Đùng!  

             Một tiếng động rất lớn vang lên, Trác Uyên thuận tay nâng mặt, khẽ mở môi, vừa định mở miệng thì một chưởng mạnh mẽ đã đột nhiên ập đến. Trong chớp mắt đã đánh bay hắn ra ngoài bằng một chưởng, ngã mạnh xuống đất. Sở Khuynh Thành cũng hoảng hốt, lấy lại tinh thần, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, hai gò má lập tức đỏ bừng lên vì ngượng ngùng.  

             "Tiểu tử thúi, ngươi ăn gan hùm mật báo rồi sao, đến cả đệ tử Đan Hà Tông bọn ta mà cũng dám đùa giỡn, thấy chán sống rồi ư!" Sư tỷ cầm đầu kia chỉ vào Trác Uyên dưới đất, mở miệng mắng to, thậm chí còn tiến lên hai bước định giẫm hắn mấy phát.  

             May mà Sở Khuynh Thành chặn lại mới không biến thành hành động thật.  

             Bà tám đáng chết!  

             Lông mày Trác Uyên không ngăn được mà nhảy dựng lên, cũng tức giận đến mức nổi trận lôi đình, hai tay nắm chặt lại, trong mắt tản ra sát ý rõ ràng.  

             Hôm nay phu thê bọn họ vất vả lắm mới đoàn tụ, còn chưa kịp vuốt ve an ủi một phen đã bị bà tám này làm mất nhã hứng, lúc này Trác Uyên thật sự có xúc động muốn ép đám đó ra bã.  

             Nhưng mà vừa nghĩ đến việc Sở Khuynh Thành cũng là người Đan Hà Tông, Trác Uyên thở sâu, tạm thời nhịn cục tức này xuống. Hắn cũng không thể xử lý từng khuê mật của lão bà ngay trước mặt lão bà được.  

             Nhưng mà... hắn thực sự không nghĩ ra, vì sao Sở Khuynh Thành lại chuyển thế đến Đan Hà Tông chứ?  

             Vừa nghĩ tới phương hướng mà Cửu Tinh Liên Châu kia chỉ, với suy nghĩ tiểu cô nương kia có cảm giác quen thuộc, Trác Uyên đã có thể khẳng định, nàng chính là Khuynh Thành không thể nghi ngờ, không chỉ có tên giống nhau.  

             Để lòng mình miễn cưỡng bình tĩnh lại, Trác Uyên giả bộ đau đớn khắp người sắp không bò nổi, quay đầu nhìn về phía những nữ nhân đang tức giận kia, vội vã khoát tay, cuống quít giải thích: "Đại tỷ, các ngươi đừng hiểu lầm, thật sự là vị cô nương này quá giống muội muội đã chết của ta, cho nên vừa nãy mới nhất thời xúc động, không thể kìm lòng được... Ài, lần sau ta sẽ không như thế nữa!"  

             "Ngươi còn muốn có lần sau à, mặt của cô nương là để cho ngươi tùy tiện sờ soạng sao?" Nghe thấy vậy, lửa giận của sư tỷ kia lại bùng lên, muốn bước lên dạy dỗ Trác Uyên dừng lại, nhưng bị Sở Khuynh Thành chặn lại mà khuyên giải: "Sư tỷ bớt giận, hắn cũng là do huynh muội tình cảm sâu nặng, nhất thời đã quên hết tất cả, cho nên mới có thể làm ra những hành động không ổn như thế, cũng không phải là cố ý, ngươi cũng đừng trách móc hắn nữa!"  

             "Hừ, ta trách móc hắn? Ta có gì mà trách cứ chứ? Bị chiếm hời cũng không phải là ta? Bây giờ ngươi cũng không ngại, vậy ta còn cái gì để nói nữa?"  

             Sư tỷ kia tức giận hừ một tiếng, giận dữ khoát tay áo, vẫy tay một cái, dẫn những người còn lại cùng bay lên không trung, chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa: "Chúng ta đi, không để ý tới nha đầu ngốc này nữa, lời nói của xú nam nhân cũng xem là thật, đáng bị người ta đùa giỡn!"  

             "Sư tỷ..."  

             Sở Khuynh Thành không khỏi quýnh lên, nhìn thấy bóng dáng đám người đã đi xa, lúc này mới hét to, nhưng cuối cùng không truyền đến tai những người kia, cúi thấp đầu không khỏi có hơi ảo não, mặt mày ủ dột, sau đó lại chớp đôi mắt to hồn nhiên, nhìn về phía Trác Uyên, xác nhận lại lần nữa: "Vừa nãy ngươi thật sự xem ta là muội muội của ngươi, cho nên mới... Không phải cố ý, đúng không?"  

             Trác Uyên nhìn chằm chằm ánh mắt hi vọng ấy của nàng, hắn biết, nàng chỉ muốn an lòng mà thôi, tìm một lý do chính đáng cho tấm lòng lương thiện của mình. Thật ra mình chỉ cần gật đầu, thuận theo tâm nguyện của nàng là được rồi, rất dễ dàng.  

             Thế nhưng đối với những người khác thì không có gì quan trọng, nhưng đối mặt với Khuynh Thành, sao hắn có thể lừa gạt như thế chứ? Hơn nữa, mấy cái bóng đèn kia đi cả rồi, cũng là lúc bộc bạch lòng mình.  

             "Không, ta thực sự không kìm lòng được, nhưng không phải là xem nàng như muội muội, ta cũng không có muội muội, mà là... người ta yêu!"  

             "Cái gì..."  

             Hai gò má Sở Khuynh Thành bỗng dưng đỏ lên, vô cùng xấu hổ, sau đó trừng mắt liếc nhìn hắn với khuôn mặt đầy tức giận, quay người đã định rời đi: "Ta nhìn lầm ngươi rồi, còn tưởng rằng ngươi là người tốt. Kết quả thật đúng là như lời sư tỷ các nàng nói, ngươi cố ý chiếm tiện nghi của ta, lần này các nàng nên cười ta là nha đầu ngốc rồi!"  

             Trên mặt Sở Khuynh Thành đầy vẻ ấm ức, cũng không muốn làm gì Trác Uyên, chỉ muốn lập tức rời đi. Trác Uyên thấy vậy, vội vàng kêu to: "Chờ một chút!"  

             "Ngươi còn muốn làm gì, nếu như ngươi còn dám làm bừa, ta sẽ không khách khí với ngươi nữa!" Thân thể Sở Khuynh Thành khẽ lắc, quay đầu nhìn về phía Trác Uyên, trong mắt đầy vẻ do dự, uy hiếp nói.  

             Nhưng mà, loại uy hiếp này của nàng lại khiến Trác Uyên không kìm được mà bật cười, lắc đầu bất đắc dĩ.  

             Một tu giả Quy Nguyên cảnh như nàng đối diện với Đoán Cốt cảnh như mình mà trong lời nói còn có hơi khiếp sợ, thực sự đúng như lời nàng nói sao?  

             Thế nên Trác Uyên chậm rãi lắc đầu, nhìn nàng với tình cảm sâu đậm, gợi tình: "Cô nương đừng hiểu lầm, vừa nãy không phải ta trêu đùa nàng, cũng không phải cố ý muốn cợt nhả nàng, thật sự là bởi vì ta xem nàng thành người ta yêu. Thê tử của ta chết rồi, nàng ấy giống hệt nàng, cho nên lần đầu tiên ta gặp nàng cũng có hơi kìm lòng không đặng!"  

             Sở Khuynh Thành không khỏi khẽ giật mình, nhìn ánh mắt trong veo không chứa một chút tạp chất nào của Trác Uyên, sau khi khẽ giật mình lo lắng, hai gò má đỏ lên, khẽ gật đầu một cái, không còn tức giận nữa.  

             "Xem ra ngươi thực sự tình sâu nghĩa nặng với thê tử, nếu đã như vậy, ta sẽ tha thứ ngươi!" Sở Khuynh Thành cúi đầu, tiểu cô nương ngây ngô này, chậm rãi quay người, trong lòng không tức giận nữa, chuẩn bị rời đi.  

             "Chờ một chút!"  

             "Sao vậy?"  

             Đúng lúc này, Trác Uyên hét lớn lần nữa, Sở Khuynh Thành đang định rời đi, bỗng dưng khựng người lại, quay đầu sang, nhìn hắn với vẻ kỳ lạ.  

             Trác Uyên mỉm cười, bất đắc dĩ thở dài: "Sở cô nương, ta nhận ra được nàng là người tốt, có thể giúp ta một chuyện được không? Ta lạc đường giữa núi rừng này, nàng có thể dẫn ta bay ra ngoài không?"  

             "Hả? Ta dẫn ngươi?"  

             "Sao vậy... Không được sao?"  

             "Ấy... Có thể!"  

             Trên mặt nàng nhìn có hơi khó khăn, nhưng đối diện với lời thỉnh cầu của Trác Uyên, chẳng biết tại sao, nàng lại rất khó từ chối, đành phải đi đến bên cạnh Trác Uyên, nhìn chung quanh một chút thấy không ai mới ngượng ngùng duỗi bàn tay ngọc ngà ra, ôm lấy eo Trác Uyên, lẩm bẩm nói: "Ừm... Ta dẫn ngươi bay ra ngoài, ngươi... ngươi đừng nhúc nhích đó..."  

             Nói rồi, Sở Khuynh Thành đạp chân xuống, chớp mắt dẫn theo Trác Uyên bay lên bầu trời!  

             Bộp!  

             Thế nhưng đúng lúc này, Trác Uyên cũng thuận thế khẽ vươn tay, ôm lên eo Sở Khuynh Thành.  

             Sở Khuynh Thành không khỏi giật mình, bỗng dưng hoảng hốt, đỏ bừng cả khuôn mặt: "Ngươi làm gì đó, mau buông tay của ngươi ra!"  

             "Cô nương, ta là Đoán Cốt cảnh, đây là lần đầu tiên phi hành từ khi sinh ra đến giờ, ta sợ mà!" Khóe miệng Trác Uyên lướt qua một nét tà dị, khẽ cười một tiếng, cứ láu lỉnh một cách quang minh chính đại như thế.  

             Sở Khuynh Thành nghe xong thấy có lý, không còn cách nào khác, mặc kệ việc hắn ôm cả vòng eo thon nhỏ của mình, dù sao rất nhanh là có thể bay ra ngoài, nhịn một lát đi.  

             Bộp!  

             Nhưng mà, hết lần này đến lượt khác, không biết sao, đầu Trác Uyên lại mất trọng tâm, lại tựa vào bờ vai thơm của tiểu cô nương.  

             Sở Khuynh Thành kinh hãi lần nữa, không khỏi vội vàng kêu to: "Ngươi đang làm gì đó, dựa vào người ta làm gì chứ?"  

             "Đây là lần đầu ta bay, sợ lắm!" Trác Uyên rất mất liêm sỉ, khóe miệng thoáng qua ý cười khe khẽ. Sở Khuynh Thành đã đầy vẻ hốt hoảng, sắc mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng lại không có cách nào đối phó với hành động lưu manh của Trác Uyên, dường như cho dù hắn vô sỉ như thế nhưng hoàn toàn không ghét nổi, đành phải thở sâu, mạnh mẽ cảnh cáo một tiếng: "Này, ngươi đừng quá đáng, nếu ngươi còn dám động một lần nữa, ta... ta... ta không dẫn ngươi theo nữa!"  

             Xoạt!  

             Thế nhưng, nàng còn chưa dứt lời, vừa nói, Trác Uyên lại càng táo tợn hơn, một cái tay khác vừa nãy ở phía trước cũng ôm trọn lấy bờ vai nàng, hoàn toàn ôm lấy nàng.  

             Lần này lại khiến Sở Khuynh Thành cảm thấy lúng túng, xấu hổ đến mức mặt cũng nóng lên, trái tim đập thình thịch, nhanh đến mức như muốn nhảy ra ngoài.  

             "Ngươi làm gì đó, ngươi buông tay ra cho ta!"  

             "Không, ta sợ rơi xuống, nên không buông tay đâu!" Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, trăm năm trôi qua, cuối cùng cũng được ôm chặt người mình yêu trong lòng, mặt mũi Trác Uyên đầy vẻ hạnh phúc, sao có thể buông lỏng một ngón tay ra chứ?  

             Nhưng Sở Khuynh Thành thấy vậy, cũng sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi, liếc bốn phía thấy không có ai, nhanh chóng báy xuống dưới.  

             Cảnh tượng này không thể để sư tỷ các nàng xem được, không phải mắc cỡ chết người sao!  

             Bịch!  

             Lao xuống một cái, trong nháy mắt hai người rơi xuống đất, Trác Uyên như bạch tuộc, quấn chặt lấy Sở Khuynh Thành không thả, da mặt Sở Khuynh Thành co quắp, oán giận lên tiếng: "Này, đã xuống đất bằng rồi, ngươi còn không buông tay ra?"  

             "Không thể nào, nhất định là nàng lừa ta, chúng ta còn đang ở trên không trung, ta sẽ không mắc lừa đâu, ha ha ha..."  

             Đây thật đúng là tiểu cô nương gặp lão lưu manh, Trác Uyên hệt như kẹo cao su dính lên giày, hoàn toàn quấn lên người nàng, cho dù như thế nào cũng sẽ không buông tha cho nàng.  

             Con mắt Sở Khuynh Thành khẽ híp một chút, thở hồng hộc, sau đó bỗng nhiên dùng lực, đụng một tiếng đã tránh ra khỏi Trác Uyên trong nháy mắt. Cơ thể Trác Uyên cũng ngã xuống đất ầm một cái.  

             Sở Khuynh Thành trừng mắt liếc hắn, phẫn nộ nói: "Ngươi chính là đang chiếm tiện nghi của ta, lần này không sai đâu, ngươi còn không thừa nhận ư?"  

             "Sở cô nương!"  

             Trác Uyên chậm rãi đứng dậy, vỗ bụi đất trên người, hắn không hề phật lòng, mỉm cười, nhìn về phía nàng nói: "Trước khi ta trả lời vấn đề của nàng thì nàng trả lời hai vấn đề của ta trước được không?"  

             "Có người trong lòng chưa?" Sở Khuynh Thành sững sờ, còn chưa kịp đáp lời, Trác Uyên đã không kịp chờ nữa mà mở miệng nói.  

             Lông mày Sở Khuynh Thành nhướn lên, chậm rãi lắc đầu.  

             Trác Uyên mỉm cười, tiếp tục nói: "Đã từng định thân chưa?"  

             Sở Khuynh Thành không khỏi sững sờ, vẫn lắc đầu, cảm thấy mờ mịt, hắn hỏi cái này làm gì?  

             "Vậy tốt!"  

             Trác Uyên đạt được đáp án hài lòng, không khỏi cười lớn một tiếng, lúc này đi đến trước mặt Sở Khuynh Thành, khẽ vươn tay, ôm nàng vào trong lồng ngực của mình trong tiếng kêu duyên dáng của nàng, nhìn nàng với ánh mắt đầy thâm tình: "Vậy bây giờ ta sẽ trả lời vấn đề của nàng, vừa nãy ta cố ý, bởi vì ta thích nàng, nàng nhất định cũng... sẽ phải là nữ nhân của ta!"  

             Đùng!  

             Hệt như một tiếng chuông đồng lớn gõ vang trong đầu, lúc này Sở Khuynh Thành lập tức mơ hồ, trong mắt đầy vẻ mờ mịt, trong chốc lát bèn trợn tròn mắt.  

             Cái này. . . rốt cuộc là thế nào? Sao bỗng nhiên lại có người đối với ta...  

             Qua rất lâu, bỗng dưng nàng mới kịp phản ứng, sau đó đẩy mạnh người Trác Uyên ra, mắng to: "Ngươi có bệnh tâm thần à, chúng ta vừa mới quen chưa tới một canh giờ, ngay cả ngươi là ai ta cũng không biết..."  

eyJpdiI6IkwwVTZHQWVXWkRDNlFuZ0R3ZldNMHc9PSIsInZhbHVlIjoiczQ1XC9vN1VZRlNuY1BjeWZHWE1VR3BDaHMzdzFZNGVTSW9Fc3M5SW5mTUFvbXNGQ2xCalRqTnhPVjFmWDhwWlN2MFBObnliREhGTVBNem1SemxSRTVEOEdKNmplWFwvQWlrems0dnd4WWdrbzkwWXpyZ29vRmtjTDVwbGVtZmZ0M1FKdnBBMEFIZnkweHBWRjJTNmVoZ0F4T2tvWkhZQkJ4R0kwYmhCV3ZaQmxYTm9iQlNUQWtvSkY4emx1RUhCT21MT28ram1TWUM4OUY3WHhmZWFka3BxT1FsTmhSR2k2cW44YWxhcEIzdzE5XC9ja0hiZlVlWGJoQjhJXC9vdUQ5aDdtVHV0MDhuc2dsd1d6QjBaUEpWcktDVzRpWit6YzJHM0hoN1A4V0NCQ3JGVTJ0bloxN28rUnJJRUdMM0NLZnMxbHBWUEpsMXB1RkQ5UU9FcmtKc3hxUT09IiwibWFjIjoiMTE2ODg5NDBmNjFkMDA1ZTZlYzNkZjIwY2QwZGEwYTM2ZWE5N2JkMTRlN2UzZjViNjAwNThmODEzNTBkOWNiMSJ9
eyJpdiI6ImF0TUNOWFZjVUE3QzR0U3B3RkFBb2c9PSIsInZhbHVlIjoiTkI3cURmbGFqeXQ5dHZvTHJuK28weFJ4N0xtN2x1UytMb0NUa1NZRFRNYzZDT0dod25JZmhlbWswdmhZQ2E1SVdiSVA1c0NhRmU4ZjRFMEVkOVhOQ2NOZVpxSGROdnVxWmtJQXpyWXhTa1BvS1JyMEo5Y3pYc2x6ZThDODJmZzczQWw1RER6VFRVckQxTk9HVWRrUlBQcEozZUpxb2x1cjlNbU8rd3cycGNueXA4N1FBRm1GYThDU2FRNG9hUlVPM1VJS3BVeGpMdVVRaWxuK3RpXC9qSFlDZjBoQzBIbDBkbkV4RVcyOTdvRWpaUHBoelwveHVUMlB1S1dcL0VFamdkNDVKRnR4OXM0VWVRZmQ5blE1cTc4a1U2WXFzd1wvXC9IdGE5Q3g3aHhtelZoWHJLbW9RRnI2WTcrS2JiRDR5YnNUbEdMRjZLTXVhN0JaeEw5RXBLb2lQSlJBV1NWeTZJOFg2RXM3RTJVVWRaZnV5TEJIRitYR2RvSHp5WVBMek9UaUhwOHNzeFFuaStpbDhVOGZmM2U3ZlVBPT0iLCJtYWMiOiI1ZmZlOGExOTUyNTI4ODgwODBlYzBkMGY1ZDY0MWI2ZGVlMDFiZjgwOTE0MmI5OGQxMDYxMTAxNDIwY2QzMjA2In0=

             "Lão cô bà kia mà cũng xứng can thiệp vào chuyện của lão tử? Khuynh Thành, nàng theo ta đi, ai cũng không ngăn được chúng ta!" Ánh mắt Trác Uyên kiên định, hét lớn một tiếng, bá khí lộ ra ngoài...

Ads
';
Advertisement
x