Bùm!
Một âm thanh lớn vang lên, một người nam nhân mặc y phục tù nhân hung hăng đá một phát, nam nhân vạm vỡ kia rơi xuống đất, chế giễu nói: “Hừm, đây chính là cao thủ Kiếm Vương không ai sánh bằng sao, chẳng qua cũng chỉ có như vậy, ha ha ha...”
“Dừng tay, bọn ta đã đầu hàng nhận thua rồi, các ngươi còn muốn làm gì nữa?” Một giọng nói giận dữ vang lên, Bách Lí Ngự Vũ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bọn họ không buông.
Tên tiểu tử kia cười toe toét với vẻ mặt tà ác, hắn ta vô cùng lỗ mảng đưa tay ra quấy rối làm càng: “Thế nào? Không phải ngày thường Kiếm Vương Trung Châu của các ngươi rất lợi hại sao? Bây giờ Bất Bại Kiếm Tôn đã chết rồi, các ngươi còn chống cự thì có lợi ích gì nữa chứ? Đầu hàng là đường sống duy nhất của các ngươi đó, thông minh một chút cho lão tử đi, nếu không…”
“Nếu không thì sao?”
Một tiếng bốp vang lên, một móng vuốt cứng như thép nắm lấy cổ tay của hắn ta, phát ra âm thanh lạnh lẽo, hắn ta nhếch mép rồi quay đầu lại nhìn, vừa định mắng chửi thì hơi thở bỗng bị tắc nghẽn, sắc mặt hắn ta tái nhợt, ngay lập tức như chuột thấy mèo rồi run rẩy gật đầu: “Trác nguyên soái, bọn ta đã bắt những tù binh này rồi, tùy ý ngài xử lý.”
Bách Lí Ngự Vũ cũng cau mày, nàng ta nhìn người nam nhân đã khiến bản thân mình ngày nhớ đêm mong, trong mắt có chút kinh ngạc và loạn nhịp.
Trác Uyên nở nụ cười lạnh lùng, khóe miệng hắn xẹt qua một nụ cười tà ác: “Sao vậy, ngươi cũng biết những tù binh này là của ta à! Không biết thì còn tưởng bọn họ là do ngươi bắt đi. Ngay cả Kiếm Vương Trung Châu cũng có thể bắt được, thật là có bản lĩnh.”
“Không dám, không dám, Trác nguyên soái, trăm năm trước ngài là đại nguyên soái của Tứ Châu bọn ta, bọn ta đều là vì ngài mà làm.”
“Hừm, lý do thật là quang minh chính đại, trăm năm qua chưa từng làm gì cho ta, Trung Châu bây giờ bị ta chiếm được thì các người lại thay ta làm việc sao? Hừ!”
Trác Uyên nở nụ cười lạnh lùng, hắn vung tay lên đánh người kia bay ra ngoài, trong nháy mắt hơi thở đã không còn: “Thứ lỗi, ta không cần.”
Những người còn lại thấy tình hình như vậy đều giả vờ như không thấy gì, vội vàng co rụt đầu lại rồi vội vàng rời đi.
Không thèm để ý đến bọn trộm cắp đó, Trác Uyên chỉ quay đầu nhìn về phía Bách Lí Ngự Vũ đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn phất tay một cái đã giải phóng sự phong ấn cho nàng ta: “Ta nhớ rằng trước đây ngươi đã đánh nhau với Tước Nhi mà không hề bị thương, vậy sao bây giờ ngươi lại bị một đám ngu ngốc này giữ chân?”
“Ta tự mình phong ấn tu vi!”
“Ngươi tự mình phong ấn sao?”
“Đúng vậy, hiện giờ ngươi thắng, bọn ta đều là bại tướng, những tên khốn kiếp kia đe dọa tính mạng Lôi ca để ép buộc ta, làm sao ta dám lỗ mãng được? Lẽ nào ta không sợ bị thanh kiếm của ngươi chém làm đôi giống như lão tổ tông hay sao? Hừ!” Bách Lí Ngự Vũ khẽ bĩu môi, ánh mắt của nàng ta có chút ủ rũ.
Trác Uyên không ngừng lắc đầu, hắn nhẹ giọng nói: “Ta và Ngự Thiên Bất Bại đã quyết chiến trăm năm, xem như là cuộc chiến quân tử, không liên quan gì đến ân oán tranh chấp. Nhân tiện đoạt lấy Kiếm Tinh cũng là chuyện mà ta muốn làm, không có thù oán gì cả. Bây giờ có được Kiếm Tinh rồi, ý nguyện của ta đã xong, không có quan hệ gì với các ngươi nữa, các ngươi có thể đi.”
“Đi sao?”
Bách Lí Ngự Vũ không khỏi sửng sốt, vẻ mặt nàng ta vô cùng khó hiểu: “Ngươi để bọn ta đi? Lẽ nào ngươi không sợ bọn ta trả thù?”
Trác Uyên nhướng mày, hắn không nhịn được nở nụ cười: “Trả thù? Với thực lực của các ngươi, có thể trả thù được ta sao? Hừ, thật nực cười.”
“Bây giờ bọn ta không có sức mạnh, không có nghĩa là sau này…”
“Sau này cũng sẽ không!”
Không đợi nàng ta nói xong, Trác Uyên đã tự tin nói: “Hôm nay ta vượt qua các ngươi, không sợ sau này các ngươi sẽ đuổi kịp. Nếu như các ngươi thật sự có năng lực đuổi theo thì chỉ có thể chứng minh là ta lười biếng nên đáng chết! Một cường giả chưa bao giờ sợ có bao nhiêu người khiêu chiến ở phía sau. Hơn nữa, chính ta cũng là một người khiêu chiến, ta có mục tiêu muốn khiêu chiến của ta, càng không thể để cho người phía sau đuổi kịp ta. Nếu không thì càng đáng chết, ta không cần người kia xuất thủ, chết ở trong tay các ngươi cũng không thua thiệt.”
Bách Lí Ngự Vũ nhìn hắn chằm chằm, nàng ta không khỏi cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ, lẩm bẩm nói: “Ngươi giống như lão tổ tông, không… Ngươi mạnh hơn lão ta. Mặc dù lão tổ tông một lòng chuyên tâm nhưng còn có lúc sợ hãi người ở phía sau, còn ngươi thì lại không có sự sợ hãi này, chẳng trách lần này kẻ thắng cuộc cuối cùng chính là ngươi.”
“Quá khen, chỉ là sự sợ hãi của ta, các người không thể so sánh được.”
Trác Uyên bật cười một tiếng, hắn không ngừng vẫy tay, xoay người bước đi: “Ngươi mang bọn họ đi đi, dù sao trước đây chúng ta cũng có giao tình, lần này xem như là chút tình nghĩa.”
Bách Lí Ngự Vũ nhìn hắn thật lâu, nàng ta do dự không biết nên nói gì, sau đó nàng ta dùng ngón tay điểm nhẹ đem cấm chế trên người bọn Bách Lí Ngự Lôi tháo ra. Nhưng bên này vừa mới giải thoát thì một âm thanh giận dữ đã vang lên dữ dội, một bóng đen thương tích đầy mình lao thẳng về phía Trác Uyên, gào thét liên tục: “Trác Uyên!”
“Có chuyện gì?”
Ầm!
Trác Uyên xoay người một cái, hắn giơ tay túm được cổ người đang lao đến, một tay áo trống rỗng chính là Kiếm Vương cụt một tay kia, Bách Lí Cảnh Thiên.
“Muốn báo thù cho Bất Bại Kiếm Tôn sao? Ta nói rồi, các người hiện tại không có tư cách này. Nhưng ngươi đã ra tay xuất chiêu khiêu chiến thì ta cũng không cần khách khí.”
Vừa nói xong, tay Trác Uyên đã hung hăng bóp chặt lấy cổ hắn ta, vẻ mặt đầy sự lạnh lùng nói: “Trác Uyên ta có nguyên tắc của riêng mình, ta có thể không quan tâm đến việc trong lòng ngươi có bao nhiêu thù hận muốn ta chết đi, nhưng tốt nhất là đừng ra tay. Một khi đã ra tay thì phải chịu trách nhiệm cho hành động của bản thân mình.”
“Đợi đã.”
Tuy nhiên, đúng lúc này có một tiếng hét lớn vang lên, Bách Lí Ngự Lôi đi đến trước mặt Trác Uyên, ánh mắt hắn ta mang theo vẻ cầu xin: “Trác tiên sinh, xin ngài hãy thả Thái tử ra, ngài muốn giết thì hãy giết ta, ta sẽ chết thay cho hắn ta.”
Trác Uyên nhìn hắn ta một lúc lâu, sau đó hắn nheo mắt lại, thản nhiên nói: “Bách Lí Ngự Lôi, trăm năm trước ta và ngươi có duyên gặp nhau một lần, xem như là có chút giao tình. Tuy là lần đó không cần ngươi ra tay tương trợ hoàn toàn nhưng ta vẫn nhận phần giao tình của ngươi. Chỉ là không biết rằng ngươi và Thái tử có quan hệ gì mà khiến ngươi phải bảo vệ hắn ta như vậy?”
“A, vẫn là chuyện trăm năm trước đây. Hắn ta biết rõ là ta cố ý thả ngươi đi nhưng sau đó lại không vạch trần, trăm năm qua hắn ta cũng không hề nói về chuyện này với bất kỳ ai, ta nhận tình nghĩa của hắn ta là vì như vậy.”
“Hắn ta làm như vậy là có mục đích riêng, ngươi chưa hề nghĩ đến việc này sao?” Trác Uyên nhíu mày một cái, hắn liếc mắt nhìn Thái tử rồi nở nụ cười xấu xa nói: “Thái tử điện hạ, nhìn ngươi không giống với người lương thiện sẽ lấy ơn báo oán.”
Bách Lí Cảnh Thiên nở nụ cười lạnh lùng, hắn ta từ chối cho ý kiến: “Thân là Thái tử, ta đã học được cách làm đế vương, làm gì có cái gọi là lấy ơn báo oán? Chẳng qua chỉ là mua bán lợi ích mà thôi. Nhưng không thể không nói, trước đây ta bị ngươi thiêu đốt cháy đen, Lôi Kiếm Vương thật sự đã cứu mạng ta. Hắn ta chặt đứt một tay của ta là thật. Trước đây ta cũng có suy nghĩ này rồi, chỉ là không thể thực hiện được, bởi vì với cánh tay này mà ta đã mất tất cả mọi thứ, ngôi vua cũng không phải của ta. Thử hỏi xem trong thiên hạ từ xưa đến nay, làm gì có ai không được toàn vẹn tự xưng là đế vương đâu? Cho nên lúc đó, một nhát chém của Kinh Lôi Kiếm Vương đã thay ta hạ quyết định, là ân nhân cứu mạng của ta.”
“Nhưng sau đó, ta đã giúp bọn họ che giấu mối quan hệ của bọn họ với ngươi, ta cũng không xem đây là ân tình gì. Chỉ là ta bị gãy tay và mất đi quyền lực, cũng không có bằng chứng thì cần gì phải đắc tội với cao thủ Kiếm Vương chứ? Ra tay bảo vệ mình là tốt, cân nhắc tình hình trong tương lai, ta không nên nói ra bí mật này.”
“Ngươi xem, hắn ta đã suy xét toàn bộ, không phải vì ân tình của ngươi. Có lẽ nhiều năm qua, ngươi đã chiếu cố hắn ta không ít, cũng không còn nợ nần gì nữa.” Trác Uyên nở nụ cười tà ác, hắn nhẹ nhàng lên tiếng.
Lông mày của Bách Lí Kinh Lôi run lên nhưng hắn ta vẫn kiên quyết nói: “Mặc kệ hắn ta nghĩ gì, hắn ta đã giúp ta giữ bí mật này trăm năm qua, ta nợ hắn ta một ân tình, xin ngài hãy tha thứ cho hắn ta.”
“Được, ngươi nợ ân tình với hắn ta, ta cũng nợ ân tình với ngươi, duy chỉ một lần này, lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa. Ít nhất… Khi nào chắc chắn thì hãy động thủ với ta.”
Trác Uyên nở nụ cười đắc ý, hắn gật đầu rồi hất tay buông hắn ta ra, sau đó xoay người rời đi, giọng nói thản nhiên của hắn cũng lập tức truyền vào tai ba người: “Một tháng sau, ta sẽ rời khỏi thế giới này, đi đến nơi mà lão tổ tông của các người muốn đi. Ai muốn đi cùng ta thì hãy đến đây, ta đang cần người giúp nên không để bụng, ha ha ha…”
Bách Lí Cảnh Thiên khẽ nheo mắt lại, hắn ta vô cùng tức giận nói: “Hắn đây là có ý gì? Giết lão tổ tông rồi mà còn muốn kêu gọi thêm chúng ta sao? Nằm mơ đi.”
“Hừ, không được nói như vậy.”
Bách Lí Ngự Vũ suy tư một lúc rồi lẩm bẩm nói: “Lão tổ tông và hắn đánh nhau là một trận chiến công bằng, bất luận sinh tử. Hơn nữa, lúc lão tổ tông chết đi, tuy có hối hận nhưng không có hận thù gì. Thân tại giang hồ, quyết chiến thua rồi thì còn có ân oán gì nữa? Thái tử điện hạ, nếu ngài không có tâm tư này thì làm sao có thể trở nên mạnh mẽ cơ chứ? Ngài xem ngài đi, trăm năm qua, ngay cả u Dương Trường Thanh và Diệp Lân ngài đều đánh không lại, phải biết rằng bọn họ trước kia đã thua dưới tay của ngài, cho dù ngài gãy mất một cánh tay cũng không đến nổi mất hết sức chiến đấu. Ngài thử nghĩ xem, trăm năm qua ngài đang làm gì?”
Thù hận!
Không do dự chút nào, những lời này đều nói lên tâm tư của Bách Lí Cảnh Thiên.
Đúng vậy, hắn ta hận Trác Uyên cướp đi một cánh tay của hắn ta, hận vì quyền lực của hắn ta đã mất đi, hận mọi người vu khống hắn ta, chế giễu hắn ta. Vì một chữ hận tràn ngập trong lòng hắn ta đã khiến hắn ta không còn sức để chứa đựng những thứ khác, kiếm pháp của bản thân cũng gần như phế bỏ…
Vừa nghĩ đến đây, Bách Lí Cảnh Thiên hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt trong sự bất lực.
Nếu muốn trở nên mạnh mẽ thì phải đánh bại kẻ đã khiến mình hận cả đời này, việc đầu tiên phải làm là xóa bỏ hận thù và nhìn lên đỉnh cao có ánh sáng.
Bách Lí Ngự Vũ ở một bên quan sát, vẻ mặt nàng ta lộ ra vẻ gian xảo, trong lòng thầm nghĩ.
Vậy thì đi thôi, lão tổ tông muốn xem thế giới cường giả, chúng ta hãy đi xem, coi như là an ủi ông ta trên trời có linh thiêng, không phải sao? Ha ha ha…
Là vì muốn đi theo tên tiểu tử đó!
Bách Lí Ngự Lôi liếc nhìn nàng ta, hắn ta lắc đầu từ chối cho ý kiến…
Mặt khác, theo tiếng la hét, hai người Bách Lí Kinh Vĩ và Bách Lí Kinh Thế không ngừng bị đánh đập và mắng chửi, mặt mũi bị đánh bầm dập, kêu rên không ngừng.
Lạc Minh Viễn quan sát tất cả, hắn không khỏi nhíu mày, không chịu nổi nói: “Dù thế nào đi nữa thì họ cũng là thừa tướng đế vương, cho dù là bắt làm tù nhân thì làm sao có thể bị áp bức như vậy chứ?”
“Đây chính là thắng làm vua, thua làm giặc, ai khiến bọn họ thua?”
Lúc này, Trác Uyên bước đến bên cạnh hắn, lạnh lùng nói: “Chỉ là… Thắng được như lão tử, những người Tứ Châu này trước kia vẫn là tù nhân, bây giờ giả bộ làm đại ca làm gì cơ chứ?”
Lạc Minh Viễn cân nhắc một lúc, hắn nhìn Trác Uyên thỉnh cầu nói: “Trác đại ca, mặc dù Bách Lí Kinh Vĩ độc ác nhưng tuyệt đối không hề làm gì sỉ nhục tôn nghiêm, ta mong ngài hãy giao hắn ta cho ta xử lý.”
Nghe vậy, Lạc Minh Viễn vui vẻ chạy về phía trước. Trác Uyên mỉm cười lắc đầu, hắn nhìn sang một bên nói: “Thấy chưa, đây là thứ cuối cùng ta muốn ngươi xem. Lúc này, ai là chính, ai là tà? Mộ Dung cô nương…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất