Trong gian phòng mật thất tối đen, Trác Uyên lẳng lặng đứng ở giữa, vừa dấy lên tâm niệm, một thanh kiếm dài ngay lập tức xuất hiện trong tay hắn. Trong con ngươi bên phải, hai vầng sáng màu vàng bất ngờ lóe lên.  

             "Không Minh Thần Đồng Nhị Trùng, phá không!"  

             Pang!  

             Một luồng sóng vô hình va chạm mạnh vào thân kiếm, làm thân kiếm run lên một trận, rồi xoẹt một tiếng, sau đó hóa thành khuôn mặt hài tử đen thui.  Đúng là Kiếm Đồng, lại bị thả ra nữa  

             "Chủ nhân, cuối cùng người cũng thả con ra, Kiếm Đồng biết sai, lần sau không dám nữa đâu!"  Vừa nhìn thấy khuôn mặt của Trác Uyên, Kiếm Đồng vội vàng cúi người hành lễ.  

             Lạnh nhạt nhìn hắn, Trác Uyên thản nhiên nói: " Đã biết sai rồi, vậy sai ở đâu?"  

             "Kiếm Đồng không nên phạm thượng, ra tay nặng với Tam thiếu gia, hắn là con nuôi của chủ nhân, con chỉ là bội kiếm của chủ nhân, có khác biệt địa vị..."  

             "Nói bậy bạ, đây là lỗi của ngươi sao?"  

             Chăm chú nhìn không rời mắt,  Trác Uyên quát lớn: "Ngươi sai ở chỗ không phân biệt quen lạ, ra tay không biết tiết chế. Trong lòng ghen tị, ắt có lòng tàn bạo. Ngươi là bội kiêm ta mang theo bên người, vốn là gần gũi với ta nhất, nhưng Tiểu Tam Tử là con nuôi của ta, lại là trợ thủ đắc lực của ta, cho nên ngươi muốn giành lấy vị trí đó. Cho nên lần so đấu đó, ngươi mới năm lần bảy lượt chọc tức hắn, sau đó không thể không làm thế, cuối cùng ra sát chiêu, ta nói không sai chứ!"  

             Giật mình đánh thót một tiếng, Kiếm Đồng trầm mặc không lên tiếng.  

             Ngay sau đó, Trác Uyên tiếp tục nói: "Nhưng ngươi nên biết rằng, trợ thủ của ta rất nhiều,  người nào ta cũng đối xử bình đẳng như nhau, đối xử với cao thủ Kiếm Vương và Lệ lão như nhau. Chính là vì không muốn họ có khác biệt cấp bậc, dẫn tới xảy ra tranh chấp nội bộ. Bất kể là một tổ chức như thế nào, nếu như sức lực chỉ tập trung vào tranh đấu nội bộ, vậy chắc chắn sẽ sụp đổ. Một trong những nguyên nhân làm Kiếm Hoàng ngã ngựa vào năm đó, là do Bách Lí Kinh Vĩ ra sức bành trướng, dẫn tới tranh đấu nội bộ của hai Kiếm Vương. Tiểu Tam Tử là người một nhà, ta không hi vọng bội kiếm của mình và trợ thủ đắc lực của mình chém giết lẫn nhau, đã hiểu chưa?"  

             "Đã hiểu, chủ nhân!"  

             "Đừng gọi là chủ nhân, gọi cha đi!"  

             "Cha?" kinh ngạc vô cùng,  Kiếm Đồng kinh ngạc nhìn Trác Uyên.  

             Khẽ cười một tiếng, Trác Uyên không tỏ ra ý kiến gì: "Ta đã từng nói rồi, không muốn nội chiến, sẽ đối xử bình đẳng với tất cả mọi người. Ngươi là vì ta mà sinh ra, tính tình giống ta nhất, cũng tính là con trai của ta. Nếu ngươi đã ghen tị với Tiểu Tam Tử như vậy, vậy ta cũng nhận ngươi là con, bây giờ ngươi với hắn giống nhau, hắn chính là ca của ngươi, sau này chung sức hiệp lực, không phân biệt thứ bậc trên dưới, cũng không cần đố kị bất kỳ điều gì nữa."  

             "Vâng, cha." nhoẻn miệng cười, Kiếm Đồng khuôn mặt vui vẻ nói.  

             Nhẹ nhàng khoát tay, Trác Uyên nhắc nhở thêm lần nữa: "Nhưng vẫn còn một chuyện, ngươi ở cạnh ta lâu nhất, hẳn là nên biết quy tắc của ta. Ma đạo, có ma thì cũng phải có đạo, người một nhà không thể ra tay mạnh được. Nếu không thì đó chính là phản thầy diệt môn,  hiềm khích gây đồng môn tương tàn. Còn nhớ Tà Vô Nguyệt của Ma Sách Tông không? Nếu một ngày nào đó ta phát hiện ngươi sa vào con đường ma đạo giống như lão ta, thì ta sẽ không thủ hạ lưu tình như sư tổ của ngươi đâu!"   

             "Vâng, phụ thân, con sẽ tu tâm dưỡng tính, con sẽ chuyên chú học đạo cùng người, sẽ không bị tà tâm thao túng nữa!" đứng thẳng người, Kiếm Đồng ngay lập tức cam đoan nói.  

             Vừa lòng gật đầu, Trác Uyên nhẹ vỗ lên đầu nhỏ của hắn, thở dài một hơi, chỉ mong như vậy thôi!  

             két!  

             Đúng lúc này, cửa kêu lên, Bách Lí Ngự Vũ đi vào, bất đắc dĩ nói: " Trác quản gia, bên ngoài có người tìm!"  

             "Tìm ta, ai vậy?"  

             "Còn là ai được nữa chứ, mỹ nữ gây họa đó!"  

             "Khuynh Thành?" nheo mắt, Trác Uyên suy xét một chút, nhẹ gật đầu: "Được, ta ra ngay!"  

             Vừa nói xong, Trác Uyên đã vội vã nâng bước đi ra ngoài, Bách Lí Ngự Vũ nhìn thấy thế,  vô cùng chán nản nói: " Trác quản gia, dự định lúc nào thì cướp lão bà quản gia đó từ Đan Hà Tông về thế?"  

             "Vẫn chưa phải lúc, bây giờ không phải thời cơ chiến đấu trực tiếp với Bát Hoàng, mà..."  

             Đôi mắt có chút mờ mịt, Trác Uyên sau kín nói: "Đan Hà Tông là nơi mà nàng sinh ra và lớn lên, lòng của nàng không ở chỗ của ta, nếu như bất chấp dùng sức mạnh, quả thật như là giết chết mẹ của nàng,  giết chị của nàng, ta không phải là con người, nàng cũng sẽ hận ta cả đời, vẫn là từ từ mà làm đi, trước tiên cứ giấu kĩ mong muốn đã. Đợi ta làm cho quan hệ của họ rạn nứt, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi!"  

             Bất đắc dĩ đảo mắt khinh bỉ, Bách Lí Ngự Vũ bật cười: "Vậy thì không biết phải đợi đến bao giờ, nghe nói nàng rất được sủng ái trong môn phái. Các vị trưởng lão đều rất bảo vệ che chở nàng, nhất là sư phụ của nàng, bà cô già đó! Đây cũng là chỗ mà ta cảm thấy kì lạ, mấy lão bà đó vô cùng tâm cơ, biểu hiện của Khuynh Thành cũng không có gì hơn người, sao có thể nhận được sự đối xử coi trọng đến thế?"  

             Lông mày cau mạnh lại, Trác Uyên nhìn về phía nàng hỏi: "Đúng rồi, ta bảo Lệ lão giúp ta đi điều tra thân phận của Khuynh Thành, lão ta đã đi chưa?"  

             "Vẫn chưa, lão ta nói chờ chúng ta an toàn đi khỏi Thành Đổ, rồi đi làm nhiệm vụ sau!"  

             "Bảo lão ta lập tức đi điều tra, trong Đổ Thành này có người của Đổ Hoàng trông coi, không ai dám giở trò gì ở đây đâu!"  

             Vội khoát tay, Trác Uyên thản nhiên nói: "Nói sau đi, bây giờ ta lại có một cậu con trai nhỏ, an toàn không có vấn đề gì, bảo lão ta mau mau đi đi!"  

             Nhẹ nắm lấy vai Bách Lý Ngự Vũ, Trác Uyên xoay người đi mất. Bách Lý Ngự Vũ nhướng mày, quái lạ nhìn về phía Kiếm Đồng: "Con trai nhỏ? Ngươi cũng thành con trai của hắn rồi?"  

             "Chứ còn sao? nói sao đi nữa, ta với phụ thân vẫn luôn sớm chiều lúc nào cũng ở chung với nhau!"  

             Nhẹ mỉm cười, Kiếm Đồng tà dị nhìn nàng ta một cái: "Sao nào? Ngươi muốn làm mẹ của bọn ta ư?"  

             Hai gò má ửng hồng, Bách Lý Ngự Vũ không nhìn hắn, chỉ là trong mắt hiện lên cảm xúc bất đắc dĩ. Đáng tiếc, hứng thú của hắn đối với nữ nhân, đều ở trên người của một người mất rồi...  

             Ở nơi khác, Trác Uyên đi đến phòng khách lộng lẫy sa hoa, nhưng lại nhìn thấy Sở Khuynh Thành bước chân chần chừ, đang đi tới đi lui.  

             "Khuynh Thành, sao nàng lại tìm tới đây?"  

             "Trác Uyên!"  

             Trong lòng bất giác vui sướng, Sở Khuynh Thành nghe thấy giọng nói của hắn, quay đầu lại vừa gọi một tiếng, nhưng ngay sau đó sắc mặt tối sầm lại, bất đắc dĩ cúi đầu xuống.  

             Trác Uyên thấy vậy, trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn nói: "Sao thế, có chuyện gì hả?"  

             "Trác Uyên, là..."  

             "Có chuyện gì thì cứ nói ra, chúng ta là gì với nhau chứ, đã là vợ chồng già với nhau rồi, có gì không tiện nói ra đâu chứ?"  

             "Ai là vợ chồng già với ngươi chứ, đáng ghét!"  

             Hai gò má đỏ lên, Sở Khuynh Thành hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng ngay sau đó lại cúi mặt xuống, thở dài: "Trác Uyên, thật ra chuyện này ta không biết nên mở lời như thế nào... Mai sư thúc bà ta... Muốn ngươi đưa cho chúng ta bản đồ đó!"  

             Nhấc mày lên, Trác Uyên sâu kín nhìn nàng, cân  nhắc một chút, lại nói: "Khuynh Thành, việc này... làm khó ta rồi. Dù nàng là vợ của ta, nhưng bản đồ đó là của chủ nhà, chẳng qua ta chỉ trông coi nhà mà thôi. Nhận được sự khen ngợi của gia chủ mới lên làm quản gia, sao dám mang đồ quan trọng của chủ nhà tùy tiện cho người khác được?"  

             "Ta cũng cảm thấy như vậy, dù ngươi là quản gia, cũng là ăn nhờ ở đậu nhà người ta, yêu cầu của các vị sư thúc đúng là quá đáng rồi!"  

             Chau mày lại, Sở Khuynh thành suy nghĩ chốc lát, cắn mạnh môi: "Thôi đi, Trác Uyên ngươi không cần khó xử đâu, ta trở về bẩm báo với bọn họ, cùng lắm thì bị mắng một chút mà thôi, không có vấn đề gì!"  

             Nói xong, Sở Khuynh Thành đã chuẩn bị đi, nhưng còn chưa chờ nàng đi được hai bước, Trác Uyên đã ngay lập tức bắt lấy bờ vai của nàng, vội vàng nói: "Chờ đã, nàng nói là... bà ta sẽ vì vậy mà mắng nàng?"  

             "Đúng, sư thúc thì không có gì cả, chỉ là vài sư tỷ lại chế nhạo châm chọc thôi!"  hơi bĩu mỗi, Sở Khuynh Thành nhẹ gật đầu.  

             Vô cùng xót thương nhìn nàng, sau đó ôm nàng vào trong lồng ngực, Sở Khuynh Thành cũng không phản đối, nháy mắt ngã vào trong lồng ngực của hắn, Trác Uyên thở dài một hơi: "Haizz, Khuynh Thành đáng thương của ta, vợ đáng thương của ta, sao có thể để nàng chịu tội cơ chứ? hay là... nàng rời khỏi Đan Hà Tông đi,  đến đây nương tựa chồng của nàng!"  

             "Vậy sao mà được? các sư phụ sư thúc ai cũng đối xử với ta rất tốt, dù có chịu một chút tủi thân, cũng vẫn có thể chịu được, sao có thể tùy tiện phản bội sư môn được?"  

             Đoán được nàng sẽ nghĩ như thế từ trước, Trác Uyên thở dài, cũng không cần vội, chỉ là giả dối trong chốc lát, khẽ cắn môi nói: "Thế này đi, tuy rằng ta không thể đưa cho các nàng ta bản đồ thật, nhưng chỉ cần các nàng tặng nàng cho ta, ta sẽ đưa cho các nàng bản đồ mô phỏng theo, tay nghề vẽ của ta rất giỏi!"  

             "Cái gì, tặng ta cho ngươi?"  

             "Đúng vậy, nàng quay về nói với họ như vậy, đồng ý hay không là chuyện của họ, cũng không liên quan tới họ nữa, họ cũng không có cớ để mắng nàng!"    

             Cười hì hì, Trác Uyên ôm càng chặt hơn, yêu chiều nói: "Vợ à, ta đưa ra yêu cầu này không phải có ý hạ nhục nàng, chỉ là muốn phu thê chúng ta nhanh chóng sum họp. Chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau, ta có thể trả bất kỳ giá nào!"  

             Cười cười liếc hắn một cái, Sở Khuynh Thành ngọt ngào trong lòng, nhẹ gật đầu. Nhưng rất nhanh, giống như nghĩ tới điều gì đó, Nhìn Trác Uyên thật kĩ càng, hỏi: "Đúng rồi, lúc trước trên bàn đánh bạc, sao ngươi lại chém hai chân của Liễu Trưởng lão, hắn Thiên Huyền cảnh, ngươi chỉ là..."  

             "Đoán Cốt cảnh, ta biết, các người đều khinh thường ta!"  

             "Không phải, từ sau chuyện đó, ngay cả Mai sư thúc cũng nhìn ngươi với con mắt khác,  rốt cuộc là làm thế nào mà làm được vậy?"  

             "Rất dễ, ba chữ!"  

             Lông mày tà mị nhướng lên, Trác Uyên thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: "Mau, hung, chuẩn, lúc ấy lão ta đứng gần ta như vậy, còn mang vẻ mặt đắc ý, không có chút phòng bị nào, chỉ cần trong tay ta có thứ đồ sắc bén, nhân cơ hội tập kích, đừng nói lão ta là Thiên Huyền cảnh, ngay cả Thần Chiếu cũng không trốn được!"  

             "Vậy cũng không đúng, sư thúc của ta nói, một kiếm nhanh như vậy, chắc chắn là được rèn giũa ra giữa ngàn thây biển máu, ngươi chỉ là Đoán Cốt cảnh, sao có thể..."  

             "Thật sự không dám giấu giếm, trước đây ta...là người giết heo!"  

             Khóe miệng nhếch lên, Trác Uyên cười nói: "Lợn chết dưới tay ta, không phải cả chục triệu con thì cũng vài triệu con, không phải được rèn giũa ra giữa ngàn thây biển máu sao, sư thúc đó của nàng thật sự rất tinh tường đó, ha ha ha..."  

             Gật đầu hiểu rõ, Sở Khuynh Thành bỗng nhiên hiểu ra: "Thì ra là thế, chỉ là giết heo và giết người, có khác biệt rất lớn..."  

             "Cũng không khác lắm, coi người là heo là được, thật ra cũng không có khác biệt gì nhiều! Đúng rồi, nàng ra ngoài cũng lâu rồi, nhanh chóng trở về đi, nói lời của ta ra, nói không chừng chuyện tốt của chúng ta sẽ được tác thành, ta sẽ thành rể hiền của Đan Hà Tông các nàng đó, ha ha ha..."  

eyJpdiI6IkhBbFcxVGpWb0Rza1Bqc1YyNTE0S0E9PSIsInZhbHVlIjoiSXFRenQ5UEFtbkxxWHUwNXExUVNjU3pnRUNpdXRUbG95cmVXallsMnR3SGl4XC9IQnN2NFFQWVVRc25iUHd4OXM5dVhZT2pMMTNCOTRXUFM0RVBvR2JtUEJTODNGUGdYSHpEUzNlWVlVcjdzTG9nbE1Wb1lvZ28yK2NKYjFJSUo1OUl6VzhNOUV4bkZvMTg3Q2pNY2JpZGVhQ3NRaHJzQWE0OGg2Y3FqNzBQbVN5U1hoaEtERGNcL0ZxMzhVNUxCVmR1QUJlMHRaRFVjTTRxam1uY21UWVZRPT0iLCJtYWMiOiJkNjIyY2VkNDYwN2NkNTA1ODk1NzQ5OGE2N2QxOGQ5ODBiNDcxZjAyMjhkODgwMTA5OGE0OWM5NjE4MDQ0N2JlIn0=
eyJpdiI6IjRcL21qanE4cUtNZ3VVWWFZeFhOVkNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IndWMjNZRUdwVFNBd04rKzR4dTVaRGpnTmNWVVM5ajRqRnlTRGVXZ2lYYndIcEtVODRcLzUzS2dFWElWNkJBT1NENlhzU0U3aUU2UGJLSEFycXBmdkI1YUlqbDE0dWhrVEhlQ3FLWU1OdjBZQnZsbkNKOUF0YlpFcWQ1SzB0S1VTc2Y3blFLSzZBTE9McWY1Wjd2b0FyRCtQbndRNnJiVTRUd2NyMlplNGFNb1wvUE5YbmFUY3d4TkxQT243OXB4ZGVaNEZnQTl2SVNiMWVrc2FJeWxoSTFLYU5ZQUJ2T1JNREUzNmlKbUJMOFZKUUVqUnNxMUF1SUs4RzRsaHZEUUxOalhxNWtrU0hKbjd5QzlJcmxIb01RVFVFbExCUjhDS3psdDZFTzdUZ2JjRXpcLzNudklUQ1BtbmljbXNsRXVTZzJUSzltYzY2akdUYkFPVmpOWm5hSVpWR0cyYVd1c0tLU09PSml4cVErY2ZkTW90dUpuMnZ3TlQrUTVMMmowWG1ZWTVMTkVaTlwvNmM4N0FYeDV6Qm96VVFibHc0TjB4Q25CUDNxT0h1SDVDZEhmUkFTaXp2R082dzJRVVwvZlUwMDhqdU5GUVwvcmxoa1lmUlhwRHl5VmRPZUljZ1wvbjJEZUJoWGhVS3JnOVJuOGpLV1FyYSs0T09wTmpJVGJwdHRIakRiY3YxakxIWEpodkd5aUxhR0tsWjZpUEE9PSIsIm1hYyI6ImVhMDdmM2I3OGMyZGFhZDdiYWM0OTU2NTJjZGMyYjdkOGMzNDRlZTVhMWE2ZDg1YzE4MjJlN2U1NTRhMzg5ZWYifQ==

             Đợi đến khi nhìn thấy hình bóng nàng dần dần biến mất, sắc mặt Trác Uyên trầm xuống, nắm mạnh nắm đấm: "Đan Hà Tông chết tiệt, dám lợi dụng mỹ nhân kế của Khuynh Thành sao? rốt cuộc các ngươi coi vợ của ta là gì hả? Khốn nạn, hừ!"

Ads
';
Advertisement
x