Ầm!  

             Ánh sáng rực rỡ lượn lờ trên đỉnh đầu của mọi người một vòng, trong nháy mắt cắm lên chiếc bàn dài, hiện lên trước mắt mọi người rõ ràng như núi Lư Sơn, chính là trường kiếm dài chín mét tỏa ra ánh sáng lộng lẫy chói mắt, hơn nữa trên thân kiếm còn hiện lên một đường móng của loài động vật có vảy, giống như là vân rồng.  

             Mí mắt của Thành chủ không ngừng run rẩy, không khỏi hoảng hốt nói: “Thánh binh cấp năm sao ? Suýt chút nữa có thể gia nhập cấp sáu cấp cao nhất, ở thánh vực này khá là hiếm gặp!”  

             “Không chỉ như vậy, mời Thành chủ đại nhân xem kỹ kỹ thuật rèn của thanh kiếm này, đây không phải là tay nghề của một người tầm thường, thánh binh cấp năm tầm thường sao có thể sánh bằng được?” Lông mày Lạc Minh Ngọc lúc này hơi nhếch lên, vẻ mặt đắc ý nói.  

             Thành chủ gật đầu không ngừng, liên tục khen ngợi: “Không tồi, Lạc tiểu thư nói rất đúng, hiểu biết của người luyện ra kiếm này trong kiếm pháp thật sự đã đạt tới đỉnh cao, hơn nữa còn khiến thánh kiếm này có linh tính sâu không thể lường được, đúng là kinh người. Chỉ sợ dù có thánh binh cấp sáu cũng không thể bằng được.”  

             “Không phải là sợ, mà vốn dĩ là thế.”  

             Trác Uyên nhếch miệng cười, ngay sau đó lấy một ngón tay miết lên thân kiếm nói: “Mời Thành chủ đại nhân xem chỗ này, người bình thường có thể có được vật liệu như thế này sao?”  

             Trong lòng Thành chủ không khỏi kích động,  cẩn thận đánh giá một lúc lâu, đến khi nhìn thấy ánh sáng trong trẻo nhưng to lớn đến dọa người kia của vảy rồng, mới bừng tỉnh hiểu ra, sợ hãi kêu lên một tiếng: “Không thể nào, đây là… móng vuốt bị gãy của Long Vương Long Vực sao?”  

             Lời này vừa nói ra làm mọi người đều kinh sợ, không chỉ những người ngồi trên khán đài phải hít một ngụm khí lạnh, mà ngay cả mấy vị đại diện cho Bát Hoàng cũng không kiềm chế được thân thể mà run lên, bần thần một lúc lâu, không thể tin được nhìn bọn họ.  

             Bọn họ lại dám lấy trộm vảy của Long Vương để chế tạo Thánh binh, chẳng lẽ không muốn sống nữa sao?  

             “Lạc… Lạc đại tiểu thư, các người có biết không, nếu để cho đệ tử của Long vực Long tộc biết chuyện này, chỉ sợ…” Khuôn mặt Thành chủ nhăn lại, lưỡi níu lại.  

             Trác Uyên cười cười xua tay từ chối cho ý kiến: “Thành chủ đại nhân yên tâm, nếu chúng ta đã dám mang Thánh binh này ra thì ắt sẽ không sợ bọn họ tìm đến cửa. Long Vương là một trong mười linh thú cấp cao, mạnh hơn so với loại cấp cao của người bình thường rất nhiều. Chúng ta có thể lấy được móng vuốt rồng của bọn họ tạo ra linh binh, chẳng lẽ chúng ta lại ngồi không sao? Ha ha…”  

             “Cái này, đúng là như vậy…”  

             Thành chủ không tự chủ mà cười một tiếng, trái tim cũng nhảy loạn lên, ánh mắt mọi người ở đây đều thay đổi đổ dồn nhìn về phía Lạc gia.  

             Long tộc chính là linh thú cao thủ xưng vương xưng bá ở trên mây, ngay cả Thất Thánh Sơn cũng không dám tùy tiện chọc vào, mà Lạc gia này lại dám nói những lời ngông cuồng như vậy, rốt cuộc kẻ đứng sau lưng có lai lịch như thế nào?  

             Cuối cùng mọi người không ngừng suy đoán, nhưng lại không dám nói những lời bất kính.  

             Thành chủ do dự một chút rồi lại liếc mắt nhìn chằm chằm Lạc gia thật lâu, cười một tiếng tuyên bố nói: “Các vị, ta nghĩ các ngươi cũng biết mức độ giá trị của thánh binh cấp năm ở thánh vực, mặc dù chư vị đã lấy tất cả bảo bối mình có trong tay ra nhưng so với món đồ trong tay Kiếm Hoàng và Lạc gia thì vẫn còn kém xa, trong đó thánh kiếm của Lạc gia lại càng quý giá hơn. Như vậy bây giờ ta tuyên bố, ngoại trừ ta, Lạc gia là nhà cái cuối cùng, tiếp theo là đại diện của Kiếm Hoàng, tiếp theo chư vị ấn định phần bảo vật của nhà mình, theo thứ tự mà mở rộng ra, không có ý kiến gì chứ.”  

             “Nếu đã thế thì còn ý kiến cái gì chứ, mọi người đều nhìn thấy, rất công bằng.”  

             Vừa dứt lời, sắc mặt một lão quỷ già u ám tay cầm Ma Linh Quyền Trảo nhìn về phía một công tử có khuôn mặt ma quái nói: “Quỷ tú tài,  m La Sa Tráo của ngươi chỉ là một thánh binh cấp bốn cấp thấp, lão phu thay mặt Ma Hoàng đại nhân đánh cược cùng ngươi một trận, ngươi là nhà cái!”  

             Quỷ tú tài nở nụ cười ma quái, đung đưa chiếc quạt mặt quỷ trong tay gật đầu: “Được, bản công tử sẽ chơi với Thiên Diện Lão Ma ngươi một trận, ngươi ra đề trước đi.”  

             “Không được, ngươi là nhà cái, ngươi đi trước.”  

             “Được, một khi đã như vậy, ta đây sẽ không khách khí nữa.”  

             Bịch.  

             Quỷ tú tài đập chiếc quạt lại suy nghĩ trong chốc lát, sâu xa lên tiếng: “Ta đây ra một đề, mời ngươi trả lời cho thành thật, chuyện là ba năm trước đây ba mươi sáu người canh cổng của Quỷ Đăng bị giết, có phải là do Ma Hoàng đại nhân làm không?”  

             Thân thể của Thiên Diện Lão Ma hơi chấn động, ma nhãn hơi rủ xuống, suy nghĩ một lúc, phát ra giọng nói khàn khàn: “Lời của Quỷ tú tài ngươi là có ý gì? Không phải lúc trước các ngươi đã điều tra rõ ràng rồi sao, không phải là do Ưng Hoàng làm sao?”  

             “Đúng vậy, lúc trước chúng ta cũng nghĩ như vậy, chỉ là sau khi hai bên đại chiến một trận, hai bên đều tổn thất, vậy mà địa bàn trống kia lại bị Ma Hoàng đại nhân thừa cơ đoạt lấy, chuyện này ngươi định giải thích thế nào?”  

             “Những người đó không chịu nổi khổ sở do chiến tranh, nhờ sự che chở của Ma Hoàng đại nhân mà không bị vạ lây, có gì lạ sao?”  

             “Đúng vậy, không có gì kỳ lạ cả, chỉ là hai bên chúng ta đại chiến một hồi, chưa ai đạt được lợi ích, cuối cùng người đắc ý lại là Ma Hoàng đại nhân, làm cho hắn vô duyên vô cớ mở rộng mấy nghìn lãnh thổ, chuyện này khiến chúng ta không thể nào thông được!”  

             Khóe miệng Quỷ tú tài cười lạnh lùng, hung hăng nhìn chằm chằm Thiên Diện Lão Ma không tha: “Ngươi là trợ thủ đắc lực của hắn, cho nên hôm nay ta mới cố ý hỏi ngươi. Chỉ có điều, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện giấu diếm, lừa gạt cho qua chuyện. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ chuyện này, chỉ là không có chứng cớ, không muốn xảy ra bất hòa trên bàn cược mà thôi. Đổ Hoàng đại nhân là người công chính nghiêm minh lại có tiếng nói trên chiếu bạc. Để cho hắn phân xử chuyện này đi, nếu ngươi nói dối nửa lời sẽ tính là thua cuộc.”  

             Thiên Diện Lão Ma hít một hơi thật sâu quay đầu nhìn thoáng qua Thành chủ, chỉ thấy sắc mặt của Thành chủ lạnh lùng cũng chăm chú theo dõi lão ta, dường như đã có tính toán sẵn. Rất rõ ràng, chắc chắn bên trong có nội tình.  

             “Được, ta thừa nhận, là do Ma Hoàng đại nhân làm, chẳng qua bởi vì trước đó rơi vào…”  

             “Ngươi thừa nhận là được rồi, không cần nói gì nữa, ngươi thắng.”  

             Thiên Diện Lão Ma thở dài một hơi, chỉ là không đợi lão ta nói xong, Quỷ tú tài đã cười lạnh cầm bảo vật trong tay đẩy về phía trước, nhếch miệng cười: “Chỉ có điều sau này, Quỷ Hoàng đại nhân của chúng ta sẽ liên minh cùng Ưng Hoàng đại nhân, đi đến tìm Ma Hoàng đòi lại công đạo, bảo hắn chuẩn bị cho thật kỹ, hừ.”  

             Da mặt Thiên Diện Lão Ma hơi căng ra, khẽ cắn môi lấy bảo vật về: “Được, ta sẽ chuyển lời lại.”  

             “Cáo từ!”  

             Quỷ tú tài không cần nói nhiều lời lập tức đứng dậy, ôm quyền hướng về phía mọi người, lại nhìn về phía Thành chủ nói: “Đa tạ Đổ Hoàng đại nhân đã chủ trì công đạo, tại hạ xin phép cáo lui”  

             Nói xong không quay đầu lại mà đi thẳng.  

             Mọi người thấy vậy thì ngây ra, không phải là đánh bạc sao, sao lại biến thành nói thật hay mạo hiểm vậy?  

             Bốp!  

             Thiên Diện Lão Ma hung dữ vô lên mặt bàn tức giận nói: “Thành chủ đại nhân, đây là ý của Đổ Hoàng đại nhân sao?”  

             “Đừng hiểu lầm, Đổ Hoàng đại nhân chỉ liên quan đến đánh bạc, không liên quan đến ân oán của các vị. Bây giờ Thiên Diện tiên sinh đã có hai món linh binh, có thể làm nhà cái!” Thành chủ đại nhân mỉm cười không tỏ rõ ý kiến.  

             Thiên Diên Lão Ma cực kỳ tức giận, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nại.  

             Đổ Hoàng luôn luôn thông thạo tin tức, chắc chắn biết chuyện năm đó, nhưng lại không đổ lỗi cho lẫn nhau, cho nên không đưa ra ngoài ánh sáng, hai người kia không có chứng cứ, cũng không có cớ để điều tra Ma Hoàng.  

             Nhưng mà ngày hôm nay, lão ta bị ép buộc đành phải thừa nhận, cũng khiến cho hai người kia có cớ để gây khó dễ.  

             Chỉ có điều cũng không thể hoàn toàn trách lão ta được, trước khi để Ma Hoàng ban cho lão ta cái chết, nhất định phải lấy được cái bản đồ này. Nếu vừa rồi lão ta phủ nhận, thì sẽ chẳng có cái gì cả, khi về chỉ có thể nhận lấy cái chết, Ma Hoàng tàn nhẫn như vậy, lão ta không dám tùy tiện ngỗ nghịch.  

             Hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra, Thiên Diện Lão Ma đã đi đến đường này cũng chỉ có thể tiếp tục thắng. Với thế lực của Ma Hoàng bây giờ, có lẽ hai người kia cũng không dám gây khó dễ gì, nhưng bản đồ này thì nhất định phải có được.  

             Kết quả là, đại diện của Ưng Hoàng đi đến trước mặt Lão Ma, hét lớn: “Bây giờ lão phu là nhà cái, mời ngươi đi…”  

             Đại diện là Bạch Hồ lão giả lạnh lùng cười thách thức.  

             Nhưng không thể không nói, Thiên Diện Lão Ma này cũng có chút tài cán, dựa vào nhanh nhẹn, linh hoạt mà luồn cúi, dám tự mình vượt qua khó khăn để đi lên, bảo vật trong tay càng lúc càng nhiều, cuối cùng đi tới trước mặt Đan Hà Tông, quát to: “Bầu trời có bao nhiêu ngôi sao?”  

             “Trời đầy sao, ai mà đếm rõ ràng được, ngươi biết được sao?” Mai Tam Cô không khỏi sững sờ, giễu cợt phản bác lại.  

             Thiên Diện Lão Ma nhếch miệng cười, chậm rãi lắc đầu: “Ta cũng không biết, cho nên chúng ta bằng nhau, nhưng ta là nhà cái, cho dù bằng nhau thì ta cũng thắng, lấy lại đây.”  

             Thiên Diện Lão Ma vung ống tay áo lên thu chiếc chén bằng ngọc lưu ly tím vào trong túi. Mọi người trong Đan Hà Tông thấy vậy cũng ngây người. Mai Tam Cô vội vàng nói: “Từ từ, ta còn chưa ra đề đâu!”  

             “Vừa rồi ngươi đã ra đề rồi đấy thôi, chẳng lẽ câu hỏi kia không tính sao?” Thành chủ mỉm cười, bất đắc dĩ nhún vai: “Đổ Hoàng chúng ta đã quyết định, ngươi với lão ta ra đề, nếu hai bên đều không biết, thì nhà cái đánh cùng sẽ thắng.”  

             Da mặt các nữ nhân không khỏi căng lên, liếc nhìn nhau chưa hiểu chuyện gì, vẻ mặt đều đau khổ. Trác Uyên nhìn bọn họ, cũng không nhịn được mà liên tục bật cười.  

             Tiếp sau đó,Thiên Diện Lão Ma đi đến trước mặt Bạch Mi lão giả, đẩy tất cả bảo vật về phía lão ta, hung ác nói: “Liễu huynh, lão phu ra đề trước, ngươi nghe cho kỹ.”  

             “Từ từ.”  

             Không đợi lão ta nói xong, lão giả đã mỉm cười xua tay nói: “Ta là nhà cái, ta đi trước.”  

             “Được, vậy ngươi đi trước.”  

             “Lão phu năm nay đại thọ một nghìn năm tuổi, ngươi đoán xem ta có mấy ngón chân ?”  

             “Cái này…”  

             Thiên Diện Lão Ma không khỏi ngạc nhiên nhìn bàn chân đi giày của lão ta, sau khi do dự một lúc lâu, nghi ngờ nói: “Mười ngón, chưa từng nghe thấy ngươi gặp trọng thương gì, bộ phận trên người chắc là vẫn còn đủ.”  

             Khóe miệng Bạch Mi lão giả cười ma quái, từ từ cởi một bên giày ra, lộ ra năm ngón chân không chút khuyết điểm, sau đó ánh sáng chợt lóe lên, một ngón chân bắn ra, ngón chân bịch một tiếng rơi trên mặt đất, máu tươi chảy đầm đìa.  

             Mồ hôi lạnh trên trán lão ta ứa ra, cười ha ha nói: “Sang năm lão phu đại thọ một nghìn năm tuổi, chỉ còn chín ngón. Thiên Diện Lão Ma, ngươi đoán sai rồi.”  

             Được lắm!  

             Thiên Diện Lão Ma không kiềm chế được run lên, nhìn lão ta một lúc lâu, cảm thấy có chút không cam lòng, nhưng tay vẫn đẩy toàn bộ bảo vật đến trước mặt lão ta: “Lão già này ngươi thắng, lão phu thua.”  

eyJpdiI6IkNcLzBKQWMyNVR0eFJnRzNyYk93R0hnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im96VktqXC9BbVpnRFZXTXNsZVpXZDVLbDk2MHR6YjJRY1I0SGFQK2d4UFBBVGxwUkhWUXVlU1FQXC9KMDdJMUpjdDA0Y2hBUWRUZzNVQ1BlN1g1bG9nNjdRbEpyYmlFK1BaQ0xISkN0Wk9WK01MOVwvT0FZeTN4UXRkTXRERTh3eWtjVjJnaFUxNVI5TEJKRlZIdXZCZ2R4ajFvNWt4c1h6d1JjeVFJZ1pBS2I3dG9TTm93alVMaWhweEdtSDdSdlFoNmNLMWlJNCtcL1FFSnI1UmtYZ3lnT3ozR2N3UzFBbnBnRmh5VGdWdjlOeDh4MFhDcFlwK0N1ZmhhZTZRMkpkQnBlRVhYRkV6RzFvU2lVTXJjTzJSZnhaYmRzWlJ2cDdxTnprVW5EZW43OEZDTTFVemFUanJYdjc5eDRVSjZ6RjFycmpycEd5SEV1NEY3aGdtTjBhcEo0YnVVUVVZWkRiZGt0Q2R5cjBuK09KK29US09vQitEQnVTcHJseDEwNnBTUkFJQ05LMXhSYjE1TG5xc3dGUng0azMzWkRtSUtlYmFHOWVaaTAzTXA1c2RSeSttNlFOOWloNUgzczNiNzQ4bzJ4ZWZ5QTNzeUU1bGp5UXRwVXZpK2JNdXdJdXRGV3Z6YkR6ckkrYUpQVTZOSVVOdTJkVkhJbmtpOTk1Yit0YWtWViIsIm1hYyI6ImQ5MzM2NWYwNDJhZGU1MGFhMWJmNWI3YThlY2ZmNWYxMTgxNjZjYTM3ZWZiOGFlZmM0MDcxNTBlNjNhM2JmZmMifQ==
eyJpdiI6ImxZell4STRGTHNLRzlzdURidVBBXC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkFnUEkwRWx4VU9IV1ZSejNCVGJxV040R3NrdEdmV1J5T21iWVR0MFMyMTd4NUNGTnpwUXBtcmduYW10cVlyaEFzN2JibUI2Vk00VGo0bnhSeVoxakc4QVpLdEZLOERUeFlRYzI3bmJSRDk2bUU4aWtja0xCXC9TNkRPM2tIUmVFaE5UaFwvTmJHb0s1WUxMbXJLaWxzYm03RllSYkR5VlJJSEl0T2tZOWo5NXpSNlBLUVFrNTQ4S2dYbTJzalMzSmNnanpBdEFBaHYydTFCbGxVRmlQeXBqZFdralhLUWZsbFFJY09nc1RjNTkyaz0iLCJtYWMiOiI2M2RjYjFjZjk3YjI2ZjZiN2E5YmZjMTliOGNjYTUzNWFhNWM4Y2NiMzhmZjczMjNmOWEwZGRiYmU0ZGNiNWI5In0=

             Lão già kia lau mồ hôi lạnh trên trán, kéo một bên chân đầm đìa máu đi đến chỗ Trác Uyên, lộ ra nụ cười kiên cường. Nhưng đáp lại lão ta cũng là chỉ một nụ cười giả tạo…

Ads
';
Advertisement
x