Ba ngày sau, trong ngự hoa viên Tụ Bảo ở vị trí trung tâm nhất thành Phong Lam, dòng người nhộn nhịp như thoi đưa. Trong số đó, có những người có địa vị thấp, cũng có những quan lại quyền quý, tất cả mọi người đều chạy đến Đại hội Dịch Bảo lần này.  

             Tuy nói là Dịch Bảo, thực ra cũng như là canh bạc mà thôi. Bởi vì tất cả mọi bảo vật đều sẽ không niêm yết giá cho mọi người thấy, nhưng trong tăm tối không biết tại sao đấu giá vật phẩm, người đưa ra giá cao thì có được.  

             Vậy nên có người có thể mất rất nhiều linh thạch lại chỉ có thể quay về. Có người đầu tư chưa đến mười linh thạch nhưng lại thắng được bảo vật vô giá, rồi lên như diều gặp gió. Đây chính là thú vui của canh bạc, trong đó có mạo hiểm kích thích, một đêm sảng khoái làm giàu là điều mà không ai có thể từ chối được.  

             Vào ngày này, tất cả mọi người đều lần lượt đi vào trong đại sảnh lộng lẫy, không phân biệt địa vị, chỉ cần theo thứ tự chỗ ngồi đi đến vị trí của mình, chẳng mấy chốc đã có khoảng mười vạn người tiến vào. Và trên bục trưng bày ở vị trí trung tâm nhất phía dưới, thành chủ thành Phong Lam mặc trang phục đen cũng đã sớm sắp xếp ổn thỏa.  

             Thường ngày, hắn ta là thành chủ, nhưng hắn ta sẽ chủ trì cuộc đấu thầu lần này.  

             Dù sao thì lần này có vật phẩm đấu thầu quá giá trị nên hắn ta phải đích thân đối phó với những nhân vật lớn đến từ khắp mọi nơi.   

             Hít một hơi thật sâu, thành chủ đại nhân ngước nhìn vị trí cao nhất trong đại sảnh được bao quanh bởi chín phòng khách quý, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.  

             Dù sao đi nữa thì ngồi ở trong đó đều đại diện cho Đổ Hoàng và ông chủ đứng sau lưng, những Thất Hoàng khác có cùng một cấp bậc cũng đến. Nếu không sắp xếp tốt thì có thể phá hỏng mọi thứ bất cứ lúc nào, điều này khiến trong lòng hắn ta bình lặng như nước hồ bỗng trở nên thấp thỏm, thỉnh thoảng lại lau mồ hôi lạnh trên đầu để tự trấn tĩnh lại bản thân.  

             “Bọn ta đã đến đây một tháng rồi nhưng chưa từng thấy thành chủ lo lắng đến như vậy.”  

             Trong phòng khách quý, Lệ Kinh Thiên liếc nhìn bóng dáng đang lo lắng bên dưới rồi lại nhìn về hướng những phòng khách quý khác, trong ánh mắt bất chợt có chút lo âu: “Trác quản gia! Hôm nay chúng ta ra tay chẳng khác nào đối đầu với Bát Hoàng Thánh Vực, chúng ta chuẩn bị chưa đến một năm, nhưng phải cần gấp gáp như vậy ư? Ngay cả thành chủ thành Phong Lam có chỗ dựa vững chắc như Đổ Hoàng cũng không dám ung dung đối mặt với những người này, chúng ta...”  

             Trác Uyên mỉm cười ngồi trên chiếc ghế to lớn rộng rãi thoải mái, chẳng nói đúng sai: “Đúng vậy! Giờ lộ diện có hơi mạo hiểm, nhưng có hội chỉ đến một lần. Đây là cơ hội thuận lợi bước vào trận chiến Bát Hoàng, nếu để vuột mất thì không biết lại chờ đến tháng năm nào nữa. Còn nữa, chẳng phải ta đã nói lần này ngài chủ trì hay sao? Đại tiểu thư và Mộ Dung cô nương hai người lại đến đây để làm gì?”  

             Dứt lời, Trác Uyên quay đầu, nhìn hai nữ tử không biết phải làm sao.  

             “Ta là đại tiểu thư Lạc gia, chuyện lớn như vậy không lộ diện thì sao mà được?” Lạc Minh ngọc cũng ngồi trên chiếc ghế dài khẽ nhún vai rồi nói với lẽ đương nhiên.  

             Mộ Dung Tuyết liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Hiếm khi thấy nhân vật lớn của Thánh Vực ra sao nên ta đi theo đến đây. Giờ xem ra chẳng khác mấy với Phàm giai bọn ta.”  

             “Nếu đã không có gì khác biệt thì ngươi còn đi theo ta làm gì?”  

             Lúc này, Bách Lí Ngự Vũ bên cạnh bất lực trợn tròn mắt, nhẹ hừ một tiếng: “Lần này chúng ta cần thể hiện thực lực với các đại lão Thánh Vực, không phải chỉ là qua quýt, mình ta giúp Trác Uyên là được rồi, các ngươi ở đây có ích gì?”  

             “Hì! Ngươi nói vậy là ý gì chứ? Không biết nhà này ai làm chủ sao?”  

             “Được rồi!”  

             Thấy bọn họ có nguy cơ cãi nhau, Trác Uyên vội xua tay, ngắt lời: “Nếu đã đến đây rồi thì hãy biết điều chút. Thực ra đại tiểu thư nói cũng đúng, đối mặt với chuyện lớn như vậy, một quản gia như ta đúng là không thể hoàn toàn đại diện cho chủ nhà được, đại tiểu thư ra mặt cũng hợp tình hợp lý rồi.”  

             Nghe thấy vậy, Lạc Minh ngọc nhướng mày, đắc ý nhìn Bách Lí Ngự Vũ. Cô nương kia lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay đầu đi.  

             Những người khác nhìn thấy tất cả, nhưng chỉ đành lắc đầu và cười trừ.  

             Ầm!  

             Chợt lúc này có một tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên. Trong hội trường đang ồn ào bỗng trở nên lặng im, thành chủ mỉm cười, ung dung thoải mái bước ra và thay đổi tâm trạng rất rõ ràng.  

             “Các vị khách quý! Đại hội Dịch Bảo lần thứ một ngàn bảy trăm tám mươi tư bây giờ bắt đầu. Cho dù mọi người giàu có hay nghèo nàn thì trong đại hội lần này đều có thể có cơ hội thay đổi vận mệnh của mình. Cuộc sống hiếm khi được mấy lần lăn xả, mọi người còn đợi điều gì nữa, hãy mau chóng lấy ra tất cả bảo vật bỏ vào cho chúng ta.”  

             Gừ!  

             Một tiếng hét cực lớn, mọi người với tinh thần sục sôi.  

             “Vậy thì bây giờ bảo vật đầu tiên của chúng ta lên sàn.”  

             Sau đó, thành chủ hét lớn, có mấy tên hộ vệ đẩy một chiếc xe nhỏ lên bục, trên xe có phủ một tấm vải đen, nhưng ai cũng không thấy bên trong cuối cùng là thứ gì, chỉ có một mình thành chủ khẽ giới thiệu chi tiết về bảo vật này: “Đây là một Linh binh khiến cho nữ nhân say mê, còn nam nhân thì điên cuồng. Đây là một bảo vật khiến cho ai nhìn thấy cũng sẽ kinh ngạc. Mọi người sẽ hoàn toàn không thể tưởng tượng được, sao trên đời lại có sự tồn tại khiến cho con người sững sờ đến vậy. Vậy thì... Cuối cùng đây là thứ gì?”  

             Đôi mắt sáng ngời có thần, mọi người đều nhìn chằm chằm lên bục, họ đoán xem bảo vật mà thành chủ đang nói đến là gì, nghe có vẻ cũng không tệ.  

             Khóe miệng vẽ một vòng cung bí ẩn, thành chủ trầm giọng lạnh lùng nói: “Ta không biết và các người cũng không biết thứ này. Vẫn là quy tắc cũ, có thể là một bảo vật kỳ lạ có một không hai, cũng có thể là một vật tầm thương, bắt đầu đấu giá, người có giá cao sẽ có được nó. Đời người được mấy lần lăn xả, đừng để bản thân chần chừ rồi làm lỡ một đời vinh hoa.”  

             “Mười vạn linh thạch.”  

             Vừa dứt lời thì lập tức có người hét lên, nhưng vẫn chưa đợi người này nói xong thì lại có người gào lên: “Một trăm vạn linh thạch, ta chắc chắc phải có được thứ này. Có thể làm nữ nhân say mê, làm nam nhân điên cuồng chắc chắc là vật không tầm thường.”  

             “Năm trăm vạn.”  

             Chẳng mấy chốc, dưới bục lại có người nâng giá cao lên gấp năm lần.  

             Nghe thấy vậy, mọi người không kìm được huyên náo, rồi sau đó nhìn vào trong túi mình xem có thể tiếp tục đấu thầu hay không. Có những cái ví căng phồng nhưng lại do dự không biết có nên theo hay không, nếu chỉ là một vật bình thường thì chẳng phải chịu thiệt rồi hay sao?  

             Trong phòng khách quý, Trác Uyên nhìn thấy những người giơ tay bên dưới, hắn không kìm được giễu cợt, nói với người bên cạnh: “Đây chính là mánh khóe của Đổ Hoàng, hắn ta cố ý nâng cao giá, xem ra bảo vật này cũng chẳng đáng giá gì, nếu không thì hắn ta cũng sẽ không nâng cao giá như vậy.”  

             “Tại sao?”  

             “Tuy mua vật giá thấp với giá cao khiến cho họ thấy tiếc nhưng lại thu hút sự chú ý, còn mua vật giá cao với giá thấp có thể làm cho họ thấy thích thú, khơi dậy lòng tham trong lòng bọn họ. Bao nhiêu năm nay, Đổ Hoàng dựa vào chiêu này để lừa nhiều người, tuy là mánh cũ nhưng lại khiến cho rất nhiều người bị lừa, cũng không còn cách nào, he he he...”  

             Lắc đầu cười chế nhạo, Trác Uyên chẳng nói đúng sai. Lệ Kinh Thiên nhìn thấy cũng gật đầu, cười và nói: “Đúng thế! Nhưng không biết là có tên ngốc nào bị lừa rồi.”  

             “Tên ngốc ư? Còn cần phải nói sao? Đương nhiên là chúng ta rồi.”  

             “A!” Lệ Kinh Thiên ngẩn người với khuôn mặt nghi ngờ: “Trác quản gia! Ngươi biết rõ đây là một cái bẫy, vậy mà chúng ta còn tham gia sao?”  

             “Đương nhiên, ai bảo chúng ta giàu có chứ? Nếu không thì trong tháng này, chẳng phải bọn họ rải Thánh Linh thạch ở đây đã uổng công rồi hay sao?”  

             Trác Uyên mỉm cười và khẽ nói: “Đường đường là Bát Hoàng Thánh Vực, mắt cao hơn đỉnh sao có thể thân thiết với bọn họ được? Đương nhiên là kẻ ngốc có nhiều tiền là dễ gạt thôi. Người như vậy, ai cũng muốn làm bạn, à không, là lợi dụng. Như vậy là đã có giá trị trong số những người này rồi, cuối cùng cả vốn lẫn lãi đều lấy lại được.”   

             Lệ Kinh Thiên hiểu ra và gật đầu, nhếch mép cười và khen: “Trác quản gia! Vẫn là ngươi biết nghĩ sâu xa.”  

             “Được rồi! Nếu đã như vậy thì ra giá đi, bây giờ được bao nhiêu rồi.”  

             “Tám trăm vạn.”  

             “Được! Vậy chúng ta ra giá một ngàn...”  

             Nhưng chưa đợi Trác Uyên mở miệng, một tiếng hét đầy ngông cuồng vênh váo phát ra từ trong phòng riêng cách đó không xa.  

             Trác Uyên khẽ run mí mắt, quay đầu liếc nhìn về đằng xa, trong lòng lẩm bẩm: “Bát Hoàng Thánh Vực ư?”  

             “A Sinh, chúng ta không phải đến để đánh cược với Đổ Hoàng, cũng không có nhiều linh thạch để phung phí, bản đồ cuối cùng mới quan trọng.”  

             Mặt khác, trong phòng riêng hét ra ngàn vạn linh thạch, một lão giả râu trắng khẽ liếc nhìn Từ Trấn Sinh bên cạnh với nét mặt nghiêm túc và khẽ quát lên.  

             Từ Trấn Sinh mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến: “Sư phụ đừng nóng giận, đây là hầu bao sư tôn tự bỏ ra để mua Linh binh cho người yêu. Cho dù lời hay lỗ sư tôn đều nhận, chỉ cần nàng ta vui là được rồi, sẽ không động vào một vật tư nào của sư môn.”  

             Dứt lời, hắn ta quay đầu liếc nhìn Phương Mẫn ở cạnh rồi nở một nụ cười mê hoặc người.  

             Phương Mẫn thấy ngọt ngào trong lòng, nàng ta nhìn các sư muội khác và đắc ý nhướng mày. Nhìn thấy chưa? Nam nhân của Phương Mẫn ta sẽ làm cho lão nương vui. Sao? Ngưỡng mộ chứ? Ha ha ha...  

             Những nữ nhân khác cũng khẽ gật đầu, để lộ ánh mắt ân cần, chỉ có Sở Khuynh Thành là buồn thiu, dường như nàng vẫn đang buồn rầu về mối quan hệ giữa mình và Trác Uyên.  

             “Liễu tiên sinh! Xem ra A Sinh đã mê tít A Mẫn, xem ra chẳng bao lâu nữa hai nhà chúng ta sẽ kết thông gia rồi, he he he...” Mai Tam Cô thấy vậy không nhịn được cười, đôi mắt cười thành hình trăng khuyết, hoàn toàn là thái độ khác với chuyện giữa Trác Uyên và Khuynh Thành lần trước.  

             Nhưng trong lòng lại không ngừng khen ngợi, A Mẫn quả thật là cao tay làm cho tiểu tử này chết mê chết mệt. Hừ hừ! Đợi đến khi hắn ta đập vỡ tất cả những linh thạch trên đống rác trước mặt, khi nhìn thấy trận chiến bản đồ Minh Hải cuối cùng thì hắn ta làm sao có thể tăng giá được.  

             Lão Cô Bà này, ngay cả mỹ nhân kế cũng dùng rồi, thật đáng chết.  

             Lão giả mày trắng nhíu mày, sao có thể không hiểu mấu chốt bên trong? Tiểu tử này nói là dùng hầu bao của mình, nhưng chẳng phải trong hầu bao là vật tư tông môn hay sao? Hơn nữa, đây là Thành Đổ, không phải là ngươi không biết quan trọng đến nhường nào. Nếu tăng giá đến cuối cùng thì vật tư không đủ rồi, có thể bỏ vào một chút cũng được, giờ ngươi đều phung phí hết rồi, lát nữa sao giúp tông môn bọn ta đấu giá được?    

             Thế là lão giả trừng mắt nhìn Từ Trấn Sinh và ra hiệu cho hắn ta.  

             Hiểu ý của lão ta, Từ Trấn Sinh không để bụng.  

             Tán gái ư? Sao không lỗ vốn được? Tiểu tử đó dùng áp lực của trưởng bối tông môn khiến cho tiểu nha đầu hướng lòng về hắn ta, cuối cùng cùng nhau bỏ trốn. Lão tử dùng lượng lớn linh thạch làm cho mỹ nhân cười, chẳng phải mua trái tim của nàng ta về cũng như vậy sao?”  

eyJpdiI6ImdiTU9WUXZOdURMUmpMVlliUDFSUkE9PSIsInZhbHVlIjoiOExNbTNqQVRuRUJZUytDZzRSWGJmWlhvbmZwK09QWGZENG1RcHdacGx0cG40UkZnMlVtQnVRTE9tSFFEK1wvRjNQSmRzWXhlbVA1QUhVRkVZWkhqUm5sWFhjdVZocUErUlNobzAweHF1TkJtYkhDZGw4dit4Z05lUDM2VFhOeHpVbnIrdDN1b2w2NHdxTGZFd0VQV3R2SmQ1T2NOeUQzaVcxTDc2YW5Ed0NjK0U3VU9Kd0dCS25mN1I4RjJGa0ROS1wvNVg4djlDYVAybXFYTFpyTjBcL3RQNWhwa0RrTys5RUp2Wlo5MFpEWjdwekk2RUFNNnVlNm9NVW9KU1pHN1IzdnQ2cmtOb2k3STFcL1RIZFV3WlwvSTVMV1Rvd09kMWNqRXhxNG1NUkI5dFFyXC9zb3pJVnlxektZVzhkamVCZTNlS1BnaG5pdXljV2sxZmZFblBJTERXK2J4Y0s0VThXaWxnQVpLOXZmUTRPUmhVWXJ0cVlSM1hoaDdKV0FsN2lkUlZjbWkrdWVEYms4OExNbXdEWmVSVWxQTDYwTmNoTitISUpqVHVcL283VWZvWlZHWTVRTFFZVEplZHJOMGxzSm1xTEdxM2hPbklXM0tRMFJwc2VweGh5VGV2c24yd3pmMERJYWtieUtCaVwvblB4SkRVOHZnRGlNbjZreVFvb05nTXBZS2tqZjdJdWRCRlBIUHZmM1lcL05uZDNYckZ5WWJkWFU0S1lGSXdGNzc2TkFFMm5HK3U1MldYenZkdUhsWTRlRUU1bEFFSXFnbmV5elhIQTVvN05iM2V0eWkrUk45bmx4akxxQk5waTZKSVNwS3VRaDE4K1ZhMTdzV1dDNzgxZkd1YyIsIm1hYyI6IjUzMGNiMmFlY2RmMzIxMjE2ZDRjMzcxMjYzN2MwMGU0N2Q4MTNiNDI2OGYxMGRjMjNmZWI0NjBmNGRjOWJkZWIifQ==
eyJpdiI6IlFJZWYwV2VDc015dDY4SFJqZFoyRlE9PSIsInZhbHVlIjoiMXdhOUVBYms0Z2VSUkhzM0ZodUltNmh4a2MxOVcyR3I4bFhKa0p0U1NKNFJNekJob1lRemNmSnhjRDZzY1RPMGF5clphcVZaSVNLRFk5citJaW5ZZk02NTdjY3E3ZzZyak1PZU9kK2VMeFRUZ2RhWk1DXC8rS0hrUlZRZ0JOVERLTGdwWjN0b1hzSGFKREVldXZ4aDRwSFc5b1d0aDJjUkNDVEtZNG5YRkZqOGlNOEFjOFF2ZERkOVZxdGtYRUtOVyIsIm1hYyI6ImM3ZmQwNTk1YjU0NjEyZjg3ODk3MWIxOTI5ZjQ0ZTM4MDNjM2UwNmY4NGYwMzAxNTViMjJmYmFmMjc4NTk2YTQifQ==

             Tuy nhiên, chưa kịp nở một nụ cười đắc ý thì Trác Uyên trong phòng riêng của Lạc gia đã lập tức đưa ra giá cao hơn …

Ads
';
Advertisement
x