Trong căn phòng tối tăm, một chiếc xích đu bằng gỗ cót ca cót két đong đưa không ngừng, một lão già với khuôn mặt gầy gò, tóc trắng bạc đầu, vẻ mặt ủ rũ đang ngồi trên chiếc xích đu đó không ngừng lắc qua lắc lại.  

             Phương Đỉnh khom người trước mặt lão ta, cung kính bẩm báo: “Gia chủ, trên đường ta đã nghe ngóng rõ ràng gốc rễ của bọn họ rồi, bọn họ chỉ là một đám thương nhân mà thôi. Ngoại trừ gia chủ là Linh Vương cảnh ra thì cũng chỉ có một thế lực ở một thành nhỏ, không có gì to tát cả, có thể ra tay!”  

             “Chất lượng của hàng thế nào?” Xích đu vẫn đung đưa, vẻ mặt lão ta không chút cảm xúc, đôi môi chỉ khẽ mấp máy, phát ra tiếng ồm ồm.  

             Vẻ mặt Phương Đỉnh tràn đầy nghiêm túc, khom người bái: “Gia chủ yên tâm, lần này chất lượng rất tốt, đại tiểu thư và mười hai hộ vệ, đều thuộc tu vi Quy Nguyên Cảnh. Chỉ có mỗi tên quản gia công tử bột đó, mẹ kiếp thật xui xẻo, chỉ là Đoán Cốt cảnh tầng thứ năm mà thôi, có thể bỏ qua không tính!”  

             “Được rồi, để lão phu ra ngoài xem xem!”  

             Lão ta gật đầu nhẹ, không khỏi ho nhẹ hai tiếng, sau đó chậm rãi đứng lên, bước chân chậm rãi đi ra bên ngoài, Phương Đỉnh vừa nhìn, hắn ta vội vàng dìu bên cạnh.  

             Chỉ chốc lát sau, cùng với từng trận ho nhẹ, một lão giả cùng với Phương Đỉnh đi đến phòng khách, đám người Lạc Minh Ngọc vừa thấy thì vội vàng đứng dậy, tiến lên bái kiến.  

             Nhưng khi nàng nhìn thấy vẻ mặt xanh xao của lão giả trông giống hệt như khuôn mặt của quỷ thì không khỏi giật mình, khẽ kêu lên một tiếng, cả người cũng không ngừng lùi lại về phía sau: “A!”  

             Ánh mắt Trác Uyên hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào lão ta hồi lâu, dường như trong lòng hắn đang nghĩ đến điều gì đấy, rồi gật đầu nhẹ.  

             “Thế nào, dáng vẻ của lão phu khiến cho tiểu thư sợ rồi sao?” Lão giả lại che miệng ho nhẹ hai tiếng, lão ta cười điềm đạm, ngồi trên vị trí chủ nhà, Phương Đỉnh thì cung kính đứng một bên.  

             Lạc Minh Ngọc cố gắng trấn an bản thân lại, nàng có chút lúng túng, cúi đầu bái về hướng lão ta: “Liêu gia chủ thứ tội, vừa nãy tiểu nữ đường đột, mạo phạm đến ngài, xin ngài bao dung!”  

             “Không sao, dáng vẻ chết tiệt này của lão phu, trong lòng lão phu tự hiểu, ai thấy cũng đều sợ giật mình cả, ha ha ha…” Lão ta chậm rãi xua tay, bật cười không tỏ rõ ý kiến, sau đó nhìn về phía mọi người một cách sâu sắc, trong mắt tỏa ra hào quang khác thường, thỉnh thoảng còn khẽ gật đầu, dường như rất hài lòng.  

             Thấy cảnh này, toàn thân Lạc Minh Ngọc cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, giống như bản thân mình là một món hàng hóa trên thị trường, bị người ta bình phẩm lựa chọn vậy!  

             Qua hồi lâu, lão ta mới thu ánh mắt tham lam lại, để lộ ra nụ cười thâm thúy nói: “Nghe Phương quản gia nói, tôn phụ của Lạc tiểu thư là thành chủ một thành, không biết là thành nào nhỉ?”  

             “Tường Vân thành!” Lạc Minh Ngọc khẽ gật đầu, cười nói.  

             Lão ta thản nhiên gật đầu, thầm cân nhắc trong lòng một chút, Tường Vân thành… đúng là không phải thành lớn, cứ địa chỉ hai trăm dặm, còn không lớn bằng thị trấn của ta, nếu là Linh Vương thì đều có thể dựng nghiệp ở đó, xem ra Lạc gia thật sự không khó giải quyết cho lắm, chỉ là…  

             Nghĩ như vậy, lão ta tiếp tục nói: “Tường Vân thành… thuộc về tôn thượng đó quản lý sao?”  

             “Liêu gia chủ nói đùa rồi, Bát Hoàng Thánh Vực, danh chấn thiên hạ. Cả Thánh Vực, một nửa thuộc về Bát Hoàng thống trị, một nửa thuộc về bảy Thánh Sơn quản lý, địa giới đầu thừa đuôi thẹo còn lại mới đến lượt một số cao thủ Linh Vương thực lực không tồi lượm nhặt. Đây cũng là địa giới người ta coi thường, rất không may, chúng ta là sự tồn tại mà người ta không muốn nhìn đến!”  

             Lạc Minh Ngọc không khỏi cười khổ lắc đầu, thở dài một tiếng: “Vốn dĩ đầu năm phụ thân muốn nhờ người giúp đỡ tiến cử cho Thẩm thành chủ Phong Vân thành, đầu quân vào Kiếm Hoàng môn hạ. Đáng tiếc… Kể cả một thành chủ yếu nhất trong bảy mươi hai thành chủ Kiếm Hoàng, cũng coi thường chúng ta, lễ vật cũng bị ném ra ngoài cửa. Bất đắc dĩ, chỉ đành thất bại thảm hại quay về. Chân của những nhân vật lớn này, thật không dễ ôm!”   

             Lão ta khẽ gật đầu, thở dài: “Đúng vậy, hiện giờ thế đạo, không có cường giả chống lưng làm chỗ dựa vững chắc, quả nhiên là nguy hiểm trùng trùng, hôm nay ngươi có thể đánh hạ một thành trì, làm thành chủ. Ngày mai cũng có thể bị người khác đánh bại, thay thế ngươi. Ai muốn động vào ngươi, cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều, giống như hôm nay vậy…”  

             “Đúng vậy, thế đạo này… Hả?”  

             Vốn dĩ Lạc Minh Ngọc cũng cùng quan điểm mà khẽ gật đầu, nhưng rất nhanh, nàng bỗng dưng sững sờ, nhìn về phía lão ta với vẻ mặt kỳ lạ: “Liêu thành chủ, ngươi… ngươi… ngươi nói cái gì cơ? Giống như hôm nay? Là có ý gì?”  

             Khóe miệng lão ta cong lên thành một độ cong quỷ dị, nhếch miệng cười, ồn tồn nói: “Có nghĩa là… Lệnh tôn không có chỗ dựa vững chắc, thì ta yên tâm rồi. Nếu không miếng thịt béo bở các ngươi, lão phu ăn cũng không yên tâm cho lắm, ha ha ha…”  

             Lạc Minh Ngọc bỗng chốc biến sắc, vô cùng sợ hãi, nàng vội vàng đứng dậy, muốn lui về phía sau. Mười hai hộ vệ đó và Trác Uyên cũng lập tức chặn ngay phía trước người nàng.  

             “Vô dụng thôi, một đám nhãi nhép!”  

             Lão ta khinh thường mà khẽ bĩu môi, sau đó vung mạnh tay lên, soạt một tiếng, mọi người lập tức cảm thấy một trận gió mạnh ập tới, đánh bay tất cả mọi người ra ngoài, đang bay trong không trung, lại ầm một tiếng, không gian giao động, tất cả mọi người đều biến mất trên hư không, đợi khi xuất hiện lần nữa, đã vụt đến một bãi đất đá, hàng ngàn hàng vạn bộ xương cốt chất đống thành từng ngọn núi nhỏ, mênh mông bát ngát.  

             Lạc Minh Ngọc vừa nhìn, con ngươi bèn co lại, bất giác kêu lớn, sau đó vội vàng tìm được bóng dáng của Trác Uyên, nhào đến: “A, Trác Uyên, cứu mạng…”  

             “Kết giới!”  

             Ánh mắt của Trác Uyên hơi nheo lại, phóng mắt nhìn xung quanh, nhìn hai quang cảnh hoàn toàn khác nhau, không khỏi nhất thời lên tiếng: “Thì ra trong trấn này lại thiết lập kết giới như vậy, bề ngoài phồn hoa giàu có, trên thực tế chỉ dùng để che giấu biển xương cốt này mà thôi!”  

             Lạc Minh Ngọc ôm chặt hắn không buông, cũng nhìn dò xét xung quanh một lượt, vội vàng nói: “Chúng ta phải rời khỏi đây thế nào?”  

             “Không đi được đâu, dựa vào thực lực của các ngươi, thì đừng mơ bước ra khỏi thánh trận cấp một này của lão phu một bước!”  

             Bỗng nhiên, một tiếng cười khẽ vang lên, trong không gian xung quanh hoang vu, một trận sóng quỷ dị lắc động, ông lão đó lại xuất hiện trước mặt đám người Trác Uyên lần nữa, cười lạnh lùng không thôi.  

             Đồng thời, Phương Đỉnh và rất nhiều dân chúng trong trấn cũng đều đến nơi này, nhìn vẻ mặt hoảng loạn của đám người Lạc gia, tất cả đều cười lớn ra tiếng, đầy vẻ chế nhạo.  

             Phập phập phập!  

             Gõ mạnh vào hư không, giống như gõ vào tường cao, phát ra từng tiếng leng keng, dường như có không gian trong suốt, ngăn cách bọn họ, Lạc Minh Ngọc bất giác nổi giận, nhìn về phía ông lão hét lớn: “Lão già, ngươi mau thả chúng ta ra ngoài. Nếu không, Lạc gia chúng ta sẽ không tha cho ngươi!”  

             “Tha cho ta? Dựa vào phụ thân thành chủ của thành trì hạng ba của ngươi? Ha ha ha…”  

             Ông lão không nhịn được cười lớn một tiếng, nói với giọng mỉa mai: “Đừng nói đùa nữa, đừng nói lão phu không sợ hắn, cho dù hắn thật sự tìm đến đây, hắn cũng sẽ không nghi ngờ lão phu, ngươi có tin không, nha đầu?”  

             Sắc mặt Lạc Minh Ngọc nghiêm lại, nhìn chằm chằm lão ta, trong mắt mang theo vẻ hồ nghi. Trác Uyên cũng khẽ cười một tiếng, gật đầu nói: “Đúng thế, nơi này gần Xích Lôi Cốc, kể cả có người biến mất trong dải đất này, trước tiên điều mọi người sẽ nghĩ đến, cũng nhất định là chôn thân ở bên trong Xích Lôi Cốc hung địa Thánh Vực rồi. Ai có thể nghĩ rằng, một thị trấn nhỏ vui vẻ như này, lại ẩn giấu một đám người khát máu như vậy chứ?”  

             “Ôi, đúng là con người không thể xem tướng mạo, cậu bé như ngươi nhìn sự việc rất thấu suốt đấy!”  

             Ông lão cau mày lại, nhìn Trác Uyên một cái sâu sắc, lại lóe lên vẻ kỳ dị: “Xem ra ngươi có thể làm quản gia của một tộc, đều không phải là chỉ dựa vào quan hệ bám váy nữ nhân, thực sự có chút bản lĩnh. Rất tốt, một trong những lý do sở dĩ lão phu lựa chọn nơi này làm căn cứ, chính là bởi vì có Xích Lôi Cốc yểm hộ, bất kể lão phu giết chết bao nhiêu người, bọn họ cũng không điều tra đến được lão phu, hừ hừ!”  

             Trác Uyên khẽ gật đầu, cười nhẹ lên tiếng: “Đúng thế, ngươi làm việc khá cẩn thận, tất cả những người đến thị trấn, trước khi ra tay, đều tìm hiểu kỹ càng, những người có bối cảnh quá lớn thì trực tiếp buông tha, chỉ có những người có bối cảnh bình thường thì mới ra tay. Cứ như vậy, những người không quyền không thế này, không nói liệu có ai có năng lực tìm đến hay không, cho dù tìm đến, cũng có Xích Lôi Cốc yểm trợ, kể cả bị nhìn thấu, với thực lực đỉnh cao Linh Vương của ngươi, cũng có thể dễ dàng giữ bọn họ lại, không sợ chút nào. Có thể nói, buôn bán ở nơi này, ngươi kiếm tiền ổn định không bị lỗ, khá an toàn đấy!”  

             “Tiểu tử thật hiểu ta, tuy nói thực lực của ngươi không đủ, nhưng lão phu bắt đầu thích ngươi rồi đấy!” Ông lão thản nhiên cười gật đầu, lập tức mời nói: “Hay là ngươi đi theo lão phu đi, lão phu lập tức tha cho ngươi một mạng, thế nào?”  

             Trác Uyên khinh thường bĩu môi, không nói gì, không tỏ rõ ý kiến.  

             Lạc Minh Ngọc lại mắt đầy lửa giận, đập mạnh vào kết giới phập phập hét lớn: “Ngươi đã là cảnh giới đỉnh cao Linh Vương, có thể trở thành chư hầu một phương, tại sao còn muốn làm chuyện bỉ ổi như vậy? Cho dù ngươi về dưới trướng của một trong Bát Hoàng, có lẽ cũng rất dễ dàng, tốt hơn nhiều so với việc làm ác độc của ngươi làm!”  

             Mí mắt ông lão giật mạnh, cắn chặt răng, nắm chặt hai nắm đấm, nhưng lại buông lỏng ra, vẻ mặt bất đắc dĩ.  

             “Bởi vì hắn đã không có đường lui rồi, cho dù Bát Hoàng Thánh Vực yêu quý nhân tài thế nào, cũng không có thu nhận một người luyện Phệ Hồn Trận về dưới trướng của mình, chẳng lẽ bọn họ muốn dẫm lên vết xe đổ năm đó, bị cả Thánh Vực đuổi giết sao?”  

             Nhưng đúng lúc này, trong ánh mắt của Trác Uyên cũng lóe lên tinh quang, quát lớn.  

             Ông lão không nhịn được cơ thể run mạnh lên, kinh hãi nhìn chằm chằm Trác Uyên không buông: “Ngươi…ngươi là ai, sao lại biết…”  

             Những người dân thị trấn đó, ai ai cũng hoảng sợ, quay sang nhìn nhau, vẻ mặt hoảng loạn.  

             “Phệ Hồn Trận… Đó là cái gì?” Lạc Minh Ngọc cau mày, có chút không hiểu.  

eyJpdiI6IjhFeU5cL0tcL3RmTVNKWmZSUlJzeWVpQT09IiwidmFsdWUiOiJ0eEpLQnNQWm1CVHE3cmlzcjF6ZGlPWmJ1cXpLVmpyNEJhZE41bG4yaUcyUmwxTnVpTFFkc0hlOHBSXC93RTFFUUdmRTVsNTNYXC9XcjdPMzZHbHNRb092VDBvS3VkVkhaRjhGRUpUYXJWRkViekJybUJpQWFzNHRYeURUNGNLZXNUT1wvSXM4cDlFQ0JuT0ZqaXQyNXh6S1JkMWp2VStvOGN3WnNqbGVLSXpiWGZlUzBEUXRxQUlHeTB1dE9wV3RpWkU1cENlVExNeGNMZFIrdFVUcTlza2E4NFdYTVpZdExWcjcyWkhUK2N3QVwvQytQRWhPWUlrcjJJd0VIVlwveXhRcEx4cnpvb2NFbGZzcCsxbGsrdUR0dGV4VmpkV2xPa3ljME9NZW9HY0tBUUZFVkI1dlFEOEJMWEFUT3dHQ1VmWFBYRWxFaWNBXC9tNjFXelFaNk1iQ2RQMXlOaUJsVDhhOVwvTDk1T1BLNGhocG5nTWhzRnViSzZsWVJHdHBNSEE3Y3J4b3JWb3Y3XC9wSnBsVHhhQ2N0SklJTVpyNjJNZ3NJRmNhYyt2R2F2OTZtYVVCYXBhdXI2eGpUbkwyUFA2WGhwZEEwREgwejNGMWY3V0JGUnZpN2xOWWZoU0lQRWpFMkQ2ZzZYTDB0KzFFeDNaaVkwSTg4Vng5OGZQYXpMNUJPXC9iQ2ZRXC96VkZidHowdjFjOGxmZmVjYVdGMkJoUFRyeEVwaXpYTnIzOVNGamtOaFFLVlR5ekdKZXNzZmhKdFwvOEpRQW5UbVl0aXBrbXg5Q0l2cFpWc0x2eERwbXhEM3hubVhnWEFKRlEzMXpYTmRXVzk0VGdFVHNIZml1UTlIUzA3bVB3VW5WZHVic0UzVVlpenVEWUxWTkJraXBKZUFNTjdUSEFYbjRRS25tSlRvbEl4ZjdzWWtpRTcyaVZWSmo1VkdLZ0RncFlVV21LM21SS0g1VE42dnYyYlN1T2hGRzBlVGc2VVBKOXRNSXpGT3pwNjlJRXBFS2ZjV0RIc214alhqRnNFVUxaQklDNUtzVElzK0hJSjJJa3BVSHdRa3ZFeDdsc1l5TFwvWVFuWUN2ZGxNTUhvSjQzVmNNdGc5aXZtcWI4ZTdReWQwNEZTbCtFc1JOeWpWMDUyREZCT2NJbVQ5NTY2TnVcL1FcLzJQOGxZV2VEemlPdStsem1RYUdRc3RvZWVxTHFWUnFUNUp3YnhEemJWa2lKZWtYb2dwVng2UUlPS2FjUTIyXC9yTXFZNURpWk9LYmU4SkFOdVM0Q2I5aExKY3FialIzS1RJbkN2RXlselR3YzM5Z3d2NWJPRWRxM2ZCRjhZOUQ2ZmVmcmpDYTZyWnRnZWVaM3VxbmszRHc3T2VWK3JYUjNVU1M5T05YdWtkdWx4SUFZNm52RE1SUEYxRnBhaGRldFNaRXhNMUNHZ01rZ3ZTcTRxaWhhSVZxZFJYc2VMSW45VktTaE5YS0JJcmNWZXc2YkxNMDA0Y2hZWnFnS1liNUFhYk5oUmtTOWtEQzdURzNpOFwvalNOQmtqUlROZ0dUYTlGRjlKcTJVblV1cURyRTU0RE5CMGhSTW95TklRNkFaV2MyVXlGdFBrYU9MNnplYldDXC9VMVo3MTNPNkFpWk1PTWFGR1FkK3FPTnM1NUtIbWxsTFRnbFNyVHVGV3NGVE9TQVNPeFFtM3hFUDkrY2xYSWhmMU5zZERyNWhRV2Y3T05CUEhtNm91QnpiOGZ1NzhlS1J3OHk4WWdZc2VSdmlSMW9oQmh1XC9YaGZqQjgxNWZQRDlFR1BXMUg1N0h5ME9uRUJHWW9PUFp0eWtwSWxZY2VwK3pVZGRlQVVTYnhTVkdhOEhmQ0Q2U3h6QjVnWk5tYkkzdjhkU0Z6cFV1ODhWNTR6UnpsNjVsVnpFTW8wXC9tMmFcL0dSSktTUkswbWlpMFIzbmJ0VWJ0RkFcL2p2cXBvTnV2V2pldzlYRGM4YUl3bnJBbU1UY1JKaE9cL3I0MjF4Nk5nPT0iLCJtYWMiOiJiNmI5YTk4NWI0YTlkMTNiZWNmNTg4YmExMjdkNzhlMGRlOTRlODlkNTVmODQzZTQ3MThlOGI3NTZjM2NkMjgyIn0=
eyJpdiI6IjdTZWtLMUxmSVBWa1lCRkZKeDNHZVE9PSIsInZhbHVlIjoiVUt0cklINjB5K1BSM1RkVkNXcWFJQm0xTytOZm5ZNURRNkxGdVRkVExlV3M5bktGMUFUZFFGYlA0YmhIWnU0M0txbUE1WWJQUENydUxFUFd4OGg3XC84TmlvbWdcL0VhNDVESG9JTHc2MFwvcFRhVXJ4dENwUDNJeWlDeFR1YTJFU0dYdlgrMGh0MzQ3aU1tUFFJQlN2RDBFREE4Q1N0MUxyMGpNR3htSzdlbyszNHZxTWNwWVFSUmRpaEtuamo1aG1DdUZ2MUhSaVVJSGR4Y2tJQVQ0NWZxaDRZMVoyT2xXUWRwVVh1ZE5hNTZZMG42ZWVjZ29lY0gzZ0RtaEtxRTNkY0lSNnlLSUZFMVJ0c2ZhaUZBVUo1ZGU1SjhTb1lSNThaRCtseUVPa0llTGJyWFNcL2tneWFYRUdFcjQzRGxsSVJCYU9kVGVzemZ2RUZ2T1wvbUZhKzlQOGc9PSIsIm1hYyI6ImRkNDliNTUxYzk1N2U4NTEzOTU4ZGUzMmNjNmMzNDg2YWQ2MTBkOGIxNGNmNTI5NjhlYjk5NzI0YmI5NzQyOGIifQ==

             Ông lão lại giật da mặt, tức giận đến toàn thân phát run, nhưng không nói ra được một lời!

Ads
';
Advertisement
x