Keng!  

             Thân kiếm hơi run run, dường như Phách Thiên Kiếm đang đáp lại, nó đồng tình với cách nói của hắn!  

             Khóe miệng hơi nhếch lên, Trác Uyên cười nham hiểm, nói: “Nếu đã như vậy, thế thì ngươi với ta cùng nhau xông lên, cùng nhau chém mở sấm sét, đánh giết lên tận chín tầng mây, ở trong lôi vân mở ra cho lão tử một lỗ hổng, sau đó ta sẽ dùng Diệt Thế Lôi Viêm, đốt cho hắn tan thành tro bụi, được không nào, ha ha ha…”  

             Bang!  

             Nhưng Trác Uyên vừa mới cười to xong, Phách Thiên Kiếm đã xoay lưng kiếm lại, hung dữ mà gõ một cái lên trán của hắn, nhân tiện cũng gõ cho cái mũi của hắn sưng đỏ lên!  

             “Ngươi làm cái gì vậy hả?”  

             Bịt mũi lại, Trác Uyên không khỏi giận dữ quát lớn: “Hiện tại ngươi đang ở trong tay ta, là kiếm của ta, ta chính là chủ nhân của ngươi, ngươi đối xử với chủ nhân như vậy sao? Cẩn thận ta hủy kiếm linh của ngươi đó!”  

             Không có phản ứng, Phách Thiên Kiếm trầm ngâm một chút, sau đó mới phản ứng lại. Chỉ có điều lần này, nó không gõ Trác Uyên nữa, mà là gõ nhẹ vào thanh Ma kiếm đen nhánh kia!  

             Keng keng!  

             Làm sao, muốn đánh nhau à? Lão tử cũng không dễ chọc đâu nhé!  

             Hiển nhiên Ma kiếm kia cũng không phải là dạng vừa, nó lập tức có phản ứng, nhanh chóng bay vút lên không trung, sau đó vẫy vẫy cái đuôi trêu chọc Phách Thiên Kiếm kia một hồi, trông thái độ khiêu khích vô cùng rõ ràng.  

             Nhưng mà Phách Thiên Kiếm lại không động nữa!  

             Liếc mắt nhìn nó một cái thật sâu, Trác Uyên trầm ngâm một chút, âm u nói: “Ngươi là muốn ta thu lại tất cả bản lĩnh, lần này chỉ dùng ngươi để đối phó với lôi vân kia?”  

             Keng!  

             Đáp lại một lần nữa, Phách Thiên Kiếm rung rung thân kiếm.  

             Thật can đảm, lão tử vẫn còn ở đây này, bốn kiếm hợp nhất, ngươi mới đến mà lại dám tranh sủng? Dựa vào đâu mà muốn chủ nhân chỉ dùng một thanh kiếm là ngươi, ngươi tưởng rằng ngươi thay thế được ta sao? Hừ hừ, đừng nói thay thế, dùng không được bao lâu nữa, lão tử cũng sẽ loại bỏ ngươi, khặc khặc khặc…  

             Biết được vậy mà Phách Thiên Kiếm này lại có suy nghĩ không an phận, Ma kiếm nhất thời không chịu nổi, một lần nữa vung mũi kiếm lên, đã có cảm giác muốn đánh nhau.  

             Trác Uyên trầm ngâm một chút, gật nhẹ đầu: “Được, ta sẽ thử thanh kiếm ngươi xem. Ma kiếm, quay về!”  

             Két!  

             Thân kiếm vẫn đang lay động bỗng dưng bị kìm hãm, Ma kiếm có chút không tình nguyện, thậm chí hình như còn có chút tủi thân. Chủ nhân, người có mới nới cũ, huống hồ ta mạnh hơn hắn nhiều, bốn kiếm hợp nhất mà!  

             Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt kiên định của Trác Uyên, Ma kiếm cũng hết cách, lập tức hóa thành một tia hắc quang, nhập vào trong cơ thể hắn.   

             Đến lúc này, trong tay Trác Uyên chỉ có một thanh Phách Thiên Kiếm. Mà Phách Thiên Kiếm cũng không chậm chạp quá nhiều, lập tức mang theo cơ thể Trác Uyên xông lên cửu thiên.  

             Dọc đường đi, sấm sét liên tiếp không ngừng, Trác Uyên không phải tự mình ra tay, Phách Thiên Kiếm mang theo cánh tay hắn vung ra xung quanh, tia sáng màu tím cuồn cuộn bắn ra, tất cả  những sấm sét kia đều bị chém cho tan rã, tiêu tán không còn dấu vết, thậm chí ngay cả một chút lôi linh cũng không thấy.  

             Điều này không khỏi làm cho lôi vân kia càng tổn thất nghiêm trọng, sấm sét trong mây cũng nhanh chóng giảm bớt.  

             Phải biết rằng thanh kiếm Xung Thiên vừa rồi của Trác Uyên cũng có thể đánh tan sấm sét, nhưng linh khí sấm sét tản ra vẫn còn đó, sau khi bị lôi vân hấp thu, năng lượng không thay đổi, lại một lần nữa biến thành sấm sét đánh xuống.  

             Nhưng hiện tại, dưới sức mạnh hủy diệt của Phách Thiên, cũng không thể bổ sung thêm được nữa!  

             Ầm!  

             Cuối cùng, một tiếng nổ lớn, Trác Uyên mang theo Phách Thiên Kiếm đi vào trung tâm lôi vân, từng đạo lôi xà bao vây họ ở bên trong.  

             “Nếu bây giờ dùng Lôi Viêm Không Chấn, lôi vân này sẽ…”  

             Bang!  

             Trác Uyên nhìn toàn bộ xung quanh, lẩm bẩm thành tiếng, nhưng rất nhanh lại có một tiếng vang, đập vào đầu hắn, bất đắc dĩ thở dài, Trác Uyên nhìn thần kiếm trong tay, lắc đầu: “Được được được, ta không dùng bản lĩnh khác, chỉ dùng ngươi được chưa? Chỉ là lôi vân ngàn dặm này, ngươi chém từng nhát một, phải làm thế nào mới loại bỏ hết? Thời gian không đợi người, nếu chúng nó chuyển thành đỏ thì…”  

             Im lặng không phát ra tiếng, Phách Thiên Kiếm không có phản ứng gì.  

             Chỉ có điều sau khi ngừng một lát, thần kiếm đó lại mang theo cánh tay Trác Uyên chuyển động một lần nữa, hơn nữa trên thân kiếm còn tản ra cuồn cuộn ánh sáng màu tím.  

             Cơ thể bỗng dưng chấn động, không biết tại sao, tay cầm Phách Thiên Kiếm, trong đầu Trác Uyên lại chợt hiện ra một hình bóng quen thuộc.  

             “Phách Thiên, một ngày nào đó, lão phu sẽ mang theo ngươi đi tới đỉnh cao, để cho muôn người nhìn thấy, ha ha ha…”  

             Hình ảnh Bách Lý Ngự Thiên kiêu ngạo, đang ở khắp nơi trong biển sấm sét, liên tục đánh tan tiếng sấm xung quanh, trong mắt đều là vẻ cuồng ngạo: “Giống như thần kiếm ngươi, chỉ có lão phu mới xứng có được, phàm phu tục tử khác làm sao xứng? chỉ có điều…”  

             Két!  

             Bất chợt, cơ thể Bách Lý Ngự Thiên dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng: “ Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân. Nếu như có một ngày, có người có thể cướp được ngươi từ trong tay lão phu, điều đó chứng minh lão phu không xứng giữ thần vật ngươi, ngươi nên có chủ nhân mạnh hơn mới phải, người kia… cũng nhất định sẽ giống lão phu, mang theo ngươi đi lên đỉnh cao, tuyệt đối không bôi nhọ tên Phách Thiên của ngươi. Đến lúc đó e rằng lão phu đã chết rồi, nhưng ngươi cần phải đem kiếm đạo của lão phu lĩnh hội, truyền lại cho người đó. Nếu như lão phu không thể đi lên đỉnh cao, cũng nhất định phải mang kiếm đạo của ta đi lên.”  

             Vù vù vù!  

             Kiếm Phách Thiên run rẩy một hồi, dường như đang an ủi.  

             “Ha ha ha… chẳng qua lão phu chỉ làm một cái giả thiết mà thôi, trong thiên hạ này ai có thể đánh bại được lão phu, yên tâm đi, ha ha ha…”  

             Cười thản nhiên, Bách Lý Ngự Thiên tiếp tục vung thần kiếm, uy phong lẫm liệt, trong mắt đều là hừng hực chiến hỏa!  

             Nhìn thấy một màn này, Trác Uyên lập tức hiểu được ý của Phách Thiên Kiếm, hắn đây là thay mặt Bách Lý Ngự Thiên truyền đạo. Nói về hiểu biết đối với Phách Thiên Kiếm, thế gian e rằng không có ai hiểu rõ hơn Bách Lý Ngự Thiên, cho dù là kiếm đế cũng như vậy.  

             Dù sao, năm thanh thần kiếm này, là kiếm thuật tự hắn dung hòa sức mạnh giữa ngũ đại thần thú, những thay đổi trong đó, e rằng chính hắn cũng không hoàn toàn hiểu rõ. Nhưng Bách Lý Ngự Thiên là một kẻ thấm nhuần kiếm đạo Phách Thiên trình độ cao nhất, lĩnh hội của lão ta, có lẽ mới là chân lý của Phách Thiên!  

             Nếu không, Phách Thiên truyền đạo, vì sao chỉ có hình ảnh của Bách Lý Ngự Thiên mà không có người khác? Có lẽ nhiều năm như vậy, không ít người cầm Phách Thiên trong tay, bao gồm cả kiếm đế.   

             Nhưng thật sự hiểu rõ Phách Thiên, lại chỉ có một người!  

             Nghĩ đến đây, trong mắt Trác Uyên khẳng định, dựa theo hình ảnh Bách Lý Ngự Thiên trong đầu, cũng từng kiếm từng kiếm vung ra xung quanh!   

             Trong nháy mắt, giông tố nổi lên, từng đạo sấm sét màu tím liên tiếp, một kiếm phá trời, không gì cản nổi. Những lôi vân xung quanh kia chỉ lóe sáng một cái, tất cả đều biến mất không còn dấu vết. Kiếm khí chưa đến, kiếm ý đã đến, sấm sét tám phương, trời đất sụp đổ!  

             Cứ như vậy Trác Uyên tiến vào cảnh giới quên mình, giống như cùng với Bách Lý Ngự Thiên trong đầu hợp hai thành một, mỗi kiếm đều cực kỳ bá đạo.  

             Đợi sau khi vung một đường Phách Thiên Kiếm xong, cả bầu trời đã không còn một đám lôi vân nào tích tụ. Một vầng nắng gắt từ từ lộ ra trên đầu, ánh nắng rực rỡ, e rằng là lần đầu tiên từ trước đến nay chiếu lên mảnh đất cháy đen này.  

             Nghênh đón ánh sáng rực rỡ đó, đôi mắt Trác Uyên bất giác chảy xuống một giọt nước mắt.  

             Chỉ có điều giọt nước mắt này không phải là của hắn, mà là sau khi cùng Phách Thiên kiếm linh tâm linh tương thông, thay kiếm linh chảy xuống!  

             Kiếm linh không biết nói chuyện, nhưng tình cảm của hắn lại hoàn toàn truyền vào sâu trong nội tâm Trác Uyên.  

             Xì xì xì!  

             Từng luồng khí màu tím dày đặc từ trên thân Phách Thiên Kiếm dần dần tản ra, chảy hòa vào trong linh khí giữa đất trời. Trác Uyên nhìn tất cả những điều này, trong lòng sáng tỏ, sau khi Phách Thiên Kiếm truyền đạo xong, kiếm linh này đã tự mình tản ra linh khí, trở về với đất trời.  

             Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ!    

             Thời khắc Bất Bại Kiếm Tôn chết, hắn đã có lòng đi theo. Thật ra là vì tâm nguyện truyền đạo của Kiếm Tôn chưa xong mới luôn ở lại. Hiện tại kiếm đạo đã truyền, hắn đã không còn vướng bận nữa, tự mình rời đi.  

             Kiếm Phách Thiên này, lại một lần nữa trở thành vật không có linh hồn!  

             “Trác Uyên, tiến lên đỉnh cao đi!”  

             Cuối cùng, vào lúc khí tức màu tím kia hoàn toàn biến mất, trong đầu Trác Uyên lại lần nữa vang lên tiếng hét của Bất Bại Kiếm Tôn trước khi chết. Trong lòng hắn hiểu rõ, đây là lời cuối cùng kiếm linh mượn miệng Bất Bại, chúc phúc cho hắn!  

             Khóe miệng hơi nhếch lên, Trác Uyên vui vẻ gật đầu: “Đúng là chủ nhân như thế nào, thì sẽ có kiếm như thế. Người như kiếm, kiếm như người. Phần tiêu sái cùng hào khí này của Phách Thiên kiếm linh, thật sự là cùng với Bất Bại có một không hai!”  

             Vỗ nhẹ thần kiếm màu tím kia, Trác Uyên khẽ cười, giơ cánh tay lên nhận lấy chiếc nhẫn, chỉ là trong mắt lại càng kiên định.  

             Đỉnh cao, ta sẽ đạt được, mang theo kiếm của ngươi cùng đi…  

             Vù vù vù!  

             Đúng vào lúc này, từng tiếng xé gió vang lên, bóng dáng đám người Mộ Dung Liệt lập tức xuất hiện bên cạnh Trác Uyên, nhìn hắn vội vàng nói: “Trác tiên sinh, các ngươi không sao chứ!”  

             “Không sao, bọn họ đều rất tốt!” Nói xong, Trác Uyên vung tay, mang tất cả những người trong khu vực thả hết ra. Bất ngờ một luồng khí thế cường hãn phát ra ngay lập tức, nhóm người Lạc Vân Hải cũng đồng thời đột phá ràng buộc của bản thân, tất cả đạt tới Quy Nguyên cảnh. Ngay cả ba tiểu gia hỏa cũng tới Hóa Hư cảnh!  

             Nhìn thấy tình hình như vậy, Trác Uyên hài lòng gật đầu, sau đó lại nhìn về phía những cao thủ kiếm vương kia, ngay lập tức ánh mắt sáng lên.  

             Đúng là đám người Mộ Dung Liệt là bị đè nén ở cấp bình thường quá lâu rồi, vừa mới đột phá đã lập tức đạt tới đỉnh Linh Vương. Mặc dù là Lệ Kinh Thiên bọn họ cũng đã đạt tới thực lực Linh Vương trung kỳ.  

             Cảm nhận được nguyên lực rung động cuồn cuộn trong cơ thể, tất cả mọi người đều phấn khởi một hồi.  

             “Ồ, Trác quản gia, tu vi của ngươi lại giảm sút rồi, tới Đoàn Cốt Ngũ Trọng cảnh rồi!” Lúc này Lệ Kinh Thiên không khỏi sửng sốt, sợ hãi kêu lên.  

             Sắc mặt ngưng trọng, lúc này Trác Uyên mới kịp xem lại tu vi của bản thân, nhưng mà không xem còn được, vừa xem một cái, ngay cả chính hắn cũng sợ ngây người: “Linh Vương trung kỳ?”  

             Không sai, vốn dĩ gặp lôi kiếp vừa rồi, Trác Uyên đã đạt được đỉnh cao Quy Nguyên. Sau khi kế thừa Phách Thiên kiếm đạo, không những tâm trạng tăng lên, Bổn Chân quyết đem tu vi bên ngoài giảm xuống Đoàn Cốt cảnh, ngay cả tu vi chính thức cũng đột phá đến cấp độ Linh Vương trung kỳ.  

             Chỉ có điều, lôi kiếp cần phải có để đột phá Linh Vương vừa mới đến, đã bị Phách Thiên kiếm đạo của Trác Uyên điên cuồng vung một hồi, trong nháy mắt đánh cho tiêu tan, ngay cả chính hắn cũng không biết.  

             Không thể nói là không tiếc nuối, dù sao lôi kiếp đó đã giúp ngươi tôi luyện thân thể.  

eyJpdiI6ImFcL2NNXC9odHhXUmZab3E3SXB2YVRoUT09IiwidmFsdWUiOiJkM2U2MHI2ekI1VWdzSlJlUnNCV3QrY0FVVXFxS3k2b3huVDFwWWZvUFBRaU84UVhJaVdFamIxb2cyM1Via0FqM1dSV29IYkIzNWl0MkZVTDl6dW1KNTI2ZzJmQVEzaUpnVGZydmZObWtmNnFqSGx5TXBMTHZTQU9GeVBtRTFMNW0zU0tyVFNNOXJxdkoxdjJyWVJ0bFlsRFRHZkcwYzhzSmtESmpkVVkrNGp3enVHM3pQbEZCSFN1OFVMWU9VemswU2YzdkVQWkpUY005a21SeWxTbWxKR3JRRVRoUWNNMFBwMnpKcGJcL0NoWGVjaVNLd055d2o2UE5cL2pQYk5qT1VjZVY4N1pFbVBlOUdSaHIyMDd4b1VYT2VlckhKN252OXNYQ3hMVTlQWndqVytNcVR2QkRCU1REaHpFZG92cDV3ckUrMVRrN29UMzdmMExhdllheHFBZWM3bVdQNnNcLys0SmV5YU9wbkpvM0pMamNcL1Foalwvd3NLRTRPd1hHa3BYRXhxVTJcL3NsazdNa1JMcHdlV0xtQlU0NGkzT09iMEIxTHJ2NHlEUm5CVXRybHRuY2NvY2I3Q3RoK01jWHZJXC91MGFNR3c3Z1hZSXFoV2FBS3ZKck01YmpcL0xSbHhEYXZkOUpyazFoOXNnOHpiRjZSWGk2ZTd4emVGN2p3OXNoMDBYXC9kZUZXU0oxTjZKMWh1ZDg4OFdcL3l1XC9EakkrZjFqUkFMbkp5aVJvdE1nbW5lOGtxQU1JcGQxaFFFTGRMejRxTllhNWlEVHhvRDFvQWU2dm1JYllsQThWUlBWNEoyUVNSSnU2TU52SDhIa3VlV1lyMCtjNWk3YllrMUZlK3I1RjZ3XC9ESE13MnM1UXd6Uldlc3dJRE5adz09IiwibWFjIjoiMTQ0ZmM3YWU4NmRkZjhjNWRmZTU3ZDMyN2JlMGFhZjE2NzQyYTRhN2ZiOWM5NTZhZjAzZGM4NDY5Nzg5ZmI4MCJ9
eyJpdiI6IlcrcllUQ3MrYnBKekZsWksyS0s4VlE9PSIsInZhbHVlIjoiQ244K2lWOExJaVp4MzRLSXI1NHNZVEZCODV6S2NSYzRFazZHWEsxZ2tuMGxXSmNremNoN2FhTkhpZURkNFozMjRlVU0wdVB1TVV4MDBKRVh6NkxJWmh5RzQ2XC9STTBuM2ZyeFp2K3FzcWtWTjJNd1diN2JJanRQaFcxSWJiQTJ5c0sxZ1pNZHBxMkc2VlFTM2NwR0dGdXFXVVwvdWIwNjc0UlZvT3VnSnd6M3k2SnF6dTBwNU1VRWpvTlJheEdNTnYiLCJtYWMiOiIwNTU3M2FjYzFmMzlkYmEzMzA1NTY3OTIzMjBjMGMxMGI3NTNkYzIyMWI4Y2M3MTZjYjZhZTI2ZGU5NWFjZGM3In0=

             Tất cả mọi người đều bình an vô sự, Trác Uyên được Phách Thiên Kiếm tự mình truyền thụ lại, ngay cả Phách Thiên kiếm đạo cũng đã hiểu rõ trong nháy mắt, xem như là được một món hời lớn, lại bỗng dưng lóe lên tia sáng, nhìn về phía mọi người nói: “Hiện tại số lượng Linh Vương của chúng ta, đã có thể thành lập một đội quân nhỏ rồi, cao thủ Nguyên kiếm vương, bản thân được thần kiếm truyền thừa, lại không giống với Linh Vương bình thường. Như vậy thời gian ta vừa nói có thể sẽ sớm hơn nữa, bây giờ lập tức ở góc của Thánh Vực mở ra một khoảng trời đất!”

Ads
';
Advertisement
x