Cộp cộp cộp...
Chầm chậm bước tới trước Diệt Thế kiếm, Trác Uyên chậm rãi cúi người, nhặt thanh kiếm đen như mực lên, nhìn thật sâu rồi thở dài: “Ngươi... thật giống với ta, nhưng chỉ giống ta lúc còn trẻ, tự cao tự đại, không coi ai ra gì và rất nhiều mưu mô. Ha ha... Tiểu tử ngốc, ngươi cho rằng có được cơ thể đế binh rồi thì ta không trị nổi ngươi sao? Đừng quên, năm thần kiếm này đều bị Không Minh Thần Đồng đánh bại, dù có hợp nhất thì cũng vậy thôi, ngươi hãy tự mình kiểm điểm đi!”
Nói rồi, Trác Uyên liền ngắt khẩu quyết trong tay, lập tức đưa ma kiếm vào người.
“Còn ngươi nữa, Tiểu Tam Tử, cái đó gọi là núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn. Lần này, ngươi có đã được một bài học nhớ đời rồi chứ!” Ngay sau đó, Trác Uyên lại tới trước mặt Cổ Tam Thông, quở trách một trận.
Khẽ mím môi, Cổ Tam Thông cúi đầu thật sâu, có phần thất vọng mà gật đầu: “Con hiểu rồi thưa phụ thân, sau này con sẽ không tự cao tự đại nữa!”
“Ngươi đã nói điều này cả trăm lần rồi, ta còn có thể tin ngươi sao? Ha ha ha... Sau này phải chịu khó chịu khổ, tự mình trải nghiệm nhiều vào!” Trác Uyên lắc đầu cười khẽ, không tỏ rõ ý kiến.
Mọi người đi tới trước mặt hắn, cung kính cúi đầu, sau đó nhìn chằm chằm về phía ma kiếm, sợ hãi nói: “Trác quản gia, ngươi định xử lý kiếm đồng này thế nào? Dám xuống tay với người cùng phe mình, có hơi nguy hiểm quá!”
“Cái này ta sẽ tự mình dạy dỗ, các ngươi yên tâm đi!”
Trác Uyên khẽ mỉm cười, trấn an trái tim đang khiếp sợ của mọi người. Sau đó, hắn suy tư một lát rồi lại nói: “Trải qua mấy ngày yên ổn này, mọi người coi như tạm thời sống dựa vào Thánh Vực. Nhưng nếu muốn phát triển lớn hơn thì bắt buộc phải kéo một trong số bát hoàng của Thánh Vực xuống. Vì vậy... trước tiên, ta muốn hỏi về sự phân bố các thế lực hiện tại trong Thánh vực. Biết mình biết ta thì trăm trận trăm thắng mà. Các ngươi ở đây chờ tin của ta, sẵn nghe theo lệnh của ta bất cứ lúc nào.”
“Ngươi đi một mình nguy hiểm quá!”
“Phải đấy, ta sẽ đi cùng ngươi một chuyến!”
Nghe vậy, Lạc Minh Ngọc lập tức lên tiếng, Bách Lý Ngự Vũ cũng vội vàng tiếp lời.
Trác Uyên khẽ cười một tiếng, bình thản xua tay: “Không sao đâu, Thánh Vực này là địa bàn của ta, ta còn quen thuộc nơi này hơn các ngươi nhiều. Hơn nữa, với thực lực của ta, dù gặp phải cao thủ bậc Hoàng ở Thánh Vực cũng không thành vấn đề. Đừng lo lắng, sẽ ổn cả thôi!”
“Sương Nhi, ra đây với ta!”
Sau khi trấn an mọi người vài ba câu, Trác Uyên lại gọi Vân Sương sang một bên, tới nơi cách biệt với mọi người rồi mới nói nhỏ: “Đúng rồi, những gì ta yêu cầu ngươi đã làm chưa? Mấy ngày nay ngươi có làm gì tìm ra tung tích của nàng ấy không?”
Vân Sương cau mày, chậm rãi lắc đầu: “Không biết tại sao mà vòng quay vận mệnh của Khuynh Thành tỷ lại đột nhiên biến mất, giống như ngươi vậy. Ta nghe lão tổ nói rằng ngươi đã đánh mất thứ gì đó, có phải là đã đưa cho cho Khuynh Thành tỷ rồi không? Thứ đó có thể che đậy đường vận mệnh của con người sao?”
“Đế Cảnh Đại Đạo?”
Trác Uyên khẽ nheo mắt lại lẩm bẩm, sau đó vội vàng nói: “Vậy thì còn cách nào có thể tìm được nàng ấy không? Thánh vực lớn như vậy, liệu có manh mối gì không?”
Cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, Sương Nhi suy tư một hồi, sau đó lắc đầu: “Xin lỗi, ta không thể làm gì được, nhưng mà...”
“Nhưng cái gì?”
“Ngươi có thể tìm thấy nàng ấy!”
“Ta?”
“Đúng vậy!”
“Ta không hiểu gì về tử vi chiêm tinh của Huyền Thiên, sao lại...”
“Chẳng phải lão tổ đã cho ngươi một bảo vật sao? Thứ đó có thể đưa ngươi tìm bất cứ thứ gì hoặc người nào mà ngươi muốn tìm!” Khẽ mỉm cười, Vân Sương giải thích: “Lão tổ còn nói rằng, vật đó là của ngươi, ngươi và nó có một loại liên kết. Nếu ngươi dùng bảo vật kia tìm được thứ đó thì tất nhiên sẽ tìm được Khuynh Thành tỷ, đúng không?”
Lông mày Trác Uyên khẽ run lên, hắn suy nghĩ một lát rồi gật đầu hiểu ra: “Thì ra là vậy, hóa ra quả cầu đen mà Vân Đế đưa cho ta có tác dụng này. Nhưng mà... ta nên dùng nó như thế nào?”
“Tự mình lần mò đi, ta cũng đâu có biết!” Vân Sương nhún vai cười nhẹ, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Sau khi cân nhắc hồi lâu, Trác Uyên thở ra một hơi dài rồi gật đầu, trong mắt lóe lên một tia kiên định: “Được rồi, ta sẽ suy nghĩ thêm trên đường đi. Còn giờ ta phải đi trước một bước, phải giúp mọi người lấy lại bình tĩnh lại sau hoảng loạn do kiếm đồng này gây ra mới được. Hơn nữa, ta còn phải dành thời gian để dạy dỗ tiểu tử này một trận nữa!”
Vừa nói, Trác Uyên vừa chắp tay với Vân Sương, sau đó quay ra chắp tay với những người còn lại rồi chuẩn bị rời đi.
Những người còn lại cũng kính cẩn chắp tay tiễn biệt Trác Uyên, chỉ có một lão già mặt mũi phè phỡn, ôm chặt vò rượu của mình, nước mắt lưng tròng, khóc cha gọi mẹ, hoàn toàn không có ý định chào Trác Uyên.
“Ai nha, rượu ngon của ta, ta không nỡ rời xa ngươi, lão già ta tinh tường cả một đời, tại sao cuối cùng lại đi cược cho Cổ Tam Thông chứ?”
“Cửu Kiếm Tiên tiền bối, trên bàn cược không có phụ tử, ngươi đã đặt sai rồi, ta cũng không giúp được ngươi, mau buông ra đi!”
Cửu Kiếm Tiên khóc lóc sướt mướt khiến người ta đồng cảm, còn Cừu Viêm Hải thì cắn răng cắn lợi, dùng sức cạy mở ngón tay lão ta ra. Tuy nhiên, công lực của Cửu Kiếm Tiên vẫn cao hơn, lão ta cố hết sức mà cũng không đoạt lại được đồ cược, đã thế còn khiến bản thân mệt gần chết.
Da mặt không khỏi co giật, Trác Uyên liếc nhìn hai lão già từ xa, trong lòng thầm thở dài bất lực.
Lúc đầu, tại sao hắn lại mang hai người này tới đây chứ? Hầy...
Ngay sau đó, một mình Trác Uyên lên đường trong ánh mắt tiễn biệt của mọi người. Khi đã tách xa đám người, nhìn quanh không thấy có ai, hắn vội vàng tìm một hang động không có người, sắp đặt trận pháp, che giấu cơ thể, lấy ra quả cầu màu đen mà Đế Vân đưa cho.
Lần này, hắn lên đường, hỏi thăm động tĩnh của Thánh Vực chỉ là việc phụ, việc quan trọng nhất là tìm ra tung tích của Sở Khuynh Thành.
Tuy nhiên, hắn lại không thể nói lý do này với những người đó. Bởi vì họ theo hắn tới đây để tranh đoạt thiên hạ, chứ không phải đi tìm nữ nhân. Thân là thủ lĩnh và chỗ dựa tinh thần của mọi người, sao hắn có thể làm ra chuyện gây mất hết lòng tin của mọi người như vậy? Lỡ bonj họ nghĩ hắn không làm việc chính mà chỉ lo làm chuyện khác thì sao?
Là một người lãnh đạo xuất sắc thì phải luôn thể hiện hình ảnh chí công vô tư trước mặt mọi người, còn chuyện tình cảm riêng tư thì đương nhiên phải làm trong bí mật rồi, hắc hắc!
Loạt xoạt!
Trác Uyên lấy quả cầu màu đen từ trong nhẫn ra rồi đặt trên mặt đất, sau đó nhìn chằm chằm vào quả cầu mà thở ra một hơi: “Khuynh Thành, nàng đang ở đâu? Và... thứ này hoạt động như thế nào đây? Lão già Vân Đế đúng là không tốt chút nào, cho người ta bảo bối mà lại không nói cách sử dụng, ngươi muốn ta bắt đầu từ đâu đây?”
Trác Uyên nhìn chằm chằm vào thứ đó, tỏ vẻ do dự.
Tuy nhiên, theo thời gian, ánh mắt bất động của hắn dần dần trở nên mờ mịt, còn hắc khí trong quả cầu màu đen kia dường như cũng không ngừng lưu chuyển, giống như có một sức hút cực lớn đang kéo hắn vào trong vậy.
Vù!
Đột nhiên, cơ thể Trác Uyên bỗng run lên, hai mắt tối sầm lại rồi ngất đi, cả người ngã mạnh xuống dưới đất. Khi mở mắt ra và lấy lại được ý thức, hắn đột nhiên rơi vào bầu trời đen kịt, chi chít những vì sao. Những ngôi sao băng liên tục lướt qua người hắn, giống như vươn tay ra cũng có thể chạm tới vậy.
“Đây... đây là đâu? Sao ta lại ở nơi này?”
Không khỏi sửng sốt, trong mắt Trác Uyên hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng sau khi cẩn thận suy xét một hồi, hắn lập tức đoán ra mọi chuyện: “Đúng rồi, lúc ở chỗ Đế Vân cũng như vậy, khi đặt tâm trí vào quả cầu thì sẽ xuất hiện cảnh tượng này? Chẳng lẽ... đây là cách sử dụng bảo vật này sao? Nhưng dù là như vậy thì làm thế nào để ta có thể tìm thấy tung tích của nàng ấy đây?”
Lông mày nhíu chặt thành một cục, Trác Uyên ngẩng đầu nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời, trong mắt hiện lên vẻ mơ hồ, hai chân không ngừng đi tới đi lui, suy nghĩ xem nên dùng nó như thế nào.
“Thánh nữ của Vân gia có thể thấy được thiên cơ, chủ yếu dựa vào chiêm tinh. Vân Đế có thể tra ra vận mệnh của người phàm cũng là từ trời sao mà ra. Chẳng lẽ, để tìm tung tích của Khuynh Thành, trước tiên phải hiểu rõ độ sâu của các vì sao ư? Nhưng... ta không biết cách chiêm tinh thì sao có thể sử dụng bảo vật này đây. Hay là... tìm Sương Nhi đến dạy ta vài chiêu? Nhưng hình như khả năng này là thiên bẩm, ngoại trừ tộc trưởng của Vân gia ra thì những người khác cũng không thông thạo cho lắm, vậy phải làm sao bây giờ?”
Trác Uyên nhíu mày, nhìn chằm chằm nhìn những dị tượng trên bầu trời, không biết phải làm sao mới đúng.
Đột nhiên, hắn chợt ngẩn ra, sắc mặt bất giác trở nên đờ đẫn, trong con mắt nhìn bầu trời rực rỡ những vì sao cũng phát ra những tia sáng kỳ dị.
“Tiểu tử, con người là tinh hoa của trời đất, là cội rễ của vạn vật. Trong cơ thể con người có ba trăm sáu mươi vũ trụ nhỏ, hô ứng với trời đất từ xa. Mỗi một người xuất hiện đều phải có một vì sao canh giữ. Nếu ngươi hiểu được các vì sao, thì có thể hiểu được vận mệnh của con người. Bây giờ, trong mắt ngươi không còn là bầy trời đầy sao nữa, mà là quỹ đạo luân hồi của vũ trụ. Bất cứ người và vật nào mà ngươi đang tìm kiếm đều ở trong các vì sao, hãy thấu hiểu chúng bằng trái tim của ngươi, ắt sẽ tìm ra!”
Đúng lúc này, một giọng nói già nua đột nhiên truyền vào tai hắn, khiến hắn bỗng giật mình, càng tập trung nhìn chuyển động của các vì sao hơn.
Cứ như vậy, Trác Uyên cứ thế ngẩn ngơ ở chốn này, không biết là ngày tháng năm nào, sớm đã quên mất thời gian. Hắn chỉ yên lặng quan sát quỹ đạo chuyển động của các vì sao, sau đó thân thể cũng theo vận chuyển nguyên lực, giống như các vì sao, đi qua đi lại, thần bí khó lường.
Đột nhiên, không rõ đã qua bao lâu, hắn đột nhiên cảm thấy những vì sao dường như đang hòa vào trong cơ thể mình, nhìn những vì sao cũng giống như nhìn vào các cơ quan nội tạng trong cơ thể vậy. Mọi chuyển động của mỗi một giọt máu hay những rung động giữa các cơ quan nội tạng, hắn đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Ta... muốn tìm Khuynh Thành!
Lúc này, dường như hắn đã làm chủ được mọi thứ, ngay khi trái tim chuyển động, các vì sao cũng chuyển động theo ý thức của hắn. Cuối cùng, dưới cảm nhận của hắn, một làn sóng vô hình khiến chín ngôi sao rực rỡ nhất nối thành một đường bắn thẳng bắn về phía đông.
Cửu tinh nối đuôi, đổi trắng thay đen, bí mật đế cảnh!
Thì ra nàng ấy đang ở phía Đông!
Mắt Trác Uyên không khỏi sáng lên, hắn rùng mình một cái rồi tỉnh lại, chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất, bên cạnh chính là quả cầu đen.
Lập tức cất bảo vật đi, Trác Uyên phấn chấn chạy ra ngoài, nhưng khi đến bên ngoài động thì thấy trời đã tối. Tuy nhiên, bầu trời đầy sao kia lại giống như những gì hắn nhìn thấy trong quả cầu đen. Chín ngôi sao rực rỡ nhất nối thành một đường thẳng, tạo thành thế cửu tinh nối đuôi.
Không biết là quả cầu đen ảnh hưởng đến các vì sao, hay các vì sao phản chiếu trên quả cầu đen, hay là... là Trác Uyên đã điều khiển các vì sao?
Trong mắt hiện lên sự mơ hồ, Trác Uyên thử cảm nhận một lát, cuối cùng lại không khỏi ngạc nhiên.
Tâm cảnh của ta cũng đã được cải thiện rồi...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất