Sở Khuynh Thành đầy bụng ủy khuất đi dạo, nàng cúi đầu, gương mặt đầy vẻ buồn bực, thỉnh thoảng còn nhìn linh kiếm trong tay, lại thở dài một tiếng: “Huầy, sư tỷ các nàng đều hiểu lầm ta, ta thật sự không phải thích giết chóc thành thói…”
“Ơ, đúng rồi, sư tỷ các nàng mang cự bảo bên người, nếu lại đụng trúng kẻ xấu thì làm sao đây?”
Sở Khuynh Thành đột nhiên giống như nhớ tới gì đó, nhìn linh kiếm trong tay, vội vàng nói: “Thanh Minh, lần này chúng ta đi bảo hộ sư tỷ các nàng, nhưng ngươi phải ngoan ngoãn, không thể lạm sát tùy tiện, nhất định phải nghe ta nói, bằng không…”
Nói tới đây, Sở Khuynh Thành nhất thời không có từ, không biết nên uy hiếp linh kiếm đã từng hóa điên này như thế nào, cuối cùng mới hung hăng cắn răng, oán hận nói: “Bằng không, ta sẽ thay ngươi, hừ!”
Keng!
Thân kiếm của linh kiếm kia không nhịn được hơi động đậy, giống như ngay cả thanh kiếm này cũng đang cười nhạo, nàng như vậy là uy hiếp cái gì vậy? Huống hồ, kiếm khí cuồng mãnh vừa chém giết kia lại không phải là ta, ngươi uy hiếp ta có tác dụng gì? Hừ…
Bất quá, Sở Khuynh Thành đương nhiên không biết tất cả những chuyện này, nhìn thấy linh kiếm đã giao lưu với mình, lập tức yên lòng, đạp một bước, đuổi theo phương hướng rời đi của các vị sư tỷ.
Nhưng nàng còn chưa bay ra xa, một tiếng kêu to đến tê tâm liệt phế đột nhiên truyền vào trong tai của nàng: “Cứu mạng… Cứu mạng…”
Ong!
Đồng thời, một tiếng kêu chói tai cũng vang lên trước lỗ tai.
Không khỏi sửng sốt, Sở Khuynh Thành quay đầu nhìn, đồng tử lại chợt co rụt, trong lòng kinh hãi.
Chỉ thấy giờ phút này, một con chim khổng lồ dài vài chục trượng toàn thân bùng cháy ngọn lửa màu lam, đang bay về phía của nàng, trong miệng còn ngậm một nam nhân đầy mặt thống khổ, lại đúng là Trác Uyên không thể nghi ngờ.
“Linh thú cấp tám, Hải Viêm Chấn Không Điêu?”
Lông mày bất giác mạnh mẽ run lên, Sở Khuynh Thành không nhịn được thét lên: “Sao gia hỏa này lại bị linh thú cấp tám bắt được, Thanh Minh, cùng ta đi cứu hắn ra!”
Nói xong, Sở Khuynh Thành không nói hai lời, rút kiếm bay đi, lập tức chém tới đầu của con linh thú cấp tám ở ngay trước mặt kia.
Sầm!
Ánh kiếm trắng nhạt hung hăng bổ lên phía trên ngọn lửa xanh, tức khắc phủ lên từng tầng băng sương. Ngay cả ngọn lửa màu xanh đang thiêu đốt ồ ồ cũng đã yếu đi rất nhiều.
A!
Một tiếng kêu sợ hãi, linh thú kia lập tức buông lỏng cái miệng khổng lồ ra, thân thể Trác Uyên thuận thế rớt xuống. Linh thú kia cũng không đấu với nàng, quay đầu lại trốn chạy bay đi, chớp mắt không nhìn thấy bóng dáng.
Sở Khuynh Thành nhìn thấy linh thú này chạy thoát, khóe miệng xẹt qua một độ cung đắc ý, sau đó dường như mới nhớ tới thân ảnh của Trác Uyên, vội vàng đuổi xuống phía dưới, nhưng chỉ thấy toàn bộ thân thể Trác Uyên đã ngã lộn nhào mà lao vào dưới nền đất.
Không khỏi kinh sợ, Sở Khuynh Thành vội vàng tiến lên, nắm lấy chân hắn, nhấc hắn lên, liên tục xin lỗi: “Thực xin lỗi, vừa rồi mới đấu với con súc sinh kia đã bỏ quên ngươi, ngươi không sao chứ!”
“Ha ha ha… Không sao, dù sao ta cũng là Đoán Cốt Cảnh, ngã xuống từ trên cao, ta sẽ không ngã chết!” Nhếch miệng cười, Trác Uyên vung tay áo xoa xoa gương mặt đầy bụi đất, lộ ra nụ cười vui vẻ, “Khuynh Thành, cảm ơn nàng lại cứu ta một mạng, chúng ta thật sự có duyên, xem ra chúng ta nhất định ở bên nhau!”
Sắc mặt bất giác trầm xuống, Sở Khuynh Thành lập tức vung tay lên, ném hắn xuống mặt đất, hừ nhẹ nói: “Hừ, đăng đồ lãng tử, miệng chó phun không ra ngà voi. Thiệt thòi ta vừa mới cứu ngươi, ngươi còn mở miệng trêu chọc ta. Sớm biết như vậy sẽ không cứu ngươi, để ngươi chết trong miệng con súc sinh kia là được rồi!”
“nàng sẽ không, bởi vì nàng không nỡ bỏ ta!” Hơi mỉm cười, Trác Uyên chẳng biết xấu hổ nói.
Có điều, hắn thật sự đã nói đúng, vừa nghe những lời này, Sở Khuynh Thành không biết vì sao, có thể là do kiếp trước ràng buộc trong lòng, hai má lại đỏ lên, thực sự có một tí cảm giác hươu con xông loạn.
Nhưng rất nhanh, nàng lập tức hung hăng lắc đầu, đè loại cảm giác khác thường này xuống, làm mặt quỷ nói: “Xú mỹ, ngươi là ai đối với ta chứ, ta không nỡ bỏ ngươi làm gì? Hừ, bây giờ tự ngươi đi đi, bổn cô nương không thể đi cùng, ta còn phải đi tìm các sư tỷ của ta nữa, cáo từ!”
Nói xong, Sở Khuynh Thành đã quay đầu muốn đi.
“Ôi chao!”
Nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu rên bỗng dưng phát ra, Trác Uyên thở ra khí lạnh, mồ hôi lạnh trên trán đều chảy như thác nước, gian nan lên tiếng: “Khuynh Thành, nếu nàng có việc gấp thì đi đi, không cần để ý ta. Để ta ở lại vùng hoang vu dã ngoại này, giống như lúc nãy vẫn luôn đuổi theo nàng, vô duyên vô cớ đụng trúng một con linh thú cấp cao, bị ăn là được. Ta sẽ không gây trở ngại cho nàng, dù sao ta không phải là ai đối với nàng cả, nàng mau chóng đi làm chuyện của nàng đi!”
Không nhịn được sợ hãi, Sở Khuynh Thành quay đầu nhìn, lại thấy Trác Uyên nhe răng trợn mắt, đầy mặt tái nhợt, một chân còn đang chảy máu tươi đỏ thẫm.
Gấp gáp đi tới trước mặt hắn, Sở Khuynh Thành vội vàng lấy một cuộn vải gạt ra băng bó cho hắn, trong mắt đầy vẻ quan tâm: “Ngươi không phải Đoán Cốt Cảnh à, sao lại té gãy chân chứ?”
“Đây không phải do bị té ngã, mà là bị linh thú kia cắn đứt!”
Trên mặt bất giác lộ một nụ cười khổ, Trác Uyên thở dài một tiếng: “Đoán Cốt Cảnh, cũng không thắng nổi răng nanh sắc bén của những linh thú cấp cao đó!”
“Nè, đây là đan chữa thương của bổn tông môn, ngươi trước tiên ăn một viên!”
Vội vàng lấy ra một bình sứ, trút ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng Trác Uyên, Sở Khuynh Thành không biết tại sao, trong lòng lại có một loại chua xót khó hiểu: “Có điều… Những tu giả như chúng ta đã đạt tới Quy Nguyên, đan chữa thương chuẩn bị cơ bản đều là trị nội thương, đan dược ngoại thương lại không chuẩn bị nhiều lắm. Chỉ sợ cái chân bị thương này của ngươi muốn lành lại, ít nhất phải đến một tuần!”
Bất đắc dĩ gật đầu, trong mắt Trác Uyên hiện lên một tia đau thương: “Uầy, đúng vậy, một tuần không thể cử động, những linh thú vừa vặn qua một tuần này đều có thể thêm bữa ăn.”
“Đừng nói bậy, có ta ở đây, ngươi sẽ không sao!” Hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn, Sở Khuynh Thành quở mắng, nhưng rất nhanh lại nhìn về phương hướng các nữ nhân biến mất ở nơi xa, không khỏi có chút lo lắng.
Biết nàng đang suy nghĩ trong lòng, Trác Uyên hơi mỉm cười, buồn bã nói: “Khuynh Thành, nàng không đuổi theo các sư tỷ của nàng sao? Vậy nàng mau đi đi, đừng để ý đến ta!”
“Chân ngươi đã như vậy, sao ta có thể ném ngươi ở đây một mình được?”
Hơi ưỡn bộ ngực nhỏ, Sở Khuynh Thành nói năng chính nghĩa, nhưng rất nhanh, cân nhắc một chút, lại lập tức nắm lấy cánh tay của Trác Uyên, nâng hắn dậy, sau đó lại xoay người đỡ hắn lên lưng của mình, cười nói: “Như vậy không phải được rồi sao? Ta cõng ngươi đi tìm sư tỷ các nàng, đợi đến chỗ an toàn, ta lại thả ngươi xuống là được!”
“Ồ, nàng thật thông minh!” Trước mắt không khỏi sáng ngời, Trác Uyên khen ngợi gật đầu.
Hơi mỉm cười, Sở Khuynh Thành đắc ý nhướng mày: “Đó là đương nhiên, chúng ta đi thôi!”
Nói xong liền đạp mạnh một bước bay lên vòm trời, hai người nháy mắt không nhìn thấy bóng dáng. Có điều nữ oa kia không có chú ý tới, ngay sau lưng bọn họ, đại điêu vừa mới bị nàng bổ một kiếm lại nhìn bóng dáng của bọn họ rời đi từ xa, thở ra một hơi thật dài.
Tốt rồi, cuối cùng tiểu tử này cũng đi…
“Này, lão huynh, trên lưng ngươi sao lại có một vết kiếm vậy?” Lúc này, có tiếng của chim ưng vang lên, một con chim ưng khổng lồ dài mấy chục trượng đi tới bên cạnh đại điêu kia, trêu chọc nói, “Có phải bị nhân loại bắt nạt hay không? Đi đi đi, ca ca lấy lại danh dự cho ngươi!”
Phạch phạch phạch…
Vội vàng hoảng loạn mà vỗ hai cái cánh, đại điêu kia ngửa mặt lên trời thét dài, dáng vẻ giống như vô cùng sốt ruột: “Không không không, ngươi tuyệt đối đừng đi, ta không muốn trêu chọc người nọ!”
“Sao, người chém ngươi một kiếm rất lợi hại sao? Ta nhìn cũng không có gì mà, một dấu vết nhợt nhạt mà thôi, ngay cả nửa sợi lông chim của ngươi cũng không bị thương.”
“Ngươi biết cái rắm ấy, lợi hại không phải cái kiếm sử dụng đó, mà là nam nhân cố ý bị ta ngậm ở trong miệng kia!” Trong mắt toát ra nét kiêng kị sâu sắc, vừa nghĩ tới đồng tử phủ đầy màu đen của Trác Uyên, ngọn lửa trên thân cự điêu cũng không nhịn được run rẩy, giống như muốn dập tắt ngay lập tức.
Chim ưng khổng lồ kia vừa nhìn, bất giác hoang mang ngay tức khắc, đến cùng con chim này gặp phải thứ gì, cư nhiên lại bị dọa thành bộ dạng kinh sợ…
Một bên khác, những hắc y nhân đào tẩu đó rất nhanh chạy tới một ngọn đồi trọc, ở nơi đó, một lão nhân mặc hoa phục, đang thản nhiên tự đắc mà ngồi trên một cái ghế dài, nhấm nháp vị trà thơm trong tách.
Một tiếng rầm vang lên, ba bốn hắc y nhân bị thương vô lực ngã bên cạnh lão giả kia, tuy nhiên vẫn vội vàng khom người bái phục: “Gia chủ!”
“Thế nào, đồ vật đã lấy được rồi sao?”
“Khởi bẩm gia chủ, thuộc hạ vô năng, không thể lấy được đồ vật, còn tổn thất vô cùng nghiêm trọng!” Liếc nhìn nhau, đầu lĩnh hắc y đầy mặt nghẹn khuất nói.
Rắc!
Chén trà trong tay lập tức bị bóp nát thành từng mảnh, trong mắt lão giả kia lóe lên một tia tàn nhẫn, lạnh lùng nói: “Thất bại? Tổng cộng có hơn hai mươi cao thủ, còn có cao thủ Linh Vương hậu kỳ dẫn đầu, cư nhiên còn có thể thất bại? Bên đối phương chỉ có bảy tiểu cô nương mà thôi, các ngươi đều không làm gì được các nàng sao? Các ngươi đến cùng là phế vật hay là thùng cơm?”
“Gia chủ bớt giận!”
Vội vàng cúi đầu bái lạy, mọi người đều run rẩy, cuối cùng vẫn là đầu lĩnh kia gấp gáp nói: “Gia chủ minh giám, sáu người trong bảy tiểu cô nương kia không đáng giá nhắc tới, nhưng có một nữ oa thật sự rất kinh khủng. Giết người không chớp mắt chưa nói, hơn nữa thực lực còn khá quỷ dị. Những người như chúng ta hợp lại căn bản không phải là kẻ địch của nàng. Nếu chúng ta không chạy nhanh, toàn quân đều sẽ bị diệt!”
Mí mắt nhẹ nhàng run lên, lão giả kia liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nhìn bộ dạng chật vật của bọn họ như thế, không khỏi chậm rãi ngồi dậy, trong mắt tản ra tinh quang sắc bén: “Ngay cả cường giả Linh Vương hậu kỳ như ngươi cũng không làm gì được, xem ra đối phương không phải kẻ đầu đường xó chợ. Đã như vậy, lão phu ra tay đi!”
“Cái gì, gia chủ, ngài muốn đích thân ra tay?”
“Đương nhiên, chuyện này là ma hoàng đại nhân tự mình phân phó, há có thể làm hỏng việc?”
Hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, lão giả kia oán hận nói: “Nếu mấy tên phế vật như các ngươi có thể dùng được, lão phu cần gì phải tự hạ mình ra tay như thế, chuyện này như chuyện vụng trộm vậy?”
Nói xong, lão giả kia đã lấy ra một miếng vải đen, che lên mặt: “Chuyện này ma hoàng đại nhân sớm đã phân phó, tốt nhất không được đả thương người khác, miễn cho lão thái bà kia giậm chân. Chỉ cần có thể ngăn nàng giao dịch ở thành Vân Lam, mọi chuyện đều sẽ mã đáo công thành, dẫn đường!”
Lần này gia chủ tự mình ra tay, tất nhiên dễ như trở bàn tay, sẽ không để cho tiểu nha đầu kia quát tháo. Dù sao, gia chủ là lão nhân gia, chính là chân chính nằm trong hàng cường giả Thánh Vực, cao thủ hoàng giai…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất