Con ngươi co rút kịch liệt, Triệu Thành nhìn chăm chú hai khuôn mặt quen thuộc nhưng giờ đây sẽ vĩnh viễn phải lặng im trước mắt, hắn ta sợ hãi gào lên thành tiếng: "Thiên Diện lão ma, Hoàng Phổ Tung ư? Tại sao đầu của bọn họ lại bị gửi đến đây?"  

             "Người đâu, kẻ đem quà tới đang ở đâu, rốt cuộc là ai?"  

             "Ma Hoàng đại nhân, người tặng quà tự xưng là Lạc gia ở Hoan Hỷ trấn, có chuyện muốn cầu kiến Ma Hoàng đại nhân, đang đợi ngài ở ngoài núi!" Một gã hộ vệ vội vội vàng vàng chạy vào, nhìn thấy sắc mắt của Triệu Thành không ổn, hốt hoảng lên tiếng, trên trán lấm tấm mồ hôi.  

             Da mặt hắn ta co rúm lại, Triệu Thành không thể tin vào tai mình: "Lạc gia...lại là cái bọn Lạc gia đấy sao? Mẹ kiếp, thế mà hắn dám đem hai cái đầu người tự mình đưa đến trước mặt bổn hoàng sao? Thật sự quá kiêu ngạo. Người đâu, đem bắt bọn họ vào cho ta, để bổn hoàng nhìn xem rốt cuộc bọn họ định làm gì!"   

             "Vâng!"  

             Hét to một tiếng, tiếng huyên náo ngoài cửa vang lên, hiển nhiên là đã phái người đi tìm, một lúc sau, hai bóng người một nam một nữ được đưa vào đại sảnh dưới sự canh gác của một đám hộ vệ mặc áo đen.  

             Nam nhân đi vào đương nhiên là Trác Uyên, người còn lại chính là Bách Lý Ngự Vũ!  

             Vừa bước vào, nhìn thấy nơi đẹp đẽ vốn quen thuộc, Trác Uyên dường như đang trở lại chốn cũ, lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ngàn năm không thay đổi của Triệu Thành, khóe miệng đột nhiên vẽ ra một vòng cung nham hiểm, trong mắt không rõ là hận, hay là mừng.  

             Triệu Thành đột nhiên run lên một cái, mặc dù đây là lần đầu tiên hắn ta gặp mặt tên nam nhân này, thế nhưng lại có cảm giác quen thuộc đến kì lạ, không hiểu sao sâu thẳm trong lòng hắn ta lại nảy sinh một chút sợ hãi, không nhận ra là mình đã mất tự chủ lùi về sau một bước.  

             Bốp!  

             Một người mặc đồ đen nhìn về phía Triệu Thành, mạnh mẽ chắp tay, khom lưng cúi đầu một cái: "Ma Hoàng đại nhân, hai người của Lạc gia đã được đưa tới, kính mời đại nhân ra chỉ thị!"  

             "Hả...Đi ra ngoài!"  

             Nhìn chằm chằm Trác Uyên không buông, Triệu Thành cứ như quả bóng bị xì hơi, tự dưng không còn nóng nảy nữa, cứ ngây người ra nhìn, xua tay một cái, lẩm bẩm: "Tất cả đi ra ngoài!"  

             Dạ?...Vâng!  

             Mọi người liếc nhìn nhau với vẻ mặt kỳ lạ. Ma Hoàng đại nhân sao thế này, chẳng giống dáng vẻ ngày thường của hắn ta chút nào, nhìn hơi thiếu khí thế. Thế nhưng, vì đây là lần đầu tiên họ nghe thấy Ma Hoàng nói chuyện tử tế, nhã nhặn như vậy, mọi người vui vẻ nhận lệnh, lập tức rời đi.  

             Trong chốc lát sau, xung quanh chỉ còn Triệu Thành, Trác Uyên và Bách Lý Ngự Vũ, cùng với vũng máu đỏ thẫm và mười mấy thi thể trên mặt đất chưa có ai dọn dẹp.  

             Nhìn lướt qua vẻ mặt thất thần của hắn ta, Trác Uyên khẽ mỉm cười, dẫn đầu nắm quyền nói: "Ma Hoàng đại nhân, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ là Trác Uyên, đại quản gia của Lạc gia ở trấn Hoan Hỉ. Vị này là hộ vệ của nhà ta, Bách Lý Ngự Vũ. Hôm nay được nhìn thấy dung nhan của Ma Hoàng đại nhân, tại hạ cảm thấy thật vinh hạnh!"  

             "Trác Uyên...Cái tên này, hình như là..."  

             Khẽ nheo mắt, Triệu Thành cảm giác là mình đã từng nghe thấy cái tên này rồi, mà nghĩ lại thì cũng vừa giống như chưa từng nghe thấy, im ỉm nỉ non không ngừng: "Không chỉ giống tên...đến khí chất cũng giống...Không, trông thì giống nhưng thật ra lại không giống lắm. Tên kia...không thể nào có tính tình nhã nhặn, ôn hòa như vậy, lại còn làm quản gia...không thể, tuyệt đối không thể, một tên đáng chết, ha ha ha..."  

             Nhìn hắn ta thật lâu, Trác Uyên khẽ cười trêu chọc: "Ma Hoàng đại nhân, ngài mới nói gì vậy?"  

             "Hả, không có gì!"  

             Cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, Triệu Thành lộ ra vẻ mặt lạnh như băng, liếc mắt nhìn hai cái đầu người trên mặt đất, nói: "Trác Quản gia phải không, Lạc gia các ngươi rốt cuộc có ý gì, định ra oai với ta sao? Hay là muốn tuyên chiến với bổn hoàng?"  

             "Không không không, Ma Hoàng đại nhân chắc đã hiểu lầm ý của chúng ta rồi. Đây là món quà ra mắt của chủ nhân nhà ta, kính mong Ma Hoàng đại nhân vui lòng nhận cho"  

             "Quà ra mắt? Giết thuộc hạ của ta rồi còn đem đầu của họ đến tặng ngược lại cho ta, mẹ kiếp thế mà các ngươi dám bảo đây là quà ra mắt?"  

             Rầm!  

             Một tiếng động thật lớn vang lên, Triệu Thành hung hăng đập tay lên bàn, tức giận nói: "Trên đời còn có loại lễ ra mắt như này sao? Nếu không nói rõ ràng chuyện này, chẳng những các người không thể trở về, toàn bộ Lạc gia cùng đừng mong tồn tại trên đời này nữa! Bổn hoàng nhất định sẽ lấy đầu của tất cả các ngươi, coi như là lễ vật tặng các ngươi trên đường xuống Hoàng Tuyền!"  

             Hừ!  

             Lời vừa dứt, khí thế cường đại của Triệu Thành đã như một cơn lốc xoáy quét sạch cả đại sảnh, ngay cả Bách Lý Ngự Vũ cũng không nhịn được, thở dốc lùi lại hai bước, vẻ mặt hoảng hốt.  

             Bát Hoàng Thánh Vực quả nhiên không tầm thường giống các Cường giả Hoàng Gia khác, thực lực của bọn họ rất hùng mạnh!  

             Trác Uyên mạnh mẽ chống lại sự uy hiếp hiếm có đấy, tròng mắt níu lại, vội vàng hét lớn: "Ma Hoàng đại nhân xin bớt giận, xin ngài hãy nghe tại hạ giải thích. Nếu nghe xong đại nhân còn thấy bất mãn thì dù có lấy đầu của bọn ta, bọn ta cũng tuyệt nhiên không dám kêu ca!"  

             "Nói!"  

             Làm dịu lại khí thế, Triệu Thành lạnh lùng nhìn bọn họ.   

             Khẽ nắn lại cổ áo nhăn nhúm, Trác Uyên mỉm cười, sắc mặt bình tĩnh: "Xin hỏi Ma Hoàng đại nhân, có phải ngài đã phái người đi tấn công đệ tử của Đan Hà Tông để cướp đoạt Tử Kim Lưu Ly Trản hay không?"  

             "Không có!"  

             Mắt dáo dác liên hồi, Triệu Thành cân nhắc một lúc rồi mới thờ ơ nói.  

             Mỉm cười nhếch mép, Trác Uyên khẽ gật đầu: "Ta cũng nghĩ là không phải, Ma Hoàng đại nhân với tông chủ của Đan Hà Tông cùng là Bát Hoàng, làm sao ngài có thể làm ra chuyện bỉ ổi như vậy? Chưa nói đến việc sẽ làm hỏng thanh danh của ngài, nếu ngài làm vậy sẽ còn vô duyên vô cớ mà rước thêm một kẻ thù hùng mạnh, tội gì mà làm chứ?"   

             "Thế nhưng, lão ta ỷ là thân tín của Ma Hoàng đại nhân, ở ngoài giả danh đại nhân để lừa bịp mọi người, dọa dẫm rằng lão ta là do Ma Hoàng đại nhân xúi giục. Tại hạ sợ hắn sẽ nói luyên thuyên làm hỏng đại sự của đại nhân, cho nên tại hạ quyết định giải quyết kẻ gian này, bảo toàn thanh danh cho đại nhân, chẳng lẽ cũng là sai sao?" Nói xong, Trác Uyên chỉ vào cái đầu người thứ nhất, cười nhẹ.  

             Lạnh lùng nhìn hắn, Triệu Thành từ chối cho ý kiến: "Còn Thiên Diện lão ma thì sao?"  

             "Ma Hoàng đại nhân, ba năm trước sự kiện thôn Quỷ Đăng, có phải do ngài gây xích mích, làm cho Quỷ Vương và Ưng Vương đại chiến hòng để thu lợi từ đó phải không?"  

             "Nói xằng nói bậy, bọn họ đối đầu nhau, cớ gì lại liên quan tới ta" Trong lòng rét lạnh, Triệu Thành lớn tiếng chối bỏ.  

             Gật đầu một cái tỏ vẻ đã rõ, Trác Uyên khẽ cười nói: "Vậy thì đúng rồi, việc đó Ma Hoàng đại nhân chưa từng làm, thế nhưng Thiên Diện lão ma lại ăn nói bậy bạ ở Đổ Thành, thay mặt đại nhân nhận hết trách nhiệm. Hiện giờ Ưng Vương và Quỷ Vương đang đàm phán với nhau để hợp sức lại đối phó với đại nhân. Một tên nô tài như thế, chẳng lẽ tại hạ không thể thay đại nhân giải quyết lão ta sao?"  

             "Cái gì?"  

             Hắn ta giật mình, sắc mặt Triệu Thành âm u, rất nhanh sau đó phất tay lên, giọng căm hận nói: "Quên đi, cho dù hai lão già kia có liên thủ với nhau thì đã làm sao, chẳng lẽ bổn hoàng lại phải sợ bọn họ à?"  

             Dửng dưng cười một tiếng, Trác Uyên cung kính chắp tay: "Ma Hoàng đại nhân bản lĩnh hơn người, đương nhiên sẽ không sợ hai người bọn họ. Chỉ là hôm nay hai vị Đế liên thủ thì không sợ, thế còn nếu ba vị hay thậm chí bốn vị hợp sức lại thì sao? Ha ha ha...Không sợ kẻ địch mạnh như hổ chỉ sợ đồng đội ngu như bò. Hay như Thiên Diện lão ma, hai tên cẩu nô tài này đi khắp nơi tạo kẻ thù cho đại nhân, khiến ngài trở thành mục tiêu để mọi người chỉ trích, kẻ địch để mọi người tấn công. Một người đơn độc không thể đánh bại đám đông hùng mạnh, đại nhân dù có bản lĩnh thế nào đi chăng nữa, cũng không thể cản được cái miệng soi mói của họ!"  

             Da mặt co giật dữ dội, Triệu Thành nắm chặt hai tay đứng lên, nghiến răng căm hận.  

             "Như vậy, chẳng phải là chúng ta đã giúp đại nhân loại bỏ hai con bò ngu ngốc đấy, khiến cho đại nhận bớt việc sao?" Ngay sau đó, Trác Uyên nở một nụ cười mập mờ, nhẹ giọng nói.  

             Trong lòng suy nghĩ một lúc, Triệu Thành lại nhìn chăm chú vào đôi mắt thâm thúy của Trác Uyên, nhưng sắc mặt thì vẫn chưa nguôi giận: "Kể cả cho dù hai tên cẩu nô tài này có sai, thì cũng phải là do chủ nhân của chúng dạy dỗ, hà cớ gì người ngoài lại dám nhúng tay vào? Hơn nữa, bọn họ chết rồi, ta mất đi hai đại tướng, các ngươi định tính toán thế nào đây?"  

             "Ma Hoàng đại nhân mắt tinh, có câu nói, kẻ cũ không đi, người mới không đến. Dù hai người bọn họ có chết thì đã sao, chẳng phải người Lạc gia bọn ta đã đến rồi đây thôi? Ha ha ha..."  

             Không nhịn được phát ra tiếng cười quái dị, Trác Uyên cúi đầu lạy thật sâu, trịnh trọng nói: "Gia chủ nhà ta luôn ngưỡng mộ dũng khí của Ma Hoàng, tuổi đời còn trẻ mà đã là một trong Bát Hoàng Thánh Vực, cho nên mới đặc biệt lặn lội tới đây. Xin Ma Hoàng đại nhân ban cho chúng ta một chức vị thích hợp, tất nhiên, bọn ta không muốn mình thua kém hai tên ngu xuẩn kia. Xét về thực lực hay hiệu quả làm việc, rõ ràng bọn ta hơn hẳn chúng, không lí nào lại thua kém chúng được. Với cách đó, cái chết của bọn chúng sẽ không bị coi là do người ngoài làm, mà là do bọn ta thay mặt đại nhân thanh lý môn hộ, một mũi tên trúng hai đích!"  

             "Dĩ nhiên, vô công bất thụ lộc, vậy nên lần này tới đây nhờ cậy, chúng ta đã cố ý mang góp một phần công lớn. Kính mong đại nhân vui lòng nhận cho!"  

             Nói xong, trong tay Trác Uyên chợt lóe ánh sáng, hắn lấy ra một tờ giấy mỏng cũ kỹ dâng lên.  

             Vung tay lên một cái, lập tức hút tờ giấy vào tay xem xét, Triệu Thành nhìn chằm chằm vào bài thơ nhỏ trên giấy mà vui mừng khôn xiết: "Địa đồ Minh Hải?"  

             "Đúng vậy, bọn ta biết rằng đại nhân vì tình thế bắt buộc mà nhất định phải có được đồ vật này, vì vậy bọn ta đã quyết dù có phải dùng trăm phương ngàn kế, cũng sẽ phải dâng tặng nó cho đại nhân!"  

             Mỉm cười gật đầu, Trác Uyên liếc mắt về phía hai cái đầu chết không nhắm mắt, giễu cợt nói: "Ngoài ra, đây cũng là cơ hội để chúng ta chứng minh năng lực của mình đối với đại nhân. Hai lão già ngu xuẩn kia dù có bỏ mạng cũng không làm được việc này, nhưng Lạc gia lại có thể tìm được. Ta tin rằng khi đại nhân thu nhận bọn ta, ngài tuyệt đối sẽ không phải thất vọng!"  

             Không nhịn được gật đầu, Triệu Thành bây giờ mỉm cười toe toét như một đóa hoa rực rỡ, nhìn Trác Uyên với ánh mắt tán thưởng. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn ta lại do dự: "Chỉ là...trong số tám vị Đế, tại sao ngươi lại chọn ta làm nơi nương tựa? Đừng nói ngươi khâm phục ta, đó chỉ là những lời xã giao nhảm nhí, ta muốn ngươi nói thật!"  

eyJpdiI6IlwvVWtxdjYwMUJ4bWJ5YW1GNVVsU3VRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjZwazFuV0ZTbE51eVhGdXpvQVwvOWJRZnpydFNmaE5jdFkzRjB4ZXRGRklVRTk3a3ByK0FBd2VQY0hnajNuaDN1N211OWlOTU1JOGNRaVZ0UGZZYmsyTGpmTm9rVm53N21iMUpUaHV3T1VobVBuckptbGY5WW96UXBBWmc0SWs0cEpnMnUyRXl2SDNYNjlOSmJtcEJqakhnemZPdkZDd29PQzVUNk1QZG9qaTVvd0dPR1hLaXBoVmdVKzFENUVZMGlXU0U2cTlaSUJDYSt0T0taXC90MmNrN2ZyYlVVbjFFdE8ySFl5QlA4bVdqMXNTUGdseFNHd0NxMlRBM0REb00wXC9xQVhOTWYyZmZrUjc2TEYxM3paTHJIN2RJcThSVkpjQ2ljVU41YnlUR1R3SVwvaFI3Q2dGdDhrU1VDalVjbGU4U0FlcWc5YVpRcXA0dmtsUWJMVmVhekVmK1wvY1BFM25wTnZjeDdWcXhBMlBuM05uR3oyNWl4VVwvU242XC9uTHdNV1RRM09cLzVBUDhnNHZvaUhaQnVwVStjZz09IiwibWFjIjoiODFkZTA5NTY2OWQ4NThlZDljOTUwM2MzYmY2NmI2YzhjODM4ODg2OGVmYTI0NWUwMjdhYjUxMmFhZWJhNzQ4ZCJ9
eyJpdiI6IkMzSTVLdGZuQWxRRnc2S1dSMWtFY0E9PSIsInZhbHVlIjoibEFIalZ5MTZcL1wvYTQyMmtVXC9YM3JFYUZkd3JrTERJV0lxUE9paUcrVUI5NTFwSTByRm4xSWNUWGMwNzl2Y25VeTNBbk5HZU95WFc5NHBpbjlpVG9EdmdGd3hzMVBcL3JQQ21ocmxFa3VBVFg4UTJmdytQME5Eamh5UG5MNHlyVzlhWmdaXC8zeFIrTEFLcVpXWEVRQkdOY0JoU2I3dVljYW5JNVo3Tk5cL3RyU25icnRkU1ZzV01YUGhpOWxpdnpMcCtxajBMUFNIS1dPUytWek5ibUU1RXdJYThHbUJtTjBqKzE0VDc4S01nVUVMXC9TXC9UbTl3eEN6dkRLWUxEOFV1K2VmUzV6dHpWRlwvNThYNDNzQjNqSHZGOWNDd20xcmcrZTY4dUxIQ3JzOFdmXC9cLzJ1T2FvaFJvSVBOSm9obGtCeDNnM3ZDa0NoSUM0eTJDUmwwNjU1TmQxRXdWaVNaQnJ6eGR2dVhTMVFIelhCZE1ZVkNZQWZiWVdcLzRRK1d6Y3hUWHlMWXVha0RsbWtEMzNkZUdGY3pEcFVcL0c3R1UyeXMraHZUclpDSm5PZnZYcTU4dGF5MlViSDZHTlA1SGwxMkVWT3BLWmZvb1VLN08wZWlob0d6RUpOUjk3OUZPV2MwQnVmMlpIWTFIbGt6MHJjSW5RcFZtUGdjWlo5V25yV3dSWXB2UEdnTlB4YUZKRjM0WWhTWU9Td0FBUWxJWWxCb3JNTnoyYlhjWkhldkdHQnpsU3RPam9ZVUM4dnB3dURqVGE0a3FUOVdjSlNKS1hGdm5zZkRITTFmUWhMMkxPS1dIK2JBQ3RNMjI2SWFWNHdCc3FwMEMybVEzUmdrM2ROTnI4NlRDMGo4TUpmeno5S3BZaVwvNzZJS3NNVWF0QlVseVwvaG9jNVJ4QjdRM3ZraEVaY0htSzJxNnFTNk5FVjZ6MUlyQkRsZHQ3OTUyUXg2MzcrenRxSGpxUVkzRElXRHlmblFXWlwvVTc1bXBIOFg1Q0c5NEQydFpuWGZuNmF6cFRCdU8wOGdHMHBteHRSblk5TmhcL2Y2UVZaNGZJbFpSbTJXcDl2Z3NyeEpaelZoREhsVkZMYkdydEhDeVpnZXdmZ3VGSFkxMFQwYXpTbEpMUE1cL0dENDBHTjVEV3QxZUM1RWg0bkFLTFo4aVhwWDMyZnpuMGxcL3U4eXlycEhZYnhyTldqRVF5Y1ByQmV0NE8rWnBcL1YrMmllWVpwU2Q4U0dwS2dGRER0RGFvTEhURUIrSXVLNmtFT0MyeFB6QlJheWJnOWdGMCtnczNzV3g4XC9BQlllZllFS1g3bEpiREd0RFVrT1k2S0xjMUFxelpVam5UU1ZycktwdnMrXC9LdUcrTTVQMFExQW5xVXdyNThVQ3RndjA0bE94aGFWV08wNGUxWjFyaEtKTFwvaGV2QnNQVVFqQ3pjQ2tUSGs1QTZLYVRnUWJqTExhVmc5R1k5eUJoM0oyM1Y0THY5QjUxZEtaK3VPVVJWQVQycWVKNTJHY2owRGZ4bGZucFROM0FzODMzQURZXC83M3BFRWRmNEhsTU15a09pN1dOOXRydVwvZTkyZEZFc1BLSkt1djlHUEMwampuR1wvQ05HUWFRWUJ1eFNlS3BnQnhGOFVGdk40YlZrSDlRVElINkdma0JXamkrcHNEZHlLUWlcL2VhOG15WW9KcGkwcG1ZaFZ2SXBTZ251VHJQYjRNblUrVFwvWkFzREgxcnBLMHdmc2d3WUV0aDc1ZFpaK3ZlWkw3VG9IelZxcnhmYkxtVVBTK0doODE5UTVKeUp2VFZUa2MreEdcL2gzcU41Vm1kWHNoODdYRzF5ZlpDNlhmMG1xSHduc1JYenVzNVViRlNtNFcrZWU4cklERHRTcjNWK0VTaUhKIiwibWFjIjoiZDg4NWFiZTI5NTUxYmFhNDk5YWEyY2VjZmZlOGJkNTJlZDM0YTIyM2E4NjY0ZDcxMTBmYjhkZDU1ZTdlMzExNSJ9

             "Thế nhưng, Kiếm Hoàng có trình độ thâm niên lâu đời nhất, thế lực khổng lồ uy lực nhất. Bọn ta thà làm vua xứ mù, còn hơn làm kẻ chột nơi sáng, chúng ta sợ rằng dưới danh nghĩa của Kiếm Hoàng, sẽ chẳng thể có việc gì để làm, vậy nên đành từ bỏ. Còn về những vị còn lại, đều là mấy lão nhân gia cổ quái, đến thở còn khó. Duy chỉ có Ma Hoàng đại nhân tràn đầy sức sống, chỉ mới mấy ngàn năm ngắn ngủi, ngài đã làm cho thế lực của ngài bành trướng rộng rãi với tốc độ nhanh chóng. Hơn nữa, thuộc hạ dưới chướng của ngài vẫn hiếm người có năng lực thật sự, chúng ta nghĩ rằng mình có thể trở thành cánh tay đắc lực của ngài. Đó gọi là dưới một người, trên vạn người!"

Ads
';
Advertisement
x