“Đặt rồi để nguyên, đặt rồi để nguyên!”
Trải qua một cuộc tắm máu, Hoan Hỉ trấn lại đón chào sự hối hả và nhộn nhịp đã mất từ lâu. Nhưng lần này, nó không phải ở trong trấn, mà là ở một thung lũng trống trải ngoài trấn cả trăm dặm.
Cừu Viêm Hải bày ra một quầy hàng, sau đó bắt đầu hô vang: “Mọi người đều là người quen cả, có cái gì cược cái đó, không có giới hạn, vui chơi là chính. Bên này là Tam thiếu gia, một ăn ba, bên này là hộ vệ thần bí của Trác quản gia, Diệt Thế Kiếm Đồng, một ăn năm, đặt cược!”
Vừa dứt lời, một nhóm người đã lũ lượt tiến đến trước, lấy hết bảo vật mà mình cất giấu ra, ném lên trên bàn cược. Có đan dược, có linh binh, còn có cả dược liệu tuyệt thế vô song nữa.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên, một vò rượu lớn màu đỏ thẫm bị ném mạnh xuống bàn.
Nhìn thấy thứ này, không cần phải nghĩ cũng biết nhân vật nổi bật này là ai.
Da mặt không khỏi co rúm lại, Cừu Viêm Hải bất lực nâng mắt lên, nhìn khuôn mặt với cái mũi đỏ chót vì rượu của Cửu Kiếm Tiên, cười nói: “Lão tiền bối, tuy tại hạ vừa nói là không giới hạn, vui là chính, cược tùy tâm, nhưng ngài cũng không thể đặt một vò rượu được, cái này thì đáng bao nhiêu? Mười linh thạch cũng không đến!”
“Mười linh thạch cũng không đến à? Đây là rượu ngon lâu năm của Mộ Dung gia đấy. Trước khi tới đây, lão phu đã đặc biệt tới Mộ Dung gia. Có giá mà không biết, nếu không phải thấy chỗ các ngươi náo nhiệt, muốn cổ vũ cho các ngươi thì ta cũng không nỡ cược vò rượu này đâu, hừ!” Cửu Kiếm Tiên bĩu môi khinh thường, vênh váo tự đắc.
Cừu Viêm Hải lắc đầu cười khổ, không còn cách nào khác: “Được rồi, nể mặt lão tiền bối, ta tính cho ngài mười viên linh thạch, ngài muốn cược ai nào?”
“Còn cần phải nói sao, đương nhiên là Tam thiếu gia của Trác quản gia rồi!”
Khóe miệng nhếch lên, Cửu Kiếm Tiên cười hì hì: “Bây giờ mọi người đều đã quen thuộc cả rồi, ai mà không biết thực lực của Cổ Tam Thông cũng ngang ngửa với với chúng ta chứ. Đặc biệt là trong Thánh Vực này, ai cũng đã đạt tới cấp Linh Vương, sức mạnh của hắn ta thì càng khỏi phải bàn tới. Còn về phần Kiếm Đồng kia, lão phu không thể nhìn ra, cho nên chắc ăn nhất vẫn là Tam thiếu gia!”
Lão ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý. So với một người hoàn toàn không biết chi tiết mà nói, đặt cược vào Cổ Tam Thông sẽ an toàn hơn.
Tuy nhiên, vào lúc này, lại có một tiếng gõ nhẹ vang lên, một cây đàn cổ được ném ngay giữa bàn cược. Cùng lúc đó, một giọng nói thản nhiên cũng vang lên theo: “Ta cược cho Kiếm Đồng đó!”
“Liễu Mộ Bạch?”
Không khỏi sửng sốt, Cửu Kiếm Tiên nhìn hắn ta một cái thật sâu rồi kỳ quái nói: “Ngươi biết sức mạnh của Kiếm Đồng kia như thế nào hay sao mà lại cược cho hắn?”
Liễu Mộ Bạch bật cười xấu xa, chậm rãi lắc đầu: “Ta không biết, nhưng nếu là người được Trác Uyên chọn làm hộ vệ riêng thì thực lực sao lại kém được? Sợ là, Tam thiếu gia dễ dàng chấp nhận lời thách thức của người ta như vậy là quá hấp tấp. Suy cho cùng, biết địch biết ta thì mới trăm trận trăm thắng được. Bây giờ, hắn trong sáng, còn người ta ở trong tối, thắng bại gần như nghiêng về Kiếm Đồng này!”
“Nói có lý! Không hổ là Cầm Sắt Kiếm Vương, vì trả thù cho gia đình mà âm thầm chịu đựng bao nhiêu năm nay, suy nghĩ đúng là thấu đáo hơn hẳn chúng ta!” Ánh mắt bất giác lóe lên, mọi người đột nhiên hiểu ra, lũ lượt đem tiền đã cược cho Cổ Tam Thông đặt hết sang bên Kiếm Đồng.
Cửu Kiếm Tiên không khỏi liếm đôi môi khô khốc của mình, không nhịn được chuyển vò rượu qua: “Ừm... Liễu Mộ Bạch, lão già ta sẽ tin tưởng ngươi một lần, nếu như thua, ngươi sẽ phải bồi thường vò rượu này cho ta!”
“Không thành vấn đề, hơn nữa, đàn của ta vẫn còn cược ở bên này mà, hahaha...” Liễu Mộ Bạch bật cười không quan tâm, chỉ ung dung nhìn về phía hai người đang ở trên cao, trong mắt mang theo ý cười.
Kể từ khi Kiếm Tinh diệt vong, sau bao năm mong mỏi, hắn ta cũng đã thoải mái hơn rất nhiều!
Mặt khác, tuy ở đây ồn ào hò hét, nhưng Trác Uyên, Lạc Vân Hải và những người khác vẫn yên lặng đứng trước ngọn núi, nhìn thẳng vào hai người đang ngàn dặm nhìn nhau, trong mắt cuồn cuộn ý chí chiến đấu.
Sau khi cân nhắc một hồi, Lạc Vân Hải nhìn về phía Trác Uyên, nghi ngờ nói: “Trác đại ca, rốt cuộc Kiếm Đồng là thần thánh phương nào, có thể đấu với Tiểu Tam Tử thật sao?”
“Chắc là có thể!”
Khẽ gật đầu, Trác Uyên lặng lẽ lên tiếng: “Tuy rằng lúc ở Thánh Vực, Tiểu Tam Tử đã đột phá đến Linh Vương sơ kỳ, nhưng Kiếm Đồng chính là ma kiếm của ta biến thành, hắn có một nửa năng lực của ta. Hay nói cách khác là trừ mắt của ta ra thì hắn có tất cả sức mạnh còn lại của ta. Nếu đánh với Tiểu Tam Tử thì chắc sẽ không yếu thế đâu!”
Cái gì?
Thân thể không khỏi chấn động, tất cả mọi người đồng thanh kêu lên: “Hắn chính là thần kiếm bản tôn kia sao?”
“Ừ, có lẽ chính bởi vậy, vì hắn không phải là người, càng không phải là sinh linh bình thường, mà là một thanh kiếm nên chúng ta không thể nhìn rõ tu vi của hắn.”
Trác Uyên khẽ gật đầu rồi nói tiếp: “Theo như lời hắn nói, hắn cũng giống như ta, ở Linh Vương cảnh trung kỳ, nhưng mạnh đến mức nào thì ta vẫn muốn xem thử. Tiểu Tam Tử chiến đấu với hắn rất đúng với ý ta!”
Mọi người đều gật đầu, trong lòng đã sáng tỏ. Tước Nhi nhìn Cổ Tam Thông ở phía xa, có chút chua xót, trong lòng khẽ thở dài.
Hầy, Tam ca, hãy cẩn thận một chút, tiểu tử đó là bội kiếm của phụ thân, không phải là người đâu. Nếu cứ như vậy, thần kiếm đấu với thánh thú, kết cục khó mà nói được...
Hoàn toàn không biết thân phận của đối phương, cũng không biết lo lắng trong lòng Tước Nhi, Cổ Tam Thông nhìn thấy đối phương là một tiểu hài tử chưa đến mười tuổi thì lại cho là một thánh thú còn chưa phát triển, căn bản không đáng nhắc đến. Nếu là người thì, hừ, càng đơn giản, một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết, cho nên hắn tỏ ra vô cùng đĩnh đạc: “Tiểu tử, dù sao thì chúng ta đều là người quen biết, nếu bây giờ ngươi rút lui thì vẫn còn kịp, ta sẽ không làm khó ngươi, cũng sẽ không để ngươi không thể xuống đài, chỉ cần cho phụ thân ta chút thể diện là được!”
“Tiểu Tam Tử, ngươi vẫn kiêu ngạo như vậy!”
Khẽ nhếch mép, Kiếm Đồng bĩu môi khinh thường, trong mắt lóe lên một tia sáng: “Tuy ngươi là thánh thú, nhưng nơi này lại là Thánh Vực, ngươi lại chỉ mới ở kỳ vị thành niên, còn chưa đến tuổi trưởng thành, rất nhiều người có thể giết ngươi. Hôm nay, ta sẽ thay mặt chủ nhân dạy cho ngươi một bài học, sau này ra ngoài phải cẩn trọng trong lời nói và việc làm, chớ để đến lúc mất mạng lại hối hận không kịp!”
Hả?
Cơ thể bất giác run lên, Cổ Tam Thông nhìn hắn ta một cách kỳ lạ. Tiểu tử này thực sự là thân nhi tử của phụ thân sao? Sao giọng điệu nói chuyện, phong cách hành xử, mức độ kiêu ngạo đều giống nhau đến vậy?
Thấy vậy, mọi người đều nhìn Trác Uyên bằng ánh mắt kỳ quái.
Trác quản gia, đây là bản sao của ngươi hay ngươi của thời niên thiếu vậy, đúng là như cùng một khuôn đúc ra!
Trác Uyên chỉ cười không nói gì. Xem ra, Kiếm Đồng này thật sự đã kế thừa toàn bộ phong thái của hắn rồi, ngay cả thân nhi tử cũng không giống nhau như vậy!
Liếc mắt nhìn Trác Uyên một cái, thấy hắn không nói gì, Cổ Tam Thông hít sâu một hơi rồi bình tĩnh lại. Có vẻ như quan hệ của tiểu tử này không thân với phụ thân đến mức có thể ra tay dạy dỗ hắn, thế là sắc mặt hắn liền sầm xuống, cất giọng cười nhạo: “Để phụ thân dạy ta câu này thì còn được, tiểu tử nhà ngươi là cái thá gì mà đòi dạy dỗ ta? Ai dạy dỗ ai còn chưa biết được đâu, hừ!”
Vừa dứt lời, Cổ Tam Thông liền giậm chân xuống, lập tức di chuyển, nắm đấm màu đỏ sẫm nhanh chóng lao về phía Kiếm Đồng. Tuy nhiên, rõ ràng là nắm đấm này vẫn còn rất nhẹ, chỉ đánh bảy phần, giữ lại ba phần. Nhưng ngay cả như vậy thì Cổ Tam Thông vẫn cảm thấy mình hơi nặng tay, lúc sắp tung ra lại thu về hai phần nữa.
“Tam thiếu gia cứ tung hết sức đi, không cần sợ bóng sợ gió, ta vẫn có thể chịu được cú đấm của ngươi!”
Khóe miệng khẽ xẹt qua một nụ cười xấu xa, Kiếm Đồng khép hai ngón tay lại, mắt vừa xác định xong, trên đầu ngón tay đã lóe lên một tia sáng đỏ, sau đó nó đột nhiên lao về phía nắm đấm của Cổ Tam Thông.
Vút!
Kiếm quang lóe lên rồi bay thẳng lên trời.
Nhưng nhìn thấy luồng ánh sáng màu đỏ thẫm biến mất trong nháy mắt rồi nổ bùm một tiếng, nó va mạnh vào Cổ Tam Thông và phát ra một âm thanh chói tai. Cổ Tam Thông cũng bất giác run lên, sau đó đột ngột bị đánh bật trở lại, lùi về phía sau cả trăm mét mới có thể dừng lại. Nhưng ánh mắt nhìn Kiếm Đồng đã tràn đầy kinh ngạc: “Xung Thiên Kiếm Đạo? Lại còn là Xung Thiên Kiếm Đạo cấp cực hạn? Sao ngươi lại có được sức mạnh như vậy? Xung Thiên Kiếm mạnh mẽ như vậy, chỉ có phụ thân...”
“Không hổ danh là bội kiếm của Trác quản gia, hắn thực sự thừa hưởng tinh hoa kiếm đạo của Trác quản gia kìa!” Đồng tử không ngừng run lên, Thượng Quan Phi Hùng cũng tán thưởng với vẻ ngưỡng mộ.
Trác Uyên khẽ gật đầu, khóe miệng nở một nụ cười: “Hắn từng hợp nhất với ta cả về thể xác lẫn tinh thần, thu được năm loại kiếm đạo từ ta cũng là điều hợp lý. Tuy nhiên, nghe những gì hắn nói thì dường như hắn đã lĩnh hội được loại kiếm đạo thứ sáu, đó mới là thứ ta muốn xem!”
“Thứ sáu?”
Trong lòng kêu lộp bộp, Thượng Quan Phi Hùng và những người khác nhìn nhau, ngẫm nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu: “Đúng vậy, Trác quản gia có thể luyện năm loại kiếm đạo đến cực hạn, hắn thân là thần kiếm kiếm linh, chắc chắn sẽ có khả năng lĩnh hội kiếm đạo sâu hơn. Cho dù là năm kiếm pháp dung hợp cũng có thể ấy chứ! Lão phu cũng muốn xem loại kiếm đạo thứ sáu ra sao, hô hô hô...”
Những người còn lại nghe vậy cũng cười vang, hai mắt sáng ngời nhìn về phía trận quyết chiến, tràn đầy chờ mong.
Cùng lúc đó, ở bên kia bàn cược, có rất nhiều người đã chuẩn bị di chuyển số tiền ủng hộ Cổ Tam Thông sang một bên. Cừu Viêm Hải nhìn thấy thì lập tức chạy tới, lớn tiếng quát mắng: “Các ngươi làm cái gì vậy, có còn chút quy củ gì không? Đã nói là đặt rồi không rút, nhưng bây giờ thất Tam thiếu gia không xong thì lại muốn quay đầu? Không dễ vậy đâu. Hừ!”
“Chết tiệt, tiểu gia vừa mới thất thủ mà đám người này đã mất lòng tin với tiểu gia rồi? Thật quá mất mặt, nhất định tìm cách phải lật ngược tình thế mới được!”
Nghe thấy tiếng quát của Cửu lão, da mặt Cổ Tam Thông không khỏi co lại, trái tim nhất thời đông cứng, vẻ mặt càng thêm tức giận, nhìn về phía Kiếm Đồng phía đối diện, hung hăng dậm xuống, lao về phía trước: “Tiểu tử thối, vừa rồi tiểu gia nhường ngươi một chiêu, bây giờ tiểu gia sẽ đánh nghiêm túc, ngươi nên cẩn thận một chút thì hơn, hahaha...”
Nói rồi, Cổ Tam Thông liền tung hai nắm đấm vào khoảng không.
Bùm!
Giống như núi rung biển động, đất trời nứt toác, chấn động ầm ầm, khiến toàn bộ không gian vỡ thành từng mảnh, các mảnh không gian đen kịt nứt ra giống như mạng nhện, đột nhiên lan tràn về phía Kiếm Đồng, thanh âm răng rắc cũng vang vọng bên tai không dứt!
Nhìn thấy điều này, tất cả mọi người đều chấn động, đến không gian cũng vỡ nứt, nếu như người trong không gian bị tản tới, chẳng phải cũng bị xé vụn sao?
Điều này thật phi thường!
Trước đây, không chấn của Cổ Tam Thông cùng lắm chỉ có thể tạo ra sóng xung kích mà thôi. Nhưng bây giờ, Cổ Tam Thông ở cảnh giới Linh Vương thậm chí có thể phá vỡ không gian. Mà không gian là gì, là nơi sinh sống của mọi sinh vật, nếu không gian bị phá vỡ thì sinh vật trong đó cũng sẽ cùng bị vỡ vụn theo.
Trác quản gia, sắp đánh ra mạng người rồi!
Mọi người lại quay ra nhìn Trác Uyên xem hắn xử lý ra sao.
Đúng vậy, hắn ta là thân thể của thần kiếm, cho dù không gian bị xé nát thì hắn ta cũng không thể bị xé nát được...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất