“Khuynh Thành ư? Ngươi tìm được nàng rồi sao?”
Mặt khác, Lạc Minh Ngọc nghe thấy Trác Uyên hét lớn với bên ngoài, nàng lập tức giật mình, ngơ ngác nhìn hắn nói: “Không nhầm đó chứ, ngươi chắc chắn nàng ở Đan Hà Tông?”
Trác Uyên khẽ gật đầu, hắn thở phào một hơi: “Đúng vậy, thật không khéo chút nào, giờ nàng ấy thân thiết với Đan Hà Tông như thế, về sau e là sẽ ngáng chân ngáng tay ta mất!”
“Vậy thì… chúc mừng ngươi…”
Lạc Minh Ngọc lẩm bẩm nói, vẻ mặt nàng có chút bất lực, mấy nữ tử còn lại nghe vậy, mặt mày cũng hơi mất tự nhiên. Có điều Trác Uyên không hề để tâm đến chuyện này, hắn cân nhắc một lát rồi mới nhìn Lệ Kinh Thiên nói: “Lệ lão, Khuynh Thành chưa rõ thân phận đột nhiên xuất hiện tại Đan Hà Tông, chuyện này có hơi kì lạ. Ngươi đi điều tra xung quanh Đan Hà Tông một chút cho ta, xem xem trăm năm nước có chuyện kì lạ gì xảy ra hay không. Ta cứ cảm giác lão bà kia đang có hành động mưu đồ làm loạn gì đó!”
“Được, Trác quản gia cứ yên tâm, về sau ta sẽ đi!”
“Ừm!”
Trác Uyên khẽ gật đầu, hai đầu mày nhíu chặt, hắn hãy còn đang âm thầm tính toán.
Lúc này, trên đài lần nữa vang lên giọng nói cao vút của thành chủ: “Được rồi, các vị tiên sinh tiểu thư và các tiền bối, kiện vật phẩm đầu tiên là hoa đã có chủ, song các vị yên tâm, kiện vật phẩm thứ hai chắc chắn còn trân quý hơn kiện thứ nhất nhiều. Người đâu, đẩy đồ lên…”
“Ba ngàn vạn!”
Tuy nhiên ngay lúc ấy, một tiếng nói lớn lại vang lên.
Thành chủ bỗng rùng mình, ngẩng đầu nhìn về phía lô ghế của Lạc gia, da mặt lão ta không tự chủ được mà run lên: “Tiên… tiên sinh à, ta còn chưa giới thiệu…”
“Không cần giới thiệu, ta muốn kiện vật phẩm này!”
Ầm!
Như một cơn lốc vụt qua, tất cả mọi người có mặt một lần nữa lập tức trở nên xáo động. Nếu nói kiện vật phẩm thứ nhất mà hắn dùng món tiền lớn đấu giá được còn có mấy lời giới thiệu của thành chủ làm căn cứ, vậy thì lần này hắn không biết gì cả mà vẫn ra tay lấy đồ, ngộ nhỡ bên trong chỉ là một viên gạch thì chẳng phải ba ngàn vạn Thánh Linh Thạch hắn bỏ ra sẽ rất đáng tiếc ư?
Song nghĩ lại, lòng mọi người lại kinh sợ.
Nhỡ đâu hắn nhiều tiền nghiệp lớn thì có tiếc gì? Quan trọng là, rốt cuộc sản nghiệp của hắn lớn cỡ nào mới có thể đốt tiền như thế!
Trong chốc lát, mọi người không còn để tâm đến kiện vật phẩm sắp được đẩy lên nữa mà đặt toàn bộ sự chú ý lên vị có thân phận thần bí của Lạc gia kia.
Gia tộc ấy rốt cuộc là thần thánh tự phương nào?
Thành chủ đại nhân cười khổ liên tục, song lão ta vẫn phải theo quy trình mà hỏi ba câu: “Kiện vật phẩm này còn ai muốn ra giá không? Có ai không? Có ai không?”
Không một ai trả lời, tất cả mọi người đều đáp lại bằng sự trầm ngâm. Đã không biết là món đồ gì, thậm chí một chút manh mối về nó cũng không có mà còn đốt ba ngàn vạn Thánh Linh Thạch, chuyện mạo hiểm như thế nào ai dám theo!
“Được, lần này lại là đại gia Lạc gia giành được vật phẩm!”
Cuối cùng, thành chủ một câu đưa ra quyết định, tuyên bố: “Vậy thì đây rốt cuộc là thứ gì? Chúng ta cùng rửa mắt…”
“Tặng nó cho tiểu thư Khuynh Thành bên Đan Hà Tông, cảm ơn!”
Chưa đợi thành chủ nói hết, Trác Uyên đã lớn giọng lên tiếng khiến người lão ta nghiêng ngả ngay tức khắc, suýt chút nữa thì ngã xuống dưới đài. Tiếp đó lão ta mới bất lực nhìn về phía lô ghế thần bí kia, không nhịn được mỉm cười: “Tiên sinh à, chẳng lẽ ngài không muốn xem xem thứ ngài đấu giá được là gì hay sao?”
“Không cần, tất cả đồ đạc đều đưa tới chỗ tiểu thư Khuynh Thành!” Trác Uyên không chút do dự, lạnh nhạt nói.
Thành chủ nhếch khóe miệng, lão ta cũng đành chịu, vẫy tay bảo mấy kẻ đang chờ kia đẩy đồ đạc vừa đưa lên về. Mọi người còn chưa thấy mặt mũi thứ đồ ra sao đã phải tiễn nó đi bằng ánh mắt.
Khắp thành Vân Lam, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên xảy ra một chuyện như thế.
Đám người Đan Hà Tông thấy vậy cũng ngớ người hết cả. Lạc gia này rốt cuộc là ai, sao cứ tặng đồ đến chỗ bọn họ hết lần này đến lần khác như vậy? Không lẽ hắn muốn mượn cơ hội này để lấy lòng tông môn nhà bọn họ, hòng tìm một chỗ dựa vững chắc chăng?
Hừm, chắc chắn là như thế, chỉ có điều… hà cớ chi chỉ tặng duy nhất cho một người, lại còn là đệ tử nhỏ tuổi nhất?
Chuyện này bọn họ nghĩ không thông cho lắm!
Vậy nên tiếp đó, số vật phẩm nằm trong bóng tối từng cái từng cái một được đẩy lên trên đài, song mới đẩy được nửa đường lại bị Trác Uyên dùng giá trên trời chặn lại. Sau rồi theo quy tắc cũ, tất cả vật phẩm đều đưa đến chỗ Sở Khuynh Thành.
Bất chợt, tiểu cô nương Sở Khuynh Thành chẳng làm gì cả mà vẫn vô duyên vô cớ nhận được một đống bảo bối, đúng là ngẩn cả người.
Những người khác vốn khát khao đến để cạnh tranh giá, song lại bị một kẻ của cải dồi dào “ngáng đường” như thế cũng không thốt nên lời, lập tức biến thành người đứng xem, đến tư cách tham gia cũng không có.
Bởi lẽ… tất thảy vật phẩm đều bị người kia một lèo mua đứt, đến cơ hội ra tay bọn họ cũng chẳng còn. Với những đổ khách mà nói, chuyện này quả thật xót xa. Thân là một đổ khách có ước mơ có khát vọng, họ không sợ thua nhiều, cũng không sợ thua quá thảm, duy chỉ sợ không cho bọn họ đánh bạc!
Có điều, kẻ xót xa hơn cả vẫn phải kể đến thành chủ đại nhân trong vai người chủ trì.
Từ sau khi phú hào Triệu Uyên nổi giận và mua hết sạch các vật phẩm, đến một câu hoàn chỉnh thành chủ cũng chẳng thốt nổi. Đoạn câu mà lão ta nói nhiều nhất là, kiện vật phẩm sau vẫn theo quy tắc cũ sao?
Chuyện này đối với một người chủ trì mà nói thì quả thực lâm li bi đát!
Cuối cùng, tất thảy vật phẩm đều đã được thanh lí toàn bộ, thành chủ rốt cuộc cũng có thể thể hiện khí thế của mình, lão ta hắng giọng nói: “Được rồi, hàng bình thường bây giờ đã được đấu giá xong, đầu tiên xin được chúc mừng khách quý Lạc gia trở thành người mua hàng lớn nhất trong thịnh hội lần này. Vậy tiếp theo đây sẽ là thịnh điển lớn nhất từ trước đến nay của bổn thành, cuộc chiến tranh đoạt vật phẩm cuối cùng – địa đồ Minh Hải giữa Bát Hoàng Thánh Vực. Các vị khách có mặt khác cũng có thể tham gia nếu các vị có lá gan đó… và thực lực, ha ha ha!”
Gì cơ, tranh với Bát Hoàng?
Người khắp hội đánh bạc vốn dĩ đang mệt mỏi, muốn trong lúc cạnh tranh giá ở lượt đánh cuối cùng “ngóc dậy”, đối với một con bạc thì như vậy cũng đáng, họ chỉ cầu được thống khoái một lần mà thôi.
Song mới nghe đến uy danh của Bát Hoàng, tất thảy đều giật mình đến run cả người, trong lòng sợ hãi, ai cũng co quắp cả lại.
Đùa đấy à, cược với Bát Hoàng sao? Ấy chẳng phải đòi mạng ư!
Cả hội trường lặng ngắt như tờ trong phút chốc, mọi người đều im như thóc. Thành chủ liếc nhìn bọn họ, lão ta lạnh lùng cười, đoạn lại nhìn về Lạc gia ở phía trên đột nhiên im lặng kia một cái, khóe miệng lộ vẻ khinh miệt.
Dù ngươi có giàu đến độ nào đi chăng nữa thì khi đứng trước kẻ có thực lực chân chính, ngươi cũng không có gan mà tranh đâu, hừ.
“Các vị đại biểu của Bát Hoàng, lần này Đổ Hoàng đại nhân đặc biệt yêu cầu, mong các vị đường đường chính chính tới bàn đánh bạc, thắng được tấm địa đồ này một cách công khai và ngay thẳng. Người đâu, lấy bàn ghế!”
Lão ta vừa dứt lời, lập tức có người khiêng một tấm bàn dài cùng với bảy chiếc ghế lên trên đài. Thành chủ khẽ mỉm cười, tiên phong tới một bên bàn rồi chầm chậm lấy ra một tấm địa đồ màu xám từ trong nhẫn. Lão ta vỗ “rầm” một tiếng lên bàn, dễ thấy rằng lão ta muốn làm nhà cái!
Lô ghế khách quý trên lầu thỉnh thoảng vang lên những tiếng hừ nhè nhẹ, tiếp đó bọn họ lục đục đi xuống, bao gồm cả mấy người Mai Tam Cô, chỉ là sắc mặt ai cũng kém.
Mà sắc mặt mọi người trong toàn hội trường cũng phiếm vẻ sợ hãi, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy những nhân vật lớn như vậy lộ mặt!
“Đổ Hoàng đại nhân có ý gì, muốn chúng ta giữ thể diện cho Đổ Thành của hắn ta à?”
“Đúng thế, chúng ta tốt xấu gì cũng là những nhân vật có mặt mũi, há có thể xuất đầu lộ diện trước bàn dân thiên hạ, cùng nhau tranh chấp náo loạn một cách tùy tiện như vậy? Chẳng lẽ Đổ Hoàng đại nhân muốn mượn cơ hội này để thể hiện uy phong? Các ngươi còn định dắt mũi Thất Hoàng còn lại à?”
Bọn họ lạnh lùng cười, từng người từng người hùng hổ bước đến trước bàn đánh bạc, ngồi xuống mà oán trách. Các vị đại biểu Bát Hoàng cũng đã tề tựu đầy đủ, những tùy tùng khác thì đứng sau lưng bọn họ.
Thành chủ khẽ mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến: “Các vị chớ tức giận, nếu đã đến Đổ Thành thì tất nhiên là xem bản lĩnh trên bàn đánh bạc rồi. Tấm địa đồ Minh Hải tuyệt đối sẽ không bán cho các vị một cách tùy tiện, dẫu sao thì Đổ Hoàng đại nhân cũng ngăm nghe đạo trường Minh Đế từ lâu lắm rồi.”
“Thế các ngươi còn mời chúng ta tới là có…”
“Đánh bạc!”
Ánh mắt thành chủ lóe sáng, lão ta nở một nụ cười quỷ quái: “Chúng ta sẽ không bán cho các vị, nhưng có thể thua các vị, chỉ cần các vị có bản lĩnh mà thắng là được!”
Mai Tam Cô hơi híp mắt lại, khẽ hừ một tiếng rồi gật đầu nói: “Được, đánh thế nào?”
“Đánh kiểu thông thường chắc chắn sẽ không vừa mắt các vị, vậy chúng ta đánh theo kiểu câu đố. Ai có thể đoán đúng câu đố của đối phương thì người đó thắng, nếu hòa thì nhà cái thắng!”
Khóe miệng thành chủ để lộ nét cười giả tạo, lão ta thong dong lên tiếng.
Đoán câu đố?
Bảy người nhìn nhau, hai mắt đảo trái đảo phải, tất cả đều gật đầu nhàn nhạt nói: “Được, đoán câu đố!”
“Vậy được, thế thì chúng ta bắt đầu thôi!”
“Đợi một chút!”
Tuy nhiên, khi mọi người đang sắp sửa bắt đầu thì đột nhiên có một tiếng hô lớn vang lên. Tất thảy đều giật mình, đồng thời nhìn về phía nơi âm thanh truyền đến, thấy nơi đó không phải ai khác mà lại là lô ghế Lạc gia ngồi.
“Lấy thêm một cái ghế nữa, ván bạc này Lạc gia chúng ta cũng tham gia!”
Gì cơ?
Tất cả mọi người trong hội trường đều bất giác kinh ngạc, một lần nữa trở nên xôn xao. Ấy thế mà Lạc gia còn dám cạnh tranh thắng thua với Bát Hoàng cơ đấy, không muốn sống nữa rồi à? Hay là nói… người ta có bối cảnh to lớn hơn?
Có là đại biểu Bát Hoàng thì cũng không nhịn được mà nhướn mày, liên tiếp phỏng đoán lai lịch của đối phương. Người có lá gan như vậy chắc chắn sẽ không phải kẻ đầu đường xó chợ, cộng thêm cả tài lực kinh khủng trước đó nữa.
Không lẽ… bọn họ là đại biểu của Thánh Sơn?
Lòng đại biểu Bát Hoàng trong nháy mắt cũng trở nên thấp thỏm nặng nề.
Thành chủ sau một phen dài suy tư thì cười bảo: “Người đâu, thêm một chỗ ngồi nữa, trên bàn đánh bạc ai cũng có thể tham gia!”
Thế là một vị trí nữa được thêm bên cạnh chiếc bàn dài đó. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào vị trí ấy, trong mắt lấp lóe vẻ khó hiểu, cả đại biểu Bát Hoàng cũng như vậy.
“Đúng thế, ta là người của Lạc gia, đương nhiên phải cùng tiểu thư đến đây rồi, có gì kì lạ đâu?” Trác Uyên khẽ mỉm cười, hắn là người đi đầu tiên nhất, ánh mắt nhìn về phía những người quen kia của hắn lộ ra tia sáng thần bí, khiến người ta không biết rốt cuộc trong lòng hắn đang nghĩ điều gì…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất