Vút!
Một luồng sáng lướt ngang qua bầu trời quang đãng, trong mắt Trác Uyên lóe lên một tia sáng kỳ lạ, theo sự chỉ dẫn của các vì sao, hắn bay thẳng về phía đông.
Ngước mắt nhìn lên Cửu Thiên, đôi mắt Trác Uyên hơi nheo lại, khóe miệng bất giác vẽ lên một vòng cung vui vẻ. Cuối cùng cũng sắp tới vị trí của ngôi sao cuối cùng chuỗi chín ngôi sao đó rồi. Nơi đó chắc sẽ không cách xa chỗ người trong tim hắn đâu.
Nghĩ vậy, trong lòng Trác Uyên cũng càng thêm mong đợi. Không biết vì dao mà kể từ khi quan sát những vì sao trong quả cầu đen đó, hắn lại có một cảm giác không thể giải thích được, như thể vạn vật trên thế gian đều gắn bó chặt chẽ với nhau vậy. Thậm chí là ngay cả ban ngày, hắn cũng có thể nhìn thấy chi chít những ngôi sao ở cuối bầu trời. Đúng là gặp ma rồi!
“Sư tỷ, lần này sư phụ bảo chúng ta mang Tử Kim Lưu Li Trản đến Vân Lam thành để gặp sư thúc, tiến hành tranh đoạt bảo vật, nhiệm vụ là phải lấy được bản đồ Minh Hải. Giờ chúng ta cứ vậy mà đi, bỏ mặc tiểu sư muội thì có vẻ không ổn lắm!”
“Có gì đâu mà không ổn? Thực lực và tư chất của nha đầu ngốc đó đều rất tầm thường. Đừng nói là bản sư tỷ, ngay cả ngươi cũng mạnh hơn nàng ta rất nhiều, mang theo một cục nợ như vậy để làm gì cơ chứ?”
“Phải đó, nàng ta ỷ có sư phụ chiều chuộng nên mới muốn đi theo chiếm một phần công lao mà thôi, có nàng ta hay không không quan trọng...”
“Nhưng mà, đây là ý của sư phụ mà...”
“Im đi, sư phụ chỉ đang bị lừa dối bởi những lời hùa theo của nàng ta mà thôi. Nha đầu này không có tài năng gì cả nên chỉ biết nịnh nọt suốt ngày, đây là nhiệm vụ hàng đầu của bản tông, làm sao có thể để nàng ta ăn phần được? Cùng lắm là lúc về nói rằng nàng ta quá chậm chạp nên không theo kịp, có gì ghê gớm đâu?”
Đột nhiên, từ trong núi rừng rậm rạp lại vang lên những tiếng tranh cãi ồn ào, lỗ tai Trác Uyên khẽ nhúc nhích, lông mày không khỏi cau lại.
Minh Hải?
Đó không phải là đàn trường Minh Đế trong truyền thuyết sao? Tuy rằng lúc ở Phàm Giai, hắn đã từng nhìn thấy nó một lần qua phong huyệt thiên địa, nhưng làm thế nào để vào được thì hắn lại không biết. Chẳng lẽ trên thế giới này thực sự có bản đồ như vậy sao?
Suy nghĩ một chút, Trác Uyên phanh “kít” một tiếng rồi xoay người hạ cánh xuống khu rừng phía dưới. Sau đó, hắn chỉnh trang lại quần áo, làm như không có chuyện gì, vén bụi cỏ rậm rạp ra, đi về phía phát ra tiếng nói.
Sột soạt...
“Ai đó?” Một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên, sáu cặp mắt sắc bén như lưỡi kiếm đột nhiên bắn về phía bụi cỏ.
Còn chưa nhìn thấy bóng dáng của đối phương, Trác Uyên đã cảm nhận được một luồng sát khí nồng nặc bao quanh mình.
Trác Uyên bình thản nở nụ cười tà dị, nhưng vẫn giả bộ hoảng sợ hét lớn: “Đừng lo, ta chỉ là người qua đường đi lạc, không hề có ác ý gì!”
Nói rồi, Trác Uyên vội vàng gạt bụi cỏ sang một bên, run rẩy bước ra ngoài. Đập vào mắt hắn là hình ảnh sáu nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo như băng.
Sau khi đánh giá Trác Uyên một hồi lâu, thấy hắn chỉ đang ở Đoán Cốt Cảnh, họ mới thở phào nhẹ nhõm. Người đứng đầu có vẻ là sư tỷ của nhóm người này, nàng ta bĩu môi khinh thường: “Ở Thánh Vực, lớn tuổi như vậy mà vẫn ở Đoán Cốt Cảnh, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy đấy. Hừ hừ, với sức lực thế này mà còn lang thang ở trong rừng làm gì? Cẩn thận gặp phải linh thú, bị ăn đến xương cũng không còn đâu, hừ!”
“Đúng, đúng, đúng, ta cũng biết làm vậy là nguy hiểm, nhưng không có cách nào, phải kiếm ăn nữa chứ. Ngoài việc lên núi thu thập một ít thuốc thì ta không thể làm gì khác, ha ha ha...”
Cười khan một tiếng, Trác Uyên tỏ vẻ ngây ngô chất phác, nhưng ánh mắt lại lóe lên, thầm đánh giá tu vi của các nữ tử này.
Hừm... Có ba Linh Vương, một trung kỳ, hai sơ kỳ, ba người còn lại đều là Quy Nguyên Cảnh đỉnh phong, rất dễ đối phó!
Khóe miệng xẹt qua một tia tà ác, Trác Uyên lại cúi đầu, giả vờ ngu ngơ chỉ về phía trước: “Các cô nương, dám hỏi phía trước là nơi nào? Ta đã loanh quanh trong khu rừng này ba tháng rồi mà mãi không ra ngoài được!”
“Chỉ là một Đoán Cốt Cảnh đến bay còn không biết, đáng đời ngươi không ra ngoài được, hừ.”
Sư tỷ kia nhếch miệng cười nhạo một cách hả hê, những nữ tử còn lại cũng che miệng cười khúc khích, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường. Sau đó, người kia mới ngạo mạn nói: “Tiểu tử, ta khuyên ngươi nên quay đầu về ngay đi. Thà chết trong khu rừng này còn hơn là đi về phía trước. Nếu không, ngươi sẽ chết càng khó coi hơn đấy!”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì phía trước là… Đan Hà Tông!” Khóe miệng xẹt qua một tia lạnh lùng, sư tỷ kia nở một cười xấu xa.
Thân thể không khỏi run lên, Trác Uyên đột nhiên có phản ứng, sắc mặt hơi trầm xuống.
Bảo sao hắn lại thấy con đường này quen thuộc đến vậy, hóa ra phía trước là Đan Hà Tông. Hừ, mấy tháng nay, lão tử mải đi theo cửu tinh, đến ranh giới của của Thánh Vực cũng không nhớ rõ. Giờ thì hay rồi, đến chỗ của lão thái bà đó rồi, hừ!
Dường như vị sư tỷ kia không nhìn thấy sắc mặt của Trác Uyên không được tốt, hay vốn dĩ sư tỷ kia chẳng coi Trác Uyên ra gì. Đôi mày lá liễu của nàng ta nhướng lên, tiếp tục trêu đùa: “Chắc hẳn ngươi cũng từng nghe nói, Đan Hà Tông chúng ta có quy định nam tử không được mời mà dám tự tiện xông vào sẽ bị lăng trì đến chết. Như vậy còn đau đớn hơn việc bị Linh thú ăn. Nếu ngươi biết điều thì nhanh cút khỏi đây đi. Hừ hừ hừ!”
Hô hô, sao lão tử có thể không biết cái này? Ở Thánh Vực ai chẳng biết lão thái bà kia đến thời kỳ mãn kinh chứ!
Trong lòng Trác Uyên cười lạnh một trận, hắn khẽ liếc các nàng một cái, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười tươi quỷ dị: “Nếu nói như vậy, các vị cô nương đều là đệ tử của Đan Hà Tông?”
“Đúng vậy, làm sao, sợ rồi à?”
Sáu người cùng khinh bỉ một tiếng, đồng thời ưỡn bộ ngực ngão nghể lên, nhưng sự khinh thường trong mắt cũng khiến người ta cảm thấy chán ghét thật sự: “Chẳng qua chúng ta đang có nhiệm vụ nên không rảnh trừng trị kẻ tiểu bối vô danh tiểu tốt như ngươi, đây là vận khí của ngươi, cũng là đại ân chúng ta ban cho, ngươi đã biết chưa? Nếu gặp được sư phụ của chúng ta, hắc hắc…”
Đi chết đi!
Trong mắt Trác Uyên chợt lóe lên sát ý, vẻ quái lạ nơi khóe miệng càng ngày càng thể hiện rõ. Hắn nắm chặt nắm tay, bật cười thành tiếng nói: “Đúng vậy, nếu gặp được sư phụ của các ngươi thì thật sự có chút khó khăn, chẳng qua các ngươi…”
Nói rồi, cánh tay Kỳ Lân của Trác Uyên nâng lên, đã dần dần nổi lên quyền mang lạnh như băng.
“Sư tỷ, sư tỷ, các ngươi chờ ta với…”
Bỗng nhiên, trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, một tiếng gọi yêu kiều chợt vang vọng bên tai mọi người ở đây. Ngay sau đó, một bóng dáng đi đến, nhìn qua là một tiểu cô nương chỉ khoảng hai mươi tuổi, mặc một bộ y phục trắng. Nàng đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, thở hồng hộc, nhưng trên mặt lại cười tươi như ánh mặt trời.
Lại thêm một kẻ chịu chết tới rồi!
Trong lòng Trác Uyên thầm hừ một tiếng, chỉ cười không tỏ ý kiến.
Những người khác cũng bất đắc dĩ vỗ trán, không nhịn được lắc lắc đầu: “Này, sao nha đầu này lại đuổi tới đây rồi, thật là âm hồn không tan!”
“Sư tỷ!”
Nàng xoay người đi đến bên cạnh nữ tử dẫn đầu, tiểu cô nương kia vui cười: “Sao các người không đợi ta đã đi trước rồi? Ta thật vất vả mới đuổi kịp đấy!”
Sư tỷ kia bất lực trợn tròn mắt, không nhịn được cười nhạo một tiếng: “Tiểu sư muội, đường xá khó khăn nguy hiểm, chúng ta sợ ngươi mệt, nếu gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ? Ngươi vẫn nên trở về đi. Sư phụ thương ngươi như vậy, sẽ không trách phạt ngươi vì ngươi tự tiện trở về tông. Cùng lắm ngươi nói sư tỷ bảo ngươi trở về là được rồi!”
“Sư tỷ, sao ngươi lại nói như vậy. Chúng ta tỷ muội tình thâm, nếu các ngươi gặp phải phiền phức, ta cũng có thể giúp đỡ mà! Hơn nữa, đây là lần đầu tiên ta làm nhiệm vụ của tông, sao có thể bỏ dở nửa chừng chứ?”
Tiểu cô nương rất hoạt bát, thậm chí không hề hiểu rằng các sư tỷ có ý ghét mình, thật sự chính là một con cừu ngây thơ được nuôi trong tông môn, chưa từng thấy hổ báo hung ác trong núi rừng!
Trác Uyên cười xấu xa, nhìn kỹ nàng, nói với ý sâu xa: “Thật ra sư tỷ đó để ngươi ở lại tông môn mới là thật sự tốt cho ngươi. Dù sao thế giới này rất nguy hiểm đấy. Hô hô hô…”
Trác Uyên cười khẽ vài tiếng, nắm tay sau lưng càng nắm chặt lại. Vẻ lạnh lẽo trong đáy mắt càng ngày càng rõ ràng.
“Ủa, chàng là ai thế, chàng cũng cảm thấy các sư tỷ đối xử tốt với ta à?” Trong mắt nàng chứa đầy ý cười tươi và hồn nhiên, tiểu cô nương quay đầu nhìn lại Trác Uyên.
Trên mặt Trác Uyên vẫn giữ độ cong quái lạ như trước, hơi gật đầu, chuẩn bị ra tay.
Đúng vậy, các sư tỷ của ngươi rất tốt với ngươi. Bọn họ rõ ràng đã đẩy ngươi khỏi quỷ môn quan, ai ngờ ngươi lại tự mình chui đầu vào chỗ chết. Vậy không trước được…
Hả!
Nhưng đúng lúc này, thân hình Trác Uyên đột nhiên run lên, sau đó chợt cứng lại. Hắn nhìn thật kỹ ánh mắt của tiểu cô nương kia, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Nha đầu này có một khuôn mặt khá bình thường, không phải đẹp tuyệt trần, nhưng cũng coi như xinh xắn ngây thơ. Đặc biệt là đôi mắt kia, khiến Trác Uyên có cảm giác vô cùng quen thuộc. Chỉ liếc mắt một cái mà thôi, trong đáy mắt không nhịn được dâng lên hơi nóng.
Cùng lúc này, tiểu cô nương kia cũng nhìn ánh mắt của Trác Uyên, nàng hơi dại ra một lát, có chút mơ màng: “Trước kia… Chúng ta từng gặp ở đâu rồi sao?”
“Nàng… Tên nàng là gì?” Trong lòng vừa động, Trác Uyên thản nhiên mở miệng.
“Khuynh Thành!” Tiểu cô nương không do dự chút nào, gọn gàng dứt khoát nói ra tên của mình với một người hoàn toàn xa lạ: “Sở Khuynh Thành!”
Thân mình Trác Uyên hơi lắc lư, hắn nhìn nàng thật sâu, lập tức ngơ ngẩn, chỉ có trong miệng giống như nói mê, đang không ngừng lẩm bẩm: “Khuynh Thành, Sở Khuynh Thành… Vẫn là tên này…”
Hắn từ từ quay cái đầu cứng ngắc nhìn về phương xa, sau đó lại quay đầu lại đây, ánh mắt mơ màng nhìn chằm chằm tiểu cô nương kia. Bàn tay sau lưng của Trác Uyên nắm thật chặt, sau đó chậm rãi buông ra, khóe miệng hắn xẹt qua nụ cười tươi vui vẻ, nhẹ nhàng cất bước đến bên cạnh nàng.
Sở Khuynh Thành cũng không từ chối, đối mặt với bàn tay của người nam tử xa lạ, nàng cảm thấy bình yêu dào dạt chưa từng có. Giống như người trước mặt này rất quen thuộc với nàng, nhưng nàng hoàn toàn không quen biết mà thôi…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất