Tí tách…  

             Sau trận mưa lớn, trong núi rừng xuất hiện vũng bùn lầy, mưa xối xuống rửa trôi sạch tất cả máu me và những thứ dơ bẩn không còn sót lại chút gì.  

             Trong không khí, mùi thơm ngát của bùn đất lan tỏa khắp nơi.  

             Trong một sơn động ẩm ướt, những giọt nước dọc theo măng đá bén nhọn không ngừng nhỏ xuống. Trên một chiếc giường đá lớn, một nữ tử xinh đẹp khẽ cau mày, một tiếng ưm vang lên, nàng chậm rãi mở mắt ra: "Đây là... Đây là đâu..."   

             "A, Khuynh Thành, nàng tỉnh rồi à?"   

             Lúc này, Trác Uyên đang ở bên cạnh, đôi mắt tỏa sáng nhìn nàng. Hắn đến gần, cười hắc hắc nói: "Không ngờ đến cuối cùng vẫn là ta cứu nàng. Sao nào, có phải nàng nên lấy thân báo đáp ta không? Ha ha ha..."   

             Ngươi cứu ta?  

             Trong mắt Sở Khuynh Thành vẫn còn chút mơ màng, nàng híp mắt lại, cẩn thận nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, cuối cùng hiểu rõ tất cả. Nhưng khi nhìn về phía Trác Uyên, ánh mắt của nàng lại tràn đầy vẻ khó hiểu: "Sao ngươi cứu được ta? Đối phương là cao thủ cấp Hoàng giai và Linh Vương mà!"  

             "Hoàng giai, Linh Vương sao?"   

             Trác Uyên giả vờ sửng sốt, hơi nhún nhún vai, mặt mũi tràn đầy vẻ mờ mịt nói: "Ta không thấy. Trước đó nàng bỏ lại ta bay đi một mình, ta đuổi theo, lúc đến nơi thì thấy nàng gục người trên một sườn đất, không biết đã xảy ra chuyện gì. Sau đó, ta lập tức cõng nàng trên lưng đưa đến nơi đây tu dưỡng, không có gặp được gì cả?"   

             Đôi mắt Sở Khuynh Thành hơi nhíu lại, nàng cũng có chút nghi ngờ, lẩm bẩm một mình: "Kỳ lạ, lúc đó bọn họ giống như hung thần ác sát, rõ ràng là muốn giết ta. Thậm chí trước khi ta té xỉu đã thấy người kia sắp giẫm chân lên đầu ta. Chẳng lẽ... Sau đó bọn họ thấy trên người của ta không có thứ bọn họ muốn, nên đã rời đi ngay sao?"   

             Nghĩ như vậy, Sở Khuynh Thành vừa nhìn về phía Trác Uyên, dường như đang hỏi ý kiến của hắn.  

             Tuy nhiên, Trác Uyên lại thõng vai xuống, chỉ nhếch miệng cười từ chối cho ý kiến, tỏ vẻ hắn cũng lực bất tòng tâm, không biết gì cả.   

             Suy nghĩ hồi lâu, nghĩ mãi cũng không rõ, Sở Khuynh Thành cũng không thèm nghĩ tiếp nữa. Nhưng nàng cảm thấy may mắn khi lần này chỉ bị hoảng sợ mà không gặp nguy hiểm nào, coi như trở về từ cõi chết. Tiếp đó, nên tiếp tục truy tìm dấu vết của các sư tỷ.   

             "Ai da!"   

             Thế mà, lúc nàng muốn rời khỏi nơi này lên đường ngay lập tức, bỗng nàng cảm thấy trong bụng đau nhói, thân thể co rút lại. Nàng ngã trên mặt đất, da mặt co quắp.  

             Trác Uyên thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ lấy, biết mà còn hỏi: "Sao vậy Khuynh Thành, nàng không sao chứ!"   

             "Ta bị thương nặng, không thể động đậy ngay được!"  

             Trên mặt nàng tràn đầy vẻ đau khổ, Sở Khuynh Thành lấy ra một viên đan hoàn màu đỏ trong nhẫn ra, ăn vào, lúc này mới oán thán nói: "Tệ thật đấy! Đừng nói đuổi kịp các sư tỷ, có thể đến Thành Vân Lam đúng hạn được hay không còn là vấn đề!"   

             Trác Uyên đảo mắt hết bên này sang bên khác, nhếch miệng cười một tiếng. Hắn nảy ra ý hay, hắc hắc nói: "Sợ cái gì, không phải có ta đây sao? Lúc trước nàng cõng ta, lần này ta cõng nàng!"  

             "Ngươi sao?"  

             "Đúng vậy! Hiện tại nàng không thể lăng không phi hành, cho dù ta chạy bằng hai chân vẫn tốt hơn nàng sẽ bị chậm trễ mà!"   

             Nói xong, Trác Uyên không giải thích nhiều nữa, trong tiếng hét ngạc nhiên của Sở Khuynh Thành, hắn đã cõng nàng trên lưng mình. Hắn hít sâu mùi hương thơm ngát nhàn nhạt kia, trêu chọc nói: "Ai da, mùi thơm trên cơ thể thê tử của ta cũng không giống người thường. Ta sẽ nhớ mùi này cả một đời, vĩnh viễn không bao giờ quên, đến chết cũng quên không!"   

             Cốc!   

             Một tiếng vang nhỏ phát ra, Sở Khuynh Thành gõ mạnh xuống đầu hắn. Mặt mũi nàng đỏ bừng, tức giận nói: "Nói bậy bạ gì đấy. Ai... Ai là thê tử của ngươi chứ..."   

             "nàng đấy!"   

             "Nói bậy!"   

             "Cho dù bây giờ không phải, nhưng sớm muộn cũng sẽ như vậy thôi. Nàng chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu. Hắc hắc hắc..."  

             Trác Uyên nhếch miệng cười một tiếng, nắm chặt đôi chân đầy đặn của Sở Khuynh Thành, nhấc nhấc lên phía trước, khiêu khích khiến nàng ngâm khẽ một tiếng đầy yêu kiều mới dương dương đắc ý đi thẳng về phía trước, rời khỏi nơi này.   

             Sở Khuynh Thành hung hăng trừng nam nhân vô sỉ trước mặt này, trên mặt đầy vẻ giận. Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng nàng có cái gì đấy là lạ. Thậm chí, đối mặt với tấm lưng rộng lớn trước mặt này, nàng có loại xúc động muốn nằm sấp lên đó.  

             Nhưng còn may, rốt cuộc sự rụt rè của nữ tử khiến nàng nhịn xuống, nhưng trái tim lại nhảy thịch thịch giống như có con hươu con đang chạy loạn xạ trong lòng.  

             Kết quả là, cứ như vậy, Trác Uyên cõng người thương thẳng tiến, thỉnh thoảng tìm hiểu một chút về bối cảnh thân thế của nàng.   

             "Đúng rồi, Khuynh Thành, tên nàng do ai đặt? Tên rất hay, khuynh quốc khuynh thành, nhạc phụ của ta họ Sở sao?"   

             "Nói bậy, ai là nhạc phụ của ngươi?"   

             Không khỏi khẽ quát một tiếng, hai gì má Sở Khuynh Thành đã ửng hồng, nhưng nàng vẫn nói nghiêm túc: "Ta được sư phụ đón về, tên do sư phụ ban tặng. Nghe nói lúc đó khắp nơi sụp đổ, tình cờ lộ ra ba chữ này, sư phụ trùng hợp đi ngang qua nên thu nhận ta, dùng ba chữ này đặt tên cho ta đấy!"   

             "À... Thì ra là thế!"   

             Trác Uyên gật nhẹ đầu, trong lòng thầm hiểu rõ ràng, xem ra sâu thẳm trong linh hồn lão nhân kia  vẫn rất lo lắng cho mình, thật sự tính toán chu đáo giúp chính mình. Lão ta sợ nếu mình không tìm thấy Khuynh Thành, nên lúc nàng xuất thế đã để lại manh mối, nhưng...   

             "Đúng rồi, phụ mẫu nàng đâu? Sư phụ kia của nàng không tìm được phụ mẫu nàng sao?"  

             Nghe được lời này, Sở Khuynh Thành chợt cảm thấy buồn bã cúi thấp đầu, thở dài liên tục nói: "Ài, sư phụ nói ta không cha không mẹ, lúc đó chỉ phát hiện một mình ta mà thôi. Cho nên ta vẫn luôn nghĩ, nếu có thể có cơ hội rời khỏi tông môn, ta nhất định phải điều tra một chút về thân thế của chính mình!"   

             "Có manh mối chưa?"   

             "Không có!"   

             Lắc lắc đầu, Sở Khuynh Thành vẫn ủ rũ. Trác Uyên nghe xong, trong mắt lóe lên ánh sáng, trong lòng đã có tính toán, hắn khẽ mỉm cười nói: "Như vậy giao cho ta được không, ta tra rõ ràng giúp nàng!"  

             "Ngươi sao?"   

             "Thế nào, không tin năng lực của ta à?" Mi mắt Trác Uyên hơi nhíu lại, hắn cười khẽ một tiếng, đắc ý nói: "Trác Uyên này vào nam ra bắc nhiều năm rồi, tuy thực lực không đủ, nhưng tốt xấu gì cũng biết rất nhiều thứ, vì vậy nên người ta mới gọi là mật thám. Chuyện xưa cũ gì, tin tức ngầm gì không nghe được chứ? Ma Hoàng khi sư diệt tổ, chuyện tình gió trăng mấy ngàn năm của Diễm Hoàng, ta biết rõ rõ ràng ràng..."   

             Bộp!   

             Thế nhưng hắn còn chưa nói xong, trên đầu đã bị đánh một cái thật mạnh nữa. Quay đầu nhìn lại thì bắt gặp khuôn mặt tức giận của Sở Khuynh Thành đang nhìn chằm chằm hắn. Nàng oán hận nói: "Chuyện tình văn thơ phong lưu gì chứ, không cho phép nói xấu sư phụ ta!"   

             "Ta nói xấu nàng ta làm gì, tuy hiện tại lão cô bà này đã không phong lưu nữa, nhưng trước kia..."   

             "Ngươi còn nói?"   

             "Được được được, ta không nói nữa. Ai không có lúc tuổi trẻ điên cuồng, ta cũng không có nói sai!" Trác Uyên bất đắc dĩ gật gật đầu, khinh thường bĩu môi. Nhưng sâu trong mắt hắn lại không ngăn được vẻ âm trầm.   

             Cái lão cô bà này làm gì có lòng tốt bao giờ chứ? Vậy mà đặc biệt ôm Khuynh Thành về tông môn nuôi dưỡng, trong này nhất định có vấn đề. Xem ra phải cho đám người kia tra thật kỹ chuyện của trăm năm trước mới được...   

             Trong lòng Trác Uyên vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện này, nên trên đường đi yên tĩnh hơn nhiều. Sở Khuynh Thành thấy vậy chợt cảm thấy có chút lo lắng: "Sao vậy, ngươi giận rồi à?"   

             "Hả? Không có, ta vĩnh viễn sẽ không giận nàng!" Trác Uyên mỉm cười, dịu dàng trả lời lại.  

             Trên mặt Sở Khuynh Thành xẹt qua một tia vui vẻ, trong lòng chợt cảm nhận được chút ngọt ngào. Trong đầu nàng đang suy nghĩ đến chuyện hạnh phúc này, cuối cùng tựa đầu vào tấm lưng rộng lớn, tận hưởng giây phút thoải mái dễ chịu.   

             Trác Uyên quay đầu liếc mắt nhìn nàng, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.   

             Cứ như vậy, Trác Uyên cõng nàng trên lưng đi hết bảy ngày, cuối cùng nội thương của Sở Khuynh Thành gần như khỏi hẳn. Lúc này, Sở Khuynh Thành đã có thể tự mình hành động, có thể chia tay Trác Uyên mỗi người đi một ngả, nhưng tình cảm bảy ngày này đã quấn lấy số mệnh của hai người khiến ai cũng có cảm giác không nỡ rời xa. Lại thêm việc Trác Uyên dây dưa, nhất định đòi phải chỉ đường cho nàng.   

             Sở Khuynh Thành cũng thuận theo, tùy ý hắn làm hướng dẫn viên du lịch cho mình.   

             Cứ như vậy, lại đổi thành Sở Khuynh Thành cõng hắn trên lưng lăng không phi hành. Ba tháng sau, ba chữ Thành Vân Lam to lớn đã lọt vào tầm mắt hai người!   

             Hai người tay nắm tay, chậm rãi đi vào thành trì náo nhiệt. Đây là lần đầu tiên Sở Khuynh Thành ra thế giới bên ngoài, vẻ mặt đầy tò mò. Trác Uyên lại là trở về chốn cũ, trong mắt lóe lên từng tia sáng kỳ lạ.   

             "Khuynh Thành, Đổ Thành là Thánh Vực nổi tiếng ở Thành Vân Lam. Phố lớn ngõ nhỏ, khắp mọi nơi đều có đất đánh bạc. Đặc biệt là Tụ Bảo Vườn Ngự Uyển ở trung tâm thành trì, nơi đó càng là thiên đường của các đại lý có thế lực đánh bạc. Bảo vật mà các nàng giao dịch lần này tiến hành ở đây!"   

             "Hả, nơi này là Đổ Thành sao? Đây không phải Thất Bảo Tông ở địa giới sao? Là nơi giao dịch mua bán?"   

             "Đúng vậy, Thất Bảo Tông thật sự là nơi giao dịch mua bán, nhưng tông chủ của bọn hắn chính là dân cờ bạc vang danh xa gần, được người gọi là vua cờ bạc, giao dịch này cũng tương tự như đánh bạc vậy. Giao dịch với hắn, ngươi bị hắn lừa hoặc hắn lừa ngươi, không có chuyện mua bán công bằng nào cả!"   

             Sở Khuynh Thành sững sờ không thôi, vẻ mặt kỳ quái hỏi: "Không có giao dịch công bằng, dựa vào vật để đánh bạc,vậy ai dám đánh bạc với hắn chứ? Hắn là một trong tám vị vua, ai dám thắng hắn chứ?"  

             Trác Uyên thản nhiên cười, từ chối cho ý kiến: "Dân cờ bạc chân chính tuyệt đối có thể thua. Nếu  đánh bạc cùng hắn không có phần thắng, ai còn dám đánh bạc với hắn chứ? Một dân cờ bạc không có bạn đánh bạc, không phải buồn chết sao? Cho nên, vào lúc thử vận may, vua cờ bạc thật sự thua người ta, mà còn thua lớn nữa kìa. Hắn không so đo, không âm thầm cướp lại, đây chính là quy định trên sòng bạc. Nếu phá vỡ quy tắc này, Đổ Thành của hắn sẽ không có người ghé đến đây nữa!"   

             Sở Khuynh Thành nhẹ nhàng gật gật đầu, đột nhiên hiểu ra, sau đó hai mắt nàng lại tỏa sáng, cười nói: "Đúng rồi Trác Uyên, ngươi từng đánh bạc với hắn chưa? Ha ha ha... Chắc là chưa đúng không, một đại nhân vật như vậy làm sao có thể đánh cược với ngươi? Mà ngươi có vẻ cũng không có gì để đặt cược đánh bạc!"   

             "Không, ta đánh bạc cùng hắn rồi!"   

             Trong mắt Trác Uyên lóe lên ánh sáng, trên mặt lộ ra nụ cười kiêu ngạo: "Lúc trước ta cầm một quyển công pháp Thiên giai ra, đặt cược với hắn một bản võ kỹ Thiên giai, kết quả ta thắng. Lúc trước hắn khóc ba ngày ba đêm mới bằng lòng giao bản võ kỹ đó cho ta!"   

             Sở Khuynh Thành hơi giật mình, nhìn Trác Uyên thật sâu, cảm thấy rất kỳ lạ.   

             Hắn là một tu giả Đoán Cốt Cảnh, vậy từ đâu có được công pháp Thiên giai, còn đánh cược vũ kỹ Thiên giai với người ta? Có khoác lác cũng không thể phồng thế chứ...   

             Trác Uyên hiểu thấu suy nghĩ trong lòng nàng, hắn cũng nhìn nàng chằm chằm, qua rất lâu mới bật cười lớn, bất đắc dĩ lắc đầu: "Khuynh Thành, nàng tin cái này à. Ta thật lo lắng không có ta ở bên cạnh nàng, nàng bị người ta bán còn giúp người ta đào Linh thạch đấy. Ha ha ha..."   

eyJpdiI6IkVodDZhcXdicWtrMHp6T1BZR1dWM0E9PSIsInZhbHVlIjoiN0tiZHFBc0FZRlRySm54TDU5R3BYeGd1VXNiN0J6UHg4Q0tCZWk1eTFWaEJaZzV5K09VTU5wV0owV3hWT0owYlwvQkJcL1dnRUJTcFwvenhoTUV0RmFkVnI5UlE0MWxJcXF6YjlBVTVmWnhVOWd4K3dCQnNEYk56cEtLam00SWErUVFWRFwvdW5tNURXdTV6a1hqaGhjSllHUFA3UVVNdmZOMEswYWtxT1B3cjVsMkQxeVN5azA4eUhSbmROR01HaVwvakJMcHlxd09WQXNNaUk4bWkxMnBKUElBPT0iLCJtYWMiOiIzZTQzZDhjNjQxNWFlZTIzNGU0MWU3MTgyMTk3ODcwOTM2NjhhMGY0ZDU3NDBkYjk3NDAzYTlmMzNkN2NlZjdmIn0=
eyJpdiI6IlNSV3dHQmpWT3UzRUJCSnNvMGNWK1E9PSIsInZhbHVlIjoiVzFHaEhmUGdXOGJ4TFkzYWVVanhHa05zK0hkVGF0K2FpeFk5VjNzUUQyYStwSFwvWjdhUG42VWRcL3BxdFlWZFJSWkVxR2tYZEZDTnp6bEVXdXNIU2VNdUpZdjI1cEhLcFVITFNnenZ2ZW1YYWQ1RUVqRWVDVERGb1pYYjhsWWdSWndwM3RMUDRHSU0zcWpSeEtXc1dWQjRONUhMdGROazFWY3c5SGFvWlVRYUVud2hTVUt5SmR4NzF5NEhnTER2ZEtcL3VKTVdudHhaZnpaMGFud3lDUlJsY2xXalc4XC9BWEZKSDZrb3E0YU1ib0VKVTNvMzlkdWo1SHQ3alZEVnY5MjRlREJxQ0xpM3ZyXC9ndlM4c0NSS0VVV3FhZklFSVcwQkJJYjBoZXN5TUYrZDNWeWNEbzRZd1BHc0wyTjVidVRjNjNibGNFUjhwbmRVMTNpV2xlQ2hhekxtOTluRDhobUdrQkd2VzFwUUJXWms1dnpodnB2dmFBVUprRW80UnRBdUtJa3JEZVFkb2RQZ3F5Q0Z1anNhN3JJaVFxdmNQVDVsRlRMTjkybzN4MEZHcUYyODhjajlXandMc0RyWjdzWkw2ajhsbWZxRGxNV1d4VzNHU21aV084d21sbHZMWVNzVEJTc3FVN1EyNTFBRG41SjdXV3ZTVFJiZW1wbFY2UlhncFdsRTM4VlE1ZlU5RkYzOXdEZjBzbWc9PSIsIm1hYyI6IjRkZGI2OTMwZjhhNzdlYTg0NjE2MDFiMzI2MTJhMmQxMDFkMzczOGQ4ODVhMGRiODJmZDk3MzYwYzU0ODczOTEifQ==

             Nhưng vào ngay lúc này, một giọng nói âm trầm có chút giận dữ của một bà lão hét lên, lập tức vang vọng bên tai hai người: "Khuynh Thành, ngươi đang làm gì thế?"

Ads
';
Advertisement
x