Tất cả mọi người nhìn đến chỗ mà bão cát quét qua, vẻ mặt căng thẳng nói không nên lời. Cho dù là lão giả kia cũng thay đổi vẻ nhàn nhã lúc trước, nét mặt bắt đầu trở nên cứng đờ, bàn chân bước ra, hơi run rẩy rồi lại rụt trở về.
Cuối cùng, bão cát tản ra, mọi người cũng nhìn thấy bóng người bên trong, chính là một nam tử có vóc dáng gầy gò, mà trong ngực hắn đang ôm lại đúng là Sở Khuynh Thành vừa mới bị lão giả giẫm xuống một cước, lại không giẫm chết được.
Con ngươi mắt không ngừng co rút, trên mặt toàn bộ hắc y nhân hoàn toàn là vẻ kinh hãi, khó mà tin được.
Thế mà lại có thể thần không biết quỷ không hay cứu người ra khỏi tay của gia chủ, người này thật sự là…
“Tuyệt đối là cao thủ chân chính!”
Trong mắt lóe lên tinh quang, lão giả nhìn chằm chằm sang bên đó, cũng không dám chậm trễ thêm chút nào, giọng nói nhỏ hơn rất nhiều: “Xem ra… lần này lão phu cũng không phải là đi một chuyến uổng công, đúng là có kẻ khó chơi cần lão phu đến xử lý!”
Trác Uyên không để ý đến bọn chúng, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Sở Khuynh Thành đang mê man bất tỉnh, vẻ mặt u ám, tiếp đó chậm rãi đỡ nàng dậy, quay người lại nhìn sang đám người còn lại, thế nhưng trong mắt lại là thần quang tĩnh mịch: “Lão gia hỏa, các ngươi thật sự dám xuống tay với nàng, xem dáng vẻ là không muốn sống nữa rồi!”
“Hừ, nói khoác mà không biết ngượng, có thể cứu được người từ trong tay lão phu, xác thực cũng tính là ngươi có năng lực. Nhưng có một tiểu nha đầu hôn mê bất tỉnh như vậy làm vướng bận, muốn ra tay, e là ngươi sẽ bị cản trở tay chân rất nhiều, không có lợi cho ngươi…”
Hà hà!
Mặt mày lão giả đầy vẻ kiêu ngạo, cười khẽ một tiếng. Thế nhưng còn chưa đợi lão ta nói xong, đã nghe tiếng từng vệt kiếm mang bay lượn xẹt qua, một chuỗi huyết vụ dài lập tức ầm ầm nổ tung. Mười cao thủ Linh Vương Cảnh chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy, biến thành một bãi thịt nát, vĩnh viễn chôn ở nơi này.
Nhanh thật!
Đồng tử mắt không khỏi co rút kịch liệt, mọi người đồng thời cảm thấy cực kỳ sợ hãi, cho dù là lão giả kia cũng là nét mặt cứng đờ, khó tin nhìn về phía Trác Uyên.
Kiếm khí thiên hạ sao lại nhanh đến như vậy, ngay cả lão phu cũng khó mà phản ứng dù chỉ một xíu ư? Kiếm nhanh như vậy e là đã muốn vượt qua Hoàng Cực Kiếm Cương của Kiếm Hoàng Ngạo Trường Thiên rồi!
“Ngươi… đến cùng là thần thánh phương nào?”
Lần này, lão giả nọ lại hỏi ra câu này, bên trong nặng nề còn kèm theo chút kiêng kỵ lẫn sợ hãi.
Không có câu trả lời, Trác Uyên chỉ hơi cong khóe miệng lên, lộ ra một vòng cung quỷ dị. Thống lĩnh hắc y nhân trầm ngâm một chút, bỗng nhiên giật mình tỉnh ngộ, chỉ vào Trác Uyên hồi hộp lên tiếng: “Ta hiểu rồi, gia chủ, lúc trước người ra tay với chúng ta chính là hắn chứ không phải là nha đầu kia, hắn mới là quái vật đáng sợ đó!”
Xẹt!
Trong nháy mắt vung lên, thủ lĩnh hắc y phút chốc biến thành hai nửa, không còn chút sự sống.
Trác Uyên cười nhẹ nhìn đám người, khoan thai cất giọng: “Các ngươi là do ai phái tới, đến cùng muốn làm gì?”
Ừng ực ừng ực...
Một chuỗi dài tiếng nuốt nước bọt liên tiếp, đám người gắt gao nhìn chằm chằm vào Trác Uyên, trong lòng đầy hoảng sợ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía gia chủ bên kia, chờ lão ta phân phó.
Trên đầu bọn họ giống nhau đều đang chảy mồ hôi lạnh, mắt lão giả nọ rối rắm nhìn ra hai bên, còn đang suy nghĩ đối sách. Trác Uyên nhìn thấy, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu: “Ai, ngay cả một câu hỏi mà cũng không thể trả lời rõ ràng được, các ngươi còn có gì hữu dụng nữa chứ?”
Trong mắt bỗng dưng lóe lên một luồng ánh sáng lạnh, Trác Uyên nhẹ nhàng vung tay lên, toàn bộ không gian lập tức tản mát ra một luồng hàn khí lạnh như băng, thân thể đám người bỗng nhiên trì trệ, đã không còn khả năng nhúc nhích được nữa.
Sao… sao lại thế này, đây là Linh Vương Cảnh sao?
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trái tim từng người đều không nhịn được nảy lên, mặt mũi đầy vẻ bất an lẫn kinh dị. Cho dù là lão giả nọ, vẻ mặt cũng rất nặng nề, thân thể hơi giật, dù sao cũng là cao thủ cấp Hoàng, mặc dù không giống như những người khác hoàn toàn bị giam cầm, nhưng thân thể cũng có chút cứng ngắc. Tính linh hoạt giảm mạnh, biểu cảm trên mặt cũng không ngăn được trầm xuống, trong lòng thầm oán.
Không, người này tuyệt đối không phải là cao thủ Linh Vương bình thường, nếu không cũng không có khả năng trong nháy mắt dễ dàng chế trụ Linh Vương cùng cấp và Hoàng Giả cao hơn một bậc được.
Hắn… đến cùng là ai? Sao lão phu hành tẩu ở Thánh Vực nhiều năm như vậy, lại chưa từng nghe qua nhân vật số một như vậy chứ?
Trác Uyên chăm chú nhìn bọn họ, khóe môi càng lúc càng nhếch cao: “Sao hả, có muốn nói gì nữa không? Nếu như không nói, ta cũng sẽ không khách sáo nữa, các ngươi đây có thể tính là toàn quân bị diệt. Lại nói, vừa nãy ai bảo ta xách theo một nha đầu thì sẽ bị cản tay đây? Đối phó với các ngươi, ta còn cần phải dốc toàn lực ra ứng phó nữa sao? Ha ha ha…”
Nói xong, Trác Uyên chậm rãi vẫy hai ngón tay, dao động ào ạt dũng mãnh cực nóng ở phía trên không ngừng phát ra.
“Từ từ đã!”
Nhưng đúng vào lúc này, lão giả kia cũng quát to một tiếng, vội vàng nói: “Ta nói, nghĩ đến tiên sinh cũng không phải là người của Đan Hà Tông, mặc kệ vì sao ngài lại bị cuốn vào trong lần phân tranh này, cho dù ngài có biết thì đoán chừng cũng sẽ không truyền ra ngoài. Dù sao, đây chính là ân oán ở giữa có liên quan tới Bát Hoàng, không có ao hy vọng bị cuốn vào bên trong vòng xoáy này cả!”
Trác Uyên khẽ gật đầu, không tỏ rõ ý kiến.
Thấy hắn tỏ ý như thế, lão giả lập tức yên tâm, lớn tiếng nói: “Chúng ta ở dưới quyền của Ma Hoàng đại nhân, lần này chặn giết đệ tử của Đan Hà Tông chính là vì bảo vật trong tay các nàng, Chén Tử Kim Lưu Ly. Bởi vì trong số bảo vật mà Thành Vân Lam đấu giá lần này có một tấm địa đồ Minh Hải, ai có được nó thì sẽ có cơ hội tìm được đạo trường Minh Đế, có khả năng xưng đế, kém nhất cũng có thể gia nhập vào nhóm chủ Thánh Giả. Chỉ cần cướp đi bảo vật của Đan Hà Tông, bên đó sẽ không có bảo vật đấu giá, chúng ta cũng ít đi một đối thủ!”
“Ồ, thì ra là thế, không khác ta suy đoán bao nhiêu!”
Trác Uyên hiểu rõ gật đầu, mặt không cảm xúc, nhẹ nhàng vung tay lên, một mảnh sóng khí cực nóng lập tức tuôn ra bốn phương tám hướng. Những kẻ vừa nãy còn đang cứng ngắc không nhúc nhích kia, ào một cái, tất cả đều ở bên trong làn sóng nhiệt này bốc hơi thành hơi nước, hoàn toàn không có sự sống. Năm mươi tên cao thủ, trong chớp mắt toàn quân bị diệt, một tên cũng không lưu lại.
Đôi đồng tử bất giác cứng đờ dữ tợn, lúc này lão giả nọ kinh hãi, rống giận thành tiếng: “Ngươi… ngươi làm gì, cái gì ta cũng đã nói cho ngươi biết hết rồi, sao ngươi còn muốn…”
“Đúng ha, ngươi nói cho ta biết thì nói cho ta biết thôi, ta lại không có nói ngươi nói cho ta biết ý đồ của các ngươi rồi thì ta sẽ bỏ qua cho các ngươi!”
Khóe miệng bỗng dưng xẹt qua một nụ cười gian, Trác Uyên cười lạnh một tiếng nói: “Các ngươi đánh Khuynh Thành bị thương mà còn muốn sống ư? Hừ, nằm mơ đi!”
Rắc rắc…
Song quyền siết chặt thành nắm đấm, lão giả kia tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng: “Thật là buồn cười, lão phu không muốn giao phong với ngươi là vì sợ hao binh tổn tướng, không đáng mà thôi. Chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng, lão phu đường đường một cao thủ cấp Hoàng lại không có can đảm chiến một trận với Linh Vương Cảnh ngươi sao?”
Bùm!
Lão giả vừa dứt lời, lúc này thân thể mạnh mẽ chấn động, lập tức từ trong không gian hàn khí đóng băng nứt vỡ của Trác Uyên đi ra, bay thẳng lên trời. Ngay sau đó, lúc này trong tay kết động ấn quyết, toàn thân từng luồng ánh sáng màu vàng kim không ngừng từ trong cơ thể thẩm thấu đi ra, hét lớn thành tiếng: “Hoàng Cực Thiên ́n, Quỷ Khô Lâu!”
Rẹt!
Kim mang rực rỡ, quanh người lão giả chợt hiện ra hư ảnh một bộ xương khô dài chừng mười trượng, đồng thời toàn bộ không gian áp súc một trận, từng luồng kim quang tất cả đều bị ép vào bên trong, chỉ trong nháy mắt, phía trên vòm trời đã xuất hiện một cái hộp mực đóng dấu hình vuông phát ra kim mang. Hư ảnh lão giả và bộ xương khô, tất cả đều đứng sừng sững ở bên trong, không hề nhúc nhích.
Mắt lạnh nhìn hết thảy những thứ này, Trác Uyên không khỏi cười khẽ một tiếng, không tỏ thái độ gì cả.
Trong lòng hắn hiểu rõ, đây là thần thông của cao thủ cấp Hoàng, dùng thần hồn của mình gia tăng áp súc không gian, hình thành Hoàng Cực Thiên ́n, đao thương bất nhập, nước lửa không xâm, lại còn coi nhẹ pháp tắc không gian. Một ấn nện xuống, trời sụp đất nứt, cho dù là cao thủ Linh Vương cũng không có cách nào ngăn cản. Hơn nữa thuộc tính thần hồn ở trong Hoàng Cực Thiên ́n lại có thể phát huy ra được vô cùng nhuần nhuyễn!
Bên trong Hoàng Cực Thiên ́n của lão giả này là khô lâu mặt quỷ, chính là thuần âm tính, e là Thiên ́n này cũng sẽ có ảnh hưởng tới thần hồn của đối thủ.
Quả nhiên, ngay trong sát na khi cái hộp mực đóng dấu màu vàng kim kia xuất hiện, từng luồng ánh sáng màu vàng kim lập tức rãi đầy lên toàn thân Trác Uyên, mà cũng ngay tại thời khắc này, từng tiếng lệ quỷ gào thét cũng ở chỗ sâu trong đầu hắn khẽ kêu lên từng đợt, dẫn tới tinh thần hắn hốt hoảng một hồi, thân thể cũng theo đó lung lay sắp đổ!
“Hừ hừ, chẳng qua chỉ là một tên Linh Vương Cảnh mà thôi, cho dù có thể khống chế được lực lượng không trung, chẳng lẽ còn có thể làm gì được Hoàng Cực Thiên Quang này của lão phu sao?”
Lão giả cười lạnh, trong mắt tràn đầy sát ý, hét lớn một tiếng, cái hộp mực đóng dấu màu vàng kim kia lập tức vút một tiếng, hung hăng nện tới Trác Uyên: “Tiểu tử thúi, thừa dịp tâm thần ngươi không ổn định, chẳng lẽ lão phu còn không thể nện cho ngươi tan xương nát thịt được sao!”
Diệt Thế Lôi Viêm, đốt!
Trác Uyên âm thầm hừ một tiếng, trong mắt bên trái, Lôi Viêm màu đen lập tức bùng lên, đồng thời ở chỗ sâu trong đầu hắn, không gian linh hồn cũng lập tức hiện đầy Lôi Viêm thiêu đốt!
Chỉ một thoáng, những ánh sáng màu vàng kim kia đụng vào một mảnh đen kịt này, trong nháy mắt tất cả đều bị biến thành hư vô, ánh mắt Trác Uyên cuối cùng chợt sáng lên, lần nữa lộ ra từng luồng tinh mang.
Trác Uyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua hộp mực đóng dấu màu vàng áp sát trong giây lát, khóe miệng nhếch lên, trong con ngươi bên phải, hai luồng ánh sáng màu vàng lập tức lóe sáng: “Hừ hừ, mặc dù Hoàng Cực Thiên ́n không gì không phá, nhưng gặp phải khí thế Lôi Viêm của ta đây, đoán chừng cũng phải tránh lui ba phần đó.”
“Không Minh Thần Đồng thức thứ nhất, Lôi Viêm Phá Không!”
Vút!
Chỉ nghe thấy một tiếng quát nhẹ, một cột Viêm Trụ màu đen kinh khủng nháy mắt xẹt qua một thông đạo đen kịt, bay thẳng về phía Kim ́n.
Chân mày lão giả không nhịn được run lên, lão ta chưa phát giác ra được kinh hãi: “Đây là cái gì?”
̀âm!
Thế nhưng, còn không đợi lão ta kịp suy nghĩ cho rõ ràng thứ đồ quỷ dị này đến cùng là cái quái gì. Hỏa diễm tối đen như mực kia trong nháy mắt đã đập lên phía trên Kim ́n của lão ta, sau đó dựa vào lực phá không, liên tiếp đẩy mạnh, trong nháy mắt xỏ xuyên qua toàn bộ Kim ́n, mở ra một cái lỗ tròn dài chừng mười trượng, bán kính một mét ở bên trong.
Phụt!
Một ngụm máu đỏ thẫm đột nhiên phun ra, sắc mặt lão giả bấy giờ đã trắng bệt, rõ ràng là Hoàng Cực Thiên ́n của lão ta hứng chịu, dẫn tới lão ta bị trọng thương.
Chẳng qua, đây cũng không phải là điểm chết người nhất, càng chết người hơn chính là, Lôi Viêm màu đen này cũng không phải đánh xuyên qua Kim ́n là xong. Nó bám vào phía trên Kim ́n không ngừng thiêu đốt mới là chuyện đáng sợ nhất.
A!
Tựa như giòi bọ nương vào xương, Hắc Viêm thiêu đốt phía trên Kim ́n một hồi, cũng thiêu đốt thần hồn của lão ta, khiến cho lão ta đau đớn khó nhịn, liên tục kêu thảm. Loại đau đớn tận xương cốt, thống khổ thiêu đốt linh hồn làm cho lão nhân đã đến thất tuần này đau tới sắp sửa phát điên.
Mặc dù lão giả bên trong không ngừng cầu xin tha thứ, thế nhưng Trác Uyên vẫn như cũ lạnh lùng liếc nhìn, không hề động đậy, đợi cho Thiên ́n hoàn toàn bị đốt ra thành cặn bả, lão giả kia cũng ở trong đau đớn dừng lại, sự sống cuối cùng tan biến. Chẳng qua biểu cảm vặn vẹo kia của lão ta lại khiến cho bất kỳ kẻ nào nhìn đến người lão ta đều không khỏi cảm thấy rùng mình.
Cuối cùng, Trác Uyên đi tới trước mặt cái xác vặn vẹo của lão giả nọ, mỉm cười, ngón tay cong lại, một cái đầu người lập tức rơi vào trong tay của hắn…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất