Ôi ôi ôi…
Đã đuổi theo bảy tám ngày mà vẫn không có một chút dấu vết nào, Sở Khuynh Thành cõng Trác Uyên một đường lao vùn vụt, thở hồng hộc. Có lẽ là do trong lòng lo lắng, kèm theo mấy ngày liên tục bôn ba, nguyên nhân là không có dừng lại nghỉ ngơi, trên đầu cao thủ Quy Nguyên Sở Khuynh Thành đã đổ đầy mồ hôi.
Trác Uyên nhìn đến, không khỏi cảm thấy đau lòng, mới nhấc tay áo lên lau mồ hôi cho nàng nói: “Khuynh Thành, ta đi đứng không tiện, hay là chúng ta xuống dưới nghỉ chân một chút nhé!”
“Không được, ta còn chưa có đuổi kịp đám sư tỷ, sao có thể dừng lại được chứ? Thế không phải là sẽ rớt lại rất nhiều sao?” Trong mắt Sở Khuynh Thành lộ vẻ bướng bỉnh, hơi lắc nhẹ đầu.
Ngay cả hướng cũng đi sai rồi, nàng có đuổi cách nào cũng không kịp đâu!
Trác Uyên bất đắc dĩ bĩu môi, than nhẹ một tiếng, sau đó nói tiếp: “Khuynh Thành, đuổi không kịp thì đuổi không kịp, dù sao cước bộ của bọn họ cũng mau hơn ngươi, nàng có đuổi cách nào cũng không kịp đâu. Không phải các nàng sẽ gặp nhau ở Thành Vân Lam sao, chờ nàng tới nơi đó rồi là sẽ có thể nhìn thấy các nàng mà đúng không, cần gì phải gấp rút như thế?”
“Chỉ là lần đầu tiên ta đi xa nhà, cơ bản không biết Thành Vân Lam ở đâu, không phải sao?”
“Ta đảm đương nhiều thêm chút chuyện được không, không phải đã có ta ở đây rồi sao? Ta dẫn đường cho nàng được rồi chứ?”
“Ngươi sao?” Sở Khuynh Thành không nhịn được sửng sốt, quay đầu lại chăm chú nhìn hắn: “Không phải ngươi muốn lên núi hái thuốc kiếm sống à? Nếu yêu cầu ngươi liên tục chỉ đường cho ta đi Thành Vân Lam, đường xá xa xôi, liệu có làm ảnh hưởng tới ngươi hay không?”
Trác Uyên bật cười, không tỏ rõ ý kiến: “Vậy thì có sao đâu? Dù sao ta một đường phiêu bạt, đi tới đâu tính tới đó, ta và nàng cùng nhau đi Thành Vân Lâm đi, chờ lúc nàng trở về lại một đường cõng ta trở về là được!”
“Hả, vậy… đa tạ…” Hai gò má Sở Khuynh Thành hơi ửng đỏ. Nàng vừa mới nghe tới lúc trở về còn phải cõng Trác Uyên đi cùng, lập tức cảm thấy hơi ngại ngùng, có điều ở sâu trong lòng lại không có từ chối.
Trác Uyên tựa như nhìn thấu tâm tư của nàng, cười ha ha, nhè nhẹ thổi khí nóng vào bên tai nàng: “Sao hả, chẳng lẽ nàng không muốn cõng ta sao?”
Lỗ tai cảm giác hơi ngứa, cổ Sở Khuynh Thành lại càng đỏ hơn, chỉ chậm rãi lắc đầu.
“Vậy là nàng đồng ý cõng ta đi rồi đúng không?”
Tiểu cô nương không nói gì, bị đùa giỡn như thế cũng không biết phải trả lời ra sao.
“Thế… cõng ta cả đời, được chứ!”
Trác Uyên đột nhiên lên tiếng, trong mắt lộ ra thâm tình nóng bỏng. Sở Khuynh Thành không nhịn được sửng sốt, thân thể mạnh mẽ run lên, nàng hốt hoảng quay đầu, đối diện với đôi tròng mắt dịu dàng như nước đó của Trác Uyên, bỗng chốc giật mình, trong mắt một mảnh trống rỗng.
Nàng thật sự khó mà tin được, sao Trác Uyên lại đột nhiên nói với nàng những lời này chứ.
Trác Uyên nhìn chằm chằm vào nàng không rời, tình sâu nghĩa nặng, lại khó kiềm chế được bản thân, lập tức chúi về phía trước một chút, hôn lên đôi môi mềm mại của Sở Khuynh Thành!
̀m!
Trong chốc lát, hết thảy đều giống như dừng lại, Sở Khuynh Thành hoàn toàn bị choáng váng, trong đầu tựa như nổ ầm một tiếng, cảm nhận được hơi thở nam tử vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, giật mình lo lắng cả buổi rồi mới kịp phản ứng lại. Lúc này nàng rùng mình một cái, thân thể hai người lập tức đồng loạt rớt xuống đất.
̀m ầm hai tiếng, nện ra hai cái lỗ hổng.
Ngay sau đó, Sở Khuynh Thành vội vàng từ trong cái lỗ kia leo ra, gương mặt đỏ bừng, quay đầu lại nhìn về phía Trác Uyên đang khoan thai từ trong hố leo ra. Nàng vừa tức vừa thẹn, chỉ vào hắn nói: “Ngươi… ngươi… ngươi lại chiếm tiện nghi của ta!”
“Ối… Thật có lỗi, ta kiềm lòng không được, ha ha ha…”
Trác Uyên nhếch miệng cười, gãi đầu một cái, nhưng trên mặt nơi nào có vẻ hối hận, tiếp tục trêu đùa: “Hay là như vầy đi, vừa rồi ta chiếm tiện nghi của nàng nàng , bây giờ nàng cũng chiếm lại đi, ta để nàng hôn mười phút được không? Ta không ngại đâu, ha ha!”
“Ngươi… không biết xấu hổ!”
Sở Khuynh Thành hung hăng trừng mắt lườm Trác Uyên một chút rồi quay người rời đi: “Sau này ta không bao giờ… để ý tới ngươi nữa!”
“Khuynh Thành, đừng đi mà, nàng không biết đường đâu, ta dẫn đường cho nàng!”
“Không cần ngươi, tự ta tìm người hỏi, hứ!”
Khóe miệng mỉm cười gian xảo, Trác Uyên vẫy tay nói, nhưng Sở Khuynh Thành đã không còn tin tưởng vào tên vô sỉ này nữa, hét lên một tiếng, lập tức giẫm mạnh chân, bay lên trời cao. Cơn giận trên mặt rất lâu không hề tiêu tán, lại không thèm quay đầu liếc mắt nhìn hắn lấy một lần.
Trác Uyên không biết làm sao gãi đầu, vô thức lắc đầu mỉm cười, thì thào: “Ôi, có phải là do mình quá gấp gáp rồi hay không, tiến triển hơi nhanh thì phải? Ha ha ha… Xem ra theo đuổi con gái đúng là không phải chuyện dễ. Thật sự không hiểu vì sao năm đó Khuynh Thành lại kiên trì mười năm không rời bỏ ta, chịu đựng bao nhiêu chua xót. Lần này ngược lại hay rồi, đổi thành ta theo đuổi ngược, rõ ràng là báo ứng không sai!”
Trác Uyên nghĩ tới đây, không khỏi thở dài một hơi, trên mặt đầy vẻ cảm khái:
“ ́y, đúng rồi, lần này ta nên dùng cách gì tiếp tục xuất hiện ở trước mặt nàng đây? Lần trước làm cho Linh Thú Điêu bay, đã dùng qua, ta chỉ là một Đoán Cốt Cảnh, sao có thể đuổi kịp nàng chứ…”
Vút vút vút!
Nhưng vào đúng lúc này, đương lúc Trác Uyên đang không làm việc đàng hoàng mà tự mình suy nghĩ kế hoạch lớn tán gái, trong nháy mắt từng cái bóng đen lần lượt lướt qua đỉnh đầu của hắn, một mảnh đen kịt, che khuất nửa bầu trời, khí thế mạnh mẽ, càng là ngăn không được đè ép xuống.
Có lẽ là do khí tức Đoán Cốt Cảnh của Trác Uyên hiện tại quá yếu, đám cường giả trên trời kia không hề đặt hắn vào trong mắt mà lập tức lướt qua.
Có điều Trác Uyên thấy những kẻ này, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên nghiêm túc, xa xa nhìn theo hướng bọn họ bay đi, vẻ mặt nặng nề nói: “Sao bọn họ nhanh như vậy đã đuổi kịp rồi? Con đường này chỉ có một mình Khuynh Thành linh hoạt tiếp cận, lẽ ra bọn họ phải tìm được đám nữ nhân kia, cầm đồ rời đi mới đúng chứ, sao lại đuổi theo?”
“Chẳng lẽ nói… họa thủy Đông dẫn sao(*)?”
(*)Họa thủy Đông dẫn: xuất phát từ sự kiện chiến tranh thế giới thứ nhất. Anh Pháp từ chối liên minh với Liên Xô và ký hiệp ước với Đức không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời bỏ mặc đồng minh Tiệp Khắc cho Đức Tiêu Diệt. Các nước phương Tây không hề đồng lòng ngăn chặn Hitler mà chỉ hướng cỗ máy chiến tranh Đức nhằm vào Liên Xô (Liên Xô nằm ở hướng Đông). Ý là dẫn họa tới cho kẻ khác gánh thay.
Chân mày hơi run lên, Trác Uyên chậm rãi đứng dậy, bước chân đạp mạnh, bỗng dưng biến mất không thấy: “Đáng chết, bên trong còn có cao thủ cấp Hoàng, xem ra không thể tiếp tục giấu đầu lòi đuôi được rồi…”
Ở một bên khác, Sở Khuynh Thành vừa phi hành vừa nổi giận đùng đùng mắng to: “Trác Uyên chết tiệt, Trác Uyên thối, tên phong lưu bay bướm, ba lần bốn lượt chiếm tiện nghi của bổn cô nương. Thật đúng là bị các sư tỷ nói trúng rồi, lời của nam nhân thối không thể tin được, đây chính là một tên khốn nạn!”
̀m!
Nhưng vào đúng lúc này, lời của nàng còn chưa kịp dứt đã nghe thấy một tiếng động long trời lở đất phát ra, một luồng uy áp Cửu Thiên cực kỳ mạnh mẽ đột ngột từ trên đỉnh bầu trời ép xuống, lúc này tựa như một cái búa tạ hung ác gõ tới trên lưng nàng, nháy mắt đã nện nàng xuống trên mặt đất.
̀m ầm!
Một tiếng rồi lại một tiếng nổ điếc tai hơn vang lên, mặt đất chia năm xẻ bảy, bỗng dưng lập tức hóa thành một cái hố to chu vi một dặm, khói lửa nổi lên khắp bốn phía, bụi đất tung bay. Bóng dáng mảnh mai của Sở Khuynh Thành lại vụt một tiếng, không kìm được phun ra một ngụm máu đỏ sẫm, sắc mặt nháy mắt suy yếu tái nhợt.
Từng bóng hắc y nhân chậm rãi đáp xuống trước mặt của nàng, người cầm đầu là một lão giả cao tuổi, lạnh lùng nhìn xuống nàng, lại hướng về phía sau hờ hững cất tiếng: “Là nữ oa này sao? Chẳng có gì ghê gớm cả, vậy mà lại có thể giết hơn hai mươi cao thủ của các ngươi à?”
“Gia chủ, ngài chớ để tu vi ngoài mặt của nàng mê hoặc, nha đầu này đúng là rất quỷ dị!” Tên thống lĩnh hắc y nhân vội vàng tiến lên một bước, vội vã lên tiếng nói vào tai lão giả.
Hai gò má tái nhợt chậm rãi ngước lên, Sở Khuynh Thành không nhịn được lại phun ra một ngụm máu đỏ thẫm, thở dài nheo mắt nói: “Lại… lại là các ngươi…”
“Nha đầu, giao chén Tử Kim Lưu Ly ra, nếu không lão phu sẽ khiến cho ngươi chết cực kỳ khó coi!”
“Chén Tử Kim Lưu Ly gì?”
Chân mày hơi run lên, Sở Khuynh Thành có vẻ hơi mê man, chậm rãi lắc đầu: “Không có ở trên người ta, nhưng cho dù là ở trong tay ta thì đây cũng là bảo vật của Đan Hà Tông chúng ta, sẽ không dễ dàng giao lại cho các ngươi…”
Lão giả khẽ gật đầu, cười lạnh một tiếng: “Được lắm!”
Bốp!
Một cước bay lên, nhằm vào chính giữa bụng của Sở Khuynh Thành, bấy giờ lão giả nọ đá nàng bay ra ngoài. Lúc này Sở Khuynh Thành co rúm, lần nữa phun ra từng ngụm bọt máu, thậm chí bên trong còn có lẫn nội tạng vỡ vụn.
“Yếu như vậy, chỉ là một Quy Nguyên Cảnh bình thường mà thôi!”
Thấy tình cảnh này, lão giả kia nhướng mày, chậm rãi quay đầu nhìn sang tên thủ lĩnh nọ, nghi ngờ hỏi: “Đây chính là cao thủ ở trong miệng của các ngươi, giết các ngươi đến tiểu ra quần đó sao? Sao ta lại không nhìn ra vậy?”
Da mặt ngăn không được co rúm, đầu lĩnh kia nhất thời cảm thấy đuối lý, oan ức cúi đầu xuống, giọng run run nói: “Gia… gia chủ, có lẽ hôm nay nàng đã không còn được như thế nữa, không chừng là dì cả tới…”
Bốp!
Lời còn chưa dứt, lão giả kia khẽ vung tay lên, cho hắn ta một cái tát vang dội.
“Chuyện này buồn cười lắm sao?”
Lão giả lạnh lùng nhìn hắn ta, khẽ hừ một tiếng. Tên thủ lĩnh còn lại run rẩy cúi thấp đầu, không nói câu nào, trong lòng cấp tốc nguyền rủa Sở Khuynh Thành đến chết.
Nha đầu chết tiệt, lúc ấy thể hiện dũng mãnh như vậy, bây giờ thì sao? Dù là ngươi sử xuất ra một phần mười uy thế lúc trước, để chủ nhân nhà ta chứng kiến một phen, chứng minh nhiệm vụ của chúng ta thất bại là tình huống có thể hiểu được. Nhưng bây giờ ngược lại hay rồi, chẳng những chứng minh không được còn mẹ nó bị phản chứng.
Hiện tại cho dù ta có nhảy vào biển cả cũng không thể rửa sạch được, chỉ có thể chứng minh bản thân không có năng lực…
“Lát nữa sẽ trừng phạt ngươi, hừ!”
“Dạ!”
Lão giả gắt gao trừng mắt nhìn chằm chằm hắn ta thật lâu, sau đó mới tức giận hừ một tiếng, đi tới chỗ Sở Khuynh Thành. Mặt mày tên thủ lĩnh kia đầy vẻ ấm ức, rụt đầu lại, đã sắp sửa phát khóc.
Ngay sau đó, lão giả kia đi tới trước mặt Sở Khuynh Thành, từ từ nhấc một chân lên, lạnh lùng nhìn nàng: “Nha đầu, ngươi làm nhiều người của ta bị thương như vậy, lão phu cũng không thể xem ngươi giống như mấy nữ oa khác, nói tha là tha. Đã thế ngươi còn mạnh miệng thế này, vậy nên lão phu đành phải giẫm nát đầu của ngươi rồi lại tìm kiếm bảo vật từ trên người ngươi, không thể để cho ngươi toàn thây được!”
Nói rồi, lão giả nọ lập tức đạp một cước xuống.
Uy áp mạnh mẽ thổi phất qua hai má nàng, cơn gió rất mạnh, thổi đến ngay cả đôi mắt nàng cũng không mở ra được.
Sở Khuynh Thành cứ thế lẳng lặng nhìn, thân thể suy yếu khiến cho đôi mắt nàng dần dần trở nên nặng nề, lòng cũng mạnh mẽ trầm xuống.
Xong rồi, ta phải chết rồi sao? Thế nhưng… ta còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, thân thế của ta đến cùng là gì, còn chưa có điều tra rõ ràng, sao có thể…
̀m!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, ngay lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. Ánh mắt nàng hoàn toàn khép lại, một cước của lão giả kia, lúc này cũng đã giẫm ra một cái hố khổng lồ bán kính dài hơn một dặm ở trước mặt, sâu không thấy đáy.
Cát bụi bay múa đầy trời, một bóng dáng tối đen từ từ theo bên trong cát vàng hiện ra, giọng nói lạnh lùng mà nghiêm nghị, cho dù là những kẻ hung ác liếm máu trên lưỡi đao này, nghe tới giọng nói kia cũng không khỏi cảm thấy căng thẳng, có cảm giác như đọa vào Cửu U…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất