“Ngưng không!”
Từng mảng trời vỡ vụn khiến cho xiềng xích đen kịt nhanh chóng uốn lượn trước mặt Kiếm Đồng, giống như những con rắn độc đang muốn nuốt hắn ta vào trong khe nứt tối tăm kia vậy.
Tuy nhiên, Kiếm Đồng lại không hề quan tâm, khóe miệng vẽ lên một vòng cung khó hiểu. Hắn ta khẽ hừ nhẹ rồi hất tay một cái.
Vù!
Một trận gió lạnh thổi qua làm buốt giá tim gan, những vết nứt đen kịt đang nhanh chóng lắc lư lại đột nhiên bị kìm hãm, lập tức chậm lại. Nhưng sau một hơi thở, chúng đã ngừng di chuyển, dính chặt trên băng tuyết lạnh giá.
Đồng tử Cổ Tam Thông co rút lại, hắn không khỏi sửng sốt: “Phong Thiên Kiếm?”
“Hô hô hô... Đúng vậy, ta là bội kiếm của chủ nhân, đương nhiên sẽ thông thạo mọi kiếm đạo của chủ nhân rồi. Vậy nên, Tam thiếu gia à, ngươi chớ nên ra tay khách khí làm gì!”
Khẽ cười một tiếng, Kiếm Đồng giậm chân, cuối cùng cũng di chuyển, lập tức lao thẳng về phía Cổ Tam Thông. Phất một ngón tay, lửa cháy ngập trời, thiêu đốt trời cao, sôi trào biển cả. Dưới ngọn lửa cuồn cuộn, không gian vừa mới vỡ tan kia cuối cùng cũng bắt đầu vặn vẹo nối lại với nhau. Những vết nứt đen kịt kia cũng dần dần được lấp đầy. Những rãnh trời nằm giữa hai người lại dựng lên những cây cầu, giúp Kiếm Đồng xông qua một cách dễ dàng. Hắn ta dùng một ngón tay đâm tới trước mặt Cổ Tam Thông, mọi thứ nứt vỡ và không ngừng nổ tung.
Khuôn mặt co lại, Cổ Tam Thông rùng mình một cái, vừa nhanh chóng lùi về sau, vừa ra sức chống cự, nhưng đáy mắt lại tràn đầy vẻ âm u: “Phần Thiên Kiếm Đạo, Phách Thiên Kiếm Đạo... Tại sao năm loại kiếm đạo của phụ thân ta, ngươi đều sử dụng được đến mức hoàn hảo như vậy? Dù có là thân nhi tử thì cũng không thể nào? Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta đã nói rồi, ta là bội kiếm của chủ nhân!”
Bùm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, cuối cùng Cổ Tam Thông đã thi triển toàn bộ công lực, quyền quang màu đỏ thẫm phóng thẳng lên trời, đánh mạnh vào kiếm quang màu tím đang chớp nháy, phát ra một âm thanh chói tai. Sóng xung kích mạnh mẽ khiến bốn mươi năm mươi đỉnh núi xung quanh vỡ vụn và biến thành cát bụi. Dưới dư âm của chấn động, ngay cả bản thân Cổ Tam Thông cũng phải liên tục lùi lại vài bước.
Tuy nhiên, Kiếm Đồng kia lại mạnh mẽ đến mức chống lại được sức mạnh của dư âm. Hắn ta cất tiếng cười lớn, không những không lùi lại mà còn tiến lên, giơ ngón tay bắn về phía Cổ Tam Thông: “Ta là cơ thể của thần kiếm, không phải bằng xương bằng thịt, không có nội tạng, nên cũng không sợ sức mạnh của chấn động. Điểm này, cho dù là thánh thú thì e là ngươi cũng không theo kịp đâu, Kình Thiên Kiếm, Long Đằng!”
Gào!
Một tiếng rồng gầm kinh thiên động địa vang lên, Kiếm Đồng nhân cơ hội truy kích, kiếm cương nhất chỉ vô song lại lao tới trước mặt Cổ Tam Thông. Nhưng vào lúc này, Cổ Tam Thông vừa mới đứng vững, không kịp chuẩn bị.
Nhưng không có thời gian nữa, hắn chỉ đành vội vàng dồn lực đấm ra ngoài.
Bùm!
Lại một tiếng động lớn khác vang lên, cú đấm vội vã của Cổ Tam Thông rõ ràng là chưa đạt tới mười phần uy lực, thậm chí còn chưa tới bảy phần. Đúng như dự đoán, hắn lại bị Kiếm Đồng đánh bật ra sau.
Tuy nhiên, lúc này Kiếm Đồng lại khẽ mỉm cười, không đuổi theo nữa: “Bình thường, khi người tu luyện giao đấu với nhau thì phải giải tỏa lực chấn động một cách hợp lý, nếu không sẽ làm tổn thương đến ngục phủ ngũ tạng, không thể xuất chiêu liên tục được. Nhưng ta thì khác, ta không hề sợ chuyện này. Cho nên, nếu ta cứ liên tục đuổi giết ngươi, sau mười chiêu, ngươi chắc chắn sẽ không thể trụ nổi nữa. Bây giờ kết cục đã định, chúng ta không cần phải đánh tiếp làm gì, hô hô hô...”
“Kiếm sĩ đáng sợ!”
Con ngươi bất giác run lên mãnh liệt, đám người vây quanh khán đài không khỏi hít một hơi lạnh, sau đó đồng loạt nhìn về phía Trác Uyên: “Trác quản gia, thần kiếm này biến thành hình người đáng sợ quá, không hề có điểm yếu nào. Khí lực còn mạnh hơn cả thánh thú, đúng là lẽ trời không dung mà!”
Nhìn chằm chằm vào chiến trường, Trác Uyên cũng khẽ gật đầu lẩm bẩm: “Ừ, không ngờ Tiểu Tam Tử lại bị Kiếm Đồng trấn áp sớm như vậy, chẳng trách nó lại biến thành hình người, cảm ơn ta đã cho nó một cơ thể kim cương. Thanh thần kiếm này quả thực quá phi thường, ta thực sự không biết phải làm thế nào để khống chế tiểu tử này đây.”
Khẽ nheo mắt lại, Trác Uyên thầm nghĩ, hắn có thể làm được mọi thứ, trừ thần nhãn của ta ra, vậy thì...
Những người còn lại cũng dần trầm mặt xuống, bắt đầu tỏ vẻ nghiêm trọng. Thực lực của Kiếm Đồng quá kinh người, chưa hẳn đã là chuyện tốt, lỡ như hắn ta làm phản thì sao?
Tuy hắn ta thừa nhận mình là bội kiếm của Trác Uyên, nhưng bội kiếm là vũ khí, mọi việc đều làm theo ý của chủ nhân chứ không có chủ đích riêng. Nhưng hiện tại, rõ ràng là tiểu tử này...
“Trác quản gia, bộ dạng nghênh ngang của hắn cũng giống hệt như ngươi!” Lãnh Vô Thường nhìn hắn ta thật kỹ rồi quay đầu nói với Trác Uyên: “Nhưng mà… hắn giống như ngươi khi còn bé vậy, người trẻ tuổi mà, kiêu ngạo cũng phải thôi...”
Trong lòng bỗng nhận ra, Trác Uyên khẽ gật đầu: “Đúng vậy, hắn rất giống ta, nhưng là khi ta còn trẻ, vẫn còn bị kiềm chế, cho ta kiêu ngạo chứ không liều lĩnh. Hiện tại, hắn không bị ai trói buộc, nếu cứ như vậy thì tuy là bản sao của ta, nhưng có thể sẽ đi hai con đường khác nhau, nhất định phải có người quản lý mới được!”
“Trác quản gia anh minh!” Lãnh Vô Thường gật đầu cười. Ánh mắt Trác Uyên nhìn về phía trận chiến càng ngày càng lạnh.
Mặt khác, Cổ Tam Thông đang ôm bụng tức giận vì phải chịu thua hết lần này đến lần khác, hiển nhiên là không cam lòng. Hắn gầm lên một tiếng, cả người phát ra ánh sáng màu đỏ, một hư ảnh kỳ lân cao cả trăm trượng đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người. Nó ngửa mặt lên trời gào thét, thanh âm làm cho cả trời đất đều không ngừng rung động.
Ngay cả trái tim của những cao thủ Linh Vương cũng không ngừng thắt lại, vẻ mặt kinh hoàng.
“Ôi trời, Tam thiếu gia dốc toàn lực rồi, đúng là kinh thiên động địa. Không biết Kiếm Đồng có thể ngăn cản được không. Lão phu vẫn nên đem vò rượu này cược cho Tam thiếu gia thì hơn!”
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Cửu Kiếm Tiên cũng vô cùng kinh ngạc, vội vàng đổi tiền cược lại, một vài người khác cũng đổi trại theo lão ta.
Chỉ có số ít người như Liễu Mộ Bạch đang nhìn chằm chằm phía trước, không chút động đậy: “Cửu Kiến Tiên, ta sợ rằng ngươi sẽ hối hận đấy, nhìn vào mắt của Kiếm Đồng kìa!”
Cửu Kiếm Tiên không khỏi sửng sốt, vội nhìn về phía xa, lập tức nhìn thấy Kiếm Đồng đối diện với khí thế hỏa lực cuồn cuộn của Cổ Tam Thông, nhưng ánh mắt lại tràn đầy khinh thường, như thể hoàn toàn không thèm để đối phương vào mắt vậy.
“Tam thiếu gia, đã đến nước này rồi mà ngươi vẫn không xem lời người khác ra gì, vậy thì tại hạ cũng chỉ đành xin lỗi mà thôi.”
Trong mắt lóe lên một tia giễu cợt, Kiếm Đồng chậm rãi giơ ngón tay lên, năng lượng màu đen đáng sợ bắt đầu quay quanh đó: “Ngươi đã dùng hết sức rồi, vậy thì hãy xem thử sức mạnh kiếm đạo thứ sáu của ta, Diệt Thế Kiếm, hừ hừ!”
Con ngươi kịch liệt run lên hai lần, Cổ Tam Thông trước giờ vẫn luôn kiêu ngạo từ lúc nào lại phải chịu đựng sự khiêu khích trắng trợn của người khác như vậy? Hắn gầm lên một tiếng, khí tức toàn thân đột nhiên tăng mạnh, thân thể run lên, hai nắm đấm giống như sao băng, nhanh chóng lao về phía trước: “Tiểu tử thối, vậy ngươi hãy thử chiêu này của tiểu gia trước đi, trời long đất lở, sức mạnh của kỳ lân xung!”
Gào!
Tiếng rống vang vọng cả bầu trời, gần như làm nứt toạc màng nhĩ của tất cả mọi người có mặt, ảo ảnh kỳ lân gầm thét lao thẳng về phía Kiếm Đồng, lửa giận trong mắt như muốn đốt thủng cả bầu trời.
“Hay lắm!”
Nở nụ cười xấu xa, Kiếm Đồng không chút sợ hãi, kiếm cương màu đen đã chuẩn bị sẵn trong tay đột nhiên chém về phía trước.
Vút!
Yên lặng, vô cùng yên lặng, không một tiếng nổ. Mọi người chỉ nhìn thấy một lưỡi kiếm màu đen cực kỳ mảnh mai lóe lên trên không trung, tựa như một cơn gió thoảng qua, không có chút uy lực nào.
Tuy nhiên, bất cứ nơi nào lưỡi kiếm đi qua, không có ngoại lệ, mọi thứ đều biến mất, thậm chí không có một hạt bụi rơi xuống, như thể nó chưa từng xuất hiện trên thế giới này vậy.
Đường kiếm này mặc dù không có khí thế oai phong, cũng không có khí tức kinh người, nhưng lại khiến tất cả mọi người có mặt đều tim đập chân run.
Khí thế phá trời diệt đất không phải thứ đáng sợ nhất, thứ khiến người sợ hãi nhất chính cảnh tượng im lặng này không một tiếng động này.
Ngẩn người mất hai giây, cuối cùng Trác Uyên cũng có phản ứng, hiểu được khoảng cách giữa hai bên, hắn vội vàng hét lên: “Kiếm Đồng, dừng tay, dừng tay lại!”
Nhưng đã quá muộn, lưỡi kiếm màu đen đã va chạm với ảo ảnh kỳ lân của Tiểu Tam Tử. Nhưng không có khí tức mãnh liệt nào bùng nổ, chỉ có một bóng đen vụt tới, lướt nhẹ qua ảo ảnh kia. Thân hình của kỳ lân khổng lồ chợt đông cứng lại, sau đó chỉ nghe xoẹt một tiếng rồi hoàn toàn biến mất, như thể đã bị lưỡi kiếm này quét ra khỏi thế giới vậy vậy.
Phụt!
Tiểu Tam Tử phun ra một ngụm máu, thể xác và tinh thần đều bị tổn thương, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt đi. Nhưng lưỡi kiếm màu đen vẫn bay về phía Cổ Tam Thông, toát ra hơi thở của sự chết chóc, quét sạch mọi thứ tiếp xúc với nó trên đường đi, như thể nguồn năng lượng này không bao giờ cạn kiệt vậy.
Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Tam Tử không khỏi kinh hoàng, những người còn lại cũng đồng loạt khiếp sợ.
Lần này... thực sự sẽ có án mạng đấy!
“Kiếm Đồng, dừng lại cho ta, ngươi có nghe ta nói không!” Trác Uyên lại hét lên, trong mắt đầy tức giận.
Mi mắt Kiếm Đồng khẽ run lên, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt đang hoảng sợ phía trước, khóe miệng xẹt qua một tia tà ác, nhưng hắn ta không hề có ý định dừng lại.
Ầm!
Đột nhiên, vào đúng lúc này, một làn sóng dao động không gian vang lên, cả không gian bắt đầu co rút lại. Và trung tâm của sự co lại chính là nơi Kiếm Đồng đang đứng.
Bất giác giật mình, Kiếm Đồng quay phắt lại nhìn Trác Uyên, nhưng chỉ nhìn thấy trên vẻ mặt lạnh lùng của Trác Uyên, đồng tử bên phải đang chiếu ra bảy vầng hào quang màu vàng chói lọi.
“Chủ nhân, đừng...”
“Không Minh Thần Đồng Thất Trùng, Không Ấn!” Trác Uyên thấp giọng lẩm bẩm.
Vút!
Không gian đột nhiên co rút lại, thân thể Kiếm Đồng chợt run lên, ánh mắt lập tức trở nên đờ đẫn rồi ngã xuống. Sau đó vang lên một tiếng loảng xoảng, lúc rơi xuống đất, nó lại biến thành thanh trường kiếm đen kịt, phát ra thứ ánh sáng thâm sâu.
Tuy nhiên, hiện tại, thanh kiếm này đã không còn chút linh tính nào nữa!
Thanh kiếm này thực sự quá kinh người, không hề kém cạnh Diệt Thế Lôi Viêm của phụ thân…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất