"Mai... Mai sư thúc..."  

             Thân thể không khỏi run lên, Sở Khuynh Thành lập tức giật mình, quay đầu lại nhìn, vẻ mặt càng thêm sợ hãi. Cả người lúc nãy còn linh động hoạt bát, trong chốc lát đã cứng đờ ngay lập tức, giống như một đứa trẻ mắc lỗi, cúi thấp đầu với vẻ mặt tủi thân, bị dọa đến mức không dám cử động.  

             Người tới là một lão phụ khoảng ngoài năm mươi tuổi, là cao thủ cấp trung kỳ của hoàng thất, *đôi mắt tam giác, trên người mặc áo trắng, khuôn mặt tái nhợt, hung hăng nhìn chằm chằm hai người bọn họ, bước chân cũng không ngừng, vô cùng thô bạo.   

             *Mắt tam giác là loại mắt mặt ngoài của mí trên bị chùng xuống và chảy xệ, góc ngoài của mắt được che phủ một chút, khiến cho mắt gần giống như một hình tam giác.  

             Tuy nhiên, sự thô bạo này cũng chỉ có thể dọa sợ tiểu cô nương, một lão ma đầu như Trác Uyên lại không sợ hãi một chút nào.  

             Mai Tam Cô, mấy lão nương này vẫn chưa chết sao? Hừm, thật mất hứng!  

             Trác Uyên lườm bà ta một cái, bĩu môi khinh thường rồi cười chế nhạo.  

             Mai Tam Cô nhanh chóng đi tới trước mặt hai người bọn họ, nhìn im Khuynh Sở Thành không rời mắt, sau lưng là đám nữ tử Phương Mẫn, còn có một công tử nhanh nhẹn, chỉ vào mặt Trác Uyên lớn tiếng mắng: "Khuynh Thành, hắn là ai? Nàng thân là đồ đệ của Đan Hà Tông, ở nơi đông người mà nàng lại với hắn lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì nữa?"  

             "Sư thúc, hắn là... hắn là..." Sắc mặt Sở khuynh Thành trở nên sợ hãi, nàng có chút ngượng ngùng, không biết nên giới thiệu như thế nào.  

             Đúng vào lúc này, Phương Mẫn nở nụ cười tự mãn, châm chọc nói: "Sư thúc, tiểu tử này chính là một tên lưu vong lên núi hái thuốc mà thôi, cũng chẳng có gì ghê gớm, chúng ta mới gặp nhau mấy tháng trước. Chỉ là không ngờ tới tiểu tử này lại có kiên nhẫn đến vậy, chỉ bằng mấy câu nói hoa mỹ đã dụ dỗ được sư muội, còn theo đến tận đây. Chỉ là sư muội này, cho dù muội có cần nam nhân đến vậy thì cũng nên chọn một người tử tế. Muội và tên tiểu tử này ở cùng một chỗ, rốt cuộc muội muốn thứ gì từ hắn ta, ha ha ha..."  

             Những lời này vừa thốt ra, đám nữ tử còn lại cũng cười chế nhạo theo.  

             "Sư tỷ, các người đừng hiểu lầm, hắn không phải… hắn không phải là…” Trong lòng Sở Khuynh Thành gấp gáp, nàng vội vàng giải thích, nhưng nàng càng gấp thì càng không thể giải thích rõ ràng.  

             Mai Tam Cô thấy vậy cũng gấp gáp theo: "Khuynh Thành, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, ngươi nên nói rõ một chút. Ngươi cũng biết sư phụ của ngươi đặt rất nhiều hy vọng vào ngươi, đừng vì những chuyện nhỏ nhặt này mà làm mất tiền đồ sau này."  

             "Sư thúc, ta ta…”  

             "Ta cái gì mà ta, cứ trực tiếp nói thẳng với bọn họ là được rồi!”  

             Tuy nhiên, Sở Khuynh Thành cứ ấp a ấp úng cả nửa ngày, không nói được lời nào. Thế là Trác Uyên tiến lên một bước, lập tức nắm lấy đôi bàn tay của Sở Khuynh Thành, đứng trước mặt mọi người lớn tiếng nói: "Thực xin lỗi, hiện tại nàng ấy đã là người của ta, sau này xin các người hãy khách khí với nàng ấy một chút, nếu không..."  

             Trong vô thức cả người ai nấy cũng đều chấn động, tất cả mọi người nhìn thấy hết thảy đều không khỏi thất kinh. Đặc biệt là Mai Tam Cô kia, càng không thể tin mà chỉ vào Sở Khuynh Thành, ngón tay run run: “Khuynh Thành, các ngươi… các ngươi đã…”  

             “Không có… không có, chúng ta chẳng có gì với nhau hết!”  

             Khuôn mặt đỏ bừng, Răng miệng Sở Khuynh Thành đều bắt đầu đánh dữ dội. Sau đó mới trừng mắt nhìn Trác Uyên, mắng: "Ngươi đang nói bừa cái gì, ai là người của ngươi, đừng có vu khống ta trước mặt nhiều người như vậy? Rốt cuộc ta đã đắc tội với ngươi khi nào, khiến ngươi phải làm nhục sự trong trắng của người khác như thế này!"  

             Trác Uyên nhẹ nhàng nhún vai rồi thản nhiên nói: "Ta không có xúc phạm nàng, nàng vốn đã là người của ta. Bây giờ không phải, sau này cũng không, không ai có thể với ta tranh giành."  

             Mi mắt khẽ động, Sở Khuynh Thành nhìn chăm chú vào hắn không nói một lời. Tuy trên mặt Sở Khuynh Thành vẫn ngượng ngùng, đỏ bừng như cũ, nhưng sâu trong tim, nàng đã bị sự kiên định độc đoán của Trác Uyên làm rung động, quả thật là không biết phải trả lời như thế nào.  

             "Ha ha ha...... Một tên tiểu tử nghèo ở Đoán Cốt Cảnh, cũng muốn theo đuổi đệ tử của Đan Hà Tông chúng ta? Cho dù có kém nhất cũng không đến lượt ngươi! Hừm, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!"  

             Lúc này, Phương Mẫn đột nhiên bật cười to, trên mặt ra vẻ khinh thường liếc nhìn hắn một cái, sau đó nhìn về phía công tử anh tuấn bên cạnh, cười nói: "Sinh à, đệ tử Kiếm Vân Cung các người có thể cho phép đệ tử qua loại với loại sâu kiến này sao?"  

             Khẽ cười một tiếng, người nam tử kia liếc mắt nhìn hai người bọn họ, cũng là vẻ mặt khinh thường nói: "Trong số đệ tử của Kiếm Vân Cung ta, không có kẻ ngu xuẩn nào làm ra chuyện hoang đường như vậy. Hay là nói, lệnh sư muội tự mình cảm thấy bản thân chỉ xứng với tên tiểu tử này?"  

             "Ồ, nói rất đúng, nói như vậy, sư muội vẫn coi như là tự mình biết mình, ha ha ha..." Ngửa mặt lên trời cười lớn, Phương Mẫn nhìn hai người họ với vẻ mặt khinh thường và chua ngoa.  

             Sở Khuynh Thành tủi thân cúi thấp đầu, nước mắt chảy vào trong lòng, không nói được lời nào.  

             Mai Tam Cô thấy vậy thì bất lực thở dài một hơi rồi đột nhiên kéo lấy cánh tay của Sở Khuynh Thành kéo nàng đi: “Nha đầu chết tiệt, đến đây với ta, hôm nay còn chưa đủ mất mặt hay sao, trở về thì xoay đầu vào tường tự suy ngẫm cho ta!"  

             Sở Khuynh Thành không có phản kháng, cứ để mặc cho Mai Tam Cô kéo đi!  

             "Khuynh Thành, nàng sẽ không sao đâu, bất cứ lúc nào nàng có chuyện thì hãy đến gặp ta, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ để bọn họ chạm vào một sợi lông trên người nàng!” Trác Uyên thấy vậy cũng không ra tay giúp đỡ, chỉ nhìn theo bóng dáng đi xa của hai người rồi hét to.  

             Nhìn thấy cảnh này, Phương Mẫn lại cười mỉa mai: "Tiểu tử, ngươi cũng thật là vô dụng, nói không không ở đằng sau nữ tử nhà người ta thì có bản lĩnh gì chứ? Nếu không vô dụng thì trực tiếp chạy lên giành lấy sư muội từ tay Mai sư thúc về. À, đúng rồi, nếu ngươi thật sự dám chạy lên, đoán chừng bây giờ ngươi đã không còn mạng rồi, tính khí của sư thúc quả thật là không tốt, ha ha ha..."  

             "Vị huynh đài này, quý danh là gì? "Mặc kệ Phương Mẫn, Trác Uyên nhìn thẳng vào người nam tử luôn đứng bên cạnh Phương Mẫn.  

             Hắn ta không khỏi sững sờ, không biết Trác Uyên có ý đồ gì, nhưng hắn ta vẫn cười lạnh một tiếng: "Bổn công tử là Từ Chấn Sinh, không biết ngươi có chuyện gì?"  

             "Không có gì, chỉ là có một lời khuyên muốn giành cho ngươi."  

             Khóe miệng cong thành một nụ cười nham nhở, Trác Uyên ý tứ nói: "Lòng nữ nhân sâu như đáy biển, trái tim nàng ấy để ở đâu thì người mới để ở đấy. Ngươi tranh giành như vậy đều là vô dụng, ha ha ha..."  

             Nói xong, Trác Uyên đã quay lưng bỏ đi, chỉ để lại đám nữ tử Phương Mẫn với gương mặt sửng sốt và Từ Chấn Sinh đứng sững người tại nơi đó.  

             Phải qua một lúc lâu sau, Phương Mẫn mới nhìn hắn ta hỏi: “Tiểu tử đó có ý gì?”  

             “Ừm… không có gì đâu!”  

             Da mặt giật giật, Từ Chấn Sinh có vẻ hơi mất tự nhiên, chỉ nói qua loa rồi nhẹ nhàng rời đi, nhưng trong lòng hắn lại rất kinh ngạc.  

             Nhìn không ra, đây là tay già đời trong chuyện tình cảm, trái tim nữ tử ở đâu thì người ở đấy, con mẹ nó quả thật là có đạo lý. Vừa rồi hắn ta cố tình gây xích mích, vốn dĩ muốn tiểu sư muội đó rời khỏi sư môn, chủ động chạy về phía hắn.  

             Thử hỏi, ai có thể trải qua những ngày tháng trong tiếng mắng mỏ mỗi ngày? Đây rõ ràng là dùng tay của đối phương để đích thân đem nữ nhân ôm vào trong lòng, đến lúc đó cả hai bí mật bỏ trốn, chuyện cũng coi như đã xong.   

             Quả thật là cao tay!  

             Chỉ là... nếu hắn ta có thể đem được tiểu nha đầu kia về tay hắn thì sao chứ? Đối mặt với sự truy sát của Đan Hà Tông, dựa vào một chút đạo hạnh của hắn, liệu hắn có thể ứng phó nổi không?  

             Nhưng nếu hắn không đối phó nổi thì hà cớ gì hắn phải tự mình làm tốn sức mình, một tên lòng dạ xấu xa như hắn không giống như một kẻ lỗ mãng, bốc đồng!  

             Từ Chấn Sinh nghĩ không thông, trong lòng luôn suy tính. Đám người Phương Mẫn đầy vẻ hoài nghi nhìn hắn ta, không hiểu lý do tại sao. A Sinh này rốt cuộc lại bị làm sao? Bị tên tiểu tử đó nói có hai ba câu đến mức trở nên là lạ, đúng là gặp quỷ rồi...  

             Ở một bên khác, Mai Tam Cô đưa Sở Khuynh Thành trở lại trạm dừng chân của Vân Lam Thành, sau khi tra hỏi một cách tàn nhẫn thì cuối cùng mới hiểu được mọi nguyên nhân và hậu quả.  

             "Ý của ngươi là, ngươi bị thương nặng, hắn ta là người dẫn đường cho ngươi đi? Sau đó một đường đưa tới đây? Ngươi chỉ là lợi dùng hắn để hắn dẫn đường cho ngươi, vả lại không có quan hệ gì khác?"  

             "Bẩm sư thúc, tạm thời không có!"  

             "Cái gì mà tạm thời không có, chẳng lẽ sau này ngươi còn muốn..."  

             "Vâng, vậy thì không có!” Cả người Sở Khuynh Thành run lên, vội vàng lắc đầu phủ nhận, Mai Tam Cô bây giờ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, bình tĩnh lại rồi thở dài: “Không sao thì tốt, Khuynh Thành, ngươi thân là đệ tử mà Chưởng Môn sư tỷ yêu thương nhất, đừng làm ra những chuyện phải khiến sư môn phải xấu hổ. Sự việc lần này, nếu chỉ là hiểu lầm vậy thì cho qua hết đi, chỉ là kể từ nay về sau đừng nghĩ đến chuyện gặp lại người nam tử này, nghe rõ rồi chứ?"  

             "Đã rõ!" Trên mặt mang theo vài phần uất ức, Sở Khuynh Thành gần như bóp cổ họng nói.  

             Mai Tam Cô hài lòng gật đầu, sau đó khẽ vẫy vẫy tay ra ý để Sở Khuynh Thành rời đi: "Ngươi ra ngoài đi, tạm thời nghỉ ngơi hai ngày, ba ngày sau đại hội Dịch Bảo sẽ bắt đầu, chúng ta nhất định sẽ lấy được địa đồ Minh Hải.   

             "Vâng!" Sở Khuynh Thành lại gật đầu rồi buồn bã rời đi, Mai Tam Cô nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, cũng bất lực lắc đầu: "Ay, thiếu nữ thời xuân,  đã đến lúc phải tìm mối hôn sự cho ngươi rồi, đói bụng sung chát cũng ăn, bị mấy kẻ kiêu ngạo lừa gạt mới tốt..."  

             Cùng lúc đó, Trác Uyên đang cầm trong tay một viên ngọc giản màu xanh, dựa theo sự chỉ dẫn được đánh dấu bên trong bản đồ thì đi tới trước sân của một hòn chiêm địa pha quảng trong thành, ngoài cửa còn có hai Quy Nguyên cao thủ đứng canh giữ cửa.  

             "Chính là đây!”  

             Trong mắt lóe lên tinh quang, Trác Uyên lập tức bước vào trong, nhưng lại bị hai người gác cổng đưa tay ra chặn bên ngoài: “Đứng lại, đây là nơi ở của các khách quý Vân Lam Thành, những người không liên quan, không được phép vào trong!"  

             "Tránh ra, ta chính là khách quý ở đây!"  

             "Ngươi sao?" Đánh giá Trác Uyên một lượt từ trên xuống dưới, hai người họ cùng nhau nhếch miệng cười chế nhạo: "Quên đi vậy, một tên lâu la như ngươi thì tính là khách quý gì chứ?"  

             "Ta chính là người Lạc gia, còn không mau tránh ra?"  

             "Lạc gia?" Hai người họ không khỏi thất kinh, mắt đối mắt, nhưng khi nhìn về phía Trác Uyên, họ lại lập tức cười chế nhạo: "Tiểu tử, ngươi đang dọa hai chúng ta chưa gặp qua cao thủ sao? Lạc gia là khách quý gần đây nhất của Vân Lam Thành chúng ta, trong một khoảng thời gian ngắn đã đánh hơn mười vạn Thánh Linh Thạch, cho nên thành chủ chúng ta mới đích thân sắp xếp chỗ ở tại khu vực khách quý này. Hơn nữa cao thủ nhà người ta như mây, cho dù cao thủ Quang Linh Vương có đến hơn hai mươi người thì cũng chưa chắc đã làm được gì, huống chi tên lâu la như ngươi?"  

             Sắc mặt hơi trầm xuống, Trác Uyên phá lên cười rồi lắc đầu: “Thôi được, ngươi kêu người Lạc gia ra đây, tất sẽ rõ ràng."  

             "Ngươi dựa vào gì chứ, ngươi xứng đáng để cho vị khách quý như vậy ra gặp tên lâu la như ngươi sao?"  

             "Trác quản gia!"  

             Thế nhưng, chính vào lúc hai người họ đang dùng ánh mắt coi thường nhìn Trác Uyên thì một tiếng sợ hãi đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, Lệ Kinh Thiên ba bước rồi hai bước, bước nhanh ra cửa, nhìn thấy Trác Uyên, trong lòng tràn đầy hưng phấn: "Trác quản gia, rốt cuộc thì ngài cũng đã đến, lại hơn một năm không gặp, ngài có nhớ lão phu không!”  

             "Ừ!"  

             Cả người chấn động, hai người đều trợn tròn mắt, sau đó nở nụ cười tươi rói với Lệ Kinh Thiên rồi nói: "Lệ... Lệ tiên sinh, vị này... ngài quen biết sao?"  

             "Không chỉ là quen biết, ngài ấy là đại quản gia của Lạc gia chúng ta. Hai người các ngươi sau này mở to mắt ra, nếu không, việc coi thường Trác quản gia chúng ta chính là sự sỉ nhục đối với toàn bộ Lạc gia chúng ta, và chúng ta nhất định sẽ tìm đến thành chủ của các ngươi để tính sổ!"  

             Sau khi la mắng hai người bọn họ một hồi thì Lệ Kinh Thiên mới nắm lấy cánh tay của Trác Uyên cười nói:" Trác Quản gia, cũng giống như thứ mà hắn gửi từ phiếu ngọc của mình. Hắn mua cả thành trì này, hahaha. .. "  

eyJpdiI6Iit2NDV2ejNaT1VWK3J5a1pFTm9USEE9PSIsInZhbHVlIjoidmlGZ3FPMG1oK21xc1p4VlFvOW1TUjZjNW9jdzV2Y3IyVFZLdDREUXZcLzc1K0xDdU54VyttcjJZSmxHUGFxUmx0YkFRdVBHOUZ2SGpQa0NnTW9Rdk82WXhmdk9YXC9DTEYzdVdMXC9tSUd0b3FFYmNUNHpGcjVBak1KejRmUngyM0pCOTRMeTdOMk1OUHR0UFBpRlFveVhqVWl5a1pqdklxNGZYU2xCU3lhXC9uUU05ZHJNWEk4a3RYUVFFcTduR0RmUkI2XC9WU3FBTGdwMFFIckFFVElHaHM4RjBtVWxxa3N6eHZxcVlIcVdjRWxxWWVadGNabisrVXJUU0VOTFZSbVwvbGdrV1NCcDY5MVdNZmxBMjA3VmU3Rm5oMU1Jbm42WE5oUHl6N3piUVM5aEJjK2dpVW1cL0ZxcWV2WnJENGl0S2VvSnN0VHJNa0dGWnRqU1U1dzl3N3VQZUFYMjRpQ0NTNjZ3SVd0eVhQVTBBK3Y1N0d6OThVTEZORkFmXC9PUFlKSFwvWTlUTGRzWkR0clRcL0F2NE5wTTRvejByXC82Mkw3Znp1Z1RJKzhESWgraEQ1ZXhMQ2tBSWJHNWhqZ1pXanF3Y3JZcnpVbURvRHFXNkdBcnluTWFCcmk5NGNcL0pVbDZWM0NzMm53SlZOR256cWlIcWh4NVI4SzBCZzl0YVJyS0NiVjdZc0pmcWs5alwvSTBFUGMybElOMFdhUT09IiwibWFjIjoiZDhlYmU2N2U1MDI2NzYxMTdhYTk4MWUxZWNiYjdkOWZlODFmZGVmNmViODZhOGNmNDI0YzVkNDJmZTNmZTE1MSJ9
eyJpdiI6IlJTRkExYnQ2eitSZEpjZ2RqbWYxYWc9PSIsInZhbHVlIjoiV3g4QVdEZEZ6U2R4bDVYcWtnQnlLOWx1ODVrT1lKK1ZPQlwvc1NmRnNCbHJ6SEhHUHBQSWkwRzdVRlJqU1M1dTBNREt4QlwvY005UUtEeFd4a1NDMkpLVTRWOVdLNXljempzNUR4XC9CMTFTcGwwMFMybGtaUVhncTdEUWw5Vkpvb2VZenBxOG04cllEZk02aXdFemFDZFNkMzl4VHFZdllxcEErY0gwaHhxNE9aeEl2U0lrNk0rVDljdFY1dU5aclVudVQwWitMWTJQamhLalIxa0xoT2pEaVZobnZHbHRMYUdGS1R1M1RHQTVXSXUwYUFON0czZzNtV0hYV3J2ZFluS2p6ZmlqT1lRVGI2UFd2TzcxalwvT3J4VWphUGNIVnQyYWlySGNQc0FHbnM3WW9uQUJTU2dBdzhMa3BZVWVYWDdFbkQ2TUxxU0RIT21neFBIZTE2ZWJTS0lkRElTNENPck9WYnJBckxsMDdVVjlsNkd0Z1h0UGt6U3dVNkhXWlwvVjc0VFwvMzdZUjF2VHBHWWtEV1FEampwMnc1Q25ETnEwVGFsdFpoTER1Q29Yc3FcL1wvNHQ0YlpnMWp0OFRjeW8wRENISXEzNjVsdEZBdUNtQktHMFJxdHdyRDdvK2lqUk02YUxlZW5CMnhaaE5ZaVRlTWdJaElNajlxcldVaVB1ZmdPOG0zdDJRRXhQUURmWFNtTDl6Nm44Wmc9PSIsIm1hYyI6IjY2NmI1Mzc2MTRhYjE5ZmJjZWY1ZWEyNTMyNDA1NGQyNTcwNDIzZThlMmE3NGFhODIwNzhiNDJkOTQ0MjljOWQifQ==

             Một gia tộc quyền thế như vậy, làm sao lại để một tên lâu la như vậy làm đại quản gia được? Vả lại nhìn vào ý tứ của Lệ tiên sinh kia thì hình như bọn họ cũng phục...

Ads
';
Advertisement
x