Da mặt bất giác khẽ nhăn lại một chút, sắc mặt của Từ Trấn Sinh dần dần trở nên u tối, đảo mắt nhìn về phía phòng bao đối diện kia, khẽ cắn khớp hàm nói: “Sư thúc, tên kia có lai lịch như thế nào vậy?”  

             “À, tên kia hả, hình như là Lạc gia thì phải.”  

             Đôi mắt hơi nheo lại một chút, lão già họ Liễu kia lại vui vẻ trong lòng, sâu kín mà lên tiếng: “Cũng không thể xem như là đại biểu của một thế lực nào, chỉ là gần đây liên tục rải tiền trong Đổ Thành này, lăn lộn nổi tiếng đến mức hô mưa gọi gió, nhiều lắm là một thổ hào thôi, không đáng ngại!”  

             Không đáng ngại sao?  

             Hừ hừ, sau lưng không có bối cảnh mà cũng dám tranh hàng với người của Bát Hoàng ư? Nếu như thua trận này, mặt mũi của người thuộc Kiếm Hoàng môn như ta biết đặt ở chỗ nào đây hả?  

             Kết quả là, tròng mắt Từ Trấn Sinh lập tức cứng lại, hắn ta lại hô to một lần nữa: “Ba ngàn vạn…”  

             “Trấn Sinh!”  

             Lão già họ Liễu kia quýnh lên, vội vàng hét lớn bảo ngừng, đáng tiếc là đã muộn rồi. Người trẻ tuổi cứ non nớt và hiếu thắng như vậy đấy, không chịu nổi một chút kích thích nào, không giành miếng ăn mà chỉ chăm chăm mặt mũi.  

             Cái giá ba ngàn vạn linh thạch trên trời này đã xem như ngang với sự tiêu hao trong cả năm tu luyện của lão ta rồi đấy, cứ như vậy mà ném văng tất cả ra vì một thứ đồ chơi chẳng biết là thứ quỷ gì, đến cả mí mắt cũng không thèm nháy lấy một cái.  

             Lão già kia thấy vậy, lắc đầu rồi lại thở dài, thầm mắng hắn ta là cái loại phá của. Phương Mẫn thì lại xem đến mức có tia sáng kỳ dị liên tục lóe qua, sự đắc ý trên mặt càng lộ rõ.  

             Chỉ là, còn không đợi nàng ta khoe khoang với tỷ muội đồng môn một lần nữa, bên trong phòng bao của Trác Uyên kia, vài chữ lại nhẹ nhàng tuôn ra: “Thánh Linh Thạch!”  

             Náo động!  

             Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, toàn bộ mọi người trong đại sảnh đều ồ lên, một đám đều trừng lớn hai mắt, nhìn về phía phòng bao của Trác Uyên thần bí kia, trong mắt chứa đầy ngạc nhiên và hoảng hốt.  

             Hai ngàn vạn Thánh Linh Thạch, tùy tùy tiện tiện mua món đồ chơi chẳng rõ là thứ gì về nhà, đây đã không phải đánh bạc nữa, hoàn toàn chính là ném tiền qua cửa sổ.  

             Rốt cuộc là ai đang ngồi ở nơi đó mà giàu có đến như vậy?  

             Từ Trấn Sinh cũng chợt lảo đảo một cái, da mặt điên cuồng co rút dưới ánh mắt chờ mong của Phương Mẫn, đã không còn mặt mũi để đối mặt với nàng ta nữa, chỉ có thể oán hận mà nhìn về phía cái phòng bao đối diện kia, hận đến mức ngứa răng.  

             Mẹ nó chứ, Lạc gia đối diện kia rốt cuộc là kẻ nào, tùy tùy tiện tiện mà ném ra hai ngàn vạn Thánh Linh Thạch, linh thạch của bọn họ đều được gió to thổi tới đấy à, vậy mà còn ra tay rộng rãi hơn cả bản công tử - đệ tử của Kiếm Hoàng đây, thật sự buồn cười!  

             Sư thúc họ Liễu kia nhìn thật kĩ về phía đối diện, tuy rằng cũng cũng có chút ngạc nhiên, nhưng cuối cùng vẫn phun ra một hơi thật dài, khóe miệng xẹt qua một nụ cười vui vẻ.  

             Còn may, thằng phá gia chi tử này bị người ta ngăn cản, lão phu thấy rất an ủi, ha ha…  

             “Ờm… Các vị khách quý Lạc gia trên lầu kia, các vị thật sự chắc chắn, hai ngàn vạn Thánh Linh Thạch, giành lấy thứ này?” Dường như cũng bị hoảng sợ, thành chủ kia cân nhắc một chút, lại lần nữa xác nhận một phen.  

             Lúc này, mọi người ở đây cũng đồng thời nhìn chằm chằm về phía cái phòng kia, chờ đợi người bên trong trả lời.  

             Rất nhanh, trong phòng kia truyền ra một tiếng cười khẽ thanh: “Thành chủ đại nhân, Lạc gia chúng ta chỉ có Thánh Linh Thạch, tất cả giá tăng sau này, cũng đều là Thánh Linh Thạch!”  

             Ầm!  

             Chỉ một thoáng, toàn bộ hội trường sôi trào, mọi người đều đầy mặt kinh hãi mà nhìn chằm chằm ghế lô kia không rời, trong lòng ngăn không được mà bắt đầu đập thình thịch. Tuy rằng gần đây bọn họ cũng nghe nói về Lạc gia thanh thế to lớn, tài lực hùng hậu, hơn hẳn thế lực tầm thường. Nhưng mà tuyệt đối không ngờ tới, vậy mà có thể tài đại khí thô đến mức này.  

             Chỉ là vòng đấu giá thứ nhất đã mở màn bằng Thánh Linh Thạch, hơn nữa lúc sau còn tất cả đều dùng Thánh Linh Thạch. Nói như vậy, những người khác còn đấu với hắn như thế nào nữa?  

             Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều bắt đầu im lặng nói thầm, sắc mặt trở nên nghiêm túc. Coi trọng cùng một vật với loại địa chủ này, thật sự không có bất luận chút phần thắng nào!  

             Phóng nhãn quét qua mọi người ở toàn trường, tuy rằng trong lòng thành chủ kia đã biết là chốt rồi, nhưng vẫn là phải dựa theo quy trình, hỏi lại ba lần: “Vật phẩm đấu giá này, Lạc gia Hoan trấn ra giá hai ngàn vạn Thánh Linh Thạch, có ai ra giá cao hơn hay không?”  

             Im lặng, tất cả mọi người đều im lặng tuyệt đối!  

             “Có hay không?” Thành chủ kia hỏi lại, vẫn không có ai lên tiếng như cũ.  

             Cuối cùng, sau khi thành chủ kia hỏi đến lần thứ ba, thấy không còn ai đấu giá, ngay lập tức tuyên bố: “Được, như vậy, hiện tại, vật làm toàn bộ nữ nhân si mê, làm tất cả nam nhân điên cuồng này đã thuộc về Lạc gia!”  

             Vừa dứt lời, thành chủ kia vung tay, ngay lập tức lật miếng vải đen trên thứ đồ kia lên, lại thấy bên trong bày một thanh trâm toàn thân lộng lẫy, tản ra anh sáng bảy màu, ở trên là mười tám viên minh châu Nam Hải trong suốt như ngọc, lập tức làm tầm mắt của mọi người ở đây không thể nhúc nhích, bị mê hoặc trong nháy mắt.  

             Đặc biệt là những nữ tử kia, họ càng lộ ra ánh mắt vô cùng mê say. Dường như vật kia có ma lực khác thường, giống như hố đen vậy, hút đến mức các nàng không rời mắt được.  

             “Trâm loan phượng bảy màu, từ khâu rèn đến tinh chế bao gồm tổng cộng một trăm mười tám bước, mỗi viên trân châu ở trên đều là có một trên đời, giá trị liên thành. Làm nữ tử, nếu như có thể mang cái trâm cài này lên đầu, thật sự là ung dung hoa quý, xinh đẹp không gì sánh được.”  

             Lúc này, thành chủ kia bắt đầu tiếp tục giới thiệu: “Chỉ là cái trâm cài đầu này ngoại trừ mục đích trang trí thì bản thân nó cũng không tính là linh binh, không có tác dụng thực tế gì. Chư vị nam tử hán, nếu như mua một chiếc trâm đẹp chứ không xài được như vậy về nhà, phỏng chừng sẽ hối hận đến xanh ruột, ha ha ha…”  

             Vừa nói dứt lời, mọi người còn lại ở đây cũng đồng thời phát ra tiếng cười to đồng tình, nhưng mà trong đó đại bộ phận cũng đều là đàn ông, ánh mắt bọn nữ tử nhìn về phía cái trâm cài kia vẫn tràn đầy si dại và say mê như cũ!  

             Bao gồm những nữ tử Đan Hà Tông kia, đến cả bà già như Mai Tam Cô đây, giờ khắc này cũng bất giác có hơi hoảng hốt, càng đừng nói là những tiểu cô nương này.  

             Hơi hơi cắn môi đỏ, Phương Mẫn oán hận liếc mắt nhìn Từ Trấn Sinh một cái, oán trách nói: “Ngươi thật là vô dụng, đến cả một cái trang sức như vậy cũng không mua nổi!”  

             “Ài, Mẫn muội, may mắn là không mua đấy chứ, một cái trâm cài như vậy, ngoại trừ nhìn xem ra thì có còn ích lợi gì đâu? Chỉ sợ còn không đáng giá một trăm linh thạch cơ!”  

             “Đánh rắm, hữu dụng, hữu dụng, chính là hữu dụng, ta chỉ muốn mang mà thôi!” Hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta một cái, Phương Mẫn chơi trò con nít. Sở Khuynh Thành ở bên cạnh cũng khẽ gật đầu, lộ ra hâm mộ nói: “Tuy rằng thực sự không đáng giá nhiều linh thạch như vậy, nhưng nếu có thể mang một lần thì tốt rồi!”  

             “Ngươi? Tưởng bở!”  

             Bất giác hừ nhẹ một tiếng, Phương Mẫn lạnh lùng cười: “Gà mái cho dù cắm lông chim phượng hoàng, cũng không biến thanh phượng hoàng được!”  

             Hơi hơi chu miệng, Sở Khuynh Thành buồn bã mà cúi đầu xuống.  

             Đúng lúc này, sau khi thành chủ kia giới thiệu xong giá trị của chiếc trâm này, lại nhìn về phía của Lạc gia, cười nói: “Đương nhiên, bảo kiếm tặng anh hùng, phấn đỏ tặng giai nhân. Chúng ta vừa mới trêu chọc vật ấy giá thấp, nhưng đó là đứng ở góc độ của đàn ông mà nói, đối với nữ tử… Đặc biệt là có vẻ đẹp khuynh quốc giống Lạc đại tiểu thư vậy, tất nhiên phải nói cách khác. Lấy tài lực của Lạc gia, giành được chiếc trâm này không chỉ là đáng giá mà thôi, quả thực chính là thuộc sở hữu theo lý thường. Người đâu, đưa trâm vàng này đến chỗ của Lạc tiểu thư đi!”  

             “Vâng!”  

             Tiếng nói vừa dứt, lập tức đã có người cung kính mà trình khay, nhận lấy trâm vàng đưa đi.  

             Dọc theo đường đi, nhìn ánh sáng lộng lẫy kia bắn vào tròng mắt, gần như tất cả nữ tử, đều có một loại ánh mắt chứa đựng mê say, thậm chí là ghen ghét ẩn chứa bên trong.  

             Nhưng mà, đúng lúc này, trong phòng bao kia lại truyền ra tiếng quát kẽ: “Chờ đã!”  

             “Làm sao vậy…”  

             “Đem cái trâm vàng này đưa đến trên tay tiểu thư Sở Khuynh Thành của Đan Hà Tông cho ta!”  

             Rầm!  

             Ngột nhiên, mọi người ở toàn trường lại nổ tung một lần nữa. Liếc mắt nhìn nhau, thảo luận với nhau, sau đó đồng thời đặt ánh mắt nghi ngờ về phía phòng bao của Đan Hà Tông.  

             Lạc gia này vậy mà lại lấy bảo vật giành được với giá hai ngàn vạn Thánh Linh Thạch đưa cho người của Đan Hà Tông? Vậy thì Lạc gia này rốt cuộc có bối cảnh gì, chẳng lẽ là cấp dưới của Đan Hà Tông?  

             Trong lúc nhất thời, mọi người châu đầu ghé tai, lại rối loạn thêm lần nữa.  

             Mặc dù là bên trong Đan Hà Tông, mọi người cũng khó mà hiểu được, lần lượt nhìn nhau, đều mông lung đầy đầu. Đặc biệt là Phương Mẫn kia, càng gấp không chờ nổi mà nhìn về phía Mai Tam Cô nói: “Sư thúc, Lạc gia này… là người của chúng ta ư?”  

             Đôi mắt khẽ nheo lại một chút, lão già họ Liễu kia cũng nhìn chằm chằm bà ta không rời, trong lòng căng thẳng, hai nắm tay ngăn không được mà nắm chặt.  

             Nếu như Đan Hà Tông còn có sự ủng hộ của kẻ giàu có như vậy, lần tranh giành bảo vật cuối cùng này lại quá nguy hiểm!  

             “Không biết, chưởng môn chưa từng nói gì với lão thân về chuyện phái tiếp viện mà?” Trong mắt cũng chứa đầy sự khó hiểu, Mai Tam Cô kia cũng không rõ nguyên do.  

             Lúc này, lại nghe một tiếng gõ cửa vang lên, một vị người hầu nâng khay đi tới trong phòng này, khom lưng bái mọi người một cái nói: “Chư vị tiền bối, không biết vị nào là Khuynh Thành cô nương?”  

             Soạt!  

             Mọi người, đều nhất trí nhìn về phía của Sở Khuynh Thành, đến cả chính bản thân nàng cũng không khỏi ngây người mà giơ tay lên, dường như còn chưa phục hồi tinh thần lại từ nỗi khiếp sợ vừa diễn ra.  

             Hơi mỉm cười, người hầu kia hiểu rõ, ngay lập tức khom người đi đến trước mặt nàng, trình khay lên nói: “Vậy thì vừa nãy cô nương cũng đã nghe được, đây là món quà mà vị đại gia Lạc gia kia sai tiểu nhân chuyển giao cho cô nương, xin cô nương vui lòng nhận cho!”  

             “À…Ừ!”  

             Dường như còn chưa phản ứng kịp, trong lòng Sở Khuynh Thành cứng lại, hai tay cứng đờ hành động, sắp bóc miếng vải đen kia ra. Nhưng mà còn không đợi nàng ra tay, một bàn tay như ngọc đã nhanh như tia chớp xoẹt một cái, vén mảnh vải lên, lộ ra trâm cài tinh xảo bên trong, giơ tay định đoạt lấy!  

             Ánh mắt lạnh lùng, người hầu kia xoay người một cái, lập tức tránh thoát bàn tay ma quỷ kia, ngược lại gay gắt nhìn chằm chằm qua: “Vị cô nương này, ngươi không phải Sở Khuynh Thành cô nương, chúng ta không thể giao món đồ này cho ngươi!”  

             “Ta là Đại sư tỷ Đan Hà Tông Phương Mẫn, nếu Lạc gia sai ngươi đem đồ vật cho Đan Hà Tông chúng ta, vì sao ta không thể lấy?” Ngọn lửa ghen ghét thiêu đốt hừng hực trong mắt, Phương Mẫn hung hăng trừng mắt liếc nhìn Sở Khuynh Thành một cái, nghiến răng nghiến lợi.  

             Cười tà một tiếng, người kia không tỏ ý kiến: “Trâm vàng này là vị đại gia Lạc gia kia giành được, tất nhiên là chúng ta có nghĩa vụ giao nó cho người được chỉ định, đây là quy định của Đổ Thành chúng tôi. Lúc nãy vị đại gia kia chỉ tên nói họ là tiểu thư Khuynh Thành của Đan Hà Tông, không chỉ có ba chữ Đan Hà Tông!”  

             “Ngươi…”  

             “Được rồi, Mẫn nhi, còn chưa quậy đủ à? Mất mặt xấu hổ!”  

eyJpdiI6InZUT2NjbUVlYkUrQVcwclNnQ3pYWnc9PSIsInZhbHVlIjoidDh1Yk16eVpXZHozWUFUR2JTNmcyOTNXK3Mya2NiSG5DSFZWRXJLc1lpZ1dzaGZyY2ZxaEJJRHpwOSt0V2pEbG4wbE1HeURlaHcwdWlpV0xUMkZoelc2ZjNDcTBva3lrYU5TUTJCUkdDSkJKYThJVDltaTlQNnVZZURlSEtcL2xiZ3JUaEVsU0dxZ3BWUmpEa2Q4UEVqOHo1Z3IxZWVrQ0tBY1dCREViVDZxZnRZZWdpQUNTRzhTOWhXSVQwbitTXC9jOHZvUVQ2RjFKVWFCYWZHdzE0SlZnS2pRNUNtMFlDU0F5WGNyRlB6Q3ZQcmN0dHh5QTZET1JEdVJYcXA1d2FoNVh3TjloOTN5SVJ5SmdaUHlScFQ1cFFYcXhYeWFBSWNkS05CS1wvRGwyS0dLcjFVSTM3cHZ3TU4yQTRZQWlrYkVjWGJFeEYxeCtsXC8rdGFvYVplUG5zVDJsSDFsVXZ0VzloS0UrRjJ2UFRKb3NlXC94TkFEMGMyam1GMlRVK0hNc25VbDA0SlZZdEhtRVwvb2swdkZBbFVuTFJ0WFRXd1wvalBweW11RlwvOVpYazF6Z0s0NDFIRHIxREhudXNicjRyM0F5ZnZcL2lzNXd5NzVKU0pcL2ZLSVBuOGlHNmd0UzRURnduVE5MVzF0XC9lSnNUMkd3QkNHdHNJNTNWXC9DRmJvZURKNmRLNWllaG5NTERKS1pLS1JWQjhJTXNOb3RoajlDOUpMbVhscnNva29hemdsXC9oRkhLUkp4Z3d2UXdCejhcL2RCWEFhSzNtQ3NueDRIbmhaa3Y3MktKSFRWWHZJR1JJZUlKaWtjMkNLMVJsVFhWRkVIYjZEV2Zxdm50dlF6UFFLaExoTGxZaStQamNLYmhKZlE2XC83KzVkd0QxSDl3dHhERWtqeFYrZThkRGNMY1E9IiwibWFjIjoiNjU1MWRjYzU1YjY5YzE1N2JmNTIxZjg5NTViMGU5ZWJlNzNlZGFhZmY5ZmNkZTBiMTg3ZDk4ZWIzNGRmZGE0NiJ9
eyJpdiI6IlE5ZWhvZVNJdlwvMGNYRHA0THJSbkF3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlY1UUxDQlVmXC91ZVJBdTM1ZnBpQ1o5b1B5enBkN3NJQ2kwNloyZTZCd2NQRkUyUjdtN0h0UGpGTVwvemJza2NvR1BtbGJmTlI0Vlp6K0NHcG85RzBPbWcydXNyZ2dDMFwvRnVrRzhteEk1MHdOWmpxOTA0NVZjcmhaSWh1R1NFeTA3cDcxT2k3WmRWOW81QmpGbW9VK3JDa0ZcL2NuRTBHNlhhczhHWklEQkNLSHl3NEp0TUFCa0g0cERuWUR1VEt3dGloaEdxMnZrZ3dEQVlRYTE3U3VtMWhlR2ZMQkUxS1ZUWXRtajhTUmMxT2Fqb1pCNUQ0cFwvWkwyT01pQWErTnNlMDFPN2NJRzZzWHMwSGcrU242SnhDNFB2dzliZ0NLNDBLaVgwMyttMmhNdysxbG9UbUtDbE5pR3JyS2syV3FYYXBtVUR5MjA4bzdFU3J1R0pFV2pGVVR5M0xnTEpWalFLdmtFUWxTT3ZYUzlLUjg3TEQyVERnQzloNXFiVmh2QXhRdmVVWk9NMUowaFlXMEMrbkp0WlF6MUROaTM0bzA1YVpKVmhucWNVSHdXeWRySEhxdnJpWkdSMjhhaGJDMFVOK1pOWDVQMG56VEZ4QnVrcFBtWDlhXC80d2Rxc3MzY0dMcVVrVmdiTDZpY3FJPSIsIm1hYyI6IjM5YTE5MzhlNGZjZDFkNzc1YTEyMTk0ZWY4ODE5ZmUwZDE3ZDMyOWFmYmJjOGRiYzk3NmE2MWVmNDdhNDk2OTkifQ==

             Trong phút chốc, quả nhiên người dựa xiêm y ngựa dựa yên, chỉ trong một cái chớp mắt, dưới sự phụ trợ của chiếc trâm cài bảy màu, tiểu cô nương bình thường này trở nên xinh đẹp không gì sánh được trong nháy mắt…

Ads
';
Advertisement
x