Mí mắt hơi rũ xuống, nhìn vết máu còn đọng trên mặt đất, không ai nhịn được bàng hoàng, thậm chí có một số tiểu cô nương của Đan Hà Tông cũng không tránh khỏi hoảng sợ, sợ hãi che mắt lại. Các nàng không sao tưởng tượng nổi trên đời lại có kẻ tàn nhẫn với chính bản thân mình như thế.  

             Nhướn mày nhìn lão giả kia một lần nữa, Trác Uyên cười vang, ung dung bình tĩnh nói không nên lời: "Lão tiền bối, ngươi chơi ác đến vậy sao!"  

             "Tiểu tử trẻ tuổi kiến thức nông cạn, đúng là chưa từng đi đây đi đó. So với lão già ta đây, trên thế gian này, có những người và việc còn tàn nhẫn hơn ta gấp mấy lần. Rồi một ngày nào đó ngươi cũng sẽ gặp phải mà thôi. Bây giờ chưa gì ngươi đã sợ hãi và kinh ngạc, ta e rằng ngươi vẫn chưa đủ tư cách để được ngồi vào bàn này đâu!"  

             "Ha ha ha...Lão tiên sinh chỉ dạy rất đúng, chỉ là lát nữa kính mong lão tiên sinh hãy nương tay cho ta thôi!"  

             "Ôi dào, ngươi lại làm khó lão phu rồi. Ta là môn đồ của Kiếm Hoàng, địa đồ này là thứ chắc chắn hôm nay ta phải có được, ta khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ càng sớm càng tốt, tránh cho đêm dài lắm mộng! Trẻ nhỏ lớn lên dưới hiên nhà, người lớn trưởng thành ngoài xã hội, đám nhỏ các ngươi sẽ không hiểu được đâu" Lão giả cười nhạo một tiếng, ngước mặt kiêu căng nhìn Trác Uyên.  

             Nghe vậy, Sở Khuynh Thành nhìn Trác Uyên với vẻ mặt lo lắng, vị tiền bối này tính tình cay độc nhưng trí dũng song toàn, hắn chỉ là một tên tiểu tử chưa mọc đủ lông đủ cánh, đâu phải là đối thủ của lão ta? Chỉ mong hắn đừng cứng đầu cứng cổ đối đầu với tiền bối, nếu để bị thương sẽ không ổn!"  

             Trong mắt chợt lóe lên một tia sáng kỳ dị, Trác Uyên không nói gì nữa, tay khẽ động: "Mời!"  

             "Tiểu tử, bê non mới sinh không sợ hổ, nhưng cẩn thận kẻo bị đụng cho vỡ đầu chảy máu đấy nhé, ha ha ha..." Lão ta mỉm cười, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, sau đó duỗi bàn chân vừa bị thương ra: "Tiểu tử, lần này giống y câu hỏi vừa rồi, ngươi đoán thử xem, từ giờ đến lúc lão phu mừng thọ năm nghìn tuổi, ta sẽ còn lại bao nhiêu ngón chân?"  

             Khẽ nở nụ cười gian xảo nhìn lão ta, Trác Uyên nhàn nhạt nói: "Bây giờ tiền bối đang có chín ngón, đến lúc đấy chắc vẫn sẽ còn chín ngón"  

             "Ha ha ha...Trẻ tuổi non dạ, ngươi cho rằng lão phu không dám chặt thêm một ngón nữa sao?"  

             Khẽ cười một tiếng, lão ta khép hai ngón tay lại với nhau, dùng lực thật mạnh, hung hăng đâm tiếp vào bàn chân, một ngón chân rướm máu rơi xuống đất, lão ta nhịn đau, cười gian xảo không ngừng: "Ngươi lại sai rồi, là tám ngón mới đúng"  

             Thấy thế, mọi người ai nấy đều thở dài bất lực.  

             Cái kiểu câu hỏi như vậy, chỉ cần lão ta có dũng khí chặt, thì ai mà đoán đúng được?   

             Tiểu tử kia gặp phải lão già thủ đoạn này, quả thật không phải là đối thủ của lão ta!  

             Soạt!  

             Nhưng mà, đúng lúc này, một tia sáng đen chợt vụt qua, máu tươi tuôn trào, thân thể lão giả họ Liễu run lên một cái, còn chưa kịp nhận biết chuyện gì đang xảy ra, dưới người lão ta đã tràn ra một vũng máu đỏ tươi. Cơn đau ray rứt từ cổ lan tận xuống đáy lòng.    

             Á!  

             Tiếng hét vang lên thảm thiết, lão già kia lảo đảo một cái, ngã nhào xuống mặt đất, kêu rên không ngừng, trong vũng máu là hai cái chân đứng thẳng bị nhuốm đầy máu đỏ. Đối diện với đó là ánh mắt lạnh lùng của Trác Uyên, chẳng biết từ khi nào trên tay hắn đã cầm sẵn thanh trường kiếm đen nhánh, toát ra tia sáng lấp lánh.  

             "Ôi, ta thật sự đoán sai mất rồi, có vẻ là do ta trẻ tuổi nông cạn thật. Nhưng mà, lão tiền bối, hình như đáp án của ngươi cũng sai đấy. Đại lễ mừng thọ năm nghìn tuổi của ngươi, không phải là có tám ngón nữa, mà đến một ngón cũng chẳng còn, ha ha ha..."  

             Tất cả mọi người trợn mắt há mồm, ai cũng sững sờ kinh ngạc với cảnh tưởng vừa mới diễn ra trước mắt.   

             Lão già này là bộ mặt đại diện cho Kiếm Hoàng, ngay cả bảy vị Đế còn lại cũng chẳng dám tùy tiện xấc xước, ấy mà cái tên Đoán Cốt Cảnh này dám...Hơn nữa, tại sao hắn lại có thực lực mạnh đến thế, có thể chém đứt hai chân của cao thủ Hoàng Gia?  

             Trong chốc lát, mọi người ai nấy đều tự che mắt mình lại, Sở Khuynh Thành vừa sợ vừa choáng váng. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ Trác Uyên cầm kiếm giết người, thuần phục không chút lưu tình, đâu còn hình ảnh tiểu tử lương thiện mặc kệ cho nàng mắng mỏ.  

             "Sư thúc, sư thúc, ngài không sao chứ!"  

             Ngay sau đó, Từ Trấn Sinh lập tức chạy tới bên cạnh lão ta để kiểm tra, tức giận trừng mắt với Trác Uyên: "Ngươi...ngươi dám..."  

             Nhướn mày, Trác Uyên thản nhiên: "Ta dám gì cơ, vị tiền bối này có thể tiện tay thay đổi kết quả đặt cược, chẳng lẽ ta lại không thể thay đổi hay sao? Thành Chủ đại nhân, ngươi đánh giá xem câu hỏi vừa nãy như nào?"  

             "Hòa!" Mặt lão ta co rút, ánh mắt của Thành Chủ nhìn Trác Uyên bỗng dưng đông cứng lại. Lão ta không ngờ răng tên tiểu tử tu vi thấp tẹt này lại nóng nảy, cay độc đến như vậy!  

             Toét miệng nở nụ cười, trong mắt Trác Uyên toát ra ánh nhìn tà ác: "Thành Chủ thật sự rất công bằng, chỉ là câu hỏi vừa nãy đã do lão tiên sinh đặt rồi, tiếp theo là lượt của ta đặt câu đúng chứ...thế nhưng có vẻ lão tiên sinh lại không thể tiếp tục đánh cược nữa rồi thì phải?"  

             "Hừ, tiểu tử thối tha, ta sẽ thay mặt Kiếm Hoàng đánh cược với ngươi!"  

             Hung ác trợn mắt nhìn hắn chòng chọc, Từ Trấn Sinh nghiến răng định lao về phía trước, thế nhưng vừa động đậy, hắn ta đơ người, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy sư thúc nằm trong vũng máu của mình đang nắm thật chặt ống tay áo của hắn ta, trong mắt trần ngập sự lo lắng.  

             "Sư thúc, người..."  

             "A Sinh, ngươi không phải là đối thủ của hắn đâu"  

             Mí mắt không ngừng run rẩy, lão già kia nhìn chằm chằm Trác Uyên với nụ cười tà ác, lão ta sợ hãi nghiến răng nghiến lợi: "Lão phu vừa nãy đã nhìn lầm hắn rồi, hắn ta vốn dĩ chẳng phải là con chim sẻ trẻ tuổi non nớt kiến thức nông cạn, phải ví hắn như một con kền kền gian xảo mới đúng. Thằng nhãi ranh, ngươi không thể nào đánh bại hắn được!"  

             Thân thể chấn động một cái, Từ Trấn Sinh không thể tin vào tai mình. Hắn ta là người đứng đầu trong đám cao thủ Linh Vương, tại sao lại không thể đánh bại nổi một tên Đoán Cốt Cảnh tu vi thấp kém?  

             Những đệ tử trẻ tuổi còn lại trên sân cũng tỏ vẻ khó hiểu, không biết là vị tiền bối này rốt cuộc có ý gì?  

             Chỉ có một số lão già lõi đời mới hiểu được ý tứ trong lời nói của lão ta, đặc biệt là Mai Tam Cô, ánh mắt nhìn Trác Uyên quay ngoắt một trăm tám mươi độ, ngoài vẻ trịnh trọng còn có cả kinh hãi.  

             Thật sự thì một kiếm vừa nãy của hắn, sạch sẽ gọn gàng quá mức, không có chậm trễ một tí nào. Đối mặt với cao thủ Hoàng Gia mà vẫn giữ được dũng khí cay độc như thế, chắc chắn không phải là điều mà người bình thường làm được.  

             Thanh kiếm của hắn là một thanh kiếm tàn nhẫn đã được mài dũa, tôi luyện từ trong máu tươi và nước mắt, một thanh kiếm được mài sắc bởi núi thây biển máu.  

             Dù cho hắn chỉ là một Đoán Cốt Cảnh, vậy những kinh nghiệm đó hắn lấy từ đâu ra?  

             Giữ chặt Từ Trấn Sinh không buông, lão giả thở hổn hển mấy hơi, mặc dù trong mắt tràn ngập không cam chịu, nhưng rốt cuộc vẫn phải nghiến răng nghiến lợi nói: "Thành Chủ, lần này chúng ta thừa nhận là mình đã thất bại, ngươi có thể cùng hắn đánh cược tiếp. Chỉ là tiểu tử kia, cái chân gãy này của ta, lão phu sẽ không dễ dàng bỏ qua vậy đâu, ngươi hãy đợi đấy!"  

             "Bất kể lúc nào!"  

             Nở nụ cười nhẹ, Trác Uyên vừa quay người lại nhìn Thành Chủ, giọng nói nhàn nhạt không thể tả nổi: "Thành Chủ đại nhân, ngài có muốn hỏi một câu không?"  

             Mí mắt run lên một cái, trên khuôn mặt của Thành Chủ lộ ra vẻ mặt nặng nề hiếm thấy: "Trác quản gia, bây giờ ta mới hiểu tại sao ngươi lại có thể quản lý một gia tộc lớn như vậy, thật sự là danh chính ngôn thuận"  

             "Khách khí rồi!"  

             "Được rồi, đặt câu hỏi trước đã!"  

             Sau một lúc suy nghĩ, Thành Chủ nói nhẹ: "Do đây là tấm địa đồ Minh Hải. Vậy nên câu hỏi của ta là, nếu các ngươi có được tấm địa đồ này, thì các ngươi có dám chắc mình có thể tìm thấy chỗ này không?"  

             Trong lòng không rét mà run, tất cả mọi người khi nghe được câu hỏi này, đồng loạt nhìn về phía họ, Thành Chủ đại nhân đang nhìn chằm chằm vào Trác Uyên, chờ hắn ra câu trả lời.  

             Liếc nhìn lão ta thật lâu, Trác Uyên khẽ cười: "Đến cả đồ vật ta còn chưa được nhìn thấy, làm sao có thể dám chắc được gì? Chỉ là nếu cầm được tấm địa đồ trong tay, dù có là ai đi chăng nữa, cũng sẽ làm hết sức mình mà thôi. Vậy câu trả lời của ta thế nào?"  

             "Khá thỏa đáng, không sai, dù sao đáp án cũng sẽ chỉ tìm được ở trong lòng ngươi mà thôi, cầm lấy đi!"  

             Khẽ cười một tiếng, Thành Chủ đưa tay đẩy một cái, giơ địa đồ ra trước mặt Trác Uyên.  

             Lướt qua tờ giấy cũ kỹ, Trác Uyên ngạc nhiên nói: "Cứ thế mà cho ta sao, ta vẫn chưa đặt câu hỏi, trận này ngươi là nhà cái, tỷ lệ thắng rất lớn!"  

             "Mới vừa được chiêm ngưỡng thủ đoản của Trác quản gia, ta đã biết chắc, câu hỏi đấy, ta nhất định sẽ không trả lời được, ta chấp nhận mình thua, ha ha ha..." Cười lớn, Thành Chủ mặt mũi dửng dưng, tỏ vẻ không quan tâm.  

             Trác Uyên suy nghĩ một lúc, nụ cười thần bí xẹt qua khóe miệng, cũng không từ chối nữa, cầm lấy tấm địa đồ, ở trước mắt mọi người, thu vào bên trong chiếc nhẫn: "Cảm ơn!"  

             Nói xong, Trác Uyên vung tay lên, mang tất cả mọi người rời đi. Để lại mọi người với cảm xúc kì lạ, nhìn chằm chằm bọn họ không tha.  

             Trong số đó có một nữ đạo sĩ, ánh mắt hiện rõ vẻ cô đơn, thi thoảng lại thở dài u sầu.  

             Vì sao hắn rời đi mà lại không nỡ nhìn ta một cái chứ?  

             Ngược lại, lúc trên đường trở về, Bách Lí Ngự Vũ quay đầu nhìn phía sau thấy không có ai đi theo, không nhịn được cười nhạo, khinh thường nói: "Hừ, ta còn tưởng tấm địa đồ này là bảo vật gì đó, hóa ra lại có được dễ dàng như vậy!"  

             "Dễ?"  

             Chân mày cau lại, Trác Uyên không khỏi bật cười lắc đầu: "Nếu như dễ dàng có được, thì vừa rồi đám người kia đã không phải tranh giành nhau đến nỗi máu chảy thành sông. Chẳng lẽ ngươi không thấy, Bát Hoàng ai cũng sẵn sàng mang hết bảo vật quý hiếm ra để thế chấp đổi lấy nó sao?"  

             "Nhưng, một đồ vật quan trọng như vậy rơi vào tay chúng ta mà cũng chẳng thấy ai đi theo đòi lại cả?"  

             "Bởi vì đó chỉ là một tấm địa đồ mà thôi, không thể làm được trò gì. Không thấy thỏ quyết không thả ưng, đấy mới là phương cách chung của mấy lão già kia. Sau khi ngươi tìm được vị trí của Minh Hải, đám khốn khiếp đấy chắc chắn sẽ lần lượt từng người từng người một xuất hiện không thiếu một ai, hừ!"  

             Trác Uyên khinh thường bĩu môi, bất lực nói: "Bây giờ tấm địa đồ này không phải là bảo vật mà là một củ khoai lang nóng bỏng tay. Tất cả mọi người đều đang đợi ngươi tìm được bảo vật, để cản đường rồi cướp đoạt. Ngay cả Đổ Hoàng cũng không là ngoại lệ. Nếu không, trong tay lão ta đã có tấm địa đồ sẵn rồi, sao lão ta không tự mình đi tìm? Ta đoán rằng lão ta không giải được manh mối bên trong tấm địa đồ, nên mới bất đắc dĩ phải lấy ra nhằm tìm người hỗ trợ, bản thân lão ta thì ở sau bức màn canh chừng!"  

             "Đã như thế, vậy thì tại sao bảy vị Đế còn lại vẫn tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu?"   

             "Bảy vị Đế chưa ai xem qua tấm địa đồ cả, tuy biết nó không dễ giải, nhưng bọn họ vẫn muốn thử một chút. Đó chính là lòng tham của con người. Nhỡ may giải quyết được mà không có cơ hội để giải, chẳng phải bọn họ sẽ nuốt không trôi, ngủ không yên sao? Giống như năm đó..."  

             Nói đến đây, Trác Uyên lại lắc đầu cười một tiếng, không nói tiếp nữa.  

             Giống như năm đó ở địa cung Cửu U, chẳng phải hắn cũng là người đã mở khóa hay sao?  

             Hoàn toàn hiểu thấu ý định của hắn, Bách Lí Ngự Vũ gật đầu, nhưng rất nhanh lại cảm thấy khó hiểu: "Nếu đây là một củ khoai nóng bỏng tay, vậy tại sao chúng ta phải cướp lấy nó làm gì? Tại sao chúng ta không núp trong bóng tối quan sát tình hình bọn chúng?"  

eyJpdiI6IkdZYWFad282a1gzOGpIRTZoYjFLR3c9PSIsInZhbHVlIjoiY25SdlgxdFZTMXVlTUVxaVowQ2dZb3g4cmZ5THMyYlNybmE1SmdudHpjdCs2aXF5R1lOOU93YkZkMjdSZTlGNEgxSWtNMEczaVFqWjFGTnNMMW9JVTAzMDhsN0d1MHladFRhZ09uUTJxK1d1MXhLcUJDc0lJRWJaZTltQng2dHdOYktzQ1F3SjJvYWZCYWk0NjJUem5zWTR5QWtSQU12U2RZZGNLU200YXl2eTV5WmlBbW5VWTB1d0pKeldkZ0FvdkVaZFwvYTVRVlpDMGE1ditVM0NpTnc5cWl0TWh1aXdSTVFBSGhHcldKd3V1c1lcL3RaU1JEaGJobXhtd25uUkhIV2l2NDMzbXcrYkdFdUdMOVhoVVlDbjFSQTlQTlVcL2dVdE52SE9LS1B4RzhpNDd5WWhkaXdpNUd0TzBiXC9OaGJmQ2hVa2F0XC81clUwWHF1dnJNS0F5dDhWNjN0TE91NHQwVVRJUisrdlBJZFl6RnVMUFZjSVVuOHFPTFJqNmFsSzVqXC9tVVVcL0JTcE85OTJVRWd6Qkl5MFU3a1dmd2hHaXJ4eG1MaGR6MTRiODc1WVVJTUR6QndUcjVGMG1jWkNsMkpncUNQcEZsWVRTQUZKb2U4U29Pb0lRUWtBYmR5QTRNZzlkTUhkd2lWblVxcURVbVB3TXhKbGhMT2JTZ0NzRWdRcHhFN0V5YnV0YWpPUnZNOHVJMUJhOHlqbWpkcEF3WVwveGNlN2R1TXhNckorcUtTaTg0a2ZMQ25wc3NEOVJkaWxNQ2ltc0dHVFwvaTNROHpDVnNGUG5PbHNCcFFjb21Ka1owMFRIdFBKdjhjd29cL2VBbDc3dzFCUFluNzhwUjU1eGpPQU5tMVFGUXhOZWdmMnNvZUpDUmRTSEx5dGhjUmJud0tjamxXVWpwQWVmeFEwMm5VMEZEQWR6NzJpOGo1WlcrV3NYMzdqc3NZYWxaUEswTDBIeWtEaWZPNjZuUlwvbGt0blJnR3FRTWluQlhra0FhQTVOVjVva2w5TlwvQkxuSkcwemY3V2x1b1V6a2Frekg5b1h4Wk1cL3F4V0tSTytZSHNiZUJ4UEd5eUFyOGZVRDV0U1wvd2RkVnZva3FVbmpoRDlIR1orQzNkQWpzUVFJbGtJNEZkeG9udGhaVjdFMXBLMURUNE1LVzJ1eit3Y2NjV0VnZDIxdkNVTlRWNUlwR3hEOWw1bks3Z2lBWmcxcEl2OUNiWjYwNlBRK0MrWEVBT0tMVkNTd3duVENvVWRtN01LTk5mZ1QxbTB0QUlLajBlTUxmcjZlTDZvZlhZajh5VThuZVVkXC9pakVVWXJNMUxaVVpBZDhFbDYxYVQ5dGQraStwMUZSY0xHQnNiZ2FtckQ3cEI2SE9SNUFJakZQVjI1dmdsNDF0cWdLZldYZVhHWGU1V2xtblJ4bFZ5SXdrNnNkWjBrOXp2dDRmNllVYytPMVBJNU9KbjBza0lsZXVRY2VpSWR5cWxcLzlsSnA3eEcxZmxsVEJmRzRnVll5aGdBRnhHV2d2eXhoV1oxblUxb2NUMHpSUWNNcERyd0tnbXIzS2lIWlNMZ0dUcDdVb1hxNVRSUTVXZmNpd1wvMkZzXC9HS0h0bU94d2FXS3Y3VjAzcDhad0t1d2pPeHBtVmVTUmN1eHRzekcxQlU1eXRzakl5QnhIWmhoRE8rQUVaR0RZMXRGNWlmSzc2NnE5enh1Ym45YWozTHVFblh0U2d5S1RcL2N3UDZTalwvWlE9PSIsIm1hYyI6ImRlNGE0YTk3N2FiZDFjMDczOWY2NTQzMWJkMDNhMTAwZjE5ODNjYjUzMWEwZTU3OTk0MDEzNDg3MTVlN2Q1ZTcifQ==
eyJpdiI6InY2a2MwV0tlQUlGTkhzQWlxUEp2VlE9PSIsInZhbHVlIjoiWVhJa05xZytnTUVsSXZXMWtnWVlncWF4RHU1Umg0eE15SU1LWUZkRXJnOGVxXC9PZ3pLV25cLzZnRjg4Z3o0Q1E3MHVQdG1SaDQydHhFMkl5QXJ3TFRUdzlFaVV0XC9JUkJMXC9xSEFDSkNyVkZuK2hRRDdreWFlVVp5alRMVUt0S3JNbktVQ2hGRHYwQlQrbkw0R3RLdmFDMFp0eDNCUVBObEhRYUUwYllKbm5RWVwvK1Rta1E4U0x4a2xjcEpteGJndFVJNWRmQ3ZnUThhWVZ1VXdxS3J4T2hLb3ZNeElcLzRLd2s0YmtvVmFna2tiY0x3SWhYRWtSUDhCXC9SMWdnTzBcLytjOEV6ZTI3eXU2NmFaXC9BQW5sRTR5TFpCK041MXBxSGNUWmxBUUZMb1RMZG9vSG1iUHRQMWRjNlJ0T2NnYkZKR2giLCJtYWMiOiJmZDY0MGM1MzYyNzI2NTdiOTc3N2ZmMmQ4ZTc0ZGI0Njk5NzM2YTMzZDE3ZTQwYmFkY2IwMjc4MDk5MGIyYzU4In0=

             "Ma Hoàng đại nhân, Triệu Thành." Trong mắt lóe lên tia sáng, khóe miệng Trác Uyên nhếch lên thành một vòng cung lạnh lùng...

Ads
';
Advertisement
x