Nữ đạo sĩ bất lực lắc đầu, liếc nhìn mọi người rồi bật cười liên tục: “Các ngươi đứng ở vị trí cao đã nhiều năm, đến cả *nhân chi sơ tướng cũng quên rồi!”  

             (*Nguyên văn là 人之初相 nghĩa là: chỉ những thứ có từ khi con người mới sinh ra)  

             “Nhân chi sơ tướng?”  

             “Đúng vậy, ăn uống ngủ nghỉ, không phải là nhân chi sơ tướng sao?”  

             Nhẹ nhàng vung tay lên, ném tờ giấy ố vàng vào tay Mai Tam Cô, nữ đạo sĩ che mặt khẽ cười: “Ta vẫn còn nhớ rõ khi ta ôm Khuynh Thành về tông môn nuôi nấng, đích thân bản tọa chăm sóc, mỗi ngày luôn có ba bốn lần vẽ một bức tranh như vậy ở trên giường, sao mà giống nhau được? Đặc biệt là *tao khí, thực sự lâu rồi không ngửi thấy, ha ha ha...”  

             (*Nguyên văn là 骚气 có hai nghĩa: với vật là chỉ mùi hôi thối, tanh hôi còn với phụ nữ thì chỉ sự phóng túng, tùy tiện)  

             Cái gì?  

             Cơ thể không khỏi chấn động, Mai Tam Cô lại gần ngửi tờ giấy, cuối cùng mới tỉnh ngộ, sắc mặt tức giận nói: “Sư tỷ, ngươi nói là thứ chết tiệt này là nước tiểu của tiểu tử đó vẩy?”  

             “Ngươi cảm thế nào?”  

             “Lẽ nào thực sự lại như vậy!”  

             Cuối cùng đã hiểu ra, Mai Tam Cô không kìm được cơn giận, lập tức vung tay lên nhanh chóng xé nát tờ giấy thành từng mảnh rồi ném mạnh xuống đất. Nhưng khi nghĩ đến mấy tháng này, mỗi ngày mình đều nâng như châu báu, cầm tờ giấy màu vàng nghiên cứu tỉ mỉ, hai tay đã dính đầy tao khí đó, không khỏi cảm thấy chán ghét, thậm chí trong bụng còn có cảm giác đảo lộn, muốn nôn mửa.  

             Khi Phương Mẫn và các nữ đệ tử khác biết được chân tướng không khỏi xoa hai tay, trên mặt viết đầy hai chữ ghét bỏ, thậm chí còn muốn tự chặt hai tay của mình ngay tại chỗ.  

             Họ là những thiếu nữ nhỏ tuổi, sao có thể đụng vào những thứ bẩn thỉu như vậy?  

             Cũng chỉ có Sở Khuynh Thành lắc đầu không tin, hơi thất thần nói: “Không thể nào, hắn sẽ không lừa ta, làm sao có thể cầm thứ này trêu đùa ta?”  

             “Hừ, nha đầu ngốc, vốn dĩ người ta chỉ đang đùa giỡn với ngươi chứ chưa bao giờ coi trọng ngươi. Ngươi còn ngu ngốc giở mỹ nhân kế, bây giờ bị người ta trêu chọc lại còn liên lụy chúng ta, thật là vô dụng!”Phương Mẫn nhìn nàng với vẻ oán hận, lên tiếng chửi mắng.  

             Sở Khuynh Thành không lên tiếng mà chỉ cúi đầu buồn bã, trong lòng tràn đầy đau khổ.  

             Từ trước đến nay, nàng chưa từng rời xa sơn môn, nam tử đầu tiên cho nàng ấn tượng tốt chính là Trác Uyên. Hơn nữa hai người cũng *tinh tinh tương tích, muốn ở bên nhau. Nhưng nàng không ngờ rằng, Trác Uyên cũng sẽ lừa gạt nàng.  

             (*Nguyên văn là 惺惺相惜 : Người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ tương đồng thì thường bảo vệ, đồng tình, hỗ trợ cho nhau)  

             Nếu như bức tranh đó thực sự không dễ vẽ, hắn từ chối mình cũng được, tại sao phải lừa nàng hả?  

             Chẳng lẽ, thật sự như các sư tỷ nói, chẳng qua hắn chỉ đang trêu đùa mình chứ chưa từng để mình ở trong lòng? Đúng vậy, tại sao ta không nghĩ tới, có một nữ tử xinh đẹp như hoa xuất hiện bên cạnh hắn ở Đổ Thành thì làm sao hắn có thể nhớ đến nha đầu bình thường như ta chứ?  

             Vẻ mặt nàng càng ngày càng khổ sở, trái tim Sở Khuynh Thành cũng dần dần chìm xuống đáy.  

             Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, nữ đạo sĩ vội ho một tiếng, khẽ nói: “Khuynh Thành, nam nhân trên đời đều bạc tình, ngươi không cần tốn công phí sức vì bọn họ. Ngươi có số mệnh của riêng mình, vốn dĩ không cần để ý đến những thứ phiền phức đó, chỉ cần yên tâm tu luyện là được rồi!”  

             Sở Khuynh Thành cảm thấy tủi thân, thở khẽ một hơi rồi khẽ gật đầu, trong mắt đã hiện lên một tầng sương mù mờ mịt.  

             “Sư tỷ, quả thật ta quá vô dụng rồi, lớn tuổi rồi còn bị một tên *mao đầu tiểu tử như thế này trêu đùa, lại còn đem một cái tã lót về tông môn, xin ngài hãy trừng phạt!”Tiếp lời, Mai Tam Cô lại ôm quyền, vẻ mặt đầy xấu hổ.  

             (*Nguyên văn毛头小子 có hai nghĩa: chỉ những nam thanh niên trẻ hơn mình, đối nhân xử thế không giỏi bằng mình hoặc để chỉ tuổi nhỏ đầu chỉ mới mọc lông tơ, hay lông tóc còn chưa mọc hết)  

             Nữ đạo sĩ mỉm cười xua tay, không để bụng nói: “Chúng ta đã sống hàng ngàn năm rồi, ký ức từ thời thơ ấu đã mờ nhạt từ lâu. Đa số các đệ tử gia nhập tông môn cũng rất thấu tình đạt lý, làm sao còn có cơ hội tiếp xúc với loại chuyện này? Bản tông cũng chỉ vì từng chăm sóc Khuynh Thành lúc nhỏ nên mới còn nhớ những đồ vật đó. Hơn nữa, Khuynh Thành là đệ tử yêu quý của ta vậy nên càng nhớ rõ cái đồ này, ha ha ha...”  

             “Sư phụ!”  

             Nghe được lời này, Sở Khuynh Thành cảm động, cuối cùng không kìm nén được chua xót khổ sở trong lòng mà bổ nhào vào trong lòng bà, buồn bã như muốn khóc. Thấy vậy, Phương Mẫn thầm hừ một tiếng ở trong lòng, trên mặt đầy ghen ghét.  

             Nha đầu chết tiệt này lại nhân cơ hội vuốt mông ngựa làm nũng, rõ ràng không có công lao gì cho tông môn mà sư phụ còn yêu thương nàng như vậy, ông trời thật không có mắt mà!  

             Nhìn xem hết thảy mọi việc, trong lòng Mai Tam Cô càng nghĩ lại càng giận hơn, dốc sức nắm chặt nắm đấm, hét lớn: “Thằng nhóc chết tiệt… Sư tỷ, ta đi bắt hắn tới, nhất định phải dạy cho hắn một bài học mới được. Nếu không hắn còn tưởng rằng Đan Hà Tông của chúng ta rất dễ bắt nạt đấy!  

             Nữ đạo sĩ không nói gì chỉ nhẽ nhàng xoa đầu Sở Khuynh Thành xem như ngầm đồng ý, trong mắt lóe lên từng  tia sáng thâm thúy.  

             “Tông chủ, Thiên Ma Sơn gửi bảng cáo thị cho Thánh Vực, mời tông chủ xem qua!”  

             Tuy nhiên, trước khi lão bà kịp hành động, một tiếng kêu lanh lảnh rõ ràng truyền đến từ ngoài cửa. Ngay sau đó, một nữ tử xinh xắn hùng hùng hổ hổ bước tới trước mặt mọi người, cúi người cúi đầu, dâng lên một cái thẻ ngọc màu xanh lục.  

             Nữ đạo sĩ vươn tay cầm lấy thẻ ngọc rồi nhắm mắt xem xét một chút, sau đó đột nhiên mở mắt hét lớn: “ Tam Cô, ngươi không cần phải đi nữa đâu, không thể động đến tiểu tử kia được!”  

             “Làm sao vậy?”  

             “Ngươi tự xem đi, bây giờ hắn và cả Lạc gia  là cánh tay đắc lực của Ma Hoàng, động vào hắn chẳng khác nào khai chiến với Ma Hoàng. Đúng là xưa đâu bằng nay mà!”  

             “Cái gì?” Mai Tam Cô không khỏi giật mình, lập tức cầm thẻ ngọc lên xem kỹ, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Chết tiệt, chắc chắn bọn họ đã cầm bản địa đồ Minh Hải thật và đổi danh vị đi rồi. Đánh chó còn phải ngó mặt chủ chứ. Lần này được Ma Hoàng che chở, chúng ta thực sự không thể bắt được hắn!”  

             Nghe được câu này, đám người Phương Mẫn cũng giật mình, trong lòng thầm than, Lạc gia này hành động nhanh thật đó, trong khoảng thời ngắn như vậy đã dựa vào cây to Ma Hoàng này rồi.  

             Sau khi cân nhắc một hồi, nữ đạo sĩ lại bật cười một tiếng, không quan tâm lắc đầu: “Yên tâm đi, bọn hắn sẽ không thể dựa vào cái cây to này được lâu đâu. Đợi đến lúc cây đổ bầy khỉ tan, chúng ta lại bắt bọn hắn cho Khuynh Thành trút giận cũng không muộn?”  

             Thế nào?  

             Mọi người không khỏi sững sờ, nhìn vẻ mặt thần bí của nữ đạo sĩ, trong lòng khó hiểu…  

             Ba tháng sau, về cơ bản Trác Uyên đã sắp xếp Lạc gia tiếp quản hai mươi thành trì do Triệu Thành giao cho bọn họ, trước đây đều là do hai người Thiên Diện Lão Ma quản lý tất cả.  

             Vốn dĩ là địa điểm cũ của thế lực cũ nên cũng không thể tránh khỏi bọn côn đồ cản trở, nếu muốn hoàn toàn chỉnh đốn tốt tất cả mọi việc ở nơi này thì rõ ràng ba tháng là không đủ.  

             Tuy nhiên, Lạc gia là ai chứ, vốn là điệu bộ mạnh mẽ vang dội, lại có thêm những cao thủ Kiếm Vương như Mộ Dung Liệt, Liễu Mộ Bạch, hơn nữa còn có nhiều nhân tài. Trong thời gian ngắn ngủi mà đã khống chế được toàn bộ cục diện. Hoàn toàn nắm giữ trong tay hai mươi cái địa giới này. Đây cũng xem như là khu vực thứ hai mà Lạc gia đánh hạ được ở Thánh Vực. So với địa giới của Hoan Hỉ trấn lần trước đã mở rộng hơn một nghìn lần.  

             Chỉ là…Phúc đến thì ít mà họa đến thì nhiều. Lạc gia vừa mới đứng vững gót chân không được bao lâu đã gặp phải chuyện khó khăn, cho dù là Bát Hoàng cũng khó mà giải quyết.  

             Trận chiến của Tam Hoàng!  

             “Báo, Trác quản gia, ngoài thành Phượng Vũ có thế lực không rõ xuất hiện hành động, e rằng không phải người lương thiện!” Một hộ vệ của Lạc gia nhanh chóng đi tới trước mặt Trác Uyên, cúi người bẩm báo.  

             Trác Uyên khẽ nhíu mày, lẩm bẩm lên tiếng: “ thành Phượng Vũ có liên quan đến thế lực Quỷ Hoàng, chẳng lẽ…Quỷ Hoàng và Ưng Hoàng đã muốn hành động nhanh như vậy sao?”  

             “Trác đại ca, thế nào, muốn động thủ không?”Lúc này, Lạc Minh Viễn đi tới trước mặt hắn, cau mày hỏi. Lạc Tư Phàm cũng nhướng mày kiêu căng nói: “Động thủ thì động thủ, bây giờ chúng ta đang dựa vào Ma Hoàng, còn sợ bọn họ sao? Lần này Lạc gia chúng ta cũng không phải chiến đấu một mình mà còn có tiếp viện ở phía sau!”  

             “Động thủ cái gì?”  

             Trác Uyên hung hăng lườm bọn họ rồi hừ nhẹ một tiếng: “Các ngươi thực sự coi mình là lưu dân đi nhờ vả, đánh trận cho bọn họ? Coi như phía sau chúng ta có tiếp viện thì người chết ở tiền tuyến cũng là người Lạc gia chúng ta, dựa vào cái gì?”  

             Lạc Minh Viễn gật đầu rõ ràng nhưng vẫn còn do dự: “Đạo lý này ta cũng hiểu, chỉ là bây giờ chúng ta thuộc Ma Hoàng Triệu Thành lại còn nằm ở biên cảnh, chẳng lẽ trực tiếp ẩn lui sao?”  

             “Nếu như ấn lui thì việc chúng ta tham gia vào tranh chấp giữa Tam Hoàng sẽ kết thúc hết !”  

             “Vậy chúng ta phải…”  

             Nhất định phải nghĩ được biện pháp vẹn toàn đôi bên, đứng ngoài cuộc mà nhìn. Dù sao thì cái ân oán này là chuyện của bọn họ, không liên quan gì với chúng ta, không cần trộn lẫn vào, chẳng qua là…Làm sao để thoát ra đây?”  

             Sau khi suy nghĩ cẩn thận, ánh mắt Trác Uyên lóe lên một tia khó hiểu.  

             Đúng lúc này, một bóng người xẹt qua, một hộ vệ của Lạc gia bưng một thẻ ngọc lên, cúi người nói: “Thưa Trác quản gia, Ma Hoàng Triệu Thành cho mời!”  

             “Đúng lúc ta cũng cần đi tìm hắn ta!”  

             Trác Uyên nhếch khóe miệng, cầm lấy thẻ ngọc rồi dẫn theo Bách Lý Ngự Vũ vội vàng đi đến Thiên Ma Sơn. Chỉ có ba ngày là hai người đã đến nơi này.  

             Tất cả các ma vệ đều biết bọn họ, vì vậy không có ai ngăn cản họ trên suốt chặng đường.  

             Đợi đến khi vào tới đại sảnh, nhìn thấy Triệu Thành, hai người mới cúi người hành lễ, lạy nói: “Thuộc hạ Trác Uyên, Bách Lý Ngự Vũ, tham kiến Ma Hoàng đại nhân!”  

             “Trác quản gia không cần phải khách sáo, mời ngồi!”  

             Vội vã xua tay, để hai người Trác Uyên ngồi xuống, Triệu Thành đi thẳng vào vấn đề: “Trác quản gia, các ngươi phụ trách quản lí hai mươi thành trì, ta nghĩ các ngươi cũng đã biết bổn hoàng tìm ngươi tới là vì chuyện gì rồi chứ?”  

             Trác Uyên khẽ gật đầu, cười nhạt một tiếng: “Gần đây nhân mã của Quỷ Hoàng lại thường xuyên hành động, xem ra có ý đồ gây rối!”  

             “Đâu chỉ là gây rối? Vốn dĩ muốn lật lại khoản nợ dai dẳng của năm đó!”  

             Triệu Thành nổi giận đùng đùng hừ một tiếng rồi vung tay, ánh mắt tàn nhẫn: “Gần đây, người của Ưng Hoàng cũng có hành động ở phía bên kia. Hai người này chắc chắn đã bàn bạc từ lâu rồi, muốn liên thủ giáp công bổn hoàng. Có điều…Bọn họ tưởng rằng như vậy đã có thể thắng được bổn hoàng sao? Nằm mơ, hừ! Trác quản gia, mục đích bổn hoàng tìm ngươi đến là muốn hỏi ngươi, Lạc gia các ngươi đã nắm rõ hai mươi thành kia thế nào rồi? Đã bố trí chu toàn hay chưa, có thể ngăn cản được hành động của nhân mã Quỷ Hoàng không?”  

             Sau khi cân nhắc một hồi, Trác Uyên giả vờ hơi bối rối: “Ma Hoàng đại nhân, Lạc gia chúng ta vừa mới đến, phép vua thua lệ làng, thế lực mới đến, muốn hoàn toàn khống chế tình hình, e rằng ba tháng…”  

eyJpdiI6IkRtWndWNmNzQ094cFZrY3RWU25pMnc9PSIsInZhbHVlIjoiS1RiYTdZdUJBZVVUZnVaaEF0TnB1Y24xRThzRHBkWTBkVWpoNVNkMDVmNUp4N3RsK3ptNmhcLzRQWG1RVGdTQVIrRnJrYVh2VUNmdUtJN042RjZvUkU4TzR6WHRrV0JCY2prbkVQOW1HVUh6Z0h0Qnd5UWpva091ZHlkMk5pQWtoNDBwa01XZjN2MVNNTWErbjJqVUMzc3ZMZ3BTZUVGZEwwSzJSbmc2NUFtNVZ1Q1RJeWgxWEE1Q1NRRyswRzByMitLT0NaNjczN2JiSm1qVnNaXC9vM3ZFNU9sTlI0N0JMYlFKdHR6aVlReW1NUWt5NngxN1JoSTBDSDBTYVwvak1KdndtNXlyUld4cCtkb2dSZWdnSFNpQVdKTEkrU3JVUXlYQ3MxYzFpNzl3bUg4MGhIbmpaaFFuUWVlbkdPZWNCXC9ORVNNZ2Q2QWtRTlNidGpYNVJ4b2tFeDNCdGpCMnFIdmdoRUdLVDhXbVlTREFySE5yS2JGSGZWN2h0Mkk0VkdhTVJjYStpNnIrZ3ZOcDNcL080ZmUyTDZUWmtGV3YyTVwvOU11dkl3VWxkOUhmM2pseU1GQjRRa2pYeVpuTWU1VUFxejNiaDhtaUVGUStOTW9ERHJnRDVlNW5BSHZteDRoUG9IQnp4bnkyNHhnbWlrbVNxd1hhQVRvTVwvUVBZZ01lSEQ1bVFGZ1hRaldsTnBpblZJQlRHcE5BZGp3UFh5SEtLbjlnN0pGNUJmRlg4bkNJQ2R1TkpiaFdKa3EwSXk4MEtld1RMUEdlb3N0Q0J0SDZJUjh1QjRnY2U2aDAzS1hmN0NrZVZ6TFh4Mm5KZ1hUMDhOSUp3MVcxS3RIN1lrcjVxUExmRE1yYmFlaUp0SWdBend2WGN4OFhFbFFaZTBQYkFpY3RxV01pRlViRVRqNWVQSnZ2MmVGaGFPcHlcLzNLbWV2RHBNbWl1T3NUUldNUmhvbzdDQXNwZ1MxWEpRbzhKOFpGNHJUUWNsVDA4QW1Sa3JEbHdRYjFzSlgyakpvME1FY2ZNU0ZFcDlXazgyVkcwVU9wOVNVWG1MN3A4bmh0ZjVPZXBVdEh1QVpcL3FBZUUyVVNpQ3laOXNMUE1cL2JFN2lEclM3Rlk0TUhEaTgzNDVDTDZSS2MyWVZmQlNCanBwUDdzbTZ3dkNheklSQld2bUJoajErdlNFNjZrVVNoSVMralNPektWMzNieHdMWWlNUXE0amlXUU1qRHNHOEl1U1oreGJWWkhwclhldEtXTlhyaFZoUkprTmZuSUkxOE5WMmlOSkRhTXlUNHNwV3ZYaUQyeWRjTmErT2JmUE5pdFNROHdGR2NcL2U4cW93M0UyMlVkbVpSSUhvKzd0SDZpcHV0cnRndUNudnJidFBXekdCekZIZWNUeG1WZz09IiwibWFjIjoiYTQ5NzlhODQxYTViOTI0YWNlYzIxMWJjMjBmZjcyNGM1M2RjOTJlOTZlMjBhMmU1MDYwZjI4MTliZjg0ZWY0OSJ9
eyJpdiI6Imh1SUQ4QTc0OTcxNEhnUFluMFB5ZEE9PSIsInZhbHVlIjoicloycFlmRTA5SGpGa2t4dDRVTGZuSndab2JqOXdcL3hjNFNSR1NNVUFocXZkODVpUHprWGtVUkI2UysxTUhJQkJOemlNTDRwU0dGY3pLY05oSWhISGRCT3dta3hxRkRmZTBPRXZGOGlBRDhrUUk2alZXd2lWMmIwVTNwMG13UGZqWWxcL3ZZb1orSUlrSW1OK0JoREM3SU9BeUIzUk1xYTUwb3RYeXVmRW0zQmI5dmoySEYxZFBWeXlBNmt0bjBoXC9DeDdvVUVOcnhwT0JYSTBIbllpcFl3ZlhyVTZORlBlXC9PUUh5Z2VUQllyQjhURzJRSzIydzY4STVyQnVMU21XdmI4cWdlTjFxXC9ESzlmRExsVDRBNTJaQXUzZ1J6S0tkdUR0OXVEdUE5RmpJejd3Q3NwNVFSQ2srcHdmT2hLMnlKZSIsIm1hYyI6IjY1MTczYWE4YmUzMjhjYjE1MzAwOTkxMmY0ZGZkYmJkNWRjMzI4ZTI4NjMzMjQ1ZDZiZjMzMTM1YjAxMDMzZGUifQ==

             Hai bên nhìn nhau, Trác Uyên lại nhìn hắn ta, yếu ớt lên tiếng: “Ma Hoàng đại nhân, theo tại hạ thấy, tốt hơn không nên đánh trận chiến này…”

Ads
';
Advertisement
x