"Lão... Lão tổ tông..."
Ong một tiếng, không gian chấn động, thân thể của Bách Lý Kinh Vĩ run rẩy mạnh mẽ, hắn ta gần như mất hết sức lực, rồi cứ thế tê liệt mà ngã xuống, ánh mắt hắn ta tràn ngập sự sợ hãi, trên mặt là vẻ tuyệt vọng và không thể tin nổi.
Các trọng thần còn lại của đế quốc Kiếm Tinh cũng hoàn toàn đờ đẫn khi đối mặt với tình cảnh này, cả người bọn họ thoáng chốc xụi lơ đi, còn hoàng đế Bách Lý Kinh Thế thì đảo mắt một cái, sau lại ngất lịm đi.
Trụ cột của Đế quốc Kiếm Tinh, lão tổ tông Bất Bại Kiếm Tôn, Bách Lý Ngự Thiên, cứ thế mà chết đi như vậy sao? Hơn nữa, nhân vật đứng đầu đỉnh phong này lại còn bị một kiếm của đối phương chém chết.
Chuyện này... Làm sao có thể được?
Tất cả mọi người đều không thể tin nổi mà lắc đầu, nhưng sự thật đã rành rành trước mắt, và thi thể của Bất Bại Kiếm Tôn, cũng đã cháy thành tro tàn, Phách Thiên Kiếm đã theo lão ta mấy ngàn năm, một tất không rời, cũng đã rơi vào tay của Trác Uyên mất rồi.
Tất cả những việc diễn ra trước mắt này, đều là thật!
Bách Lý Kinh Vĩ nhắm nghiền hai mắt lại, hắn ta lấy tay che mắt, nước mắt đã không kiềm được mà thi nhau tuôn trào, những cao thủ kiếm vương kia cũng quỳ rạp xuống đất, ra sức đấm ngực dậm chân. Chỉ có Thượng Quan Phi Vân là ngơ ngác đứng nhìn mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, da mặt căng chặt.
Con mẹ nó, đặt cược sai rồi!
Vốn còn tưởng rằng Bất Bại Kiếm Tôn này sẽ giúp lão ta làm xong việc, nhưng không ngờ rằng, rốt cuộc là Bất Bại Kiếm Tôn lại thành ra như vậy.
Trong lúc nhất thời, Thượng Quan Phi Vân thầm hận trong lòng, lão ta không khỏi siết chặt tay thành nắm đấm!
Chẳng qua, có nhà vui thì cũng có nhà buồn, Bách Lý Ngự Thiên ngã khụy xuống, mọi người trong Bách Lý gia thì liên tục than khóc, nhưng những trọng phạm trong bốn châu kia, ai nấy cũng đều vô cùng phấn khởi, trong lòng mừng rỡ không thôi.
Lão quái vật Bách Lý Ngự Thiên này, cuối cùng cũng đi chầu Diêm Vương rồi, ha ha ha...
Cầm Sắc Kiếm Vương ngẩng đầu nhìn sắc trời, lão ta chậm rãi nâng Sơ Dương lên, gương mặt hớn hở, sau đó gật gù cười nói: “Đêm tối nuốt chửng ánh sao, bình minh theo sau lại đến... không ngờ rằng lời tiên tri này lại thật sự thành sự thật, ha ha ha... Đã thành sự thật rồi..."
Bỗng dưng, khóe mắt của Liễu Mộ Bạch cũng chảy ra một dòng nước trong suốt, trong lòng xúc động đến mức nói không nên lời.
Nợ máu nhiều năm của gia tộc, suy cho cùng tất cả đều nằm trong tay hắn ta, nay mong ước đã đạt được, không uổng công hắn ta làm trâu làm ngựa cho Kiếm Tinh gần một ngàn năm nay!
Mọi người đều đắm chìm trong bầu không khí của riêng mình, có người vui mừng hò reo, có người thì đau thương gào khóc. Chỉ có Trác Uyên, hắn cầm Phách Thiên Kiếm trong tay, sau khi nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, hắn lẳng lặng đặt nó vào trong giới chỉ.
Vù vù vù!
Không gian phát ra từng đợt rung động, ma kiếm kia run rẩy kịch liệt, như là đang cầu xin hắn điều gì đó. Trác Uyên khẽ liếc mắt nhìn nó, mỉm cười nói: “Ta biết rõ tâm tư của ngươi, nhưng chuyện gì thì hãy đợi sau khi về rồi hẵng nói đã, ta sẽ không bạc đãi ngươi, còn hiện tại ngươi cứ yên phận trước đi!”
Keng!
Một tiếng ngâm khẽ vang lên, ma kiếm kia vui sướng lắc thân thể, vèo một cái, nó lập tức tiến vào trong cơ thể của Trác Uyên.
Trác Uyên khẽ mỉm cười, hắn xoay người cúi lưng xuống, hòng thu lá chắn không gian lại, rồi đi tới chỗ mọi người, bắt đầu cởi bỏ cấm chế cho bọn họ. Tầm nửa canh giờ sau, tất cả mọi người đều đã có thể cử động trở lại.
"Điện chủ!" Ngô Nhiên Đông dẫn đầu đi tới trước mặt Trác Uyên, hắn ta khom người cúi đầu, trong mắt tràn đầy vẻ mừng rỡ và cảm kích. Những đệ tử Thiên Ma Điện còn lại ai nấy cũng mừng rỡ không thôi mà đi theo hắn, trông ánh mắt của bọn họ cứ như đang nhìn thấy động vật quý hiếm vậy, chăm chú nhìn Trác Uyên mãi thôi, tuy là vậy, nhưng dường như bọn họ lại sợ mạo phạm đến điện chủ, nên ai cũng lúc nhìn lúc không dám, rồi lại lén lút nhìn, dáng vẻ trông cẩn thận từng li từng tí một.
Trác Uyên không hề để ý đến dáng vẻ kích động ấy của bọn họ, hắn chỉ nhìn về phía Ngô Nhiên Đông, sau đó lạnh nhạt nói: “Hiện tại mọi trở ngại đều đã qua rồi, trong vòng một tháng, phải hoàn tất cả công trình ở đế đô.”
"Rõ!" Ngô Nhiên Đông khom người, hắn ta cung kính đáp!
Lúc này, Lăng Vân Thiên dẫn theo một đám người bị bắt ở bốn châu, cùng nhau đi đến trước mặt Trác Uyên, khom người xuống, cảm kích nói : "Đa tạ Trác công tử ra tay cứu trợ, nếu không có ngươi thì chúng ta đã bị luân hãm vào bốn châu đến chết rồi, khi đó đúng là có chết cũng không hết tội được.”
“Làm gì có chuyện đó, cũng không phải là ta cứu các ngươi. Chỉ là thiên mệnh của ta và Kiếm Tinh tương khắc nhau, nên chỉ có một được tồn tại mà thôi. Hắn ta cản đường ta, ta quét nó đi, mọi chuyện chỉ có thế. Nếu nói về ân oán, thì thực sự không có gì cả!" Trác Uyên chậm rãi lắc đầu, không tỏ rõ ý kiến.
Bọn Lăng Vân Thiên cũng khẽ gật đầu, thở dài tiếp lời hắn: "Đúng vậy, Trác tiên sinh một thân một mình độc lai độc vãng, không can thiệp gì đến việc phân tranh năm châu, đúng là không có ân oán gì với Kiếm Tinh cả. Chỉ là mục tiêu của chúng ta giống nhau, đều cùng chung kẻ địch mà thôi. Nhưng mà, nếu Trác tiên sinh có dự định gì, ngài có thể nói trước với chúng ta một tiếng, để chúng ta phối hợp thảo luận với ngài về việc trừng phạt Kiếm Tinh là được, hơn nữa, có thể làm ít mà công to thì cần gì chúng ta phải chịu nỗi khuất nhục này chứ?”
“Ngươi nói cái này với ta mà không thấy ngại à? Trăm năm trước ta để các ngươi vây đánh Bách Lý Ngự Thiên, thế tại sao các ngươi lại đột nhiên dừng lại chứ?”
"À... Chuyện này..." Lăng Vân Thiên lập tức bị nghẹn họng.
Trác Uyên Thản nhiên cười trừ, hắn không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói: "Lăng Tông chủ chớ để ý, không phải ta không tin các ngươi, ta chỉ là không tin lòng người mà thôi. Trước đây các ngươi bị Trung Châu dồn ép, nên mới để cho ta làm Đại Nguyên Soái bốn châu gì đó, đợi sau khi năm châu ngưng chiến, vậy thì lời của ta còn có tác dụng gì nữa? Lần này cũng thế, nếu không phải Kiếm Tinh tập kích bốn châu thì làm sao có chuyện những người trong bốn châu của các ngươi nước đến chân mới nhảy mà nghe theo mệnh lệnh của ta chứ? Sau khi ném ta sang một bên xong lại muốn lợi dụng những mật thám bên Bách Lý Kinh Vĩ kia còn chưa nói, chỉ khi ở thời khắc sống chết, thì ngươi mới có tinh thần đoàn kết, cùng ta chống chọi với kẻ thù, không phải sao?”
Ách!
Lăng Vân Thiên lập tức khựng lại, lão ta xấu hổ cười cười, ngay sau đó, dường như nhớ đến điều gì đấy, lão ta vội vàng nói lái sang chuyện khác: "Đúng rồi, Trác tiên sinh không nói thì thiếu chút nữa lão phu cũng quên béng đi mất rồi, những mật thám kia... Mụ nội nó Bộ Hành Vân, lão phu nhất định sẽ chặt hắn thành trăm mảnh mới được..."
Vừa nói xong, Lăng Vân Thiên đã một mạch quát lớn, cho đến khi những mật thám kia rời đi thì mới thôi. Tiếng kêu gào to lớn, khuôn mặt già nua đầy vẻ đắc ý, cứ như thắng lợi này là do lão ta đem đến vậy.
Mà bọn người bên Bộ Hành Vân thì sợ hãi vô cùng, bọn họ vội vàng chạy trốn, nhưng đã bị đám người Lăng Vân Thiên kịp thời bắt lại, sau đó là đánh đập chửi rủa một trận!
Trác Uyên khinh thường bĩu môi, hắn cười giễu cợt một tiếng, đám người này đúng thật là...
"Trác đại ca!"
"Sư phụ!"
Lúc này, hai tỷ muội Lạc Minh Viên dẫn theo mấy người Lạc gia cùng nhau đi đến trước mặt Trác Uyên, trên mặt họ tràn đầy vẻ kích động. Trác Uyên nhìn bọn họ, cũng khẽ mỉm cười, sau đó ôm quyền nói: “Gần đây các vị phải chịu uất ức rồi, mong rằng các vị sẽ rộng lòng tha thứ..."
"Rộng lòng tha thứ cái đầu ngươi!"
Thế nhưng, chưa chờ hắn nói lời mấy khách sáo xong thì một tiếng quát lớn giận dữ đã vang lên, một bóng hình xinh đẹp kiều diễm, hùng hùng hổ hổ mà đi tới trước mặt hắn, một ngón tay ngọc ngà trắng tươi không nói không rằng gì đã mạnh mẽ chỉ thẳng vào lồng ngực hắn, rồi mắng to: “Ngươi, kẻ ma quỷ, những năm nay ngươi chạy đi đâu vậy hả, vừa đi một phát thôi đã mấy trăm năm rồi, ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu, ngươi chết rồi thì không nói, nhưng ngươi còn sống sờ sờ như vậy, tại sao lại không báo tin bình an về nhà chứ, ngươi có biết tất cả mọi người lo lắng cho ngươi nhiều lắm không hả...”
Trác Uyên lùi lại mấy bước, ở trước mặt Bất Bại Kiếm Tôn, Trác Uyên vô cùng dũng mãnh vô song, kiêu dũng thiện chiến, nhưng ở trước bóng dáng yêu kiều này, hắn chỉ âm thầm cười khổ một phen, không có đến một chút sức lực phản bác, chỉ có thể bất lực mà nhún vai, cười khổ một tiếng: "Đại tiểu thư, không phải ta không muốn thông báo cho các ngươi, mà là ta thật sự có chuyện quan trọng phải làm thôi, ta không muốn liên lụy đến các ngươi, sợ các ngươi..."
"Sợ chúng ta cái gì, ngươi cho rằng ngươi đi rồi thì sẽ hết chuyện à? Chuyện chúng ta nên dính líu, không phải vẫn dính líu như thường đó sao? Chuyện nên đến thì trước sau gì cũng sẽ đến thôi, dù ngươi có ở đây hay không thì nó vẫn đến. Còn chuyện không nên đến thì dù thế nào đi chăng nữa nó cũng không đến, dù ngươi ở đây nó cũng sẽ không đến! Ngươi sợ gì mà sợ chứ, sợ cái gì...”
Lạc Minh Ngọc liên tục chọt ngón tay vào ngực Trác Uyên, nàng không ngừng mắng to, vẻ mặt giận dữ, mắng thì mắng nhưng giọng lại nghẹn ngào, cuối cùng nàng cũng không nhịn được nữa, đột nhiên ôm chầm lấy Trác Uyên, mạnh mẽ mà ôm lấy thân thể gầy gò ấy của Trác Uyên vào lòng, đầu cũng chôn vào trong lồng ngực hắn, hai mắt đỏ lên, khịt mũi nói: “Đồng ý với ta, rằng đừng đi nữa. Ta đã nói trước đó rồi, sau này, mặc kệ ngươi có chuyện gì, chúng ta cũng đều sẽ ở chung một chỗ. Cầu xin ngươi đó, đừng rời đi nữa, được không?”
Cả người Trác Uyên lập tức khựng lại, cúi đầu nhìn dáng người như ngọc kia bỗng nhiên quấn lấy người hắn, hắn không khỏi bật cười lắc đầu, hai cánh tay trống không cũng không biết nên đặt ở đâu mới phải.
“Này, Đại tiểu thư...”
“Buông tay ra!”
Trác Uyên chần chờ một chút rồi lại lúng túng một phen, còn Lạc Minh Ngọc thì lại rất thoải mái mà để tay hắn lên hông mình, sau đó hạnh phúc mà chôn mặt vào lồng ngực Trác Uyên, như khóc như cười.
Trác Uyên sờ mũi một cái, không biết làm sao mới phải, những người còn lại nhìn thấy thế, lông mày khẽ run lên, bọn họ thi nhau quay đầu đi, không muốn xen vào chuyện này. Ngay cả Ngô Nhiên Đông cũng tìm cớ mà chuồn đi mất.
“Ách, điện chủ, ta đi triệu tập mọi người lại đã, tạm biệt"
"Gấp cái gì mà gấp, mới vừa giải cứu ra thôi, sao không nghỉ ngơi đã rồi hẵng làm? Này này này..."
Trác Uyên kêu lên một phen, nhưng Ngô Nhiên Đông đã sớm chạy trốn mất dạng. Trác Uyên không thể làm gì, hắn nhìn hai tay của Đại tiểu thư đã ôm chặt hắn lâu như vậy rồi, hắn có chút trầm ngâm, rồi lại khẽ thở dài một tiếng, sâu xa nói: "Đại tiểu thư, ta... Muốn đi tìm thê tử của ta!"
Thân thể Lạc Minh Ngọc hơi run lên, nàng im lặng không nói gì, nhưng vẫn ôm chặt hắn như cũ, không buông ra, qua hồi lâu sau, nàng mới sâu xa nói: “Ngươi muốn đi tìm Khuynh Thành cô nương cũng không thành vấn đề gì, ta sẽ không ngăn ngươi lại, nhưng... ngươi cũng không thể ngăn cản tấm chân tình của ta dành cho ngươi được!”
"Đại tiểu thư..."
"Được rồi, không cần phải nói!"
Lạc Minh Ngọc vội vàng vung tay, nàng đứng lên, nhìn hắn thật lâu, sau đó khẽ mỉm cười: "Ta nói rồi, ta không ngăn cản ngươi, vậy thì ngươi cũng không thể ngăn ta được, chúng ta vẫn là một nhà người mà, không đúng sao. Vậy nên... Trở lại đi, Trác quản gia, vị trí ở nhà này, ta vẫn sẽ giữ lại cho ngươi. Dù ngươi muốn làm gì thì chúng ta cũng sẽ làm chung với ngươi, ngươi muốn tìm Khuynh Thành cô nương cũng được, chúng ta sẽ tìm cho ngươi, chỉ cần ngươi không vứt bỏ chúng ta là được rồi!”
Lời này vừa nói ra xong, mấy người Lạc gia không khỏi quay đầu lại nhìn nàng, rồi lại nhìn về phía Trác Uyên, trong mắt tràn đầy vẻ chân thành.
Trong lòng Trác Uyên như có một dòng nước ấm chảy qua, hắn thở phào một hơi, hơi suy nghĩ rồi khẽ gật đầu cười nói: " Được rồi, như các ngươi mong muốn. Ta... Đại quản gia của Lạc gia, Trác Uyên, trở về rồi!”
Aaa!
Mọi người kêu to một tiếng, cùng nhau reo hò, cả bọn mừng ra mặt, kích động vô cùng. Chỉ có điều, Trác Uyên nhìn thấy sự mừng rỡ này của bọn họ, mặc dù trong mắt hắn đầy ý cười, nhưng sâu trong đáy mắt, lại chôn giấu đi sự ưu thương nhè nhẹ.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một tiếng quát to đột ngột vang lên. Trác Uyên khẽ nhíu mày, nhìn về nơi âm thanh truyền đến, sau đó hắn bỗng nhiên khẽ giật mình, hiểu rõ mà gật đầu, rồi cất bước chân, tiến về nơi đó...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất