Gào gào gào!
Từng tiếng rồng gầm vang đội cả bầu trời, ở phía bắc trấn nhỏ, Đan Thanh Sinh mang theo mấy cao thủ Linh Vương của Lạc gia, một đường càn quét tiến về phía trước, đầy trời đều vờn quanh Long Khí Kiếm Kình, người dân bên trong thị trấn vừa mới chạy ra, lập tức bị Long Khí này va vào khiến cho chia năm xẻ bảy, máu thịt văng tứ tung, nháy mắt mất mạng.
Ở phía nam, Bách Lí Ngự Vũ lập tức hóa thành Tu La tại thế, mưa kiếm khắp trời hết đợt này đến đợt khác, chém giết những tàn dư lao ra gần như không còn, một chút cũng không lưu.
Phía đông là Mộ Dung Liệt trấn thủ, một áng lửa lay động đất trời.
Còn ở phía tây là u Dương Lăng Thiên xuất kích, giống như một bức tường băng, phòng thủ lối ra của nơi này đến một giọt nước cũng không lọt. Người đi vào nơi này chỉ cần xả ra một hơi cũng sẽ lập tức cứng đờ, phân tán ra thành vụn băng đầy đất rồi tiêu tan!
Kết quả là ở dưới từng tiếng hô hào bi thảm hét lên như thế, tất cả người trong trấn đều bị đồ sát gần như không còn, không một con cá nào lọt lưới.
Đợi đến khi tất cả người phàm trần đều tiến vào thị trấn này, nơi đây đã là một mảnh núi thây biển máu, thảm không nỡ nhìn. Mộ Dung Tuyết nhìn tất cả những thứ này, trong lòng có chút không chịu nổi, vội vàng tìm bóng dáng của đám người Trác Uyên, hỏi: “Những người này… Thật sự giống như ngươi đoán, đều bị trừng phạt đúng tội sao?”
“Ngươi hỏi nàng!”
Trác Uyên hơi hơi nhún vai, không tỏ ý kiến, đi về phía đám người còn lại đang chờ ở đó, hét lớn: “Quét dọn nơi này một chút, sau này đây chính là nơi chúng ta đặt chân!”
Gào!
Có một tiếng kêu, mọi người vô cùng phấn khởi, lập tức bắt đầu động thủ.
Mộ Dung Tuyết không nhìn hắn, mà lại nhìn về phía Lạc Minh Ngọc ở đó, trong mắt mang theo vẻ dò hỏi.
Hơi hơi mỉm cười, hiểu rõ ý tử của nàng, Lạc Minh Ngọc liền giải thích từng chuyện lúc trước một lần. Đến tận đây, trong lòng nàng ta mới hiểu, hóa ra toàn bộ thị trấn này cũng là một nơi dơ bẩn!
Nhưng có lẽ thật sự ứng với câu nói xưa kia, ở ác gặp ác. Một đám tiểu ma đầu, gặp được đại ma hoàng chân chính thì lập tức ăn mệt!
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Tuyết lại quay đầu nhìn thoáng qua Trác Uyên đang chỉ huy mọi người làm việc thật sâu, khóe miệng lướt qua một ít tươi cười vui vẻ.
Xem ra ma đầu này nói rất đúng, tất cả đối tượng mà hắn ra tay đều là đối phương tự tìm đến…
Ngay sau đó, mọi người dựa theo thân phận và thực lực cao thấp, trực tiếp tiến vào trong trấn này, cao tầng Lạc gia cùng cao thủ Linh Vương tự nhiên tiến vào phủ trạch lớn nhất ở đây, Liêu phủ.
Có điều giờ phút này, bảng hiệu kia cũng nên thay đổi, biến thành Lạc trạch. Mà toàn bộ thị trấn này, cũng từ trấn Liêu gia biến thành trấn Lạc gia!
Đồng thời, Trác Uyên ở trong trạch viện này cũng tìm thấy mấy chỗ ám đạo mật thất cùng kết giới trận pháp, nhưng thật ra rất tiện, đều là công trình có sẵn, không cần bọn họ lại động tay. Vì thế dặn dò vài câu, sau khi để mọi người trở về chỗ của từng người, hắn lại tự động đi bế quan.
Chẳng qua lần này hắn không phải vì tu luyện, mà là vì hoàn thành tâm nguyện cận vệ kia của mình!
Keng!
Trong một gian tầng hầm đen kịt, Trác Uyên ra tay bố trí đại trận luyện khí xong xui, Ma Kiếm bên cạnh thấy vậy, không khỏi hưng phấn run rẩy thân thể một chút. Còn không đợi Trác Uyên lên tiếng, đã gấp rút bay vào trong trận, thương lang cắm vào vị trí trung tâm.
Bất đắc dĩ liếc nhìn nó một cái, Trác Uyên không nhịn được bật cười lắc đầu: “Lại nói… Huyết Linh à, ngươi vốn là bản mạng Huyết Anh của ta, vì duy trì linh tính của Kình Thiên Kiếm, mới để ngươi tạm thay kiếm linh. Dung hợp năm thanh thần kiếm này làm một, xem có thể luyện chế ra đế binh chưa bao giờ xuất hiện trong truyền thuyết hay không, cũng là tâm nguyện của ta. Mặc dù không thành đế binh, dung hợp năm loại kiếm đạo này, ta dùng cũng vừa tay. Nên sốt ruột là ta, sao ngươi trông có vẻ còn gấp hơn ta vậy? Trước kia dung hợp bốn thanh thần kiếm, cũng không thấy ngươi được lợi ích gì mà?”
Keng keng keng!
Thân kiếm vội vàng rung lên, phát ra tiếng leng keng, giống như thúc giục, Ma Kiếm đã không đợi nổi nữa!
“Được được được, ta sẽ xem ngươi có chiêu gì để dùng. Nhưng lúc trước đã nói, bị Diệt Thế Lôi Viêm thiêu đốt, ngươi phải chịu một lần, tư vị đó không hề dễ chịu.” Bất giác khẽ cười một tiếng, Trác Uyên trêu chọc nói.
Còn Ma Kiếm kia vẫn luôn đong đưa thân kiếm, giống như đã khá hưng phấn.
Khóe miệng lướt qua một độ cung vui vẻ, Trác Uyên không nói hai lời, lập tức kết ấn trong tay lần nữa: “Kiếm linh trở về nơi cũ, năm nơi làm một, thánh binh trùng thiên, đế binh hiện thế, quát!”
Vù vù!
Tiếng nói vừa dứt, con ngươi trái của Trác Uyên đột nhiên tản ra ngọn lửa màu đen, thiêu đốt kịch liệt, nháy mắt hoà vào trong trận. Toàn bộ đại trận cũng phát ra tiếng ong ong ong vang dội trong không gian, không ngừng rung chuyển. Chỉ trong nháy mắt, tất cả đều bị lôi viêm màu đen cuốn đi, Ma Kiếm kia lại càng bị thiêu cháy không ngừng dưới lôi viêm, thân kiếm rung động không thôi, giống như đang co giật.
May mà nó không thể phát ra tiếng, nếu không không phải nhe răng gọi bậy, thì sẽ kêu rên giống như giết heo!
Cùng lúc đó, Trác Uyên cũng đột nhiên lấy ra Phách Thiên Kiếm đã không còn kiếm linh trong tay, giơ tay vung lên, ném vào bên trong đại trận kia.
Chỉ một thoáng nhưng lại nghe thấy tiếng vang thiêu cháy xì xì xì không ngừng, Ma Kiếm và Phách Thiên Kiếm kia đã đồng thời bắt đầu tan rã, sau đó chậm rãi dựa vào nhau, liên kết với nhau!
“Thiên Ma Đại Hóa Quyết!”
Trong mắt chợt lóe lên một tia sáng, Trác Uyên hét lớn một tiếng, lại động thủ lần nữa, hắc khí toàn thân tràn ra ào ạt, lập tức dung nhập tất cả vào trong đại trận.
Bằng phẳng, giống như sóng biển thổi qua bờ cát, làn khói đen đặc cuồn cuộn bị nhấn chìm ở trong lôi viêm đùng đùng, bọt sóng thuỷ triều cuối cùng đánh hết, nháy mắt cuốn hai thanh kiếm kia hoàn toàn vào trong bóng tối. Toàn bộ đại trận cũng hoàn toàn giống như cái kén tằm, biến thành một quả cầu màu đen, từng làn hắc khí bao vây bên ngoài, còn bên trong thì là lôi viêm không ngừng nổ mạnh!
Hít vào một hơi thật sâu, Trác Uyên nhìn chằm chằm tất cả phản ứng bên trong trận, trong lòng vẫn luôn không ngừng suy sụp. Hắn chưa bao giờ nghe qua truyền thuyết đế binh hiện thế, cũng chưa từng luyện qua, đây vẫn là lần đầu tiên hắn khiêu chiến, tuy nói là nhặt kiếm đế người ta đã có sẵn thánh binh dung hợp, nhưng cũng không có gì nắm chắc, trong lòng đương nhiên vẫn có chút khẩn trương.
Thật sự không biết sau khi năm thanh thánh binh này dung hợp, sẽ xuất hiện tình huống như thế nào. Thành công giống như trước kia, chẳng qua thêm một kiếm đạo nữa, hay là có sự thay đổi mới?
Dù sao… sau khi dung hợp năm loại kiếm đạo, sẽ tương đương với việc gom đủ kiếm đạo của kiếm đế.
Uầy, thật sự chờ mong…
Lông mày vẫn luôn không ngừng run lên, Trác Uyên cứ như vậy mà nhìn chằm chằm quả cầu đen kia không buông, thỉnh thoảng còn đi qua đi lại một vòng, khẩn trương đến lòng bàn tay đều phủ đầy mồ hôi.
Cứ như vậy một canh giờ, hai canh giờ, bên trong còn đang không ngừng thiêu cháy, giống như không có thay đổi gì. Ba canh giờ, bốn canh giờ sau, âm thanh thiêu đốt bên trong dường như dần dần biến mất, dần dần trở nên không còn động tĩnh. Thế nhưng, ngọn lửa không có động tĩnh, mà động tĩnh của kiếm cũng không còn.
Nếu không phải Trác Uyên tương liên với tính mạng của Huyết Anh nên biết rõ nó không có chuyện gì, sẽ cho rằng nó đã bị thiêu chết ở bên trong.
Chậm rãi vươn tay, Trác Uyên muốn đẩy bên trong ra nhìn xem, nhưng nghĩ tới lỡ như bên trong đang dung hợp đến thời khắc mấu chốt nhất, chính mình để cho thất bại trong gang tấc thì làm sao đây?
Kết quả là Trác Uyên do dự một lát, lại mạnh mẽ tự nén sự tò mò trong lòng xuống, chờ ở đó, có điều càng chờ càng nôn nóng.
Mãi đến trọn ba ngày sau, quả cầu đen vẫn không có phản ứng như cũ, Trác Uyên có chút không chờ nổi, suy nghĩ trong chốc lát liền muốn tản trận pháp này đi, thu hồi hắc khí kia lại.
Thế nhưng đúng lúc này, dị biến đột nhiên xảy ra, quả cầu đen kia vậy mà run lên kịch liệt, thậm chí còn dẫn đến toàn bộ đại địa đều đang không ngừng rung chuyển. Thân thể Trác Uyên ngã xuống, thiếu chút nữa đã vấp té!
Ầm ầm ầm!
Không chỉ có đại địa, cho dù là cả không trung, cũng không nhịn được mà run lên, thậm chí từng đạo màu ngũ sắc cũng như ẩn như hiện mà chuyển động trên không trung, giống y như lúc trước.
Bùm bùm bùm…
Núi Thất Thánh, trong một toà tiểu lâu trang nhã, một đám lão nhân râu bạc đang chăm chỉ lật xem sách cổ, thỉnh thoảng nhíu chặt mày, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
Bỗng nhiên, thiên địa run mạnh, toàn bộ ngọn núi đều không ngừng chấn động, trên bầu trời lại có ánh màu ngũ sắc hiện lên.
Thấy tình cảnh như vậy, mọi người lập tức cả kinh: “Sao lại đến nữa, đến cùng sao lại thế này? Trăm năm trước không phải đã xuất hiện một lần rồi sao? Bây giờ chúng ta cũng chưa hiểu rõ nguyên nhân lúc trước, hiện tại sao lại xuất hiện dị tượng như thế?”
“Không giống nhau, so với trăm năm trước có điểm khác biệt!”
Lúc này, một vị lão giả chợt bay lên không trung, lập tức ổn định thân mình, nhìn về phía những người khác nói: “Các ngươi xem, lần dị tượng trăm năm trước ép đến mức công lực của chúng ta đều không sử dụng được, lần này không giống, chỉ có dị tượng, không ảnh hưởng đến trên người tu giả!”
Ồ, là như thế…
Hiểu rõ gật đầu, đám lão giả còn lại cũng đồng thời bay lên, sau đó nhanh chóng ổn định thân hình. Có điều nhìn về phía bầu trời khác thường, trong mắt vẫn tràn đầy bối rối.
Tuy không thể so với uy lực mạnh mẽ như trăm năm trước, nhưng hiện tượng này cũng có chút tương tự…
Đùng!
Mặt khác, ở trước lầu một tòa tiểu trúc, một quân cờ bỗng dưng rơi xuống trên bàn cờ, bàn tay trắng nõn chậm rãi lấy về, bóng người trong bóng tối quay đầu nhìn về nơi rực rỡ màu ngũ sắc bên ngoài, lẩm bẩm lên tiếng: “Nhiều năm như vậy, rốt cuộc lại xuất hiện một người có hy vọng khiêu chiến với cao thủ đế cấp!”
“Đó là ai?” Giọng của một người khác bình tĩnh, nhàn nhạt nói.
“Còn nhớ năm đó ai là người có hy vọng kéo đế xuống hay không?”
“Huyết Ma lão tổ?”
“Không sai, hắn có hy vọng nhất, chỉ tiếc hắn không có đại đạo của chính mình, không mở được đạo cảnh đế, thực lực có mạnh đến mấy cũng không thể làm gì được cao thủ đế cảnh! Chẳng qua…”
Bạch!
Một quân cờ hung hăng hạ xuống trên bàn cờ, người nọ bình tĩnh lên tiếng: “Hắn luyện ra Huyết Anh, nhưng khó mà nói!”
“Một tinh linh?”
Bất giác cười nhạo một tiếng, người ra quân lại đánh xuống một quân lần nữa, gật đầu nói: “Đúng vậy, không bỏ thì lấy đâu ra? Đây là nguyên nhân lão gia hỏa kia vĩnh viễn không phải đối thủ của đế cảnh. Nhưng đó đã là quá khứ, bây giờ dù thiên địa chưa xuất hiện đế cảnh đại đạo, nhưng đã có dị tượng, chứng minh có người có tiềm chất này. Có điều không biết, hắn là ai, là đám người đi cùng với hắn sao? Ha ha ha… Thú vị thú vị, người phàm thật sự có nhân tài. Quả nhiên càng là địa phương gian khổ, cũng sẽ càng có nhiều kỳ tích xảy ra!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất