Chíu chíu chíu…  

             Trên chín tầng trời sáng sủa không mây, từng bóng dáng uyển chuyển lướt qua giữa trời, lại chính là sáu nữ đệ tử của Đan Hà Tông nọ. Xếp ở vị trí thứ nhất, mặc dù gương mặt xinh đẹp nhưng sắc mặt vẫn luôn u ám, không thể nghi ngờ chính là đại sư tỷ tông môn Phương Mẫn. Vẫn giống như trước hơi có vẻ giận dữ, đã ba ngày trôi qua rồi mà nàng ta chưa từng lộ ra nét mặt dễ coi.  

             Một nữ đệ tử thỉnh thoảng lại quay ra phía sau nhìn, hơi lo lắng nói: “Sư tỷ, liệu cước bộ của chúng ta có nhanh quá không, đã nhiều ngày trôi qua như vậy mà vẫn không thấy sư muội đuổi kịp, có phải muội ấy đã rơi xuống rồi không?”  

             “Hừ, người ta ngay cả cao thủ Linh Vương cũng không đặt vào trong mắt, chút hành trình như vậy sao có thể không đuổi kịp được chứ? Có lẽ là lần đầu tiên rời khỏi tông, đi du sơn ngoạn thủy gì đó, ngươi quan tâm nàng ta làm gì?” Phương Mẫn khinh thường bĩu môi, thâm trầm đáp.  

             Nữ đệ tử nọ cảm thấy hơi rùng mình, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng nói: “Đúng vậy, lần đầu tiên sư muội rời tông đi xa như vậy, lỡ như không biết đường thì phải làm sao bây giờ? Hay là chúng ta lưu lại chút ký hiệu ở ven đường cho muội ấy…”  

             “Lắm miệng!”  

             Nhưng lời nàng ta còn chưa dứt, Phương Mẫn đã hét lớn một tiếng, cắt ngang nói: “Bản lĩnh của nha đầu kia lớn như vậy, còn cần ngươi đi quan tâm nàng ta à? Còn để lại ký hiệu… đừng để đến lúc đó chẳng những nha đầu kia không tìm đến được, ngược lại dẫn kẻ địch tới thì phải làm sao hả?”  

             Cổ nữ tử nọ hơi rụt lại, lúc này nàng ta nhìn nét mặt giận dữ của đại sư tỷ, bị dọa sợ đến mức rùng mình một cái, không dám lắm miệng nữa.  

             Phương Mẫn lại hung hăng trừng mắt liếc nàng ta một chút, đồng thời đầy bụng tức giận quay đầu đi, tiếp tục gấp rút lên đường, chỉ là tốc độ dưới chân đã nhanh hơn rất nhiều…  

             ̀m!  

             Nhưng đột nhiên, vào đúng lúc này, không biết vì sao trên chín tầng trời đột nhiên lại có một luồng uy áp mạnh mẽ hung hăng đè ép xuống người các nàng. Thân thể các nàng trầm xuống, không tự chủ được cùng nhau rơi xuống bên dưới, bịch bịch bịch té xuống như chó gặm bùn.  

             Cùng lúc đó, một giọng cười to già nua đột nhiên vang vọng ở giữa đất trời, khắp các ngõ ngách: “Ha ha ha… cho dù các ngươi không lưu lại ký hiệu, chẳng lẽ lão phu còn không tìm thấy hành tung của các ngươi sao?”  

             Vút vút vút!  

             Từng cái bóng đen đáp xuống, trong nháy mắt đã có năm mươi hắc y cao thủ dừng ở trước mặt bọn họ, trong đó chỉ riêng Quang Linh Vương Cảnh đã có hơn hai mươi tên. Người cầm đầu đeo khăn đen lại càng kinh khủng hơn, chỉ hơi dùng mắt trừng thoáng qua các nàng đã khiến cho đáy lòng các nàng không duyên cớ dâng lên một nỗi sợ hãi. Thân thể mềm nhũn, ngay cả đứng cũng đứng không nổi.  

             “Hoàng Uy từ trên trời giáng xuống, cao thủ cấp Hoàng sao?”  

             Mí mắt không ngăn được run rẩy, Phương Mẫn hít sâu một hơi, nhìn về phía bóng dáng già nua kia, trong mắt tràn đầy kinh hãi. Ngay cả trán cũng đổ mồ hôi lạnh, còn trái tim thì lại căng thẳng đến mức sắp sửa nhảy ra.  

             Về phần năm nữ tử còn lại thì đang run lẩy bẩy, ngay cả thở mạnh cũng không dám.  

             Lão giả nọ lạnh lùng liếc mắt nhìn các nàng một chút, không nhịn được cất tiếng cười nhạo: “Đám tiểu bối của Đan Hà Tông, lão phu không muốn kết thù quá lớn với bà cô kia, chỉ cần các ngươi giao Chén Tử Kim Lưu Ly ra thì lão phu sẽ tha cho các ngươi bình an rời đi, tuyệt không đụng vào nửa sợi lông của các ngươi, sao hả?”  

             “Nếu tiền bối đã là cao thủ cấp Hoàng, như vậy ở Thánh Vực tất nhiên cũng là nhân vật có mặt mũi, sao lại làm ra hành vi trộm cắp như thế, bộ không sợ người bên ngoài chê cười ư… A!”  

             Phương Mẫn cảm thấy hơi do dự, nơm nớp lo sợ yếu ớt lên tiếng, muốn dùng ngôn ngữ đánh lui đối phương. Thế nhưng lời của nàng ta còn chưa nói hết, một tiếng ầm đã vang lên, một luồng uy áp còn khủng bố hơn đột ngột lao tới hung hăng ép lên trên người nàng ta. Vì thế nàng ta không nhịn được rên lên một tiếng, phụt một cái, bấy giờ phun ra một ngụm máu đỏ thẫm.  

             Lão giả liếc mắt lườm vẻ mặt phút chốc tái nhợt của nàng ta, không khỏi cười gian một tiếng, chẳng nói đúng sai cất giọng: “Chúng ta đều là nhân vật đi lại ở hắc đạo, cần mặt mũi làm gì chứ, bộ ngươi không thấy lão phu che mặt hay sao? Hừ hừ, tiểu nha đầu, thức thời thì giao đồ ra, mọi người ai đi đường nấy, không xen vào chuyện của nhau. Nếu không, lão phu cũng không bận tâm lục soát trên mấy cái xác một phen!”  

             Lúc chúng nữ nghe xong lời này, cảm thấy vô cùng căng thẳng, tất cả đều lo sợ nhìn về phía Phương Mẫn, giống như đang đợi quyết định của nàng ta:  

             “Đại sư tỷ, chúng ta nên làm gì bây giờ?”  

             “Tiền bối!”  

             Im lặng một lúc, ánh mắt Phương Mẫn đảo quanh một vòng, lại bỗng dưng nhếch miệng, mỉm cười nói: “Thật có lỗi, e là tính toán của ngươi đã bị nhầm rồi!”  

             “Sao, chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn để cho lão phu ra tay, làm thịt các ngươi trước rồi mới lấy bảo vật đúng không?”  

             “Ha ha ha… làm thịt chúng ta ư?”  

             Phương Mẫn khinh thường bĩu môi, tức khắc cười to thành tiếng: “Có vẻ như tiền bối đã hiểu sai lời của vãn bối rồi, không phải vãn bối ngu dốt ngoan cố chống lại người, sự thật là bảo vật cơ bản không nằm ở trên người chúng ta. Cho dù ngài có giết chúng ta thì cũng không thể làm nên được chuyện gì!”  

             Mí mắt lão giả khẽ run lên, lão ta liếc mắt nhìn chằm chằm vào các nàng một lúc, nghi ngờ nói: “Không có ở trên người các ngươi? Ngươi cho rằng lão phu sẽ tin sao?”  

             “Nếu như không tin mà nói thì cũng có thể lục soát!”  

             Nói xong, khóe miệng Phương Mẫn cong lên thành một nụ cười gian, cố gắng đứng dậy, lúc này nàng ta tháo Nhẫn Trữ Vật của mình ra, lập tức ném xuống mặt đất: “Vậy thì cứ bắt đầu từ ta trước đi, đây là tất cả gia sản của ta, ngươi có thể tùy tiện nhìn xem. Thế nào, chẳng lẽ còn chưa tin lời ta nói, ha ha, kiểm tra người cũng không thành vấn đề…”  

             Lời vừa dứt, Phương Mẫn đã bất chấp tất cả, bắt đầu cởi từng kiện y phục, ánh mắt lão giả kia híp lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng ta không buông.  

             Mà theo y phục càng ngày càng đơn bạc, hương thể uyển chuyển của nàng ta cũng dần dần hiện ra ở trước mặt tất cả mọi người. Trong mắt những hắc y nhân nọ cũng càng ngày càng phát ra tinh quang sáng rực.  

             Ừng ực ừng ực…  

             Không ít kẻ đã không nhịn được bắt đầu nuốt nước miếng, đầu lưỡi khẽ liếm bờ môi khô khốc. Tựa như vào giờ khắc này, bảo vật gì đó đều không quan trọng, mọi người chỉ quan tâm khi nào thì nàng ta mới có thể cởi ra hết tất cả những thứ ngăn trở kia. Mẹ nó, thực sự là quá chướng mắt rồi!  

             Sư tỷ…  

             Những nữ đệ tử còn lại nhìn tình cảnh này cũng cảm thấy cực kỳ sốt ruột. Sư tỷ xong rồi, sẽ không đến lượt các nàng đó chứ, đây đúng là mất cả chì lẫn chài mà, đã mất bảo vật lại còn phải góp thêm vào trinh tiết của mình, cần gì phải vậy chứ?  

             Thật không hiểu trong hồ lô của sư tỷ này đến cùng là muốn làm gì?  

             “Được rồi!”  

             Nhưng ngay tại lúc trên người Phương Mẫn chỉ còn lại một cái yếm đỏ nhỏ có thể sáng mù cặp mắt của tất cả mọi người nơi này, lão giả kia vội vàng khoát tay áo, dừng lại.  

             Chúng hắc y nhân thấy vậy, lập tức như quả cầu da xì hơi, mất mác lắc đầu, trong lòng oán thầm một trận.  

             Gia chủ, lời này của ngài thực sự quá không không đúng lúc rồi, chỉ còn kém một bước cuối cùng, cho dù thời gian của ngài đang gấp nhưng chẳng lẽ không thể để cho các huynh đệ nhìn qua cho đã ghiền sao?  

             Có điều, lão giả kia nào có để ý nhiều như vậy?  

             Thấy nữ oa đó thế mà lại làm đến tình trạng này, đã tin tưởng nàng ta hơn phân nửa, cũng không đi kiểm tra chiếc nhẫn mà nàng ta vứt trên mặt đất, lập tức quát lạnh hỏi: “Lão phu tạm thời tin tưởng ngươi, nhưng bảo vật không ở trên người các ngươi thì ở đâu đây?”  

             “Ở chỗ của sư muội ta!”  

             “Sư muội ngươi à?”  

             “Đúng, sư muội ta thực lực cao cường, bảo vật đương nhiên phải do nàng tự mình bảo quản, chúng ta chẳng qua chỉ là dụ địch mà thôi, cho dù ngươi giết hết chúng ta thì cũng không có lợi ích gì cả!” Phương Mẫn hơi ngước cằm lên, cười khẽ nói.  

             Mí mắt lão giả rũ xuống, lão ta nhìn thoáng ra sau lưng, đầu lĩnh hắc y nhân lập tức tiến lên, đại khái liếc mắt nhìn mọi người nơi này một chút, lập tức khẳng định gật nhẹ đầu: “Gia chủ, tiểu nha đầu lợi hại nhất kia xác thực không có ở trong này, xem ra các nàng thực sự đã chia binh ra làm hai đường, do nàng vận chuyển bảo vật đi!”  

             “Vậy sư muội của ngươi đang ở đâu?”  

             Lão giả hơi gật nhẹ đầu, lại lần nữa chăm chú nhìn về phía gương mặt Phương Mẫn, nghiêm túc nói: “Nếu như ngươi nói ra, lão phu sẽ chừa cho các ngươi một con đường sống, còn nếu như không nói…”  

             Phương Mẫn cân nhắc một chút, yếu ớt lên tiếng: “Ba ngày trước, sau khi chúng ta bị tập kích, vì lý do an toàn nên đã cùng sư muội mỗi người đi một ngả. Bây giờ nàng đang ở đâu, ta cũng không biết, nhưng nếu các ngươi trở về dò xét dọc đường thì có lẽ sẽ có manh mối!”  

             “Tìm mấy người giỏi về dò xét hành tung, tìm kiếm dọc đường trở về cho lão phu!”  

             Lão giả im lặng, quay đầu lại phân phó một câu, vừa hung ác trừng Phương Mẫn một chút vừa oán hận nói: “Nha đầu. Nếu như ngưới dám có nửa lời dối gạt lão phu, lão phu bất kỳ lúc nào cũng có thể quay lại đòi mạng của các ngươi. Hừ, chúng ta đi!”  

             Vừa dứt lời, lão giả nọ dữ tợn giẫm mạnh bước chân, vút một tiếng bay lên chín tầng trời, không thấy tăm hơi. Đám người còn lại khẽ nuốt nước miếng một cái, cuối cùng nhìn lướt qua thân thể sáu nữ tử uyển chuyển kia, cực kỳ không muốn lắc đầu, lập tức đi theo.  

             Trong chốc lát, mọi người đều rời đi, chỉ để lại sáu bóng dáng nữ tử đơn độc, thất lạc ở chỗ này, hoảng loạn trong mắt còn chưa kịp rút đi.  

             Phương Mẫn nhặt từng kiện y phục lên mặc lại trên người, lại đeo chiếc nhẫn kia lại trong tay, từ xa nhìn về hướng những kẻ biến mất, khóe miệng nhất thời cong lên thành một độ cung: “Hừ, lão già, bảo vật mà ngươi muốn đang ở ngay trong tay bổn cô nương đây, đấu với ta sao, hừ!”  

             “Sư tỷ, bọn họ đi rồi sao, liệu có quay trở lại hay không?” Lúc này, một giọng nói hoảng sợ vang vọng ở bên tai nàng ta, bấy giờ một nữ đệ tử đi tới bên cạnh nàng ta lo lắng hỏi.  

             Phương Mẫn trầm ngâm một hồi, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn lên: “Đúng, nếu như hắn đuổi kịp sư muội, không tìm được cái Chén Tử Kim Lưu Ly này, chắc chắn sẽ đuổi ngược trở lại… Các tỷ muội, chúng ta thay đổi đường đi, đi đường vòng tới Thành Vân Lam đi, nhớ kỹ linh hoạt dọn sạch vết tích trên đường đi, tránh cho bọn họ lại đuổi theo!”  

             “Dạ, đại sư tỷ!”  

             Mọi người ôm quyền, đồng thanh hô to, thế nhưng rất nhanh lại có nữ tử lo lắng nói: “Nhưng mà… tiểu sư muội phải làm sao bây giờ, nếu như bọn họ thật sự tìm được…”  

             “Ngươi quan tâm nàng làm gì chứ? Vừa rồi nếu như không dẫn mấy tên kia tới chỗ nàng ta thì chúng ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Ngươi cảm thấy nên để nàng chết hay là chúng ta chết đây?”  

             Phương Mẫn lạnh lùng liếc mắt lườm nàng ta một chút, khẽ hừ một tiếng, người nọ rụt đầu lại, im lặng không lên tiếng.  

             Khóe miệng xẹt qua một vòng cung gian xảo, Phương Mẫn quay người lại, dẫn đầu bay tới phía trước, lo lắng trong lòng mấy ngày qua quét sạch, tràn đầy vui sướng và tự đắc!  

             Tiểu nha đầu, vĩnh biệt, hừ…  

             Năm ngày sau, Phương Mẫn và các nàng đã hoàn toàn ở trên một lộ tuyến khác. Một bóng dáng xinh đẹp, trên lưng là một nam tử gầy gò, đang một mạch phi hành, thỉnh thoảng còn lo lắng hỏi: “Trác Uyên, có phải hướng này đi tới Thành Vân Lam không, sao ta còn chưa gặp được sư tỷ các nàng vậy?”  

             “Yên tâm đi, ta sẽ không chỉ sai đường đâu!”  

             Trác Uyên nhếch miệng cười, lộ ra một nụ cười quỷ dị, nhìn dáng vẻ lẫn nét mặt lo lắng của người bên dưới, trong lòng đầy cảm giác ngọt ngào vui vẻ.  

eyJpdiI6IjJnS0tcL2xiWGMyQ2hcL3pyTzRqbG9cL0E9PSIsInZhbHVlIjoiQzNXaDRESUhJdloza25VV3NpbmduNVwvXC9DTVBVUWRiYkRvekR5OFhTdFBMN0JqRFcrcVlObWRraE9PZnd6Y003RldmbVBZMThkQXNCeStydWFqXC9rU1J4RE5VOWpMWmJPQTRqTGt1TFhyOWlIcTNFdVFyOE9uV3BpcSt4ejI4ajhYU1hYXC94S1lhNDllVTR6Vk9Uc0orQjR3QjdGb3A5TlBUcmlCNWY4MHN0am0wUHFoc0tGMGF1R0psMzkxMmcwaWZtcVhRcDAzXC85VXk2Z3lXcEs4S2JRPT0iLCJtYWMiOiJlZTMwMDYwNDgyNWE4YWY3MjhhOWY4YmNjMDQzODI4ODE3OTBhNjhkMzhlOWRmYmMxYzZjZjFhYWQ5NTI0MjRkIn0=
eyJpdiI6InNuMmI4YmNcL1MxdDlIZzBIXC9nVGN3Zz09IiwidmFsdWUiOiJ2aElYRVwvbU82ZUhpQzBNS05SSmFBWHNZeGcrVVJCdHJaYTJOQmVwMXl2Sm1tVkpIVlkyclpJUkh3MkJSNHFPUEZ6NlhZSSt0dGgrV0FYMDExT1RnaVcrM2Q0VmdXbklKT3h3cFdUVG1rSzhkVXJhZ2JuS1RWVVluSGptVWlcL2JoRm10RXdZM2NieG1sbHNZaENPZHJWS09VV2c4NnppcTQ3UkxpXC90cGcxWGRrZnJ1VHlldWRIQzZZTkhWQm9TaFhGMnVGdFdRK0F3SHpWQXV2U3Vyd1R1RGx2OWdIMlpBb1ZjN3UxSk1SSElwYTdCa1krWmkrZ2ptOVdTRHRnaEdnOHcwM0hVVloyc21SOUoyUlVYVDZpWGhHTUprYlF0ZldHanhPNmdXT2VxYVhiSUg4dkxTdlRHbXFNbWpOSlRUMG5Da1JaK2VrWTBYXC9VRExFZGxmYnlRWTBwdkJFVnFUNlYwaGtjMmxldENoeUgzbnBzVVFVcUdqOW92bTBoVzAydVlQOFo0R052TkF0R2Q2VkdRSWZKZ2ZcL0xMMjk4dDgrSTVlY0Jha0lneExSR1B0Z0lLRDJnSWJFSTJNOW4xcDJ1bFBacG5xUm5Xb1FOcFFFbHh1ZnN1SU1nbE5mN2pBVjdVaXYrTjZHOUpUc3U5NG8xa3NLb1hlUkVnTEprNXQ2Q0dkd1NQUEVKUmtsc0JabWZERE0xdz09IiwibWFjIjoiYzkyOWJmNWNmNWFkNzY0MjNjYjRmYTI0ODNjZjI1Nzk3NzgxNjRlYjlhN2QyZmUwOTM4YTk0Nzc5ZmExZDlkOCJ9

             So với việc đuổi theo đám nha đầu xấu xí kia, không duyên không cớ nhiều thêm một đống bóng đèn, thế giới hai người như bây giờ rất tốt, ha ha…

Ads
';
Advertisement
x