cảnh này,  u Dương Lăng Thiên cảm thấy vô cùng kỳ quái, lão ta nhìn về phía hai người bọn họ, nói: "Phụ thân các ngươi đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm, các ngươi không lo lắng chút nào sao?"   

             "Lo lắng cái gì, phụ thân ta vẫn chưa dùng toàn lực để ứng phó mà, cái này thì tính là người đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm gì chứ?" Cổ Tam Thông liếc xéo lão ta một cái, từ chối cho ý kiến: "Chờ đến thời điểm sau khi phụ thân ta mưu tính tỉ mỉ, mánh khóe chồng chất nhưng vẫn không thể làm gì được, đó mới là lúc hắn rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Lúc này còn chưa đâu ra đâu, không cần phải sốt ruột làm gì. Ha ha ha..."   

             u Dương Lăng Thiên không khỏi sững sờ, khẽ liếc nhìn hắn một cái, lão ta có chút ngơ ngác nói: "Phụ thân ngươi còn chưa xuất toàn lực ra à? Hắn đã sử dụng hết bốn loại kiếm pháp rồi cơ mà. Với lại bây giờ, Bách Lý Ngự Thiên đã trở thành Linh Vương, lúc này thực lực đã tăng lên ở một cấp độ mới, vậy thì làm sao phụ thân các ngươi có thể đối phó được chứ?"  

             "Ai da, Băng Vương à, ngươi thật sự không hiểu bản lĩnh của phụ thân ta rồi!"   

             Tước Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, không khỏi cười giễu thành tiếng: "Việc phụ thân ta hiểu biết về kiếm chỉ là việc xảy ra trong trăm năm qua mà thôi, chẳng lẽ vào trăm năm trước, phụ thân ta còn không đánh lại người khác sao. Phải biết rằng bảy phần sức mạnh của phụ thân ta đều tập trung trên ánh mắt, trước khi hắn chưa mở mắt, thì vẫn chưa tính là dùng toàn lực ứng phó đâu!"   

             Mở mắt sao?   

             Đám người  u Dương Lăng Thiên không khỏi sững sờ, khẽ liếc nhìn nhau, sau đó lại nhìn về bóng người mặc áo trắng đang đứng giữa trời kia. Quả nhiên là phát hiện ra ngay, giữa vòng vây đầy tia sấm sét, hắn vẫn không lộ ra một chút bối rối nào. Thay vào đó, hắn lại chậm rãi duỗi tay nhẹ nhàng kéo mảnh vải trắng ở ngay mắt xuống, để lộ ra hai tròng mắt thanh tịnh như băng sương, còn có ấn thức kỳ lạ khắc ngay giữa trán.  

             Hôm nay ta đã hiểu thấu Phong Thiên Kiếm, cũng nắm giữ được chút ít phương pháp phong ấn, chắc hẳn đôi mắt này sẽ không bạo động nữa đâu, ha ha ha...   

             Trong lòng cười thầm một tiếng, trong tay Trác Uyên kết ấn, sau đó hai ngón tay khẽ khép lại, rồi nhẹ nhàng điểm ở chính giữa mày của mình.  

             Ầm!   

             Chỉ trong thoáng chốc, một tiếng dao động không gian trong trẻo vang lên, ấn ký trên trán Trác Uyên bỗng chốc hiện lên một vầng sáng màu xanh lam nhạt, trông vừa thần bí vừa thâm sâu vô cùng . Ngay sau đó nó lại từ từ biến mất.   

             Mà theo ấn ký này biến mất, một mảnh sáng mờ mịt trong hai tròng mắt của hắn cũng dần dần tan biến theo. Trác Uyên cứ yên lặng mà chờ đợi như vậy, trên mặt tràn đầy vẻ ung dung tự tại, không lộ ra chút lo lắng nào.  

             Ầm ầm ầm!   

             Sấm sét khủng bố kia nhanh chóng tới gần bao vây lấy Trác Uyên, cuối cùng bàn tay Bách Lý Ngự Thiên khẽ siết chặt lại, một tiếng nổ kinh trời động đất lập tức vang lên, nơi mà Trác Uyên đứng lúc trước đã hoàn toàn biến thành một biển sấm sét đen ngòm trên mặt đất, Lôi Viêm lập lòe ngập trời, khí tức khủng bố cuồn cuộn lan tỏa ra bốn phương tám hướng. Mà bóng người trong đó đã biến mất không thấy đâu, như thể không còn sự sống nữa.   

             "Trác Uyên!" Lạc Minh Ngọc vừa thấy vậy thì không khỏi ngửa mặt lên trời hét lên. Những người còn lại chỉ biết lắc đầu than thở, thở dài không ngớt. Ngay cả Bách Lý Ngự Vũ cũng cúi đầu xuống, dáng vẻ nhìn có chút cô đơn, trong mắt tản ra sự đau buồn.  

             Ngay từ đầu đã bảo ngươi đừng đối đầu với lão tổ tông, giờ thì hay rồi, ngươi... Ài...   

             u Dương Lăng Thiên nhìn thấy vậy, trên mặt lộ vẻ kỳ lạ, sau đó lại nhìn về phía hai người Cổ Tam Thông với ánh mắt mê mang, giống như đang tự hỏi rằng: phụ thân của các ngươi đâu rồi? Chết rồi sao?   

             Chẳng qua, trông hai người bọn họ vẫn ung dung như cũ, còn tỏ vẻ từ chối cho ý kiến, khiến cho mấy người Pháp Vương nhìn mà cảm thấy khó hiểu vô cùng!  

             Bách Lý Ngự Thiên từ từ buông tay xuống, sau đó khẽ thở phào một hơi. Lão ta nhìn lại vầng hào quang màu trắng mỗi lúc một lóa mắt nơi bầu trời trên đỉnh đầu kia, lỗ ánh sáng ấy đang mở rộng càng ngày càng lớn, lão ta thỏa mãn gật gật đầu: "Tuy rằng cuối cùng có chút không thú vị, nhưng tốt xấu gì thì lão phu cũng đã nắm chắc tấm vé bước vào cửa Thiên Ma Sơn này rồi. Bây giờ ta có thể quang minh chính đại đi tới đó rồi, ha ha ha..."   

             "Kiếm Tôn đại nhân, bây giờ ngươi đi Thiên Ma Sơn, không sợ sau này ta sẽ hủy đế quốc của ngươi không còn một ngọn cỏ sao?" Nhưng ngay vào lúc này, một tiếng cười khẽ đầy sự tùy tiện đột ngột vang lên.   

             Trong lòng Bách Lý Ngự Thiên hoảng hốt vô cùng, lúc này nhìn về nơi mà giọng nói ấy vang lên, lại chính là nơi vừa rồi Trác Uyên đã đứng, nơi mà bây giờ sấm sét đang nổ vang.   

             Ầm ầm ầm!   

             Một tiếng vang còn khủng bố hơn cả tiếng Lôi Viêm vang lên đầy trời lúc nãy, từng luồng Lôi Viêm màu đen đột nhiên từ khoảng không nổ ra. Những luồng Lôi Viêm đụng phải Hắc Viêm tràn ngập, trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm tích, hóa thành hư vô. Một bóng dáng quen thuộc, kèm theo đó là một tiếng cười nhạt, chậm rãi đi ra từ trong Lôi Viêm, chính là Trác Uyên không thể nghi ngờ gì nữa.   

             Chẳng qua vào giờ phút này, đôi mắt hắn đã mở ra, trong con ngươi bên phải tỏa ra bốn tia sáng màu vàng óng không ngừng lấp lóa, còn mắt trái là một mảnh đen nhánh, từng tia sấm sét nổ tung vì bị Hắc Viêm đốt cháy. Chẳng qua cũng có chỗ khác lúc trước, ở khóe mắt trái của hắn có khảm một vầng sáng màu xanh lam nhạt, trông vừa thần bí vừa thâm sâu vô cùng!  

             Tròng mắt Bách Lý Ngự Thiên không khỏi co rụt lại, trong lòng có chút hoảng sợ, lão ta: "Làm sao có thể, ngươi còn chưa chết sao?"   

             "Ta đã nói rồi, ngươi là người để lại di ngôn, sao ta có thể chết được chứ?" Khóe miệng Trác Uyên khẽ nhếch lên, từ chối cho ý kiến, hắn cười khẽ một tiếng.  

             Nét mặt Bách Lý Ngự Thiên hơi trầm xuống, lão ta nhìn chằm chằm vào hắn không rời mắt. Bỗng dưng lão ta bật cười, nói: "Ha ha ha, ngay cả khi ngươi không chết thì có làm sao? Ngươi chỉ mới đến Quy Nguyên Cảnh, ngay cả một cọng tóc của ta cũng không có tư cách động đến được, còn lão phu thì đã đứng ở thế bất bại ròi. Tuy nhiên không biết vừa rồi ngươi chạy trốn như thế nào, nhưng ngươi cũng không cách nào có thể công kích lão phu được, cho dù có nhiều pháp môn chạy trốn thì đã sao chứ, ngươi có thể đánh thắng được lão phu sao?"  

             Lão ta vừa nói hết lời, chỉ thấy Trác Uyên tỏ ra dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười tươi, khiến cho nét mặt lão ta bỗng chốc trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.  

             Đúng vậy, Quy Nguyên đối đầu với Linh Vương, chênh lệch thiên địa chi lực, vậy hắn làm sao có thể ứng phó được chứ?  

             Bách Lý Kinh Vĩ vẫn giữ nụ cười tà như trước, lão ta nhìn về phía bóng dáng Trác Uyên tỏ vẻ khinh thường. Ngươi tránh được một kiếp thì đã sao? Hiện tại thực lực siêu việt của lão tổ tông đã vượt mặt tất cả mọi người trong thiên hạ này rồi, ngươi còn có thể bay nhảy nữa sao? Ha ha ha...   

             Bách Lý Ngự Thiên nhẹ nhàng nhấc tay lên lần nữa, ánh sáng trong mắt khẽ nhấp nháy, bàn tay đẩy mạnh về phía Trác Uyên, lão ta quát to: "Kiếm Vương tung hoành. Để lão phu xem lần này ngươi phá giải như thế nào!"   

             Vèo vèo vèo...   

             Vừa nói xong, toàn bộ bầu trời, cùng với kiếm khí màu tím ùn ùn kéo đến, men theo tiếng sấm sét nổ tung mà hung hăng lao thẳng đến chỗ Trác Uyên. Hơn nữa lúc này đây, những luồng thiên lôi với quy mô nhỏ lúc trước, hiện tại tầm sáng đã mở rộng ra hết cỡ, uy lực mạnh hơn rất nhiều, Lôi Viêm ùn ùn kéo đến, lít nha lít nhít, giống như muốn đâm Trác Uyên ra thành trăm mảnh vậy, chúng cứ thế mà hung hăng cùng nhau lao thẳng tới chỗ Trác Uyên. Bất Bại Kiếm Tôn nhìn chằm chằm vào bóng dáng của hắn, xem thử hắn sẽ có thủ đoạn gì.   

             Chẳng qua, điều kỳ lạ chính là đối mặt với sức mạnh hủy diệt mạnh mẽ như vậy nhưng Trác Uyên vẫn đứng yên ở nơi đó mà không hề nhúc nhích...   

             Vút!   

             Chợt, bóng người Trác Uyên lóe lên một cái rồi đột ngột biến mất, ngàn vạn lưỡi kiếm kia thì cứ vù vù vù mà đâm thẳng xuống nơi đó, nhưng lại chỉ đâm vào khoảng không.   

             "Người đâu rồi?" Tròng mắt Bách Lý Ngự Thiên co rụt lại, trong lòng lão ta vô cùng  hoảng hốt.   

             Vèo!   

             Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng xé gió khẽ vang lên, gió mạnh đột ngột nổi lên ngay bên cạnh, sau đó nhanh chóng đánh úp về trước người lão ta.  

             Bách Lý Ngự Thiên giật nảy cả mình, không kịp phản ứng, lão ta vội cầm lấy Phách Thiên Kiếm ra để ngăn chặn lại trước người.   

             Bang!   

             Một tiếng động thật lớn vang lên, một luồng sáng đỏ bất chợt hiện ra, sức mạnh khủng bố quen thuộc ấy lại lần nữa lóe lên trong đầu lão ta. Đôi tay Bách Lý Ngự Thiên trở nên mềm nhũn, chợt phốc một tiếng, lão ta đã bị đánh bay ra ngoài thật mạnh, khí huyết trong ngực không ngừng cuộn trào. Đợi cho đến khi thân thể ngừng lại, lão ta nhìn về phía trước, chẳng biết Trác Uyên đã xuất hiện ngay vị trí lúc trước mà hắn đã đứng từ lúc nào. Trong con mắt bên phải của hắn hiện lên một vầng sáng màu vàng óng, nhưng chỉ lóe lên trong chớp nhoáng rồi lại biến mất không thấy đâu nữa!   

             "Sao có thể, không gian này do ta khống chế, ngươi xuất hiện bên cạnh ta từ lúc nào vậy, tại sao ta lại không thể hay biết được chứ?"   

             "Lôi Viêm phá không!"   

             Trác Uyên không trả lời vấn đề của lão ta, hắn chỉ khẽ nhếch môi nở một nụ cười quỷ dị. Trong con ngươi bên phải của hắn, hai vầng sáng màu vàng sáng chói rực rỡ, trong con mắt bên trái thì tràn ngập Lôi Viêm màu đen.   

             Vút!   

             Một cột lửa màu đen từ trong hai con ngươi của Trác Uyên lập tức bắn mạnh về phía Bách Lý Ngự Thiên, giống hệt như một mũi tên vậy. Tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, chỉ trong chớp mắt đã tới gần. Bởi vì thực lực của bản thân được cải thiện, nên nhãn thuật của Trác Uyên cũng tăng cao lên một cách đáng sợ.  

             Vào giờ phút này, khi đối mặt với tốc độ phá không của Lôi Viêm, một cao thủ vừa đột phá Linh Vương Cảnh như Bách Lý Ngự Thiên cũng cảm thấy vô cùng hoảng hốt. Còn không kịp phản ứng, cột lửa màu đen khủng bố kia đã phóng đến ngay trước mặt lão ta.  

             Bách Lý Ngự Thiên không khỏi sợ hãi, không dám khinh địch, lão ta vội vàng vận pháp lực Linh Vương Cảnh. Hai ngón tay khép lại với nhau, không gian trước mặt lập tức trở nên vặn vẹo, lão ta muốn làm cho chiêu này chệch hướng như lần trước.   

             Chẳng qua lần này lão ta đã gặp phải khó khăn rồi!   

             Binh!   

             Cột lửa màu đen hoàn toàn không bị không gian vặn vẹo quấy nhiễu, chúng xuyên thủng không gian, sau đó liên tục bắn tới Bất Bại Kiếm Tôn. Phải biết rằng, đây chính là Không Minh Thần Đồng thức thứ hai, Phá Không, là khắc tinh của sức mạnh không gian đấy, làm sao có thể bị không gian vặn vẹo ảnh hưởng được chứ? Không phải vậy thì sao lại lấy chữ phá làm tên được?  

eyJpdiI6Im5leEJSZTMxV1Y4SHU0RjZOWnVBenc9PSIsInZhbHVlIjoibEdrNEw0TjZwT0poSldjXC9WbThkRnhBejZ6MVwvNDJZMWowWWlEVkl4OGZ3VzJoelFZSitRRFwvb0xCSXhaNG5lTzdaUmxpVDBJR2pHbG12NHBSeXMyY1NQUUpkNUtlSE5QbHRiQmthaVwvbUVndTFTOTUrbkkzU2FyRVQ5dVwvYVFVQTJRSEU3UmpMaUJuMGozSjFkOEdET2pxVzJLbGQ2dnJWWnlXVTQzZ1wvcUo1M3h5VEx1bHEyZHJGTlFYcjFvaG9CMmJRRG1IM3lvaW5jb3duazhYOHU2REtRMkNXRFhOemlMNFZ1YVltOVN3aFhYM3pOSmJ6R3VhdkVTa3NPMmM4NXVQZTRiSnNqUThwMjBlWURZaTc3WmpXaTBCd1NDQ1BETzZaNmNTeHBBRUExVTE4TjNoV3dWallEZzV5dWFQcE5qYkxHaTdZeEFNZ0dtaDdCOEV6QkNnPT0iLCJtYWMiOiI3ZmYxMjQzNjU1NDQ4NWFiNmU4M2VmNGRlZjczMTgyYjYzNWUzYzI4OGY1OWUzNDlhZmU2YzYwY2Y0NmM0OTkzIn0=
eyJpdiI6Ik9cL3JIdzE0WjIyYUJjeXZPUlpHMVdRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IldRVFJJRlVxNG5xWjFCbnJjSlcyM1Q3ZDVNOVVNT1RYWmJNTTdSSUIxZkUrY0htMmRLdWhXS2VLS0VmR3QreldtemtRMVwvUGY0anJcLzNGeTZrVGJId2ZETDFLRzdWb1NsQWl1K2d3S2s4amc0OENjVUJEcHg4Rnl0RGE5MEJvYVFHdGlZRVliQXJMY2VqellGY2xabDRIY2tvZWlPVFVuVEgzTG5WM2FjWGswNXM1dkdjZFwvcVwvUVFxWHlRRHBJb0tFM2VkQWd6cGtoQlduUGVzRit0RTF4TDR2b2VVXC9BQVBLbm95OWk3NFgxWGorZklhTGFRQkxFdnUxZUdhenI1NlZnbjhrclZcL0R1Y1luTFM3bVQrR2NWb1pSd0Y0aFRmdnEyczNmZ2xyQkJ1ZjlsQWUrQUcrVWlmUHNLbkhvUUtRSWRGVHBCekdLNWYzSWIzcVwvc091TXQxWFQ1WFwvU1doS2c2dFZNMk1qRjg5SStKMU9mVnh6cVRFZHJtSVp3VlRVYXBjQTF1XC80M2F2cmNoaFYybmIxYXl2MHRcL1VvZjFUc0R4SGtQTkJMOVNieTd5TUFwSWpMVmVNOXJVNUdtMkZCMGRrTUpZeG5YV2VTaCtNcmhsQVJkYjV0blhmYkxidWpXaHYxbVI4bXZCcEZRM3J6UFduc2kxelhEK0FhUDEzWlRzcjh1blhwR3lFY0NmbFhGRGFzTUhwVDJQRXFERnNpaVwvQ3RrcHR5N014YWx4eld5T1UyNnNFd1dFMTF1Y08yaHdHbE5Gb2JYc3BtRk94ZXg3SisrdUtKUUdJVG1QR2Zla1lYcjhMMmMycz0iLCJtYWMiOiI0YmNiYjRkZGQxZmIxMTY3Zjg2NDlmMmI3YjFiMTU2MzNlNTllNDVmMDllNDRmMTU0YWM1M2RhMTRhNWE0N2NkIn0=

             Dù sao thì Không Minh Thần Đồng cũng là tuyệt kỹ của Thiên Đế, e rằng trên đời này không có người nào có thể so sánh được với cao thủ đệ nhất Thánh Vực trong việc nghiên cứu sức mạnh không gian…

Ads
';
Advertisement
x