Mí mắt đột nhiên run lên, Bách Lý Ngự Thiên thấy cột lửa đen nhánh đã đến gần mặt, điều này khiến cho trong lòng lão ta hoảng hốt vô cùng . Lão ta không ngờ rằng sức mạnh Linh Vương nằm ngoài tầm hiểu biết của người phàm lại thật sự mất đi hiệu lực ngay trước mặt tiểu quái vật Trác Uyên này.
Sau đó, lão ta không đoái hoài đến chuyện hiểu rõ mấu chốt trong chuyện này nữa, trong lúc vội vàng hoảng loạn, lão ta theo bản năng nâng Phách Thiên Kiếm lên phía trước để chặn lại!
Keng!
Một tiếng leng keng vang lên, bàn tay Bất Bại Kiếm Tôn run rẩy một lúc lâu, trong nháy mắt đã lập tức bị trùng kích thình lình đánh bay ra ngoài, đợi đến khi ngừng lại được thì đã bị hất bay về sau cả ngàn mét. Ngọn lửa màu đen sáng rực vẫn còn thiêu đốt trên thân kiếm, hai tay của lão ta đang cầm kiếm vẫn không nhịn được mà hơi run rẩy.
Bách Lý Ngự Thiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang nở nụ cười tà nơi xa kia, rốt cuộc vẻ mặt của lão ta cũng đã nghiêm túc trở lại, mà lần này còn nghiêm túc hơn trước rất nhiều. Dù sao thì bây giờ lão ta đã sử dụng con át chủ bài Linh Vương Thần Thông này, nhưng vẫn không thể chiếm ưu thế tuyệt đối. Điều này cho thấy lão ta thật sự có khả năng bại trận. Là thất bại trước một tên quái vật thần bí chỉ thuộc Quy Nguyên Cảnh nhưng lại có biện pháp phá giải Linh Vương Thần Thông!
Mọi người bên dưới chứng kiến tất cả cũng trợn tròn mắt, riêng đám người Bách Lý Kinh Vĩ thì đã kinh hoàng đến mức trợn mắt há hốc mồm. Làm sao bọn họ có thể tin rằng lão tổ tông, một người vốn đã đứng trên đỉnh cao thiên hạ, nhưng sau khi đã nâng cao thêm một bước mà còn để rơi vào tình huống bị người ta từng bước ép sát như thế.
Trác Uyên... Rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào vậy chứ?
"Bóng tối ập đến, Kiếm Tinh sụp đổ... Bóng tối ập đến, Kiếm Tinh sụp đổ..."
Đúng lúc này, trong đám đệ tử Thiên Ma Điện, không biết là ai nhìn trận chiến khốc liệt trên bầu trời đến mức quá kinh ngạc mà thì thào ra tiếng.
Mọi người nghe vậy thì hai mắt lập tức tỏa sáng, dường như muốn lưu truyền lời này thành bài ca dao trên đại lục, kìm lòng không được mà lập tức nói theo: "Bóng tối ập đến, Kiếm Tinh sụp đổ... Bóng tối ập đến, Kiếm Tinh sụp đổ..."
Một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người trên đài hành quyết đều cùng nhau điên cuồng gào thét, trong mắt tràn đầy vẻ kích động và hưng phấn.
Đây chính là điện chủ của Thiên Ma Điện bọn họ, là chúa tể bóng đêm, là nam nhân sẽ kết thúc đế quốc Kiếm Tinh bất bại!
Gào!
Tiếng gào thét điên cuồng thoáng chốc đã truyền đến tai của tất cả mọi người đang có mặt ở đây. Khi bọn người Bách Lý Kinh Vĩ nghe thấy, vẻ mặt người nào người nấy đều trở nên thâm trầm, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Các tướng lĩnh Kiếm Tinh khẽ liếc nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ do dự, trong lòng cảm thấy chấn động không thôi.
Lão tổ tông sẽ thua, Kiếm Tinh xong đời rồi. Đây là... Sự thật sao?
Ầm!
Nhưng sự nghi ngờ trong mắt mọi người còn chưa kịp thể hiện ra hết, tiếng không gian dao động lại lần nữa vang lên. Xung quanh đám người Bách Lý Kinh Vĩ, Bách Lý Kinh Thế, và mấy người Kiếm Vương của Kiếm Tinh chợt xuất hiện một không gian kết giới vô hình, bao bọc lấy tất cả bọn họ vào bên trong.
Bất Bại Kiếm Tôn ở trên chín tầng trời nhìn ngọn lửa màu đen đang thiêu đốt xì xì trên thân Phách Thiên Kiếm, trong mắt lão ta chợt có chút e dè, nhưng rất nhanh lão ta lại lần nữa dâng lên ý chí chiến đấu hừng hực, cánh tay của lão ta nhanh chóng vung lên để dập tắt đi ngọn lửa ấy.
Khí thế mạnh mẽ đột ngột tản ra, không hiểu sao toàn bộ trời đất, từ trong mọi ngóc ngách đều rung động mạnh. Cơn khí tức kinh khủng mang tính hủy diệt đột nhiên lan truyền ra khắp mọi nơi, mỗi bông hoa mỗi một ngọn cỏ đều không ngừng run rẩy cho đến khi héo úa đi hẳn, cảnh tượng giống hệt như ngày tận thế sắp tới gần vậy.
"Không Minh Thần Đồng thức thứ năm, bành trướng không gian!"
Dường như Trác Uyên hiểu rõ mình cần phải làm gì, năm vầng sáng màu vàng óng trong con ngươi bên phải đột nhiên sáng lên, soạt soạt soạt... Không gian bất ngờ rung chuyển từng đợt từng đợt theo quy luật. Tiểu Tam Tử và mấy Pháp Vương, còn có bọn người Đan Thanh Sinh và đám người đứng xung quanh trên đài hành quyết cùng nhau xuất ra bảy kết giới vô hình, thoạt nhìn trông giống như bảy cái lồng lớn bao bọc chặt chẽ bọn họ ở bên trong!
Ngay sau đó, Trác Uyên chậm rãi giơ tay lên, hắn nhẹ nhàng vuốt ve ma kiếm trong tay. Theo mỗi động tác nơi bàn tay lướt qua thân kiếm, Lôi Viêm màu đen cuồn cuộn đột nhiên bám vào thân Ma kiếm, khiến cho khí tức trên ma kiếm vừa tăng lên lại càng lộ ra khí thế khủng bố hơn!
Vút!
Hất thân kiếm lên, chỉ thẳng vào bóng người phía trước. Khóe miệng Trác Uyên vẫn duy trì nụ cười tà ác như cũ, nhưng trong mắt lại chính là ý chí chiến đấu hừng hực, trong nháy mắt khí thế cả người đã nâng lên tới mức đỉnh phong!
Hả!
Bọn họ muốn làm gì vậy?
Còn ở bên đây, khóe miệng của các tướng sĩ Kiếm Tinh co giật kịch liệt, cảm nhận được không gian đang đang giao động không ngừng, xa xa Bách Lý Kinh Vĩ và đám người trên đài hành quyết thì đang chờ đợi, dường như bọn họ đã hiểu ra được cái gì, khóe miệng méo xệch, sắp khóc đến nơi.
Đại ca à, đây là hai vị sắp có động thái lớn đó sao, trước khi đánh còn phải bảo vệ các nhân vật quan trọng nữa chứ. Nhưng mà... Nhưng mà... Còn chúng ta thì sao?
Chúng ta chỉ là tôm tép nhỏ bé, mẹ nó chứ, chết một đám cũng không đáng kể, có đúng với ý của các ngươi không? Mẹ nó! Quá khinh thường người khác rồi đấy.
Vả lại, chúa tể bóng tối bên người ta là kẻ địch của mình, làm như vậy cũng đúng thôi, nhưng còn lão tổ tông thì sao, sao ngài lại không bảo vệ bọn ta… Mẹ nó. Hơn nữa còn đó các ngươi làm trước…
Nghĩ như thế, trên mặt của tất cả mọi người đều hiện lên vẻ chua xót, sau khi liếc mắt nhìn nhau, mũi của bọn họ khẽ nhăn lại, không hẹn mà cùng nhau chạy tán loạn.
Chạy à!
Ầm ầm!
Nhưng bọn họ chưa cất bước chạy, trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng, tất cả mọi thứ tại lĩnh vực này đều vang lên tiếng sấm ùn ùn đang kéo đến, trong nháy mắt uy áp khủng bố tràn ngập toàn trường, hủy diệt tất cả mọi thứ thành tro tàn. Những tướng sĩ Kiếm Tinh còn thừa hơn hàng triệu, hàng chục triệu người chỉ trong chớp mắt đã biến mất, thậm chí ngay cả trước khi chết cũng không kêu rên được một tiếng đã biến thành tro bụi.
Bất Bại Kiếm Tôn hét lớn một tiếng, Phách Thiên Kiếm chém về phía Trác Uyên, dường như cả thế giới đều trở thành lưỡi kiếm của lão ta, vô số kiếm cương như hàng vạn con ngựa phi nước đại lao tới hướng Trác Uyên. Nếu không có sức mạnh không gian hộ thân, lần này cho dù là cao thủ cấp Kiếm Vương cũng phải biến thành tro tàn trong nháy mắt.
Thấy tình cảnh này, những người trong vòng bảo vệ dưới mặt đất cùng cảm thấy may mắn, nhưng cũng rất sợ hãi.
Đây chính là tất cả thực lực của cao thủ Linh Vương Cảnh sao? Thật quá kinh khủng! Trở thành kẻ thù của Linh Vương, chẳng khác nào là kẻ thù của toàn bộ thế giới. Dù sao trong không gian này, tất cả mọi thứ đều bị Linh Vương khống chế, tất cả lực lượng đều nghe theo lệnh của lão ta, vậy còn ai dám làm trái mệnh lệnh của lão ta chứ?
Khó trách trước khi hai người này đánh nhau đã dùng kết giới bao phủ bọn họ. Đúng vậy, không có kết giới này, chỉ sợ bọn họ đã biến thành tro bụi cùng với thế giới này chỉ trong khoảnh khắc đó rồi!
Nhìn thấy những thứ ngoài kết giới giống như rau hẹ bị cắt xéo, từng thứ từng thứ mất đi sinh mệnh chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người không nhịn được lau mồ hôi lạnh trên trán, văng ra một câu chửi thề, may chính mình được coi là nhân vật quan trọng, không bị hai lão đại này vứt bỏ!
Ngay sau đó, mọi người lại lo lắng nhìn về phía Trác Uyên, trong lòng như thắt lại. Trong thế giới này, bốn phương tám hướng đều là kẻ địch, rơi vào tình huống không chỗ để trốn, hắn phải đối mặt thế nào đây?
Tình huống này không hề thấp hơn cuộc vây hãm gần trăm triệu lực công kích của Bất Bại Kiếm Tôn lúc trước, thậm chí còn hơn!
Chẳng qua, đối mặt với tình cảnh nguy hiểm như thế nhưng Trác Uyên vẫn mỉm cười, không chút để tâm. Cho dù toàn bộ thế giới đều thành Bách Lý Ngự Thiên, chỗ này của ta chỉ có một mảnh ba tấc đất, trong này sẽ không nằm trong phạm vi thế lực của ngươi!
Trong lòng Trác Uyên lạnh lùng khịt mũi, trong con ngươi bên phải chợt tỏa ra bốn vầng sáng màu vàng óng, trong con mắt bên trái Lôi Viêm điên cuồng tuôn ra.
"Không Minh Thần Đồng Tứ Trùng, Lôi Viêm trấn hư không!"
Bùm!
Lấy Trác Uyên làm trung tâm, toàn bộ không gian không ngừng rung động dữ dội trong vòng một dặm. Lôi Viêm màu đen tràn ngập mọi ngóc ngách, hóa thành một mảnh màu đen như vương quốc riêng của Trác Uyên!
Tuy hắn không phải Linh Vương Cảnh, không có cách dung hợp sức mạnh của mình với không gian xung quanh, nhưng trong mảnh đất ba tấc này của hắn, cho dù Linh Vương có ma chưởng cũng đừng mơ đặt chân vào một bước.
Bộp bộp bộp!
Lôi Kiếm màu tím mạnh mẽ không ngừng bắn về hướng Trác Uyên, nhưng khi vừa chạm vào đế quốc màu đen kia của hắn, tất cả đã bị Lôi Viêm màu đen khủng bố kia hủy diệt, căn bản không đến gần được hắn một chút nào!
Đôi con ngươi không nhịn được co rụt lại, Bách Lý Ngự Thiên thấy chiêu này không có chút tác dụng công kích nào với hắn, lúc này quay người lại, tụ lực lượng toàn thân, hung hăng bổ về đằng trước, vẫn lựa chọn kỹ thuật đột kích thẳng vào một điểm!
Vút!
Lưỡi kiếm xẹt qua bầu trời lần nữa, nương theo sấm sét gia tăng trên trời dưới đất hóa thành cự kiếm một trăm trượng, hung hăng chém về hướng vương quốc màu đen kia của Trác Uyên, như thể muốn hủy diệt địa vực mà lão ta không cách nào đặt chân vào.
Chẳng qua, dù cứng đối cứng, Xung Thiên Kiếm của Trác Uyên cũng không phải hiền lành gì.
Kết quả là, cánh tay phải của hắn tuôn ra ánh sáng vô cùng chói mắt, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, xoay người một cái cũng tụ ra sức mạnh Kỳ Lân, hung hăng chém mạnh về phía trước.
Vút!
Một lưỡi kiếm màu đen lóe lên, nương theo Lôi Viêm manh mẽ cuộn trào kia, ánh kiếm quỷ dị lại khủng bố mạnh mẽ bắn tới Lôi Kiếm trăm trượng của Bất Bại Kiếm Tôn.
Ầm ầm!
Hai ánh kiếm va vào nhau phát ra một tiếng vang chấn động dữ dội, hai luồng sức mạnh ngang nhau cùng liều mạng ào ào nổ tung. Uy áp khủng bố đột ngột tràn ngập trời đất, Lôi Viêm và Hắc Viêm nện xuống tứ tung như mưa sao băng, trong lúc đột ngột đã hủy hoại nơi này thành đống đổ nát, lại hóa thành tro bụi trong chốc lát.
Những nhân vật quan trọng trong vòng bảo hộ chăm chú theo dõi cuộc quyết chiến đỉnh phong này, lúc này tất cả cũng kinh ngạc đến sững sờ. Nhìn cảnh tượng hủy thiên diệt địa ở bên ngoài, cho dù bọn họ có thực lực mạnh hơn người, trái tim cũng không nhịn được đập tăng tốc.
Em gái mày, hai người này còn được coi là người sao?
Đây vốn dĩ là cuộc đại chiến giữa Thần và Ma rồi!
Chẳng qua bọn họ còn chưa kịp hết khủng hoảng, Trác Uyên đạp chân xuống, đã di chuyển lần nữa. Hắn cầm theo ma kiếm, mạnh mẽ phóng về phía Bách Lý Ngự Thiên. Lôi Viêm trấn áp hư không trong mắt vẫn không thay đổi, nhưng thay vì lấy hắn làm trung tâm để tản ra xung quanh, mà lúc này Lôi Viêm đã hóa thành một con hắc long dài một dặm, hắn đứng giữa đầu rồng, sát khí hiện lên rõ ràng, hắn dẫn đầu lướt tới.
Bách Lý Ngự Thiên khống chế toàn bộ không gian, Lôi Viêm trên trời dưới đất không ngừng đánh về phía hắn, nhưng như vậy cũng có tác dụng quái gì đâu?
Rồng lớn màu đen đột kích từng binh sĩ, đánh đâu thắng đó, tất cả Lôi Kiếm đánh đến trên thân nó cũng hóa thành hư vô. Cho dù có thiên quân vạn mã, ta cũng lấy được đầu của thượng tướng trong đám vạn quân rậm rạp!
Kết quả là, Bách Lý Ngự Thiên chợt nghiến răng, trong lòng hạ quyết tâm, cuối cùng từ bỏ một vùng không gian rộng lớn do mình khống chế, bỗng nhiên thu hẹp lại, tập hợp tất cả sức mạnh của thế giới này lại một chỗ…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất