Nghe được lời này, mọi người còn lại vô cùng kinh ngạc, Mộ Dung Liệt trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tu giả Quy Nguyên Cảnh mau xông lên với ta, chúng ta phải dụ lôi kiếp rời đi mới được!”  

             “Vô dụng thôi, không còn kịp nữa rồi!”  

             Ngẩng đầu nhìn cảnh Lôi Vân kia đang không ngừng vang lên ầm ầm, một tia sét đột ngột đánh xuống, rầm một tiếng, tia sét ấy đã bổ mảnh đất bằng phẳng cách đó không xa thành một cái hố đen, đường kính ước chừng dài khoảng trăm mét.  

             Trác Uyên hơi nheo mắt lại, nhanh chóng có quyết định, hắn khẽ lắc người, hắc khí lập tức tỏa ra cuồn cuộn, chỉ trong nháy mắt hàng ngàn tu giả Quy Nguyên Cảnh bao gồm Lạc Minh Viễn đã bị bao phủ trong bóng tối: “Ta sẽ bảo vệ họ trong khu vực của ta, các ngươi cứ đi xa nhất có thể đi, phải chuẩn bị đối phó với kiếp nạn này thôi!”  

             Mộ Dung Liệt gật đầu thật mạnh, không nói hai lời họ lập tức đạp mạnh chân một cái, sau đó bay về phương xa. Nhưng bọn họ còn chưa bay được mấy mét thì có một tiếng ầm lớn vang lên, tia sét kinh trời động đất kia đã hung hăng đánh lên người họ, làm cho họ chao đảo không thôi, suýt nữa thì đã rơi xuống bên dưới.  

             Nhưng nghĩ đến phía dưới còn có nhiều người vô tội còn sống như vậy, bọn họ đành cắn chặt răng, tiếp tục bay về phía trước, rất nhanh bóng dáng đã mất hút không thấy đâu.  

             Ầm ầm ầm!  

             Từng tia sét to bằng miệng chén không ngừng đánh xuống, Trác Uyên ngồi ngay ngắn trên mặt đất mà không hề lên tiếng, hắn để thân mình chắn ngay dưới ánh sáng của tia sét, tuy rằng có chút tê mỏi nhưng vẫn giữ im lặng để vận chuyển công pháp, cũng hòng canh giữ mọi người chặt chẽ trong bóng đêm, hắn không hề bị tiếng sấm quấy rầy chút nào. Đồng thời, hắc khí cũng lan tràn ra khắp toàn thân hắn, nó hút lấy toàn bộ tiếng sấm vào trong cơ thể, khiến cho tu vi của bản thân hắn không ngừng tăng trưởng, gân mạch và nguyên lực cũng đang được rèn luyện không ngừng.  

             Tuy hắn vừa mới đột phá Quy Nguyên Cảnh tầng bảy thôi, nhưng sau khi đi vào Thánh Vực, gặp phải linh khí nồng đậm thì tu vi của hắn cũng đã có dấu hiệu tăng lên.  

             Kết quả Trác Uyên cứ tiếp tục như vậy, vừa bảo vệ an toàn cho đám người Lạc Minh Viễn, vừa hấp thu Cửu Thiên Lôi Kiếp, khí thế trên người cũng tăng trưởng nhân theo bội số.  

             Phốc!  

             Một tiếng trầm vang, hắn đã đột phá Quy Cảnh tầng tám!  

             Khóe miệng Trác Uyên nhanh chóng xuất hiện một nụ cười vui vẻ…  

             Rầm!  

             Một luồng sấm sét từ trên không trung đánh thẳng xuống giữa trán. Cơ thể Trác Uyên run rẩy dữ dội, Thiên Ma Đại Hóa Quyết càng thêm  điên cuồng kích động mà hút hết những tia sét kia. Nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ các tia sét đâm thẳng vào tim khiến cho cơ thể của hắn khẽ run lên, một ngụm máu đỏ tươi không khỏi trào ra từ trong miệng hắn.  

             Nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì chịu đựng như cũ, không hề cử động một chút nào. Thật ra hắn còn có thể vận dụng thêm nhiều công lực khác để hóa giải những tia sét mạnh mẽ này, chỉ là mấy tiểu tử kia cần sự bảo vệ của hắn, nên hắn chỉ có thể dùng sức mạnh của thân thể mình để chống đỡ thôi!  

             Ầm ầm ầm!  

             Sấm chớp kinh khủng mạnh mẽ đánh xuống không ngừng, từ kích thước to bằng miệng chén đến to bằng chiều rộng của thùng nước, cuối cùng thì nó to như một ngọn núi non, mỗi lúc một dữ dội, có khoảng tám đến chín tia sét liên tục đánh xuống, hiếm hoi lắm mới xuất hiện mấy tia sét nhỏ bé không đáng đếm xỉa.  

             Trác Uyên cố gồng mình, tuy rằng cơ thể đã cháy xém không ít, nhưng may là cũng không có trở ngại gì nhiều, ngược lại khi sét đánh vào cơ thể, gân cốt của hắn lại càng thêm kiên cường và dẻo dai hơn, tu vi cũng tăng lên tới Quy Cảnh tầng tám!  

             “Ha ha… Xem ra ta cũng nên đột phá Linh Vương rồi nhỉ!”  

             Trác Uyên không khỏi bật cười một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn những tia chớp dần dần tan đi trên bầu trời, sau đó khẽ thở dài một hơi, cân nhắc một chút rồi nhẹ lắc đầu: “Thôi bỏ đi, vừa mới chịu đựng tám mươi mốt tia sét đánh, cơ thể sắp không chịu nổi nữa rồi. Nếu đột phá Linh Vương, thì đồng nghĩa với việc  phải chịu lôi kiếp Cửu Cửu Quy Nhất, có lẽ ta sẽ không chịu nổi đâu, thôi để lần sau đi…”  

             Trác Uyên nặng nề ngồi dậy, cảm thấy cả người đau nhức vô cùng, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt, hắn giãn cơ một chút, cũng không quan tâm đến sự tê tái trên người cho lắm.  

             Đây chính là Trác Uyên, một quái vật có thể chiến đấu với cao thủ Linh Vương, nếu đổi lại thành một tu giả Quy Nguyên khác thì e là mới trúng ba mươi tia sét thôi đã phải đi đời nhà ma rồi!  

             Nhưng trong lúc Trác Uyên định thả những tiểu bối trẻ tuổi ra, thì tiếng ầm ầm ầm lại lần nữa vang lên trên đỉnh đầu của hắn. Tiếng sấm còn khủng bố hơn lúc trước lập tức vang vọng không ngừng bên tai hắn!  

             Trác Uyên không khỏi nhíu chặt mày lại, khẽ ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời, hắn khẽ nhăn mặt, lẩm bẩm thành tiếng: “Không thể nào, không phải đã hết rồi sao, sao lại còn nữa thế này?”  

             Đùng!  

             Như để đáp lại lời khiêu khích của hắn, trong lúc hắn nói ra những lời này, một tiếng sấm to gấp ba lần tiếng sấm sét dày đặc ban nãy hung hăng ập lên người hắn!  

             Sức lực kinh khủng ấy khiến cho cơ thể của Trác Uyên không khỏi run lên chỉ trong thoáng chốc, hắn nhịn không được mà khẽ phun ra một ngụm máu đỏ tươi, nét mặt lập tức trở nên trắng bệch.  

             Sao lại thế này, đây không phải sấm sét, sấm sét không hề có sức lực như vậy được!  

             Tròng mắt Trác Uyên khẽ co rụt lại, trong lòng cảm thấy vô cùng hoảng hốt, ngay lúc này, hắn phát hiện ra rằng những tia sấm sét trên đỉnh đầu kia không hề có màu đen tím, mà là màu đen pha chút đỏ đậm, trông giống như máu vậy!  

             Lôi Ngâm khát máu, đoạt hồn cướp phách.  

             Đây là… Xích Lôi Cốc sao?  

             Nhìn mảnh đất đen vô tận dưới chân, lúc này Trác Uyên mới nhận ra rằng đây là nơi nguy hiểm hiếm có nhất trong Thánh Vực. Hàng năm tiếng sấm không ngừng vang lên, hơn nữa sấm ở chỗ này còn mỗi lúc một mạnh hơn.  

             Mỗi một tia sét đều vô cùng kinh trời động đất, từ yếu đến mạnh, màu sắc thì dần dần biến thành màu đỏ đậm. Đến khi tia sét màu đỏ kia giáng xuống, cho dù là Thánh giả cũng phải nhanh chân tránh né đi. Còn tia sét màu trắng kia thì ngay đến cả cao thủ Linh Vương bình thường cũng rất khó có thể chống đỡ được.  

             Vậy nên nơi này rất ít người đến, vì ai lại vô duyên vô cớ mà chạy đến đây để tìm chết chứ?  

             Nhưng… Tại sao họ lại xui xẻo thế này, vừa tới Thánh Vực thì đã chạy đến chỗ này rồi.  

             Nghĩ đến đây, Trác Uyên hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, tức giận mà liên tục đấm ngực dậm chân, tuy rằng nơi này không bằng hẻm núi Thiên Đế, nhưng cũng khiến cho họ ăn đủ rồi.  

             Đúng rồi, là Lôi Ngâm Các!  

             Dường như Trác Uyên vừa nghĩ đến điều gì, hai mắt hắn lập tức sáng ngời.  

             Tám chỗ của Phàm Giai Thiên Địa Phong Huyệt đều liên thông với các nơi đặc biệt trong Thánh Vực, Lôi Ngâm Các thì liên thông với Xích Lôi Cốc. Vậy nên bọn họ đã mở ra thông đạo ở Lôi Ngâm Các rồi được dẫn thẳng đến chỗ này. Mà sấm sét đầy trời của Lôi Ngâm Các cũng được dẫn đến từ chỗ này!  

             Hiểu ra điều này, Trác Uyên bất đắc dĩ vỗ đầu một cái.  

             Mẹ nó đây là mạng người đấy, Đại Trận Phản Xung cần hút linh khí ở xung quanh, để lấp đầy trận pháp, quan trọng nhất chính là lực cân bằng. Và đương nhiên, vị trí tốt nhất để thiết lập thông đọa là trung tâm của năm châu, mà nơi đó lại chính là Lôi Ngâm Các.  

             Vậy nên đi từ Phàm Giai đến Thánh Vực sẽ phải đặt chân vào chỗ này một lần. Coi như là không thể tránh khỏi Xích Lôi Cốc được, chỉ là… Đối mặt với những tia sét trên cao kia, cho dù có như thế nào đi chăng nữa thì cũng phải diệt trừ triệt để trước khi chúng biến thành tia sét màu đỏ! Nếu không thì…  

             Nghĩ đến đây, trong mắt Trác Uyên chợt lóe lên một tia sáng, hắn vung tay lên, Ma Kiếm lập tức xuất hiện, ánh sáng hồng không ngừng lập loè trên thân ma kiếm.  

             Sức mạnh Xung Thiên Kiếm, một bước lên trời!  

             Hắn hét lớn một tiếng rồi vung kiếm lên cao, một đường kiếm màu đỏ rực ngạo nghễ mà bay về phía lôi vân.  

             Đùng đùng!  

             Đúng lúc này, một tia sét lập tức đánh xuống, nó phát ra ánh sáng chói mắt rồi nhanh chóng xảy ra va chạm với thanh kiếm của Trác Uyên. Khi một tiếng nổ vang đột ngột vang lên, hai nguồn năng lượng màu đỏ và trắng đều bị tiêu tán trong không trung, vì thế hai luồng sức lực đã trở nên ngang hàng nhau. Tuy rằng kiếm mang của Trác Uyên đã bị phân tán, nhưng sức mạnh của kiếm thì vẫn còn, một luồng sức mạnh lập tức xuyên qua lôi vân, sau đó tạo ra một lỗ hổng lớn trong những đám mây.  

             Thấy cảnh tượng này, trên mặt Trác Uyên tràn đầy vui vẻ, hắn âm thầm gật đầu một cái.  

             Phương pháp này có thể thực hiện được, chỉ cần phá vỡ lôi vân thì sấm sét sẽ không ngưng tụ nữa.  

             Nhưng điều khiến cho hắn không thể ngờ chính là, dưới tiếng sấm vang rền, đám mây đen lớn trên bầu trời đã lấp đầy lại lỗ thủng, hoàn hảo đến mức không một lỗ hổng, và không hề có dấu vết của việc nó từng bị xuyên thủng chút nào.  

             Mí mắt bất giác run lên, vẻ mặt Trác Uyên lập tức trở nên thâm trầm, hắn liên tục vung kiếm mang trong tay lên đánh về phía mấy đám mây đen.  

             Xem ra phải dùng tốc độ nhanh hơn để đánh tan đám lôi vân trước khi nó kịp lấp đầy mới được!  

             Kết quả là từng tiếng ầm ầm vang lên hết đợt này đến đợt khác. Kiếm mang và sấm sét va chạm vào nhau, kiếm mang mạnh mẽ xuyên thủng qua mấy lỗ hổng còn chưa kịp lấp đầy trở lại của lôi vân.  

             Nhưng rất nhanh, sức lực của những cơn sấm sét đánh xuống mỗi lúc một lớn hơn, Xung Thiên kiếm của Trác Uyên cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản, thậm chí còn không thể cản lại được. Những tia sét còn sót lại liên tục bổ vào người Trác Uyên khiến cho hắn tê mỏi vô cùng. Hơn nữa lỗ hổng sấm sét đã bị phá vỡ trước đó đang không ngừng lấp đầy trở lại, thậm chí trên những tia sét còn hiện lên mấy tia sáng màu đỏ nhạt!  

             Thấy vậy, trong lòng Trác Uyên lập tức hốt hoảng không thôi, nếu như sấm sét bắt đầu biến thành màu đỏ thì hắn sẽ không còn sức lực để chống trả nữa mất!  

             Nghĩ đến đây, lòng bàn tay Trác Uyên nhanh chóng rịn đầy một lớp mồ hôi…  

             Hừ!  

             Bỗng nhiên, đúng vào lúc này, một âm thanh khẽ vang lên bên tai hắn. Trác Uyên có chút sững sờ, cân nhắc một chút, suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu thì một tia sáng màu tím đã hiện lên trong Lôi Linh Giới, Phách Thiên Kiếm lập tức xuất hiện trong một tay khác của hắn.  

             “Hửm, Phách Thiên, ngươi muốn làm gì vậy?” Trác Uyên nhìn nó rồi hỏi.  

             Vút!  

             Thanh kiếm màu tím không trả lời, nó lập tức tản ra một luồng khí thế mạnh mẽ, sau đó kéo theo Trác Uyên bay thẳng lên lôi vân trên không trung.  

             Trác Uyên sững sờ không biết nên làm sao mới phải, nhưng nhìn thân kiếm linh động như vậy, hắn khẽ suy nghĩ trong chốc lát, sau cùng vẫn để mặc nó kéo theo mình tiến lên đối đầu với khó khăn!  

             Đùng!  

             Đúng lúc này, một tiếng sấm rung trời lại nổ vang, một tia sét hung hăng bổ vào trán Trác Uyên. Thậm chí trong ánh sáng lóa mắt còn hiện lên màu đỏ nhàn nhạt.  

             Không xong rồi, tia sét sắp biến dị!  

             Trác Uyên kinh ngạc trong lòng, nét mặt hoảng hốt, hắn định giơ Ma Kiếm lên ngăn cản. Nhưng đúng lúc này, Phách Thiên Kiếm lại tự mình di chuyển, nó lắc mình sang một bên để đánh văng Ma Kiếm ra, sau đó tỏa ra từng luồng ánh sáng màu tím mạnh mẽ, kéo theo một bàn tay của Trác Uyên rồi bay thẳng về phía trước.  

             Ầm!  

eyJpdiI6IlwvcjlTdmFzZ3JWbEdFWU1seGNJVnZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im5cL0QrcWtcL0t0eGtyV05nTGNGYTkzUHd4dFBRUkhHTTExMjJhbWpWeVpGczRHQ2RMOUNaYVJvaDB6aENkNmxmZHdQcEFMbm1tRjRMZ1NQN29Hem5od0xzYmNudHdtaFBvUHpkd2ExVXowejVwck1VVE02NG92SEk3azd0ZUQ1SmpPN1Nha3dXdG5vVDJaVmFiRDVXbkNcL251Z1BRNTBGVmlJazMxdllHMVpGaHVMVkVQTU9OMkxWY1h0R0t4b3R3TjRjNFdrMVkyM3BzKzYyZHRjZ1dVSlpIYysrdG1USWJcLzhkQ0JMVWJNa3R2Y2ZMTjNPOXBlWEZOU2JcL2R4WUpMT2h1OUdwemtUa2phT2hVK01qNU5Sb2laZ0llbkVWOVRMb3JzUGlmelpSbDM1d3FNODU3R3prbHg3MlJTOWY2T2lCUVlzb1hLa1lOVk1WUEY5VzB4MUVCRTVVYkEyZFwvZU8wekpicFwvMWpFcWhneDBpTXBwWUNiQkxVTkZcL1EzUlwvUFNESk5yWDZaUXQxN3NaMXlrSXVFWW9HNzAxTCtTbm0xZyt4dzJpenhtalZLVjQxNmY4TkNpQ2t3U1lWczVCNEdMbHZZUmN4NDJFNENDN3FBZytCNXEzZFdvcmlQQmdraGwyemx1OFFOMGhYXC9yYVI1T01HcHlpWSt0XC9kZjR6R2UxRVpqaGwreXVNazArWnFzekdoVFlqTGVJeGZHeWY2V1IwckRnVDJmMDhPTFZ4bkJ3VzY2MFNzZXVpVzh0YXdlWU9TRU01Qk9xeTBMenRhZW5WeHpZbHJwY3BrQjRZZ1NseU8wXC9KXC9cLzJcL09ZV3VzY3RnWkc3R0JJZmdMancwbGQrN2I0cXBrZldnWGNQS1VOeStaTHM1bW1wSHZcLzFpUllMcExLeTZFSDhaTDRYOEVJXC8zSmVtWnZFWkJtM3RNSWV1emxjMDJ4V2ZaN2NTSnJycjFtVTlGSGV4NFVaKzZjWWpkbnJVbkEzTk9PNWFKS3NMVTI5U2ZFSjRrMFFzQ1JiU3ZuR3pGQzRYVWNWSEY5UVk1VFpIVkRUNHZqOFVuK2NHQWFyQWNyUytcL1U4WVNXVU5DNER1b2dNS3M4RWl3akpxNVBcLzllaDdzOXVxQjBYOGU2N0tueU9ZYm5wSkdzXC91XC9RUkgrT3RcL1pXOUVpallWa0V1RlBlSXBUQk1zQTVacytZVDhuM2pOR3BZenlja1IzTndhUXY5OXdaVjRzOCtmc1BvUXlTQjRhWXZHMmhJMVwvXC9MWXVKNW50MHRTdnlcL2RCOXF6ck5UOHA0cmVCU3ZhbzNYdEpIWFVTblwveVhaWEY4YmZoeVgzb0hsMGVQSjczbjFPcDJCXC9yODNaYmJnZjRyR3lPTjhNY0ZQZEx3aXhoMm5zbXlLcFM5aEl2enZyMHREZ1p3MXh1SlwvdVVjRFlteUQ4eGFtY1hWWGxyUkJkMmQ2MVpJTFZub0QwXC8rTGNabDhrRko1bzV1UTlCMEowXC9HNElUbWZZWDlSUkRPcm9WbTQrS2I0MU00Y0oweW9rZkFXOStIYzhSNDdqUDBsbVduTmI0WDdYQnJ1ZVUyZWRVRVZjTDVaSys4czJjXC83OTlnZ2NTUW9JaGFkZ3RDejhjVTJKelRJODNybGowQnRyZUNlcWcyeXRMcVdlU08yTWFrOFhaYllRalpTWUlhUGlTWFJWNG43a05GUlpUVmdBNGNvVjA4K3dBUllmdTJmMEltS2FlRkdRTmY3SWFnTVpYWnJCc2FmQXZoVkNOd0tDSTZnTDI5NHZEclFDNFZqZ1dzQWUrMHR4UUZtSXQzejF4c0NHNWFrdmo2WXFnTkRXUGx1TWlRY2Fnb0ozSzAwb2IzdlNOSkFGZ3VtdDI5aUtRIiwibWFjIjoiMDI2OGFhYjNhYmE2MzRlY2NlZDY4YTY3OTdlYzZmM2ZiZTdlMjEwYjdjN2RmZjg5NGZmZjE2OWIwZTNlZDY0OCJ9
eyJpdiI6ImxmSlwveHFDdnpzNXB4RFF0ZWZ5aUtnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik91WEZ1NzhOK05wUTRKNFRhaHAxZTN5OHJlU0tTa3llNGlkcWtLVFwvcHFURkdDMEV1UGtydWN1QVhjb2JPbTNPak1IUnNkTjRBVmxyYXFteEtsWks4ZjNXMXpkc01wUHNRNTlaMHFNZDhIYStJbDIyTWRhRTFpXC85bFBqRnZHeTVMQXoxcnNIc3g0NEc4ekNhNmhNdkF4UnBMUHRjcmF1SDNCa01NU2htZ0tNZ0xRbEdBUWNNR08xcE9ISzJWaFlxZHBHS2gydEJTOFlZeHcxN2xONk52aEpEWHJMSk5EM2hraHNMQzc4S1NTTTc0V2ZDZVU2VUppSEdMUmZLNlUrQ21XOVFtS0NlXC9RV0VJaGY4MHBXejRBPT0iLCJtYWMiOiI0OGI2NjIwYWZkNDQwOGRiYTQ3OWFhYWY2MzM1NWY4NTE2MTQxOTlhZjkwMTVhMjNiYTEzOTVlYjYzMmI3MTBkIn0=

             Hai mắt bất giác run lên, Trác Uyên nhất thời hiểu rõ: “Thì ra là thế, tuy Xung Thiên kiếm dũng mãnh, có thể đánh bại trời cao. Nhưng mây là thứ vô hình, mặc dù đã bị đánh nhưng vẫn không hề tiêu tan, chúng sẽ nhanh chóng ngưng tụ, năng lượng vẫn không giảm. Còn Phách Thiên Kiếm thì khác, nó sẽ thực sự phá hủy năng lượng ở bất cứ nơi nào mà nó đi qua, vậy nên dưới thanh kiếm này, lôi vân đã trở nên yếu đi rất nhiều!”

Ads
';
Advertisement
x