Không quan tâm đến lời xì xào bàn tán của những người đó, Sở Khuynh Thành nhìn thấy cao thủ đối phương khiêu chiến, trong lòng khẩn trương vạn phần, nhưng vẫn cố gắng nâng kiếm lên, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương bất động, đủ tự tin mạnh mẽ, hét lớn: “Đến đây đi, ta tuyệt đối sẽ không giao Tử Kim Lưu Ly Trản cho ngươi đâu!”
“Được, ta cũng không muốn giao cho ngươi. Nhưng sau khi chúng ta chiến đấu xong, thứ này tự nhiên sẽ thuộc về người thắng, hừ!” Hừ nhẹ một tiếng, đầu lĩnh hắc y kia cuối cùng chuyển động, từng dòng khí lưu màu xám trong tay, âm u quỷ quyệt, sát ý trong mắt càng giống như hai thanh kiếm sắc bén, xuyên thấu vào đáy lòng của tiểu cô nương, khiến nàng không nhịn được sợ hãi.
Chíu!
Nhưng mà đúng lúc này, chuyện kỳ quái đã xảy ra, thống lĩnh hắc y kia chưa di chuyển chút nào, mà thanh kiếm kia của Sở Khuynh Thành lại dẫn đầu di động.
Một tia kiếm khí sắc bén thẳng tắp lướt qua bên người đầu lĩnh hắc y, nháy mắt đánh vào người của một vị cao thủ Linh Vương khác.
Phốc!
Một màn sương máu loé sáng, mọi người vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, vị Linh Vương kia nháy mắt đã hóa thành mảnh vụn, biến mất không nhìn thấy.
Ồ!
Đồng tử không nhịn được hung hăng co rụt, thân thể đầu lĩnh hắc y kia sừng sững cứng đờ ở đó, hoàn toàn không động đậy nổi, ánh mắt nhìn về phía Sở Khuynh Thành cũng giống như nhìn quái vật, thậm chí ngay cả quái vật cũng chưa làm cho đáy lòng lão sợ hãi như vậy.
Vừa rồi đến cùng đã xảy ra chuyện gì, lão hoàn toàn không phản ứng được, người huynh đệ phía sau đã chết. Này nếu là một chiêu trước đó, không phải nhắm ngay người phía sau lão, mà là chính lão thì…
Ừng ực!
Nghĩ đến đây, đầu lĩnh hắc y không nhịn được gian nan nuốt một ngụm nước miếng, trên đầu đã đầy mồ hôi lạnh, gắt gao nhìn chằm chằm Sở Khuynh Thành nơi đó, lại nhìn thấy vẻ mặt tiểu cô nương này hình như cũng mờ mịt, hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì.
Thanh kiếm vừa rồi của nàng hình như là tự chuyển động, căn bản không có bất kỳ quan hệ gì với nàng!
Chíu!
Đúng lúc này, thanh kiếm của Sở Khuynh Thành lại chuyển động lần nữa, một đạo kiếm quang khác bay ngang, lướt qua gương mặt của đầu lĩnh hắc y rồi biến mất, phía sau lại nổ lên từng tầng sương máu lần nữa, một vị cao thủ Linh Vương đã mất đi sự sống, chết không toàn thây.
Thân thể hung hăng run rẩy, mọi người bất giác hoảng hốt, ào ạt lui về phía sau, ánh mắt nhìn về phía Sở Khuynh Thành giống như đang nhìn ma quỷ. Giơ tay chém xuống như thế, sạch sẽ lưu loát, người này giết người thật đúng là không phải người mới. Hơn nữa, chuyện này không phải đáng sợ nhất, đáng sợ hơn chính là nàng vậy mà còn làm trò trên mặt lão đại, giết hai người của bọn họ, đây rõ ràng chính là khinh thường!
Ngay cả cao thủ Linh Vương hậu kỳ cũng có thể không bỏ vào mắt, thực lực của tiểu cô nương này đến cùng đã tới loại cảnh giới không thể tưởng tượng nào, sẽ không phải là cao thủ hoàng cấp đi!
Bên gò má xẹt qua một vết máu rõ ràng, máu tươi tích tích không ngăn được chảy ra ngoài, ánh mắt đầu lĩnh hắc y kia nhìn Sở Khuynh Thành đã xuất hiện sợ hãi.
Nhát kiếm nhanh như vậy, cả đời lão chưa thấy bao giờ, hơn nữa tiểu cô nương này cũng không phải mặt ngoài đơn thuần như vậy. Thủ pháp của hai nhát kiếm vừa rồi căn bản không khác gì sát nhân cuồng ma, tàn nhẫn ngược con mồi cả!
“Cô… Cô nương, ngươi đến cùng là thần thánh phương nào?”
Lời nói cũng không nói lưu loát, ánh mắt đầu lĩnh hắc y kia nhìn về phía Sở Khuynh Thành tràn đầy kinh hãi, ngay cả thân thể cũng có chút phát run.
Nhìn lão một cái thật sâu, Sở Khuynh Thành suy nghĩ một chút, lập tức ấn theo quy củ của giang hồ, trịnh trọng ôm quyền nói: “Tiểu nữ tử là đại đệ tử thứ ba trăm sáu mươi hai của Đan Hà Tông, Sở Khuynh Thành, xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?”
“Ba trăm sáu mươi hai… Đó thế hệ đệ tử nhỏ nhất, tại sao lại có thực lực và thủ đoạn như vậy?”
Hoàn toàn không quan tâm đến câu hỏi của nàng, đầu lĩnh hắc y kia chỉ nhíu chặt hai hàng lông mày, cân nhắc tỉ mỉ, sau đó đợi lão ngẩng đầu lên, khi nhìn về phía Sở Khuynh Thành, thân thể lại chợt run lên, mặt hiện vẻ hoảng hốt: “Đó… Đó là…”
Ở phía sau Sở Khuynh Thành, không hiểu sao lại xuất hiện một hư ảnh, thâm thúy mà bí hiểm, người khác không nhìn thấy rõ, nhưng cao thủ Linh Vương như lão lại có thể cảm giác một ít.
Cảm nhận được trên người hư ảnh kia phát ra cường đại lực áp bách, đầu lĩnh hắc y không nhịn được run rẩy hai chân, không khỏi lui về phía sau, trong lòng cũng không ngừng lo sợ.
Trầm ngâm một chút, người nọ đột nhiên gấp gáp ôm quyền, vội vàng nói: “Thực lực của cô nương cao cường, tại hạ bội phục. Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, chúng ta ngày khác gặp lại!”
“Đi!”
Vừa dứt lời, người nọ hung hăng vẫy tay một cái, dẫn đầu chạy về hướng phía sau, giống như đang chạy trốn, trên lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh, thân thể thậm chí cũng phát run.
Những hắc ý nhân còn lại thấy vậy, trong lòng cũng biết, vội vàng đuổi theo. Xem ra tiểu cô nương này thật sự không phải tầm thường, lão đại còn chưa ra tay đã biết trêu chọc không nổi, lòng bàn chân cũng bôi mỡ mà chạy.
Sở Khuynh Thành nhìn tất cả chuyện này, lại có chút mê mang, có điều vẫn lễ phép ôm quyền, lẩm bẩm lên tiếng: “Ờ… Sau này gặp lại…”
“Hừ, ai mẹ nó sau này gặp lại với ngươi. Tới tìm chuyện, cũng đừng nghĩ sống mà trở về!”
Sở Khuynh Thành không có truy cứu gì đối với những người này, nhưng Trác Uyên núp trong rừng cây lại nhếch miệng cười, nâng kiếm chỉ lên vung một lần nữa.
Cùng lúc đó, hư ảnh sau lưng Sở Khuynh Thành cũng vung theo. Thanh kiếm trong tay Sở Khuynh Thành cũng không chịu khống chế mà vung về phía trước.
Chíu!
Một đạo kiếm khí nháy mắt bay vút về những hắc y nhân đó, chỉ trong nháy mắt đã giống như xiên đường hồ lô, lao qua ngực của ba người họ.
Phốc phốc phốc!
Ba đạo sương máu liên tiếp nổ tung, ba vị cao thủ Quy Nguyên nháy mắt không còn sự sống.
Đồng tử không nhịn được ngưng lại, đầu lĩnh hắc y kia xoay người, quay đầu nhìn về phía Sở Khuynh Thành, cả giận nói: “Cô nương, chúng ta không động tới một người của các ngươi, bây giờ chúng ta cũng đã muốn rút lui, ngươi một hai phải làm đến tuyệt tình như thế, đuổi tận giết tuyệt sao?”
“Không, không phải ta, là kiếm…”
Trên mặt tràn đầy ủy khuất, vẻ mặt Sở Khuynh Thành nôn nóng mà nhìn thanh kiếm trong tay, khóc lóc kể lể nói. Nhưng không đợi nàng nói xong, thanh kiếm lại di động lần nữa.
Kết quả là kiếm khí bay vù vù vù vút lên cao, phóng lên trời, những hắc ý nhân còn lại đó dưới từng tiếng thét thảm, từng người mất mạng, về Tây Thiên, không hề có lực để phản kích.
Đầu lĩnh hắc y kia nhìn một đám thủ hạ tử thương, không nhịn được khẩn trương, rống giận lên tiếng: “Nãi nãi, con bé này thật cổ quái, vẫn là ma đầu tánh nữ thích giết chóc, chúng ta chạy mau, về sau lại tính sổ với nàng!”
“Muốn chạy? Ha ha, không dễ dàng như vậy! Tính sổ đúng không? Hừ hừ, các ngươi có cơ hội đó sao?”
Vụt vụt vụt!
Trác Uyên ở trong bụi cây không ngừng vung kiếm chỉ, gương mặt cũng không ngừng cười tà, hư ảnh ở phía sau Sở Khuynh Thành khống chế cánh tay của nàng, không ngừng chém lung tung, kiếm khí bay tứ tung, giống như thật sự do Sở Khuynh Thành chém ra.
Chỉ một thoáng, ở trong kiếm quang đầy trời, toàn bộ bãi cỏ trở thành thi hài khắp nơi, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất, từng tiếng kêu rên hết đợt này đến đợt khác. Những sử tỷ Đan Hà Tông nhìn thấy tình cảnh như vậy, đã xem đến mức hoàn toàn ngây người.
Tại sao, sư muội Khuynh Thành lại hung mãnh như thế, trước kia sao lại không phát hiện chứ?
Mà Sở Khuynh Thành nhìn thấy nhiều người đầu mình hai nơi như vậy, đã sắp khóc luôn rồi, vội vàng rống to hét lớn: “Mau dừng tay, mau dừng tay…”
“Không thể dừng, lửa rừng thiêu bất tận, gió xuân thổi lại sinh, ta đây là vì tốt cho nàng, Khuynh Thành!” Trác Uyên ở trong bụi cỏ lẩm bẩm tự nói, phất tay không ngừng.
Đôi tay cầm kiếm của Sở Khuynh Thành cũng không có cách nào ngăn linh kiếm kia dừng lại việc vung chém, rơi vào đường cùng, nàng đành phải hung hăng cắn răng một cái, hét lớn: “Nếu người không ngừng lại, ta thà rằng tự đoạn gân mạch. Ta không tin không có ta duy trì nguyên lực, ngươi còn có thể giương oai khắp nơi!”
Két!
Bỗng nhiên Trác Uyên dừng động tác, bất đắc dĩ lắc đầu.
Được rồi, nếu nàng đã nói như vậy, chỉ cần nàng vui vẻ là được…
Đồng thời, hư ảnh sau lưng Sở Khuynh Thành cũng dần dần biến mất, kiếm khí cường hãng đang vung kia của nàng cũng tự nhiên ngừng lại. Nhưng vào giờ phút này, bao gồm cả đầu lĩnh hắc y kia thì chỉ có hai ba người còn sống.
Nhìn thấy nữ ma đầu này rốt cuộc đã thu tay lại, mấy tên cướp lẻ loi ngay cả dũng khí quay đầu liếc nhìn nàng một cái cũng không có, vội vàng liên tục không ngừng chạy khỏi nơi này, đảo mắt không nhìn thấy bóng dáng, trong lòng tràn đầy hối hận.
Vốn tưởng rằng chỉ là bắt mấy con cừu con, kết quả là xông vào ổ sói. Mụ nội nó, thiếu chút nữa đã mất mạng, thật sự xui xẻo mà. Xem ra phải đi tìm tiếp viện, bằng không thật sự không làm gì được nữ ma đầu này!
Mà những tên cướp đó chạy đi, còn lại những nữ tử của Đan Hà Tông, nhìn thấy Sở Khuynh Thành hao hết khí lực, tê liệt ngã xuống trên mặt đất, lại hoàn toàn trợn tròn mắt. Giống như không hề quen biết tiểu sư muội này, trong mắt cũng dâng lên nét hoảng sợ nhè nhẹ.
“Sư tỷ, các ngươi không sao chứ, ta đã bảo vệ được Tử Kim Lưu Ly Trản rồi!”
Qua một lúc, Sở Khuynh Thành mới khôi phục một ít sức lực, đứng dậy đi đến bên cạnh đám nữ nhân, quan tâm nói: “Các ngươi bị trọng thương, có muốn ta chữa thương cho các ngươi hay không?”
Pặc!
Một tiếng vang nhỏ, Lưu Ly Trản trong tay Sở Khuynh Thành bị đoạt lấy, Phương Mẫn lạnh lùng liếc mắt nhìn chằm chằm nàng, lại cười nhạo lên tiếng: “Thật sự không ngờ, tiểu sư muội còn cất giấu một tay như vậy, thật sự khiến đám sư tỷ bọn ta mở rộng tầm mắt. Nếu hôm nay không có sư muội ra tay tương trợ, tất cả chúng ta đều bỏ mạng dưới tay kẻ xấu rồi, ngẫm lại bọn ta làm sư tỷ thật đúng là vô dụng, sư muội ngươi phải ra tay bảo vệ!”
“Sư tỷ, ngươi đang nói gì vậy, chuyện này không phải là việc ta nên làm sao?” Nhìn nàng một cái thật sâu, Sở Khuynh Thành lo sợ trong lòng, trong mắt đầy vẻ khó hiểu, “Có điều… Bây giờ chúng ta thoát hiểm, sao sư tỷ lại trông giống như có chút không vui vậy?”
Bất giác bật cười một tiếng, vẻ mặt Phương Mẫn châm chọc nhìn về phía nàng: “Vui, có chỗ nào không vui chứ, sư muội thật sự có tiền đồ. Một thân một mình có thể đối phó với hai mươi mấy cao thủ, trong đó còn có rất nhiều cao thủ Linh Vương, đây quả thật khiến bọn ta làm sư tỷ mà xấu hổ. Chỉ là không biết, sư muội ngươi khi nào lại trở nên ngoan độc như thế, giết người như ma, người ta cũng đã biết khó mà lui, còn một tên cũng không muốn lưu sao? Những người biết rõ thì biết ngươi là người ở Đan Hà Tông, không biết, còn tưởng rằng ngươi là Thiên Ma Sơn đấy!”
“Không phải, sư tỷ, lúc ấy ta không muốn giết bọn họ, là thanh kiếm này tự…”
“Nó tự động? Dọa ai vậy?”
Trên mặt đều là chanh chua, Phương Mẫn lạnh lùng cười, vẫy tay nói: “Các tỷ muội, chúng ta tiếp tục lên đường thôi, không cần lo lắng an toàn của tiểu sư muội. Người ta đã có một thần kiếm có thể tự động giết địch, chính là rất uy phong, không cần chúng ta phải bảo vệ, hừ hừ!”
Nhưng nàng lại không biết rằng, nàng nên yêu nên hận không phải kiếm, mà là người, một người nam nhân yên lặng quan tâm nàng ở trong bụi cây…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất