“Lão ta… Đây là do luyện công gây ra?” Lạc Minh Ngọc nhìn lão ta chằm chằm, kinh ngạc nói.  

             Trác Uyên nhếch miệng cười, không tỏ rõ ý kiến: “Đúng vậy, đây là hậu quả của việc không biết tiết chế, hút tinh khí của con người. Đại tiểu thư, ngươi có nhìn thấy xương trắng chất đống đó không? Có lẽ đều là những người bị lão ta hút sinh khí. Nhưng lão ta hút quá nhiều, oán khí và Tử Tịch chi khí tích tụ trong cơ thể đang nhanh chóng giày vò khí lực của lão ta. Tuy là Linh Vương cảnh, nhưng khuôn mặt tiều tụy, không có chút sinh khí, gần như đang bên bờ vực của cái chết. Chỉ có tiếp tục hút, bổ sung lượng lớn tinh khí, mới có thể tiếp tục duy trì. Nhưng như vậy, oán khí trong cơ thể của lão ra sẽ càng tăng thêm!”  

             “Vì để sống tiếp, phải hút càng nhiều người; nhưng sau khi hút, lão ta càng thêm nguy hiểm, lại phải hút nhiều hơn. Ác tính tuần hoàn như vậy, uống rượu độc giải khát, đúng là làm kẻ địch với tất cả tu giả trong thiên hạ. Một nhân vật nguy hiểm như vậy, có Bát Hoàng nào ngu ngốc, dám giữ hắn lại? Chẳng phải là gây oán hận sao? Cho nên lúc này, lão ta đã không còn chỗ trong trời đất nữa, giống như Liêu Thiên Đinh, lão tổ năm đó của lão ta!”  

             “Cái gì, làm sao ngươi biết chuyện từ lâu đời như vậy…” Ông lão chấn động mạnh, kinh hãi, ánh mắt nhìn Trác Uyên giống như nhìn yêu nghiệt.  

             Lạc Minh Ngọc cũng run lông mày, kỳ quái nói: “Liêu Thiên Đinh?”  

             “Đúng vậy, năm đó là một tên không biết sống chết!”  

             Trác Uyên lạnh lùng cười, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc: “Năm đó Liêu Thiên Đinh, không giống như thằng cháu không có bản lĩnh này của lão ta, trốn đi để gây họa cho nhân gian. Người ta quang minh chính đại giết người phóng hỏa, được gọi là ma quỷ trong ma quỷ, Ma Vương đầu tiên của Thiên Cổ. Liên tiếp hút sinh khí của người các thành trì, xác chết ở khắp mọi nơi, tu luyện tu vi của mình, từ Linh Vương Cảnh, hấp thụ đến Thành Giả Cảnh địa, cũng sắp đột phá đến Chuẩn Đế cấp. Ta đoán rằng suy nghĩ lúc đó của lão ta, mau chóng đến Đế Cấp, có được Đế cảnh đại đạo, thì có thể trường sinh bất diệt!”  

             “Đáng tiếc, lão ta chọc trời giận, đắc tội với hai đạo chính đạo và ma đạo của cả Thánh Vực. Một lần, bất kể chính đạo ma đạo, lần đầu tiên liên thủ, bao vây tiêu diệt lão ta. Cuối cùng, chém giết lão ta đến gần Xích Lôi Cốc, có lẽ chính là nơi này đi. Nhưng sau đó, tộc nhân của lão ta lại biến mất, mọi người không tìm được, cũng bỏ qua, dù sao trận thức táng tận lương tâm này, chỉ có một mình lão ta biết. Nhưng bây giờ xem ra, hình như trước khi chết lão ta đã để lại trận thức này, có lẽ cũng là nguyên nhân tại sao các ngươi bí mật xây thị trấn ở đây phải không!”  

             Da mặt ông lão run mạnh dữ dội, càng thêm kinh hãi, tay chỉ vào Trác Uyên không ngừng run run, ấp a ấp úng nói: “Ngươi… rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào? Tại sao chuyện bí mật một vạn năm trước, ngươi lại biết rõ như vậy?  

             “Một vạn năm?”  

             Trác Uyên nhướn lông mày, cân nhắc: “Năm ngàn năm từ sau cuộc đại chiến đó, ta bị tên súc sinh bán đứng bỏ mạng. Thì ra là thế, ta dựa vào Cửu U bí lục để chuyển thế, đã dùng năm nghìn năm ư!”  

             Ông lão nhìn chằm chằm Trác Uyên không buông, thấy hắn vẫn không trả lời, không nhịn được hét lớn: “Ngươi… Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại biết…”  

             “Bởi vì lần bao vây đó, ta cũng có tham dự!” Trong mắt ánh Trác Uyên chợt lóe lên tinh quang, lộ ra độ cong tà dị.  

             Cơ thể của lão ta không nhịn được run lên, nhìn chằm chằm Trác Uyên, tràn đầy vẻ không thể tin nổi: “Không thể nào, ngươi mới bao nhiêu tuổi? Lại là một Đoán Cốt cảnh, làm sao có thể tham dự trận đại chiến đó?”  

             “Lão già, không thể không nói, lão tổ của ngươi cuồng vọng tự đại mà chết, ngươi cẩn thận như vậy, có lẽ là đã rút ra bài học kinh nghiệm từ lão ta. Nhưng đáng tiếc, ngươi đúng là rất kém. Gặp bổn tọa, người đứng đầu Bát Hoàng Thánh Vực…”  

             “Ngươi là Kiếm Hoàng Ngạo Trương Thiên?” Con ngươi của ông lão co lại, càng sợ hãi.  

             Sắc mặt Trác Uyên trầm xuống, lạnh lùng nói: “Đứng đầu Bát Hoàng, từ lúc nào đến lượt lão già đó, ta là Ma Hoàng…”  

             “Ma hoàng Triệu Thành?” Nhưng không đợi hắn nói ra, ông lão đó lại hét lớn lần nữa.  

             Trác Uyên cắn chặt răng, không khỏi tức đến bật cười: “Lão già mà không chết nhà ngươi, vừa nãy vốn không nghe lọt lời của ta. Lúc bao vây diệt trừ lão già Liêu Thiên Đinh đó, thằng nhãi Triệu Thành còn chưa ra đời, ta là Ma Hoàng đứng đầu Bát Hoàng!”  

             “Ách… Từ lúc nào Ma Hoàng đứng đầu Bát Hoàng?” Ông lão không khỏi sửng sốt, quay sang nhìn nhau với những người khác, đều rất khó hiểu.  

             Da mặt Trác Uyên co giật, bất đắc dĩ thở dài một hơi, lạnh lòng nói: “Lão già, bao nhiêu tuổi rồi?”  

             “Hơn ba ngàn tuổi!”  

             “Được, tiểu quỷ, xem ra lão tử giết ngươi không oan!” Trác Uyên bất giác tức đến bật cười, thở ra một hơi: “Chẳng qua sinh muộn hai ngàn năm, đã quên uy danh của ta rồi, ngươi thực đáng chết! Nhưng không có chuyện này, ngươi cũng đáng chết, một đám thế lực lưu vong, không bạn bè thân thích, không liên hệ với bên ngoài, biến mất cũng không có gì, thật sự rất đáng chết. Nhưng có chuyện này, ngươi càng đáng chết hơn!”  

             Trong mắt mọi người đều tràn đầy vẻ khó hiểu, vẻ mặt nghi ngờ, nghe những lời hắn nói, mơ hồ như sương mù.  

             Trác Uyên thấy, bất giác lộ ra nụ cười tà ác: “Ta nói, thực ra ta và ngươi làm giống nhau, chính là tiêu diệt một đám người không có bối cảnh, thay thế bọn họ. Bắt đầu từ hôm nay, thị trấn Hoan Hỉ này là của Lạc gia. Các ngươi… không còn tồn tại!”  

             “Cái gì?”  

             Mọi người nghe được lời ấy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngây ngốc nhìn hắn một cái, không nhịn được bật cười lớn.  

             “Ha ha ha… Cướp thị trấn Hoan Hỷ của chúng ta, ngươi cho rằng ngươi là ai? Một Đoán Cốt cảnh, kẻ ngốc nói mơ phải không!”  

             “Đúng vậy, biết một số chuyện cũ, đã dám ra vẻ tiền bối dọa chúng ta? Ngươi cũng không nhìn xem ngươi có tu vi gì? Đoán Cốt cảnh, nhiều lắm là một hai trăm tuổi mà thôi, còn tham gia cuộc bao vây diệt trừ năm đó, ngươi dọa ai hả?”  

             “He he he… Nhãi con, vừa nãy lão phu thiếu chút nữa bị ngươi dọa sợ rồi. Bốc phét mà không lên kịch bản trước, bây giờ các ngươi bị nhốt trong kết giới của lão phu, chốc nữa lão phu sẽ luyện hóa toàn bộ các ngươi, còn nói lời ngông cuồng, cướp thị trấn Hoan Hỉ của ta? Buồn cười!”  

             …  

             Tất cả mọi người đều cười điên cuồng, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên tràn đầy coi thường và khinh miệt. Cho dù ngươi ba hoa trôi chảy thế nào, cũng không thể nói chuyện phi lý như thế được. Cho dù muốn có con đường sống, kể cả ngươi nói mình là cháu ngoại của Bát Hoàng, cũng không ngại là một chiêu trò!  

             Có lẽ chúng ta kiêng sợ sẽ tha cho ngươi đấy!  

             Nhưng ngươi nói lời ngông cuồng, lại cũng quá phi lý…  

             Phập!  

             Nhưng mọi người còn cười điên cuồng chưa dứt, một tiếng nổ ầm vang lên bên tai mọi người trong nháy mắt đã đàn áp tiếng cười ồn ào của bọn họ.  

             Cả kết giới phệ hồn, lúc trước còn vô cùng hoàn chỉnh, nhưng trong nháy mắt, đã là vỡ vụn thành hư vô, ngọn lửa màu đen ào ào bùng cháy bên rìa kết giới đó.  

             Ách!  

             Cơ thể sững lại, giống như con vịt bị tóm cổ, tiếng cười của mọi người chấm dứt. Tuy rằng nụ cười trên khuôn mặt vẫn cứng đờ, nhưng trong từng con ngươi lại tràn đầy vẻ kinh hãi.  

             Trong mắt trái của Trác Uyên lấp lánh lôi diễm màu đen ào ào, khóe miệng cong lên độ cong chế nhạo, lên tiếng nói: “Thật có lỗi, con người của ta không biết kể chuyện cười, nói được sẽ làm được. Các ngươi… chết chắc rồi!”  

             Tiếng nói vừa dứt, Trác Uyên vung tay hướng lên bầu trời, một luồng sáng đen bay thẳng lên bầu trời, sau đó ầm vang một tiếng nổ mạnh, hóa thành một đóa hỏa diễm màu đen quỷ dị!  

             Vù vù vù…  

             Chỉ một thoáng, khí thế cường mạnh nổi lên, từ xa đến gần, bao bọc bốn phương tám hướng, hình thành thế vây kín, uy lực đáng sợ cũng đột nhiên ấp về hướng thị trấn nhỏ bề ngoài bình yên, bên trong đen tối!  

             “Cường giả Linh… Linh Vương?”  

             Con ngươi của ông lão lập tức co mạnh lại kinh hãi, môi run rẩy nói: “Một… Hai… Ba… Mười… Hai mươi… Mẹ kiếp, sao lại có nhiều Linh Vương tấn công đến như vậy? Rốt cuộc chúng ta đã chọc đến ai?”  

             Cảm nhận được khí thế cường mạnh không hề kém hơn mình đang ép tới gần. Ông lão đó đã hoàn toàn suy sụp, sắp phát khóc, mọi người khác nghe được cũng sợ sắp tè ra quần.  

             Mấy chục Linh Vương bao vây diệt trừ thị trấn nhỏ của bọn họ, bọn họ đắc tội với Hoàng Giai cao thủ rồi sao? Mẹ kiếp, rốt cuộc bọn họ là ai? Đến thả con săn sắt bắt con cá rô sao?  

             Trong lòng ông lão cũng phải hỗn loạn, không còn bình tĩnh được nữa, quát lớn: “Mọi người mau chạy đi, có một người thì chạy một người, chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ…”  

             Nhưng lão ta còn chưa dứt lời, ầm ầm một tiếng nổ, cả không gian đã bị lửa đen lan tràn, những người dân thị trấn và cả đại quản gia Phương Đỉnh vẫn chưa hô lên một tiếng đã hóa thành tro bụi và biến mất trong nháy mắt.  

             Cơ thể ông lão không nhịn được run lên, đầu cứng lại, quay đầu qua, nhìn về phía Trác Uyên mang vẻ mặt tà dị, không thể tin nói: “Dung hòa sức mạnh bản thân vào không gian, điều khiển không gian. Ngươi… cũng là cao thủ Linh Vương?”  

             “Đúng thế, ngươi đoán đúng rồi!”  

             Trác Uyên mỉm cười, chậm rãi nâng một tay lên, phát ra tiếng kêu trầm thấp: “Đi chết đi!”  

             Mí mắt lão ta lại không nhịn được co giật, cắn chặt răng, vẻ mặt không cam lòng, quát to: “Lão phu là đỉnh cao Linh Vương, cho dù ngươi là Linh Vương cảnh, cũng không thể giết được lão phu, ngàn hồn đoạt phách!”  

             Vừa dứt lời, u tối ma quỷ, từng bụi khí tối tăm từ không gian xung quanh bỗng nổi lên. Lão ta lợi dụng lực không gian của mình, phát ra toàn bộ oán khí âm hồn của bản thân ra.   

             Nhưng những thứ đó vừa mới nổi lên, toàn bộ bị hỏa diễm màu đen thiêu cháy không còn chút cặn bã, lại không hề có chút tác dụng.  

             Thấy cảnh này, ông lão hoàn toàn trố mắt.  

             Rốt cuộc đã xảy ra chuyện quỷ quái gì vậy, công lực của mình đã là tầng cao nhất Linh Vương cảnh, tại sao sau khi sử dụng ra, ngay cả chút động tĩnh không không có?  

             “Lão già, công lực của ngươi hơn ta. Đáng tiếc, chênh lệnh về đẳng cấp sức mạnh quá lớn! Ha ha ha…” Trác Uyên cười khẽ một tiếng, nắm nhẹ tay, ngọn lửa đen bên cạnh ông lão liền vù một tiếng đồng loạt đập lên người lão ta, chớp mắt đã nuốt lão ta vào trong.  

             A a a…  

             Tiếng gào thét không ngừng, đau khổ xé gan xé phổi, thiêu đốt khuôn mặt lão ta méo mó. Nhưng trong mắt lão ta vẫn tỏ vẻ không hiểu, cuối cùng không cam tâm gào lên: “Ngươi… rốt cuộc là thần thánh phương nào?”  

             “Năm ngàn năm trước, đứng đầu nguyên Bát Hoàng Thánh Vực, ma hoàng Trác Liệt Uyên!”  

eyJpdiI6ImRXakxoSEdBUGlxK2xPTVMrVldKa3c9PSIsInZhbHVlIjoianM4XC9CRHhDdW5CeW9FXC8zTFdLSisxd0pIaWx2aGtMaDd1TmtMVXZzclNuYUdKNUNhRmlHbHNwdE1HSWdNUDJFeFY5c1JyWHQxdHFCUDZDSlRraEg2TFBsR213RmhYV1E3byt2NEJGT2s2cVNKanJ6cVMzcERuRExrMHYzRUdpN0Q3Yks0KzlFcVlcL3c3M05NOVwvb0JnaWMzeVVCRHRkYzVsT1FwYmphQ3hFVG1LVGljWUgrYU44dm05OG16R2xMYmFabU5Sc3BQb1BGbDJQK1RTQ1wvK1p4dWNKY3o1aWpQUFR5VkNLVjUwNzVKNWZLQTdCK09tdFQwVHExZzE3N0lFYmJcL0xvRFVJMHRYeGh0NmpRK3NHeWdDUjRnakNCK3Rwc1hrNFFjY2tIWHB1eWZQZ2kyWUZhRlo1bEhHQ3FMSW5sSHh0UHJOT1owcktcL2RKcXNDbWxXd2N4anJmc1NIanhoVm5ZbFNUa0RDK1R1QUFwdkFVNjlrQ0EwaDlLQUpYVHJ6eXpjNlRidnVTK2lwNW1MVVZ0aUtmTEVlS3lzczdJZDM0KzRVQTlPQVcxaHhZaUJmcHNmTXFSWVRva0ZuQ3NFVVVKUFJVM1cySmt2bVNtd2JUbjMzdFJmMlhJdGlYNlZEenEyQ1FYSWt4SGxqbjNnY3VBejd0cllpSmN4dEJDIiwibWFjIjoiMWUyYTEwZDY1MGNmYjcyMmNlYjEzZTRlNjQ2YmMyNDdmODI3YmFhNWM5YzRiOWZkNTcxZjA1MDZkMGZhN2MzMSJ9
eyJpdiI6IjFRMTNhOWRxTXNQTGtpbForRHNwdHc9PSIsInZhbHVlIjoicnh5YnVvUHBHcjJ4dXl4UVZTNEFVUmNGTlQyUDhGWHhQN1FrSDVJampMRURIZVJ0SldTU044MHQ3N3RMdXd1QlRMQ2tFTzcyY2FIVGVCRnJIYUtwckpRTk1ZczV4RzhVMHJOYm16UTA5dTZcL3N0cTFvYUxBTnloeXUzYlFWaU52cm5seVR1S0JtV3U4WlwvT1NsN2hsMmc9PSIsIm1hYyI6IjI1YzliZTIyNmY2NTUzZDIxZDE2ODA3NDEyNDU4MzRiMzI4YTMyODdkY2JjNzdkZmY3YjM1MGVkYzU3Y2FiZGMifQ==

             Lại là một tiếng gào thét kinh thiên động địa vang vọng vân khoảng không, không biết là không cam lòng hay là hối hận, hay là kinh sợ. Ông lão đã chìm trong ngọn lửa đen, bỗng bị thiêu rụi hoàn tàn, không để lại một cọng lông…

Ads
';
Advertisement
x