Xì xì xì!
Sức mạnh không gian đột ngột bị đèn nén, Bách Lý Ngự Thiên nâng kiếm lên chỉ trời, tất cả Lôi Viêm cùng nhau tụ tập lại nơi kiếm phong. Chỉ trong nháy mắt, tất cả Lôi Viêm mênh mông dưới trời đất giống như ngự lâm quân cứu giá hội tụ đến bên người đế vương là lão ta, toát ra uy thế vô cùng khủng bố.
Khi nghe thấy một tiếng thét rung trời, những kiếm khí màu tím đó đột nhiên biến thành một con chim khổng lồ cao cả trăm trượng. Bách Lý Ngự Thiên cầm thần kiếm đang đứng nơi đầu con chim. Nhiều Lôi Viêm dày đặc như vậy tụ tập lại khiến cho con chim khổng lồ kia giống như một ánh mắt mặt trời gay gắt chói mắt, chiếu sáng cả bầu trời như ban ngày, sáng đến mức người ta không thể mở mắt.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn nổ tung giữa trời, cuối cùng lưỡi kiếm trong tay Trác Uyên và Bách Lý Ngự Thiên lại đụng nhau lần nữa. Nhưng lần này bọn họ không chỉ dựa vào thực lực của bản thân, mà càng là dựa vào uy lực lớn mạnh mới được bổ sung.
Không Minh Thần Đồng thêm Diệt Thế Lôi Viêm khiến lực chiến đấu của Trác Uyên tăng hơn gấp ba lần. Nhưng Bách Lý Ngự Thiên dùng tất cả sức mạnh của Linh Vương Cảnh, lấy không gian đè nén thần thông, đem sức mạnh sấm sét tập hợp lại thành con chim khổng lồ kia, khiến thực lực của lão ta đột ngột tăng lên hơn gấp mười lần.
Nếu lúc trước Trác Uyên dùng thực lực của bản bảnthaan có thể áp chế ba phần thực lực của Bất Bại Kiếm Tôn, như vậy hiện tại Bất Bại Kiếm Tôn từ bỏ không gian rộng lớn, tập hợp tất cả sức mạnh của mình vào một điểm, thực lực của lão ta bây giờ không phải là thứ Trác Uyên có thể tùy tiện ứng phó!
Vèo!
Lắc mình né tránh, một kích này khiến Trác Uyên và hắc long Lôi Viêm bay về phía sau ba dặm. Thân thể Bất Bại Kiếm Tôn run rẩy, cũng bám vào Lôi Điểu kia lui về sau hơn một dặm.
Chẳng qua hai người vừa dừng lại được thì cùng hung hăng giẫm mạnh, lao về phía đối phương lần nữa, ánh kiếm trong tay càng thêm sắc bén và dữ tợn.
Vậy nên, trên chín tầng trời không ngừng vang lên tiếng binh binh keng keng, một hắc long và cự điểu Tử Lôi không ngừng tới lui va chạm. Một lúc đông, một lúc tây, một lúc phía trên, một lúc bên dưới, chỉ trong giây lát, hai người đã giao chiến hơn trăm trận, long trời lở đất, toàn bộ thế giới cũng rung động không ngừng vì chuyện này.
Mọi người dưới mặt đất nhìn sững sờ đến mức khó hiểu.
Với sức chiến đấu của hai người này, chỉ cần búng ngón tay đã có thể khiến ngàn vạn cao thủ biến thành tro bụi, dư âm do hai người giao chiến khiến dời núi lấp biển, hủy thiên diệt địa.
Đây rõ ràng không phải sức mạnh mà con người nên có nữa rồi. Cái thế giới này… thật sự không chứa nổi bọn họ mà!
Nhưng dù vậy, hai người vẫn dùng sức mạnh của mình để phân thắng bại mới là điều quan trọng.
Rốt cục, sau một tiếng vang đinh tai nhức óc vang lên, một bóng đen từ trên chín tầng trời nện xuống vang lên một tiếng ầm lớn, đập thành mấy cái hang dài hàng chục cây số.
Mọi người giật mình, tập trung nhìn vào không ngờ lại chính là Trác Uyên. Trong lòng bọn người Đan Thanh Sinh chợt nặng trĩu, bọn họ vô cùng lo lắng. Trong mắt đám người Bách Lý Kinh Vĩ lại sáng bừng như sao, vui mừng nhướng mày!
Soạt!
Có tiếng đá nứt toạc vang lên, Trác Uyên đứng dậy khỏi đáy động kia, không nén được phun ra một ngụm máu tươi đỏ thẫm, sau đó thở hồng hộc mấy hơi, vẻ mặt có chút mỏi mệt.
Quác!
Một tiếng kêu to vang lên, Lôi Điểu màu tím chậm rãi lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, Bất Bại Kiếm Tôn ở trên đầu chim nhìn kẻ địch mạnh nhất cả đời mình, lão ta cũng thở hổn hà hổn hển, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười, toét miệng nói: "Trác Uyên, ngươi thua rồi! Cho dù Trùng Thiên Kiếm có mạnh hơn nữa, nhưng cũng chỉ là Quy Nguyên Cảnh, xét về tổng nguyên lực và cường độ làm sao có thể qua Linh Vương Cảnh của lão phu chứ? Dùng tất cả sức mạnh của mình để giao chiến với từng binh sĩ của lão phu là tính toán sai lầm nhất của ngươi!"
"Hừ hừ, phải không? Không phải ngươi cũng vậy sao?"
Trác Uyên liếc mắt nhìn lão ta, khinh thường cười nói: "Linh Vương Cảnh có thể khống chế sức mạnh không trung, nhưng không có khả năng tăng cường thực lực và cường độ của bản thân trên diện rộng. Lão gia hỏa nhà ngươi đã sử dụng sức mạnh không trung, tập hợp tất cả năng lượng lại một chỗ, e rằng tốc độ tiêu hao nguyên lực còn nhanh hơn ta nhiều. Vả lại, năng lượng dày đặc quá mạnh tập hợp lại trên người, lão gia hỏa nhà ngươi có thể chịu đựng được bao lâu? Chỉ sợ thân thể đã không chịu nổi nữa rồi!"
Bách Lý Ngự Thiên nhếch miệng cười một tiếng, từ chối cho ý kiến. Nhưng thân thể lão ta hơi lắc lư một chút, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng răng rắc, dường như đó là tiếng xương vỡ vụn vang ra, nhưng trong mắt lão ta vẫn tràn đầy chiến ý, đứng thẳng người nói: "Mẹ nó, ngươi quản được sao? Dù sao lão phu vẫn có thể chịu đựng, còn ngươi chính là người bại trận!"
Nói rồi, Bất Bại Kiếm Tôn nhìn vòng ánh sáng chói lóa trên đỉnh đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười kích động.
"Chờ giải quyết xong ngươi, lão phu có thể đường đường chính chính đến đó rồi. Ha ha ha..."
Bách Lý Ngự Thiên cười to một tiếng, chậm rãi giơ thần kiếm lên, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu, muốn chém một nhát kết liễu đối thủ mạnh nhất đời này.
Mọi người thấy cảnh này vô cùng hoảng sợ, trái tim cũng thắt lại.
Chẳng qua, đúng lúc này, trên khóe miệng Trác Uyên lộ ra một nụ cười quỷ dị, lên tiếng ý vị sâu xa: "Kiếm Tôn đại nhân, ngươi muốn đến nơi đó hơi sớm rồi. Ha ha ha..."
"Lôi Viêm Long Sào!"
Trác Uyên hét lớn một tiếng, ma kiếm đột ngột cắm mạnh xuống dưới.
Chỉ trong thoáng chốc, một luồng hắc khí sôi trào mãnh liệt như thủy triều tản ra bốn phía, trong nháy mắt đã khiến toàn bộ mặt đất hóa thành một vùng tăm tối.
Ngay sau đó, từng tiếng gầm rú gào gào gào vang dội nối tiếp nhau vang lên. Mặt đất hắc ám lay động giống như sóng biển, từng con rồng khổng lồ mang theo Lôi Viêm hung mãnh dâng trào xông thẳng lên bầu trời. Trong nháy mắt, nó đã bao phủ Bách Lý Ngự Thiên và Lôi Điểu trong đó, không thấy bóng người đâu nữa. Trên trời dưới đất, toàn bộ lĩnh vực bỗng nhiên biến thành một vùng đen tối, đưa tay ra không thấy được năm ngón.
Khóe miệng Trác Uyên nhếch lên nở nụ cười tà ác, trong mắt lấp lánh như sao, sâu xa nói: "Bất Bại Kiếm Tôn, thật ra ngươi không nên ngưng tụ sức mạnh của toàn bộ không gian lên thân mình. Ngươi phải biết rằng, lĩnh vực của ta là thần hồn, không gian ngươi mất đi đã vào tay ta trong nháy mắt đó rồi. Hiện tại ngươi ở trong Long Sào của ta còn có thể gây nên sóng gió nữa sao. Ha ha ha..."
Gào gào gào!
Từng tiếng gào rú vang lên liên tiếp, hàng ngàn hàng vạn con rồng đen phun ra lửa màu đen không ngừng cắn xé Lôi Điểu ở bên trong. Từng tia sấm sét tím cũng bị lửa đen vô tận này làm tiêu hao, dần dần tiêu tán!
Chẳng qua, Bách Lý Ngự Thiên lại không tỏ thái gì với chuyện này, lão ta cười lạnh: "Chỉ là một lĩnh vực mà thôi, có thể làm gì được lão phu chứ?"
Vừa nói hết lời, Bách Lý Ngự Thiên bỗng nhiên lắc mình một cái, sấm sét nổ vang, Tử Lôi ngập trời, toàn bộ Long Sào bùm một tiếng, hoàn toàn nứt toác ra. Ánh mặt trời lóa mắt lần nữa tỏa ra từ trên khuôn mặt già nua kiêu ngạo của lão ta.
Xì xì xì...
Vậy mà vào lúc này, một tiếng xé gió chói tai đột ngột vang lên, Bất Bại Kiếm Tôn còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, keng một tiếng, một bóng đen đã lướt qua người hắn trong nháy mắt.
Hả!
Cơ thể Bất Bại Kiếm Tôn khựng lại, nhất thời không thể động đậy. Lão ta cúi đầu nhìn dưới người mình một chút, nhưng lại thấy, Lôi Điểu do mình tập hợp lại đã xuất hiện một thông đạo hẹp dài từ nhỏ lớn dần, chẳng biết từ lúc nào thông đạo này kéo thẳng một đường đến trên người lão ta, hơn nữa còn xuyên qua…
Ria mép Bất Bại Kiếm Tôn không nhịn được run run, lão ta cứng ngắc quay đầu nhìn thân thể mình, nhưng thấy ngay chỗ bụng bị ngọn lửa đen thiêu đốt, vả lại nửa người dưới của mình đã bị bốc cháy từ lâu, từ từ rơi xuống mặt đất.
"Kiếm Tôn đại nhân!"
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang vọng bên tai lão ta: "Lúc trước ta đã nói kiếm pháp của ta là ăn tươi nuốt sống. Long Sào vừa rồi không phải là thứ có thể cắn xé ngươi đến chết, chỉ là cắn nuốt ngũ giác lục căn của ngươi mà thôi. Cao thủ Linh Vương nắm giữ sức mạnh không gian, vốn dĩ mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, ngay cả cảnh giới của ta cũng không thể tách rời khỏi không gian của ngươi. Chỉ tiếc, ngươi tụ sức mạnh không gian lại một chỗ, đánh mất ưu thế này của chính mình. Cho nên ta thừa dịp ngươi không biết đã đánh lén đấy!"
Mí mắt Bách Lý Ngự Thiên không ngừng run rẩy, chậm rãi quay đầu nhìn lại. Khuôn mặt Trác Uyên vẫn tươi cười thản nhiên, trường kiếm màu đen trong tay hắn chớp lóe ánh lửa sáng rực, trong lòng lão ta lập tức hiểu rõ.
Hít một hơi thật sâu, Bất Bại Kiếm Tôn nắm chặt kiếm trong tay, lại ngẩng đầu nhìn vầng hào quang màu trắng trên kia, dường như có chút không cam lòng. Nhưng rất nhanh sắc mặt lão ta đã kiên định lại, khẽ cắn môi. Lão ta hơi vung tay, Phách Thiên Kiếm cầm trong tay bị ném xuống, lão ta rống to lên: "Trác Uyên, ngươi thắng rồi, người nên đi Thiên Ma Sơn là ngươi. Mang theo Phách Thiên Kiếm của lão phu cùng đến nơi đỉnh phong, tuyệt đối đừng bôi nhọ thanh kiếm này!"
Nói xong lời này, Bách Lý Ngự Thiên thở dài một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Dưới sự thiêu rụi của ngọn lửa đang cháy xì xì, chớp mắt lão ta đã hóa thành tro tàn.
Trác Uyên vươn tay chụp thanh kiếm, cầm thanh Lôi Kiếm màu tím này trong tay, hắn cảm nhận được thân kiếm đang run rẩy, giống như đang than khóc cho chủ nhân. Trác Uyên cũng thở dài một hơi, khẽ gật đầu.
Bất Bại Kiếm Tôn... là một đối thủ tốt!
Bộp!
Ở một nơi khác, tại Thánh Vực, trong một ngôi nhà nhỏ bằng trúc, một người trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trước bàn cờ. Khi hắn ta định xuất chiêu, bàn tay chợt run lên, một quân cờ đột nhiên trượt xuống rơi vào bàn cờ.
"Biến mất!"
Hít một hơi thật sâu, người kia lẩm bẩm: "Cao thủ Linh Vương phàm giai đã biến mất, thật đáng tiếc! Rõ ràng người đó đã sắp đến nơi này, đây chính là khu vực mà bọn họ tha thiết ước mơ đến!"
Một bóng đen yên lặng đứng thẳng bên cạnh nam tử đó, nhàn nhạt nói: "Lần này Linh Vương có chút kỳ lạ, đáng ra nên đến sớm nhưng người đó cố ý áp chế tu vi, giống như còn phải xử lý viêc gì đấy. Có thể... lần này lại như thế hay không?"
"Sẽ không đâu. Lần trước là khí tức yếu dần, lần này là trực tiếp biến mất, xem ra trước khi tới đã bị người ta giết chết rồi!"
"Bị giết chết? Phàm giai xuất hiện hai Linh Vương sao?"
"Không có hai người, mà bị người vượt cấp xử lý!"
Nghe được lời này, người kia càng thêm sợ hãi: "Vượt cấp sao? Có thể trở thành Linh Vương dưới Phàm giai đã không phải hạng người bình thường, sao có thể dễ dàng vượt cấp được? Qua nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ chưa từng xảy ra chuyện thế này!"
Nam tử kia gõ mạnh quân cờ xuống bàn cờ, hắn ta đột nhiên bật cười ra âm thanh vô cùng kỳ lạ. Khiến lòng người ta ớn lạnh khi nghe thấy tiếng cười này…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất