Vẻ mặt có chút sững sờ, thậm chí còn để lộ sự hoảng hốt, Sở Khuynh Thành nhìn chằm chằm Trác Uyên, càng nhìn càng không hiểu. Những nữ nhân khác cũng như vậy, quả thật các nàng ấy không nghĩ ra, dựa vào đại gia tộc có tài lực như Lạc gia, sao có thể thu nhận một kẻ Đoán Cốt Cảnh rác rưởi như Trác Uyên được chứ?     

             Chỉ có điều, còn không đợi các nàng hiểu, cũng không cần các nàng phải hiểu, Trác Uyên đã đi thẳng đến trước mặt các nàng, khóe miệng lãnh đạm nở nụ cười, nhìn về phía Sở Khuynh Thành nói: “Khuynh Thành, những thứ vừa rồi nàng có thích không?”  

             “À, đó là ngươi cho ta...”  

             “Đúng vậy, như thế nào, có thích không?” Khẽ cười một tiếng, Trác Uyên thở dài: “Xin lỗi, thời gian chúng ta ở cùng nhau thật ngắn ngủi, ta không biết nàng thích cái gì, cũng không biết lựa chọn thế nào, cho nên đành phải mang hết đến, để nàng tự chọn. Nếu không thích, cứ ném đi! Chỉ là nếu có thích, nhất định phải nói cho ta biết, lần sau ta lại tìm tiếp cho nàng.”  

             “À, không cần đâu, tất cả ta đều thích!” Hai gò má Sở Khuynh Thành đỏ ửng lên vội vàng xua tay, nàng ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.  

             Nhìn nàng thật lâu, Trác Uyên mỉm cười: “Tất cả đều thích sao? Những thứ đó là gì, có rất nhiều thứ chính ta cũng chưa từng nhìn thấy. Nàng liệt kê chi tiết ra cho ta, lần sau ta sẽ tìm cho nàng một đống!”  

             “Không cần đâu, sẽ tốn kém lắm...”  

             “Hừ, tốn kém cái gì chứ, rõ ràng là người ta thấy chướng mắt, không thèm tiện nghi của tên tiểu tử này, mượn hoa cúng phật ném cho ngươi mà thôi, ngươi cho rằng hắn sẽ đến lần thứ hai sao?”  

             Sở Khuynh Thành ngượng ngùng cười khẽ, Phương Mẫn thấy vậy vừa ghen tị vừa hận, hừ một cái nói: “Rõ ràng là, chủ nhân Lạc gia vì thể diện nên mới phải giả vờ nói những lời đó, vốn dĩ không thèm để vào mắt. Tên tiểu tử này không biết ở trước mặt chủ tử nói lời hay ý đẹp gì, cho nên mới có quyền giải quyết đống rác này. Đạo hạnh của hắn thấp như vậy, sao có thể được làm chủ nhân của hàng vạn Thánh Linh Thạch của chủ tử được, lại còn mua đồ cho ngươi nữa?”  

             “Đúng vậy, vận khí của tiểu tử này tốt thật, được người của gia đình giàu có nhìn trúng, đáng thương cho hắn, được nhặt về cũng chỉ làm gã sai vặt, làm sao tư cách dùng linh thạch của chủ nhân mua đồ cho người được?”  

             Lúc này, Từ Chấn Sinh cũng chua xót nói: “Sư muội, ta khuyên ngươi nên cách xa hắn ra một chút, bây giờ hắn giống như một con chó bên cạnh người khác, chẳng lẽ ngươi muốn đi theo hắn ăn nhờ ở đậu suốt sao?”  

             Trên mặt có chút tủi thân, Sở Khuynh Thành liếc mắt nhìn Trác Uyên một cái thật lâu, lại nhìn về phía Phương Mẫn nói: “Sư tỷ, thật ra hắn cũng rất tốt, cho dù mấy thứ kia không phải do hắn mua, nhưng cũng là tâm ý của hắn...”  

             “Tâm ý cái gì, lấy những thứ mà người khác không cần để làm ngươi vui vẻ, cái này mà gọi là tâm ý sao? Nha đầu ngốc, sao ngươi có thể hèn hạ như vậy chứ”  

             Phương Mẫn độc ác trừng mắt nhìn nàng một cái, xoay người nhìn về chỗ Mai Tam Cô đang ngồi nói: “Sư thúc, Khuynh Thành sư muội gặp phải kẻ không tốt đẹp gì, người không quan tâm sao?”  

             Trác Uyên lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái, Mai Tam Cô không nói gì, chỉ nhìn về chỗ Lạc Minh Ngọc đang ngồi cách đó không xa, lạnh giọng quát: “Tiểu nha đầu Lạc gia, ngươi không quản lý nô tài của ngươi sao, sao lại để hắn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi?”  

             “Ôi, Lão bà bà, người nên buộc chặt dây xích của người lại trước đã, đừng để cho mấy con chó cái nhà người sủa loạn lên, khiến cho lỗ tai người khác không được thanh tịnh.” Liếc mắt, Lạc Minh Ngọc trả lời một cách mỉa mai.  

             Lời này vừa nói ra, cả khán đài lập nổi lên một trận sóng to gió lớn.  

             Vậy mà Lạc gia lại dám tranh cãi với một trong tám vị Đế? Đúng là trâu bò mà, rốt cuộc có lai lịch như thế nào!  

             Gần một vạn năm, đây là lần đầu tiên Mai Tam Cô bị một tiểu nha đầu làm cho nhục nhã như vậy, trong lòng bắt đầu dấy lên lửa giận, từ độc ác chuyển thành can đảm, đập mạnh một cái vào mặt bàn, khí thế mạnh mẽ, hung dữ đến gần Lạc Minh Ngọc: “Nha đầu chết tiệt kia, được lắm!”  

             Bịch!  

             Một bóng người lóe lên ngăn trước người Lạc Minh Ngọc, tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, ầm một tiếng lập tức dồn sức lao vào đánh nhau cùng với Mai Tam Cô, phát ra một tiếng nổ vang.  

             Cơ thể Mai Tam Cô run lẩy bẩy, cảm thấy hoảng sợ, kinh ngạc nhìn sang, thì thấy Bách Lý Ngự Vũ cũng hơi lùi lại, ánh mắt nhìn về phía Mai Tam Cô tràn ngập bướng bỉnh và hung dữ.  

             Bà già này, cũng có chút tài năng!  

             Tiểu cô nương này, sao có thể...  

             Đôi mắt Mai Tam Cô run rẩy sau khi cẩn thận đánh giá Bách Lý Ngự Vũ một lúc lâu, càng nhìn càng hoảng sợ. Những người khác nhìn thấy thế, vẻ mặt cũng không thể tin được, trọng lượng của Lạc gia trong lòng lại cao thêm ba phần.  

             Phải biết được rằng, Mai Tam Cô chính là cao thủ của giới Đế, còn Bách Lý Ngự Vũ lại chỉ là Linh Vương hậu kỳ mà thôi. Nhưng khi, hai người hợp sức lại lại ngang tài ngang sức.    

             Xem ra... Lạc gia dám khiêu chiến với Bát Hoàng, không phải là không có lý.  

             Mấy vị đại diện cho Bát Hoàng cảm thấy do dự, trong lòng không dám khinh thường, một đám người xem dưới đài cũng bị kinh hồn bạt vía, lại nhốn nháo trở lại.  

             Bách Lý Ngự Vũ hít một hơi thật sâu, không hề để bà bác chồng vào trong mắt, ngược lại nhìn chằm chằm Sở Khuynh Thành và Trác Uyên ở phía trước không chớp mắt, tức giận quát: “Trác quản gia, tất cả chuyện này đều do ngươi gây ra, bây giờ còn trốn ở đó mà tán gái, có ý gì đây?”  

             “Đúng vậy, Trác quản gia, ván cuối ngươi phải đánh bạc một trận, chúng ta mới giúp ngươi. Không có cớ gì mà ngươi ở một bên nghỉ ngơi, bổn tiểu thư phải thay ngươi lên khán đài giành thắng thua được!” Lạc Minh Ngọc cũng lười biếng nhìn hắn, khẽ cười một tiếng, nhưng mà trong nụ cười còn có chút đau khổ.  

             Cái gì, quản gia?  

             Sở Khuynh Thành không kìm được kinh ngạc, khó tin nhìn về phía hắn: “Ngươi... ngươi là quản gia Lạc gia?”  

             Những người khác cũng lộ ra vẻ khó tin, hoàn toàn bị làm cho lóa mắt.  

             Một kẻ Đoán Cốt Cảnh, lại chính là quản gia cho một gia tộc cường hào, sao có thể chứ? Lúc bọn họ chọn người, không nhìn thực lực sao?  

             “À... Lát nữa sẽ giải thích với nàng sau!”  

             Nở một nụ cười xin lỗi, Trác Uyên vẫy vẫy tay với Sở Khuynh Thành, vội vàng xoay người rời đi trong mắt tràn ngập sự ngỡ ngàng của nàng.  

             Khi Trác Uyên đi đến bên cạnh Lạc Minh Ngọc, vị Đại tiểu thư này hết sức tự nhiên nhường chỗ ngồi của mình, đám người Lệ Kinh Thiên điều chỉnh lại vị trí chỗ ngồi một chút, mới mời Trác Uyên ngồi xuống, cực kỳ cung kính.  

             Lúc này, cuối cùng mọi người ở đây mới tin tưởng, quả thật hắn là quản gia Lạc gia, đây là gia tộc thần bí, dưới một người trên vạn người.  

             Nhưng mà, tại sao...  

             Thành chủ liếc mắt nhìn Trác Uyên một cái thật lâu, trong mắt cũng mù mịt, nhưng nếu đã biết đối phương có thân phận tôn quý như vậy, không cần biết thực lực của hắn như thế nào, hắn ta cũng không được thất lễ.  

             Vì thế vị thành chủ kia cũng mỉm cười khen: “Trác tiên sinh tuổi trẻ có triển vọng đó!”  

             “Thành chủ đại nhân khách sáo rồi, bây giờ canh bạc đã mở, bắt đầu thôi.”  

             “Xin mời!”  

             Khẽ gật đầu, thành chủ thầm khen một tiếng, sau đó nhìn về bàn tám người đang ngồi nói: “Nếu các vị đổ khách đã ngồi vào chỗ, ta đây xin giới thiệu một chút về quy tắc đánh bạc lần này. Đầu tiên, so về tiền, người càng nhiều tiền thì càng nắm trong tay nhiều lợi thế hơn, càng có tư cách thăng cấp và trở thành nhà cái. Người ít tiền thì phải từng bước thắng nhà cái, mới có thể tiếp tục đổ vòng sau, một khi thua, sẽ mất tất cả.”  

             Đôi mắt Mai Tam Cô hơi hơi nhíu lại, khó hiểu hỏi: “Có ý gì chứ?”  

             “Rất đơn giản, mọi người lần lượt thay nhau đổ vào nhà cái.”  

             Cười một tiếng xấu xa, vị thành chủ kia lạnh nhạt nói: “Ví dụ, chúng ta đều lấy ra bảo vật, bảo vật của ta tương đối có giá trị, như vậy ta chính là nhà cái, ngươi phải cược với ta. Nếu ngươi thắng, ta sẽ đưa bảo vật cho ngươi, ngươi cùng đổ với người tiếp theo, cho đến cuối cùng thắng được mọi người, người là người thắng cuộc.”  

             Mọi người cảm thấy hơi rùng mình hoảng sợ: “Nói như vậy, trước khi chúng ta đánh bạc với ngươi, chẳng phải là giết nhau trước sao? Cuối cùng tất cả bảo vật đều rơi vào tay ngươi, còn chúng ta thì trắng tay sao?”  

             “Đúng là có chuyện này, ai bảo địa đồ Minh Hải của ta là vô giá chứ? Cho dù có nhiều bảo vật hơn nữa, cũng không thể nào so được với bảo vật của ta, đương nhiên cuối cùng ta chính là nhà cái. Đầu tiên, mời mọi người quyết định thắng thua. Chẳng qua chắc hẳn các ngươi đều hiểu, người đổ trước thì vẫn có lợi hơn, lúc đó biết đâu hắn chỉ đặt hai món bảo vật, cũng có thể làm nhà cái, ha ha...”  

             Sắc mặt mọi người càng lúc càng u ám, hận đến nghiến răng nghiến lợi.  

             Đổ Hoàng này thật sự rất xảo quyệt, dùng cách này để lừa gạt mọi người, nói không chừng mọi người còn chưa thu được vốn về đã bị hắn ta giết chết ở chỗ này, cuối cùng chẳng kiếm chác được gì.  

             Địa đồ là của hắn ta, tất cả bảo vật cũng là của hắn ta, đúng là tiền mất tật mang!  

             Nhưng mà không đổ, lại không cam lòng, cái kia chính là Địa đồ Minh Hải đó!  

             Nếu dùng vũ lực đoạt lấy sẽ xảy ra tranh chấp không đáng có, không có lợi cho bất kỳ ai. Dù sao cũng không thể đánh đồng địa đồ này với Cửu U bí lục năm đó được, lấy được bí lục kia còn có ích, nhưng cái đồ chơi này, ngươi nhất định không thể tìm được ở đâu.  

             Đúng là không khôn ngoan khi tranh giành một thứ không cần!  

             Nghĩ như vậy, mọi người do dự một lúc, cuối cùng gật đầu một cái!  

             Được rồi, liều mạng.  

             Bịch.  

             Một chiếc chén Thất Thải Hà Quang bằng ngọc lưu ly xuất hiện trước mặt mọi người, Mai Tam Cô cầm món đồ đó đặt ở trên đài, bình tĩnh nói: “Đây là Trấn Tông chi bảo của Đan Hà Tông chúng ta, chén bằng ngọc lưu ly tím, thánh binh cấp bốn!”  

             “Đây là quyền thuật và móng vuốt của quỷ mà Ma Hoàng ủy thác cho ta mang đến, thánh binh cấp ba!” Ngay sau đó, một ông lão tóc đen cũng lấy ra một bộ móng vuốt bị hắc khí quấn quanh.  

             Dù sao, so với cái chén bằng ngọc lưu ly tím, cũng thấp kém hơn rất nhiều!  

             Trác Uyên thấy vậy mí mắt không kìm được run lên, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.  

             Thứ này là thành quả lớn nhất mà lúc trước hắn tự mình tu luyện cho tên nghiệt đồ Sở Luyện kia.  

             Tiếp theo đó, mấy vị đại diện cho Bát Hoàng cũng lấy ra bảo vật của mình, gồm có thánh binh cấp bốn, bảo vật cấp ba, nhưng trước mắt dẫn đầu là Phong Linh tê hống kiếm của Kiếm Hoàng, thánh binh trung giai cấp năm!  

             Mọi người thấy vậy không kìm được mà cùng nhau thở dài chán nản, cảm thấy lão gia hỏa này có thể ngồi lên nhà cái số hai.  

             Nhưng mà lão gia hỏa này cũng thật là không tiếc của, dám mang bảo vật như vậy ra để đi đánh bạc.  

eyJpdiI6InluRHE3c3Y5ZExQOTd1cU9IQmtDdGc9PSIsInZhbHVlIjoibng1d1NWMVpTSWVvc1pTNTk5Szl0dVJVSlA2MkVsZkJ4alJzTDFCSGVhbjF3THpFbDdQaThjdU1OMUtcL2FTK1wvYnNTa1NsQ0l6UjJlUXdHajA4TGh0T001citqM3piMStoQVA4YmlmK2lsMEs5NDJrM3pYY2JMYU5kOXlwdUVYZHhEOGxmcjhET0tFb2JBYmpkSFdrN1UrZktKSVwvaFFFVWtFNFpJUFV3OERRTlZoQzFhTmZ0VXNrY2hRK1pcLzBmZXBlc2tCOVwvTGxQMlcrTjlzU0p3clRiNUFcL0hsUjBPNzRsZDY2cUFlMkErV1wvZDViNnZmYUloZSs5QmFFaUN4M0JuZHpLQXhyek1WKzVsanJhcEl6XC9YNDkyQVd0VUo2UUZuQVRPaGdzWDZja1RTQ2lCcytiem52SFwvNFNXMlFqSFhXVnVHWjV2dHRBRmh6OU4xZkFPZVJJU3pJczRGWXZEaURQWGZxVnQ5bU5rQmtpekdTXC9PeGljRWN1a3JNXC85bG40bmRKbHY2R3ZqTjFmYWp4RmdsbTBIVDA3WnJRM2NUZ2NUaUlDS1VLZXRhSDl0RjVnUWJhdEM2Zk1mbVQ5T2JrWWhlS1VaTlFSdjAyR2dNMDFVZFh5a05neWVOMk5zK3l3MVZMbTFyREFDeDlBNmlFOVwvRVdrZTBNUGxPcE9WME0iLCJtYWMiOiJlOTY3MGJhN2ZiMjY1YTI2YjI5MDZjOGYxODFmMDAyMGExMmY4NzNhNDE4NWZjZWQyMWRhMDM3ZDQ4MDMxNWQ5In0=
eyJpdiI6Ik5LWmM3K216YTQ2MkdxajBIaTgyU1E9PSIsInZhbHVlIjoiOXR4TndXSnBiMlBoVHNqanJ6ZW14SGxmdVZRQkNWWjBTbFBZSEh4eDRucGtDYlVyWm5PcmFlRjhiOVBHS3RrRVpZM3pwTlNQVWhmZlNvY1wvcFJUZGhwUWJIeFd6ekVLaE5KdXVSaTBJcllKdUhyWEt5MU9lUktKYTRQNUFQUFJseHdWZU52bjdJdEJGcURUcDJEU2dcL0ZqNlErMXdEUWQwQWlablBhWTVOS0oxOXMwalNPMCtwMitQdkFhYU1ldVIyb055QVwvVnJFak81Y3dkYlJZRGR0a0hFXC9hNERDZGUrb2pZOGVidVJsWFBKc09VazdMUGNyamtXbmZDaStGY0VxdjdJYUt5TXJSXC9QSWh6NGlWaDN6R3ZYM2tDSWRzODY2YmV3S2x5ZmJCTUVTbnlvXC9LWTJNRXFQbEVFNHVHNWR2MzNZVlN4TWptU1Zlc3VIaGduSUNkM2RxeTNwQ0ZsREtHOGtxSHdPYm9veXgrZXcyMlp1M0ppZlFhenJya3Q1a2wzVm1cL3NnOFhvQ2hDSDg0MDc0RjNhc2I2dGN5ZjUwM2JJVE54QjU3Q1wvd0tJRUtpOGtoNHczZ2t2cnNJVFZXNnB4b1ZRZXIxcmhcL3QrMnhRY2RvMzZ0TzMrR0ZwSWllVEp0cVZzYjk1Y3BucnNJZVFOV2RDdTlzQXRpUFRtcnJzeXZKYWJyV0t3RGp5aGUxbFI2VUxJbmpzQ2h5UmRZbWZPanVoRmZCaE5QcVJcL2R3KzZ4eFM3WHJrMTVKazZ2Zjd0MWEwdnhUMTZRWU1TTVQ0TEc3OTNLZlFIK3NMVzhBSXREbkpyNzBWSndHSFlcL0lQTjZDZkdmejVaTEprVGR4WW5WakUyYVwvbVZNbk1rUlBGdFVpMlJ5N2I2UWZ6VUlIdGMxc3FMbzduZU1ZN2pxZUpLTFlNNkVjdGtuQXpZY21vcm50bHRcL1FmejhCeVRacGZrK2tRQTFxVGJuWkJMN0lhcE9nVG1EZnlZM3hZU0FQVytlb2JZQlR6WWcwSDRnNFwvb0tiY25iZTZLM0ZwMDNrMWFBZTN3PT0iLCJtYWMiOiI3MWM0NmNmOWUyMzRhMDEzM2FhZDNhMTU2YjFjOTE1NTk3OTc3NmY1ZGMzYjhkOGU5YjYyYmI0YjM5YmI4ZDQxIn0=

             Trác Uyên lơ đễnh mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, nhưng phát ra một tiếng vang rõ ràng, đột nhiên một cầu vồng trắng hiện ra trước mắt mọi người, phát ra từng tiếng rồng gầm làm chấn động trời cao. Ánh sáng trắng lóa mắt khiến mọi người không thể mở mắt ra được.

Ads
';
Advertisement
x