Sở Khuynh Thành nhằm chằm chằm hắn không rời, mí mắt khẽ run, lại hừ nhẹ một tiếng, lắc đầu, gương mặt lạnh lùng, quay đầu rời đi: "Tên điên, ngươi biết sư tôn ta là ai sao, thật đúng là nói khoác không biết ngượng!"  

             "Ta biết, một trong Bát Hoàng Thánh Vực, đã từng là Diễm Hoàng, nhưng sau khi trải qua trận chiến ở Cửu U địa cung, chịu ảnh hưởng của ma khí, tuổi già nhan sắc suy tàn, bọn ta trêu chọc sau lưng bà ta là Lão Cô Hoàng!"  

             Trong mắt Trác Uyên lóe lên ánh sáng, bình tĩnh lên tiếng: "Khuynh Thành, nàng theo ta đi, ta cam đoan lão cô bà kia không làm gì được ngươi!"  

             Sở Khuynh Thành bịt chặt lỗ tai, lắc đầu nguầy nguậy: "Im ngay, không cho phép nói xấu sư phụ ta, hơn nữa ngươi cho rằng ngươi là ai chứ, sư phụ ta không cần tự thân xuất mã mà chỉ cần mấy sư tỷ kia của ta động ngón tay thôi cũng đã có thể lấy được mạng ngươi rồi. Nếu như ngươi không muốn chết thì đừng nên ăn nói ngông cuồng nữa, tránh khỏi chọc họa sát thân, ta cũng không bảo vệ được ngươi!"  

             "Bảo vệ ta?"  

             Trong lòng Trác Uyên rạo rực, lộ ra nụ cười vui vẻ: "Khuynh Thành, nàng nói nàng muốn bảo vệ ta trước mặt lão cô bà kia sao? Như vậy thì chứng minh, trong lòng nàng có ta, vì sao không đi theo ta?"  

             Sở Khuynh Thành hơi khựng lại, nhất thời do dự, hận không thể vả miệng mình hai cái.  

             Hôm nay nàng làm sao vậy, tại sao lại nói muốn bảo vệ tiểu tử này chứ? Rõ ràng vừa quen hắn không lâu, ngay cả tên cũng vừa mới biết mà!  

             Trong lòng của nàng đầy hoài nghi, nhưng trên mặt lại toàn vẻ lạnh lùng, trừng Trác Uyên một cái rồi nói: "Không cần phải nói, ngươi cùng lắm cũng chỉ coi ta là vật thay thế cho thê tử ngươi mà thôi, đây không phải là thích thật lòng. Chúng ta vừa mới gặp mặt, không thể nào thích được, ngươi đi đi. Dù sao bây giờ ta đã dẫn ngươi ra khỏi rừng, ngươi an toàn rồi!"  

             "Khuynh Thành, nàng nhất định phải tin tưởng ta, thê tử của ta chính là nàng. Không phải vật thay thế, mà là cùng là một người!" Trên mắt Trác Uyên hiện ra sự kiên định, nói cực kì chân thành.  

             Sở Khuynh Thành bất đắc dĩ trợn mắt một cái, tức giận bật cười: "Được, vậy ngươi đuổi theo ta đi, đợi đuổi kịp ta rồi nói sau!"  

             Vừa dứt lời, Sở Khuynh Thành bỗng làm mặt quỷ với Trác Uyên, sau đó đạp mạnh chân, trong nháy mắt bay lên không trung, chớp mắt không thấy bóng dáng. Chỉ để lại một mình Trác Uyên, nhìn phương hướng nàng biến mất, khóe miệng hắn thoáng mỉm cười.  

             "Ài, nàng không dẫn ta bay thì ta tự bay! Nhưng mà mọi người thường nói sát cánh cùng bay, một người bay thì nhàm chán lắm, ha ha ha..."  

             Từng tiếng cười khẽ phát ra, Trác Uyên nhẹ nhàng bước lên một bước, hình bóng chợt biến mất...  

             Sau nửa canh giờ, Sở Khuynh Thành đang nhanh chóng đuổi theo phương hướng các sư tỷ biến mất, nhưng mãi mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của các nàng, nhất thời không khỏi lo lắng.  

             " y da, lúc đầu công lực của ta đã không kịp theo các nàng. Bây giờ lại làm chậm trễ lâu như vậy, thế thì làm sao theo kịp đây, sao bọn họ không đợi ta một lát chứ?"  

             "Phương Mẫn, làm Đại sư tỷ Đan Hà Tông, không phải ngươi sẽ hoàn toàn không để ý tình nghĩa đồng môn, nhìn các nàng chết thảm ở trước mặt ngươi đâu nhỉ. Thức thời thì giao Tử Kim Lưu Ly Trản ra, nếu không, hừ hừ..."  

             Bỗng nhiên, một tiếng hét thô kệch vang to, đột ngột xông thẳng tới chân trời, Sở Khuynh Thành giật mình, nhìn đến chỗ vang lên âm thanh kia, chớp mắt nhìn thấy phía trước cách đó không xa, các sư tỷ đồng môn của mình, tất cả đều bị một đám nam tử áo đen bao vây, đại khái hơn hai mươi người, trong đó có năm cao thủ Linh Vương, mạnh nhất là Linh Vương hậu kỳ. Mà những đồng môn kia, đã có sáu người bị đả thương, năm người bị bắt, chỉ còn một mình Đại sư tỷ vẫn còn đang cố gắng chống đỡ.  

             Thấy tình cảnh này, Sở Khuynh Thành không nói hai lời, trong nháy mắt lao xuống phía dưới, hiện ra một chưởng hàn khí, ập mạnh đến đầu một người: "Cuồng đồ to gan, đừng tổn thương sư tỷ ta!"  

             Đùng!  

             Người áo đen kia liếc mắt lườm nàng, khinh thường cười một tiếng, hai ngón tay khép lại, một chỉ hướng về sau, một tiếng vang lớn chợt vang lên. Lực đạo giữa ngón tay kia lập tức xuyên qua từng tầng hàn khí của nàng, đột ngột đi vào trong cơ thể nàng.  

             Phụt!  

             Một ngụm máu tươi đỏ thắm phun ra, trúng chiêu đó, lúc này Sở Khuynh Thành ngã xuống đất, đã trọng thương.  

             "Ha ha ha... Nữ nhân Đan Hà Tông thật đúng là hung hãn, Quy Nguyên cấp bảy cũng dám chống chọi với tu giả Quy Nguyên đỉnh phong như ta, thật đúng là thứ không biết nông sâu!"  

             Người kia hừ nhẹ một tiếng, cười ha ha, người áo đen còn lại nhìn thấy, cũng không kiềm được mà cười điên cuồng.  

             Phương Mẫn thấy vậy, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trừng Sở Khuynh Thành một cái, cả giận nói: "Nha đầu ngốc, nếu ngươi đã thấy chúng ta bị vây quanh, còn không tranh thủ thời gian về tông môn cầu cứu, một mình chạy đến làm cái gì? Hơn nữa, với chút ít này của ngươi có thể làm gì chứ?"  

             "Sư tỷ, ta..." Trên mặt Sở Khuynh Thành đầy tủi thân, cúi đầu xuống đầy mất mát.  

             Phương Mẫn tức giận hừ một tiếng, không nhìn nàng nữa mà nhìn chăm chằm về phía những người áo đen kia, kêu lên: "Cuồng đồ to gan, nếu biết chúng ta là đệ tử Đan Hà Tông, còn dám xuống tay với chúng ta, không muốn sống sao?"  

             "Ha ha ha... Cũng là bởi vì muốn sống cho nên chúng ta mới che mặt làm việc!"  

             Người Linh Vương hậu kỳ dẫn đầu kia nhếch miệng cười một tiếng, bỗng nhiên tiến về phía trước một bước, hét lớn liên tục: "Dù sao, chúng ta cũng không muốn bị lão cô hoàng kia truy sát đến chân trời góc biển. Các ngươi thức thời thì giao bảo vật ra, chúng ta cũng sẽ không làm khó dễ các ngươi. Nếu không, một khi bọn ta đã đánh, các vị là cô nương, chúng ta lại là một đám đại lão gia, hậu quả khó mà lường được đấy, ha ha ha..."  

             Lời vừa nói ra, đám người còn lại cũng không ngừng cười ha hả theo, trong tiếng cười đầy vẻ dâm tà.  

             Phương Mẫn thấy vậy, tức giận đến mức nghiến chặt hàm răng trắng, chúng nữ còn lại cũng đầy vẻ phẫn nộ, nhưng nhìn ánh nhìn dâm tà trong mắt những người mặc áo đen kia, lại chợt có hơi khiếp sợ.  

             Đám người này, coi trời bằng vung, nhưng tuyệt đối đừng...  

             Phương Mẫn cảm thấy có hơi do dự, nhất thời khó mà lựa chọn. Nếu như cứ thế giao đồ ra như lời hắn nói, trách nhiệm không bảo vệ được này, hiển nhiên sẽ rơi xuống đầu nàng ta. Nhưng nếu không giao ra, càng chắc chắn hôm nay các nàng không qua được ải này.  

             Vừa nghĩ đến đây, Phương Mẫn tiến thoái lưỡng nan, không biết như thế nào cho phải, cái này liên quan đến địa vị và tương lai của nàng ta trong tông đó!  

             Bỗng nhiên, nàng ta nhìn thấy Sở Khuynh Thành đang sầu não uất ức, hai mắt bỗng tỏa sáng, trong đầu nảy ra một kế. Lắc người một cái đã tới trước mặt nàng, ánh sáng trong tay lóe lên, một cái đèn lưu ly bảy màu rực rỡ hiện ra, vội vàng đưa cho nàng.  

             "Sư muội, ngươi mang theo bảo vật đi mau, để ta chặn bọn họ, ngươi tuyệt đối đừng để sư tỷ thất vọng đó!"  

             "Sư tỷ?"  

             "Đi mau!" Phương Mẫn hét lớn một tiếng lần nữa, trong mắt đầy kiên định, thậm chí còn có chút cảm giác hào phóng hy sinh.  

             Mũi Sở Khuynh Thành chua chua, bình tĩnh gật nhẹ đầu, bỗng nhiên cầm bảo vật, chạy về phía sau, trong mắt đầy vẻ cảm động. Đây là sự tin tưởng của sư tỷ và mọi người đối với nàng, nàng nhất định phải liều mạng bảo vệ tốt mới có thể xứng đáng với sự giao phó của mọi người.  

             Mà những người áo đen kia thấy có người cầm bảo vật chạy, lúc này không khỏi quát to một tiếng, cùng nhau đuổi theo Sở Khuynh Thành: "Nha đầu, để đồ lại, không phải để ngươi có quả ngon để ăn!"  

             Vù vù vù!  

             Từng bóng người màu đen không còn lưu luyến những nữ nhân bị bắt kia nữa, cùng nhau lướt qua các nàng, đuổi theo Sở Khuynh Thành, Phương Mẫn ngăn cản cho có rồi không còn động thủ nữa. Nhìn người sắp bị hắc triều này trào đến nuốt mất bóng dáng, khóe miệng bỗng dưng thoáng qua đường cong không ai hay biết.  

             "Nha đầu, chạy đi đâu?"  

             Ầm!  

             Hét lớn một tiếng, nương theo một chưởng mạnh mẽm trong nháy mắt đã xuất hiện sau lưng Sở Khuynh Thành.  

             Sở Khuynh Thành không khỏi giật mình, quay đầu nhìn thoáng qua, mặt mũi đầy vẻ hoảng hốt. Người này không phải ai khác, chính là cao thủ Quy Nguyên đỉnh phong vừa mới đánh bại nàng chỉ bằng một chiêu, cảm thấy như lập tức chìm xuống tận cùng.  

             Thế nhưng cho dù như thế nào cũng không thể tùy ý vứt sự giao phó của các sư tỷ đi.  

             Kết quả là, Sở Khuynh Thành khẽ cắn chặt môi, tay cầm kia đèn lưu ly khẽ nắm chặt, một cái tay khác nâng lên một chưởng, cũng đánh mạnh về phía người kia, đã lấy ra toàn bộ sức mạnh của bản thân.  

             Những Người áo đen kia thấy tình cảnh này, lại nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra ánh mắt khinh thường: "Ha ha ha... Tiểu cô nương, bại tướng dưới tay còn dám mạnh miệng? Để mạng lại đi!"  

             Đùng!  

             Nhưng mà, bỗng vào lúc này, chuyện kỳ lạ xảy ra. Tất cả mọi người ở đây, cho dù là nhìn thế nào, rõ ràng đều là công lực người áo đen kia cao hơn một bậc, thế nhưng lúc hai người đó thực sự giao nhau, người áo đen kia lại chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, trong nháy mắt đã bị đánh thành một bãi máu, tan đi trong trời đất, ngay cả toàn thây cũng không còn.  

             Ấy!  

             Thân thể chợt khựng lại, những người áo đen đang đuổi theo, bỗng nhiên ngừng lại, ngây ngốc nhìn tất cả, trong nháy mắt sợ ngây người.  

             Không thể nào, sao mà một tu giả Quy Nguyên cấp bảy có thể mạnh hơn một cao thủ Quy Nguyên đỉnh phong nhiều như vậy chứ? Một chưởng đã giết hắn ta luôn rồi? Vậy sao vừa nãy lại còn bị thương? Chẳng lẽ là cố ý ẩn giấu thực lực?  

             Những sư tỷ còn lại của Đan Hà Tông, chứng kiến mọi chuyện cũng không khỏi khẽ run lên, hoàn toàn không thể tin được đây là sự thực.  

             Tiểu sư muội của các nàng có thực lực như thế nào, sao các nàng lại không biết? Sao có thể mạnh đến mức độ này?  

             Thực lực người áo đen vừa nãy kia cũng không yếu, Quy Nguyên đỉnh phong. Ngoại trừ trên Linh Vương cảnh thì ai có thể là đối thủ được. Đám sư tỷ các nàng, vừa nãy cũng chịu không ít thua thiệt từ người kia, nhưng sao bây giờ lại...  

             Giờ khắc này, tất cả mọi người choáng tại chỗ, bao gồm chính Sở Khuynh Thành cũng hoàn toàn ngơ ra, không thể tưởng tượng nổi nhìn bàn tay mình, nhìn lại bãi máu dưới mặt đất, đầy vẻ không thể tin được.  

             Một chưởng này của mình lợi hại như vậy sao? Sao trước đây không phát hiện ra?  

             Thế nhưng không ai trong bọn họ chú ý đến trong bụi cây cách đó không xa, một bóng người bí ẩn đang yên lặng quan sát tất cả động tĩnh bên này, trong con mắt bên phải, chớp động lên tám vòng sáng màu vàng óng.  

eyJpdiI6InlScnE5SUF5dGhCQVdjODVubnRSd1E9PSIsInZhbHVlIjoiTUM4ckhEcDQzSThiaHZtcXgxWVY1WUd4NVlYdFJLTmVUZFZWSVZHWmhNRTZMaFBoa2oxdk9HWXZ6N3d1VmlxQlJRd29odnVENVl3Z2FwU0E4N1VpYmF0cWJuRlwvV1dld0ROMU41OXhUaHBaUjgyWWVNa0djQVBDWmRtczBrTEF6ZFN0bE1jZWhpcjhtQ25IdXJtUlkzMDBUMldOYzNNbFRQbGN4MlVZUUNmSGJNeDAzcVp3WE5GR1ZkSHV4UlVOOG40NWFYdU9hd0VybzNIdWQ1V1FNejhDTEROSVhRUkNsS1wva3VBQ24zZ2E1RDZoYlJsRklXbGFqMExFRzZvaHVPUkVRYkxmeFVlWXh2Qnducmd4cjNzZz09IiwibWFjIjoiZDc1YWM0MDM2NTIyN2M5MGI4Y2EzYTMxMzEwMmQ0ZjhmYWUyMmQ0ZDJmNDIyZDIzZWEzZTMyYjA1ZDExODRmYyJ9
eyJpdiI6ImRCUmgwa2pXbFBlUTVcL2FqMTFxQTFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJKZUJINUVLTWFCRmJoQ0RwWjJBTzJCWDhmeWN1MkF2ak5MSkRRUzFsZk1zbXZXV0dlRTYrYzhkOFdrUTFQdVZqWkN5ZWk0cnM2bFdmeDloV1FMeTd2VWw4K0c2Z29pZTRiWTNJcFdzNlVHTWp6eFZiXC9SOWl0RGdBczV4SExBdWhDaU9mVUNWS2RmN1Y4M2JcLzk1NjhzdXpzVzVJSiszeFJheGNZamFwTmxHODRWT2xmOUVaMnE3Yk5ZQ1wvVDQ1dURzVFE4UUdUbXBYY2IzSTc0T3hlS0Z2bGU5b2JSdTgrQk5iZTY0cnpoblJGREQ3VzdPYThpMzRKSFwvWGhoM0QybWdWdFUzTTdiN3FzMW10T3A3d2QyT1grVU11ZFFDZ1wvU0pDTTBXRTdHYVhHeDh0SFlmUFBCU3Q0YnBjc1ZhN2h2UnZuWkFGWmM2Y2V4S0daNUhyK0d6V0lCRkoxOWYzXC81XC9jK21mVTY4QTMrT2FcL0ViTk9jaVlpUGFoYVFDb2M0S212Wk1NcDM4amdcL2Y3TkdQMlpibEFYckQ4OFwvczZRTFh1NTRIQ1ZRYnJ4eTZQODJ4YnVvRXU1dVJsSWFZYStiUDgreWRoZzVBVWJOS3RpVzliVnp2ZUxNVVF1cFZyajZtMXcxM2k4S24wMFExOXhRVVpcLzcyb1ZCQThhV0JWZG9VNmw4QkNLRkU4SFdcL0oxZ3lCVjBDZ1hSNGFoYU9pdVRuVlkyc295YXg5ZUNkaVZDZmlHd05SV3JqNnpoc29zV2FIeE5sbnNEQTRXQThIbnN0aG9oWE9IOXNUTWxiaFN2R0FXbStNblwvbDM0T3NKWEYxR1dQaEJtTXVidWpwbjUxU2ttSHc2RTV2amJLN1B5VFdcL2N4b1ZKcFN6SHZhZkcwVkdZUnY2aGI1UHZYNGRMVGdMQmxYNVBFcTAxREhSRG1WeEx6cDhWMEYzaWdiRURZUmVxeUlpbGxtbTVhVDlSWEdtTUtqc2sxeDFCdkxGXC9oZW5JUUp0ODFadEdmVytwNmFaOE5GbnpuaTFydFVkdHVxY1JrOHNpYmE0ZVRGV1k0U0ZNNlF0ZndDUG5jSDVNYkRDVG1Qd0ZUN2pCeTdVdnkzU1ZYdGZXY1RWWmRIOWJ6UmdiK0NnSWZQZnB5WTdRSElQUXp4VlNtSlkxa1FvRG54SGhkakNxd0JKTnNxbFBKcnpVUFY1TVEzbUFwbVVvY0xWSEJTZUFadTN1QThMWEl3VGhXTVg1ZnJESlJDUERGZW9WZk04amhtblpPZTY5UiIsIm1hYyI6Ijg4YzY5ZDJiZWI4YzljYjJmNTU4ZWNmYTA5MWVjYTRjN2JhMGZhNTEwODE3NzQ5MTA4NTdkNDVjMGE1OGFjOGMifQ==

             Ngay sau đó, Trác Uyên lại quay đầu nhìn về phía Phương Mẫn vẫn đang khiếp sợ, bỗng dưng sắc mặt trầm xuống: "Nữ nhân này, biết rõ Khuynh Thành không thể mang bảo vật đi trước mặt nhiều cao thủ như vậy mà vẫn cứ yểm trợ cho nàng đi, thật sự là lòng dạ đáng chém. Rõ ràng là muốn trút hết mọi tội thất trách và nguy hiểm lên người Khuynh Thành! Nữ nhân này... Dám tính kế lão bà của ta, thật đáng chết mà. Mặc dù hiện tại Khuynh Thành đơn thuần giống tờ giấy trắng, nhưng nam nhân của nàng cũng không phải dễ đối phó như vậy, hừ hừ!"

Ads
';
Advertisement
x