Gật đầu đồng ý, Triệu Thành phấn khởi khen ngợi: "Mắt nhìn tốt đấy, xem ra chủ nhân nhà các ngươi không phải hạng người tầm thường. Bổn hoàng không có ý khoe khoang, trong số Bát Hoàng, chỉ có ta, Ma Hoàng Triệu Thanh mới có đủ tư cách và thực lực để thống lĩnh Hoàng Gia, trở thành thủ lĩnh. Kiếm Hoàng cứng đầu già nua ngoan cố sớm muộn gì cũng sẽ bị ta đuổi xuống đài, hừ."
"Đúng vậy, đó cũng là ý của chủ nhân của ta, với lại..."
"Với lại?"
"Chúng ta vừa mới giết hai thuộc hạ của ngài. Nếu chúng ta chạy đến nương cậy dưới danh nghĩa của các cao thủ Hoàng Gia khác, tuy có thể giữ được yên bình được một thời gian, nhưng chung quy lại chúng ta vẫn sẽ gây thù chuốc oán với ngài. Gây thù với Ma Hoàng, như có nhặng đậu trên lưng, cả đêm không thể nào ngủ yên. Chỉ khi tự mình nhờ cậy ngài, chúng ta mới có thể biến kẻ thù thành bằng hữu, giải quyết mối ân oán này"
Lắc đầu mỉm cười rực rỡ, Trác Uyên thở dài một tiếng: "Cho nên bất kể như nào đi chăng nữa, lựa chọn tốt nhất của chúng ta, chỉ có thể là ngài, Ma Hoàng đại nhân!"
Nhìn Trác Uyên thật lâu, Triệu Thành tán thưởng gật đầu: "Mưu đồ tốt, phân tích tốt. Quả thật như ngươi đã nói, nếu như các ngươi mang hai cái đầu phế vật này đến cho ta, chỉ có lợi mà không có hại. Chẳng qua...tính toán tỉ mỉ như vậy, là ai đã lên kế hoạch cho các ngươi?"
Lời vừa dứt, hai mắt Triệu Thành sáng lên, có vẻ như đang rất vội vã muốn biết.
"Ma Hoàng đại nhân,Trác quản gia vừa là tay trái vừa là tay phải đắc lực của chủ nhân nhà chúng ta, việc bày mưu tính kế, Trác quản gia đương nhiên là phải có trách nhiệm giúp chủ nhân quyết định rồi!" Biết ý định của hắn, Bách Lí Ngự Vũ cười khẽ, liếc nhìn Trác Uyên một cái rồi chắp tay nói.
Mỉm cười lắc đầu, Trác Uyên tỏ vẻ nghiêm tốn: "Đâu có, Trác Uyên ta đây chỉ góp ý cho chủ nhân đôi điều mà thôi, đến cuối cùng người ra quyết định vẫn là chủ nhân"
"Trác quản gia đừng khiêm tốn, ngươi là Đoán Cốt Cảnh, nếu như không vượt trội hơn người khác, làm sao có thể trụ lại Lạc gia, dưới một người nhưng trên vạn người?" Lắc đầu một cái, Bách Lí Ngự Vũ lập tức cười lớn: "Ma Hoàng đại nhân không biết mà thôi, đừng tưởng Trác quản gia tu vi thấp kém, ở Lạc gia nói một không hai, đến cả chủ nhân cũng phải nghe theo. Nếu không phải vì vậy, chủ nhân nhà ta thật ra đã có ý định nhờ cậy Kiếm Hoàng rồi. Dù sao thì phần lớn hộ vệ của nhà chúng ta đều là tu luyện kiếm đạo, đến gặp Kiếm Hoàng mới đúng là danh chính ngôn thuận!"
Hửm?
Bất giác nhướng mi, lại một lần nữa Triệu Thành phải nhìn chăm chú Trác Uyên, lúc này hắn ta mới phát hiện ra rằng Trác Uyên đúng thật là Đoán Cốt Cảnh, thế mà lúc trước hắn ta lại không phát hiện ra.
Thế nhưng, dù thực lực của hắn có yếu, nhưng lại ngồi ở vị trí cao ngất đối nghịch hoàn toàn với thực lực của hắn, điều đó mới chứng tỏ hắn là người có tài năng không gì thay thế được. Nghe những lời người phụ nữ kia vừa nói, tiểu tử này quả thật là một người có mưu đồ hơn người, hiếm có khó tìm.
Con mẹ nó, bây giờ lão tử rất cần một nhân tài như hắn!
Nghĩ đến đây, Triệu Thành lập tức tiến lên hai bước, mặt đầy hứng khởi kéo tay Trác Uyên, cười nói: "Ha ha ha...Trác quản gia hóa ra là người tài giỏi anh tuấn biết thống lĩnh toàn cục, hiếm thấy, hiếm thấy. Thiên Ma Sơn của ta cần những người như Trác quản gia, và ta cũng cần người giúp ta lập mưu. Bằng không, nếu ta mà giao việc cho bọn ngu xuẩn này, thì cơ nghiệp mấy ngàn năm của bổn hoàng nhất định sẽ bị phá hủy trong tay bọn chúng"
"Ma Hoàng đại nhân quá khen, vậy thì Lạc gia..."
"Còn phải nói nữa, dưới trướng của ta có mười hai ma vệ, ba mươi sáu thành, sáu mươi tư gia tộc. Các ngươi sẽ thế chỗ Thiên Diện lão ma, xếp vị trí thứ nhất. Dưới một người nhưng trên vạn người!"
Hắn ta hung hăng vỗ ngực, Triệu Thành cười gằn, cam đoan nói: "Bổn hoàng sẽ công bố với thiên hạ rằng, Lạc gia chính là trọng thần của Thiên Ma Sơn, đặc biệt là Trác quản gia, ngươi sẽ như cánh tay của bổn hoàng. Ai dám động vào dù chỉ một sợi lông của các ngươi, cũng sẽ coi là đang đối đầu với Ma Hoàng!"
"Ôi, Ma Hoàng đại nhân, cánh tay đắc lực của ngài, không phải nên là chủ nhân nhà ta hay sao?"
"Ôi dào, có gì khác sao? Ngươi giúp Lạc gia chủ, hắn giúp bổn hoàng, rốt cuộc thì cũngvẫn là ngươi giúp bổn hoàng thôi. Cần thiết gì phải tạo nhiều mối trung gian ở giữa cho thêm trở ngại?"
"Kìa, không thể được, nếu làm vậy, tại hạ lại đang vượt quá quyền hạn của mình. Ngài có muốn gặp chủ nhân của tại hạ trước không?
"Gặp hắn làm gì, cái gì mà vượt quyền? Ta nói được là được! Người đâu! Mau bày tiệc, chiêu đãi Trác quản gia..."
Tiếng hò hét reo lên, Thiên Ma Sơn lập tức trở nên náo nhiệt, yến tiệc Triệu Thành bày ra để tiếp đãi hai người Trác Uyên diễn ra suốt ba ngày ba đêm. Không chỉ vậy, hắn ta còn lập tức ra thông cáo cho toàn bộ Thánh Vực biết rằng Lạc gia là người của Thiên Ma Sơn.
Từ nay về sau, thiên hạ ai ai cũng biết, Lạc gia đã trở thành người đứng đầu mười hai ma vệ, còn Trác Uyên thì trở thành cánh tay đắc lực của Triệu Thành.
Mười ngày sau, Triệu Thành giao quyền quản lí hai mươi tòa thành do mình đứng tên cho Lạc gia, hai người Trác Uyên tạm thời từ biệt Ma Hoàng, góp sức chuẩn bị với Lạc gia để họ tiếp quản địa bàn mới.
Suốt quãng đường đi xuống núi, khi đến cổng núi, Trác Uyên nhìn lại lớp canh giữ phòng bị cẩn mật của Thiên Ma Sơn, không kìm được thở dài một hơi: "Ôi, trước kia ta một thân một mình, cổng núi không có gì ngoài vài ngọn núi bảo vệ che lấp. Ai mà ngờ được rằng chỉ trong nháy mắt thôi, nơi này đã giống như bên ngoài kia, dân công ồn ào náo nhiệt, không còn đẹp đẽ yên tĩnh như trước nữa. Với lại, tiểu tử này cũng giống như những kẻ khác, chỉ muốn tranh giành lãnh thổ. Hừ, nghĩ lại hồi đó, ta một thân một mình, không có bất kỳ lãnh địa nào, ta vẫn là người đứng đầu Bát Hoàng. Hắn ta đúng là đồ ngu, vô dụng, sao cứ phải muốn tranh đoạt nhiều như vậy, chỉ tổ hủy hoại đi sông núi nổi danh này thôi!"
"Vậy ngươi đi nhờ vả hắn ta để làm gì?"
Quay đầu nhìn lại khí thế áp lực nặng nề của ngọn núi, Bách Lí Ngự Vũ không khỏi nghi ngờ nói: "Ngươi muốn đối phó hắn ta, chẳng phải nên mượn lực của người khác giết hắn ta hay sao? Chúng ta cho dù có quyền quản lí điều động thuộc hạ của hắn ta làm việc, thì chung quy chúng vẫn là người của hắn ta, làm vậy thì chẳng khác gì chúng ta đang bị hắn ta giám sát cả. Làm sao có thể tìm được cơ hội để tấn công hắn ta?"
Khóe miệng cong lên thành hình vòng cung, trong mắt Trác Uyên lóe lên ánh sáng nhàn nhạt: "Đó gọi là nghệ thuật dụng binh, muốn đoạt được trước tiên phải cho đi. Bất kể là người hay thế lực nào đi chăng nữa, dù mạnh hay lớn đến mức nào, đến cuối cùng cũng vẫn sẽ bị phá hủy từ trong cốt lõi, các yếu tố bên ngoài chỉ đóng một vai trò cỏn con nho nhỏ mà thôi. Chúng ta tập trung tấn công vào thuộc hạ của hắn ta, khiến chúng trở thành những con sâu mọt, từ từ gặm nhấm tất cả những gì hắn ta đang có. Chẳng phải bây giờ chúng ta đã dễ dàng đoạt được hai mươi tòa thành rồi sao? Ha ha ha"
Trác Uyên khẽ cười, hai chân bước tiếp, tiêu sái rời đi, trong mắt là ánh nhìn thâm thúy khó lường, không ai có thể hiểu được. Bách Lí Ngự Vũ nhìn hắn một cái, đáy mắt hiện lên sự ấm áp, nhanh chóng cất bước đi theo.
Cùng lúc đó, danh tiếng Lạc gia đang nổi danh khắp Đổ Thành, tin tức Lạc gia trở thành thuộc hạ dưới trướng Ma Hoàng đã truyền đến tai các thế lực lớn, ngay lập tức tạo ra một mảnh sóng to gió lớn.
Thành Vân Lam, bên trong phủ Thành Vương, phía sau bức màn, Đổ Hoàng cầm ngọc truyền tin trong tay một lúc lâu, cuối cùng đặt xuống: "Lạc gia này...Thật sự có thể trở thành đệ nhất ma vệ của Ma Hoàng, dưới một người nhưng trên vạn người? Sự việc đến giờ phát triển theo hướng này, thật sự quá kỳ quái, khiến cho ta khó mà tin được!"
"Đổ Hoàng đại nhân, ta đoán rằng họ đã dâng nộp địa đồ Minh Hải, bởi chỉ có vậy mới làm cho Ma Hoàng phấn khởi thỏa mãn, bỏ qua hết tất cả những hiềm khích trước đó"
"Không!"
Chậm rãi phất tay, Đổ Hoàng liếc mắt nhìn Thành Chủ trước rèm, lẩm bẩm lên tiếng: "Ta hiểu rất rõ tính tình của Ma Hoàng. Hắn ta cứng đầu, cố chấp và thiếu kiên nhẫn. Lạc gia dâng nộp địa đồ Minh Hải, cùng lắm là miễn tội chết, tuyệt đối sẽ không có chuyện che chở cho bọn họ dưới trướng hắn ta. Nhất là còn đặc biệt phong cho họ làm thủ lĩnh của mười hai ma vệ, cho ngồi trên cao như vậy, thật sự quá mức phi lý! Một người đang vô cùng tức giận thì cho dù có làm cho hắn ta nguôi giận, cũng không thể khiến cho hắn ta đột nhiên phấn khởi đến như thế, đặc biệt là với tên Ma Hoàng đấy..."
"Nếu vậy...Lạc gia có thể leo lên chức cao như vậy trong Thiên Ma Sơn, phải chăng còn là do dùng thủ đoạn nào khác sao?"
"Nhất định là vậy, bằng không thì cho dù hai bên bọn họ không có ân oán gì đi nữa, kể cả bọn họ đã dâng địa đồ lên, lập công lớn, nhưng cũng chỉ mới gia nhập môn hạ mà thôi, thân phận địa vị cao như vậy, nhìn sơ qua cũng thấy kì lạ!"
Khẽ híp mắt, Đổ Hoàng suy nghĩ một chút, lại nói: "Đúng rồi, bảng tin Ma Hoàng cho thông cáo tới thiên hạ, có nhắc đến cánh tay đắc lực của hắn ta, Trác quản gia, Trác Uyên đúng không ?"
"Không sai, chính là hắn, nhưng mà rất kì lạ. Lạc gia trở thành thủ lĩnh ma vệ, thế mà người đại diện cho Lạc gia lại không phải là gia chủ của họ, mà là một tên quản gia?"
"Vậy thì mấu chốt của vấn đề chắc chắn là nằm ở tên quản gia này!"
Sau khi cân nhắc một lúc, Đổ Hoàng đột nhiên bật cười: "Thú vị thú vị, tên quản gia này thật sự rất thú vị, bản lĩnh cũng không nhỏ. Người đâu, để mắt tới tên quản gia này cho ta, bổn hoàng muốn xem, cái tên quản gia kia có bản lĩnh gì mà lại có thể biến mục nát thành kỳ diệu đây, ha ha ha"
"Vâng!"
Một tiếng quát khẽ, trong khoảng không bỗng dưng chấn động...
Ở nơi khác, trong mật thất u ám, có hai bóng người không thấy rõ mặt mũi đang ngồi ngay ngắn đối diện với nhau.
"Ta nghe nói là, ở Đổ Thành đang có đám người Lạc gia nhất thời phách lối, dám nhờ cậy Ma Hoàng!"
"Tại sao chúng ta không thừa cơ động thủ ngay lúc này?"
"Đương nhiên là sẽ động thủ, nhưng đám người Lạc gia có hơi kỳ quái, ta sợ rằng sẽ có chuyện xảy ra!"
"Một gia tộc nhỏ bé đột nhiên xuất đầu lộ diện thì có gì ghê gớm. Năm đó, hai người chúng ta bị Ma Hoàng đùa bỡn đoạt mất một nửa giang sơn. Giờ đây nếu không lấy lại được, chúng ta sẽ không còn mặt mũi nào mà làm Đế nữa. Ta nghe nói rằng, bảy Thánh Sơn có kế hoạch thay đổi Bát Hoàng, họa chăng thế lực quá yếu, có khả năng rất cao sẽ bị thay thế!"
"Vậy..."
Cơ thể đông cứng lại, người đang ẩn núp trong bóng tối vẫn đang do dự, nhưng rất nhanh sau đó cắn răng quyết định: "Được, lần này cho dù không muốn động cũng phải động. Đám người Lạc gia muốn dựa vào Ma Hoàng để thăng quan tiến chức nhanh chóng, chỉ tiếc là đã chọn lầm người, hừ!"
Cũng vào lúc đó, một nữ đạo sĩ của Đan Hà Tông, nhìn qua thì đã khoảng chừng bốn mươi tuổi, đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, trong tay cầm một tờ giấy đã ố vàng, tỉ mỉ xem xét, trên mặt lộ ra biểu cảm kỳ quái: "Sư muội, ngươi có chắc chắn đây là bản sao của địa đồ Minh Hải không?"
"Dĩ nhiên, hãy nhìn những đường nét hư ảo được họa lại xuất thần này mà xem, làm sao có thể do con người bình thường phác họa lại được?" Mặt mày hớn hở, Mai Tam Cô hứng khởi giải thích tỉ mỉ.
Các nữ đệ tử xung quanh nghe xong gật đầu lia lịa, nhất là Sở Khuynh Thành, nàng tỏ vẻ vui mừng khôn xiết.
Cuối cùng, Mai Tam Cô không quên ghi công cho Sở Khuynh Thành: "Sư tỷ, lần này may mà nhờ Khuynh Thành sử dụng mỹ nhân kế, nếu không thì tiểu tử kia làm sao mà dám mạo hiểm để sao chép lại địa đồ cho chúng ta chứ?"
"Sư thúc, đấy không phải là mỹ nhân kế, chúng ta mới chỉ nói chuyện với nhau mà thôi!" Sở Khuynh Thành bĩu môi, nhìn về phía nữ đạo sĩ vội vàng cầu xin: "Sư phụ, ban đầu Trác Uyên đã nói sẽ đưa ta ra khỏi môn phái, sống một cuộc sống bình thản..."
"Nói bậy, ngươi là trụ cột của môn phái, sao có thể tùy tiện để cho tên nam nhân mang đi?" Nàng vừa dứt lời, Mai Tam Cô đã nghiêm khắc liếc nhìn nàng, dạy cho nàng một bài học.
Nghe vậy, Sở Khuynh Thành vội vàng nói: "Nhưng mà, sư thúc rõ ràng đã đồng ý..."
"Ta đã đồng ý gì cơ, ta chỉ nói là sẽ báo lại với sư tỷ, nếu sư tỷ không đồng ý, chuyện này sẽ lập tức kết thúc"
"Người..."
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa!"
Nhìn các nàng tranh cãi đến đỏ cả mặt mày, nữ đạo sĩ bất lực xua tay, thờ ơ nói: "Dù là mỹ nhân kế cũng được, Khuynh Thành đồng ý hứa hẹn với tiểu tử kia cũng không sao. Bởi vì vốn dĩ, tấm địa đồ này căn bản là giả!"
"Cái gì, giả? Không thể nào, đường nét của nó..."
"Không giống như do con người bình thường làm ra, phải không?"
Mai Tam Cô không khỏi sững sờ, không hiểu rốt cuộc tại sao lại như vậy...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất