"Mai sư thúc, giết hắn mau!"
"Ngươi im miệng, tiểu tử này dễ giết như vậy à? Ngu xuẩn!"
Vào lúc này, quả thực Phương Mẫn không chịu nổi loại người cứng cáp như Trác Uyên nên chạy đến, vội vàng thúc giục. Mai Tam Cô trợn mắt nhìn nàng ta một cách hung ác rồi hét to.
Nha đầu ngu xuẩn, ngươi nghĩ ta có thể giết hắn mà không chịu giết sao?
Trác Uyên nhìn tất cả mọi chuyện thì càng đắc ý, ngửa mặt lên trời cười một tiếng thật dài, ánh mắt nhìn về đám nữ nhân càng khinh thường.
Xoẹt!
Đột nhiên một bóng dáng xinh đẹp vụt tới trước mặt mọi người, Trác Uyên vừa thấy thì thoáng chốc hai mắt sáng lên, vui vẻ nói: "Khuynh Thành?"
"Mai sư thúc, sư phụ có lệnh, mời bọn họ đến đại sảnh một chuyến!" Sở Khuynh Thành không nhìn hắn, vẻ mặt vẫn tràn đầy lạnh giá, nàng cúi người chào với Mai Tam Cô rồi xoay người rời đi, từ đầu đến cuối cũng không quay lại nhìn nữa.
Trác Uyên thầm rõ, hắn không biết làm thế nào mà thở dài, cười khổ lắc đầu. Xem ra lần trước đưa tã lót cho nàng đã thật sự chọc nàng tức giận. Bách Lý Ngự Vũ thấy vậy thì đụng bả vai hắn một cái, ra hiệu: "Sao vậy, không giải thích à?"
"Không cần giải thích, dù sao với tình hình bây giờ có giải thích cái gì nàng ấy cũng sẽ không nghe, sao lại cần giải thích?" Khóe miệng Trác Uyên vạch ra độ cong hờ hững, hắn hít một hơi thật sâu rồi cất bước tiến về phía trước, đi theo sự hướng dẫn của nhóm nữ nhân vào tông môn.
Chẳng bao lâu, bọn họ đã đi tới một đại sảnh cổ kính, ngồi chính giữa là tên có bộ dáng thướt tha như đạo cô. Trác Uyên vừa thấy thì lập tức nhận ra, Diễm Hoàng, một trong Bát hoàng của Thánh Vực!
Đã lâu không gặp, lão cô bà, hừ hừ!
Diễm Hoàng cũng nhìn Trác Uyên đang đi vào thật kỹ, quan sát tỉ mỉ một phen thì mới đưa tay, cười nói: "Hẳn vị này là Trác quản gia Trác Uyên, mời ngồi!"
"Tiền bối Diễm Hoàng khách sáo rồi!" Trác Uyên ôm quyền, vẩy ống tay áo rồi ngồi xuống ghế trúc, Bách Lý Ngự Vũ ngồi ở bên cạnh hắn.
Mai Tam Cô và những đệ tử còn lại vừa tiến vào đại sảnh thì đi đến bên cạnh Diễm Hoàng mà đứng, dán mắt, nhìn chằm chằm bọn họ.
"Trác quản gia là người của trấn Hoan Hỉ sao? Tên húy rất giống với một người ta quen biết từ lâu!"
Diễm Hoàng nhẹ nhàng cài lại nắp tách trà, bà ta mỉm cười, dường như đang ám chỉ nói: "Năm đó hắn cũng là một nhân vật rung trời chuyển đất, hôm nay thấy Trác quản gia, dường như nhìn thấy hắn thuở ban đầu, không biết quan hệ giữa hai người như thế nào?"
Trác Uyên hơi rũ mắt, suy tính một lúc, hắn cười nói: "Lần đầu tiên Ma Hoàng đại nhân gặp tại hạ cũng cảm khái như vậy, chỉ là từ nhỏ tại hạ đã lớn lên ở Lạc gia, được gia chủ ân điển ban tên cho, e là đã làm hai vị đại nhân thất vọng!"
"À, không sao, một nguời bạn cũ đã đi nhiều năm rồi, thoáng chốc nhớ đến thôi, trái lại cũng chẳng có gì cả!"
"Bạn cũ? Là bạn cũ của ngài và Ma Hoàng đại nhân sao?"
Trác Uyên nhướng mày, vô thức cười khẽ thành tiếng: "Vậy tại hạ thật sự tò mò, người bạn cũ kia của hai vị có thật sự rất giống tại hạ hay không? Vì sao hai vị thấy tại hạ đều xúc động như thế? Chắc có thể trở bạn lâu năm của hai vị, hẳn là loại người phi phàm, tại hạ cũng rất muốn nghe một ít!"
Diễm Hoàng nhìn chằm chằm Trác Uyên hồi lâu, bà ta hít sâu một hơi, cười lắc đầu: "Giống nhưng lại không giống, diện kiến lần đầu giống song tạm biệt lại không giống. Tới tận bây giờ, người bạn lâu năm kia của chúng ta không có vẻ mặt vui cười, vô cùng u ám, vô cùng lạnh nhạt, giống hệt như băng, giống hệt như rắn vậy, khiến người nhìn phát rét. Nhưng Trác quản gia lại khác, vẻ mặt tràn đầy ôn hòa, ngược lại làm người ta cảm thấy thân thiết!"
Giống nhưng lại không giống, lột xác!
Tuy Trác Uyên là do Ma Hoàng Trác Liệt Uyên chuyển kiếp nhưng tiếc là Trác Liệt Uyên đã chết. Hiện tại ở trước mặt ngươi là một Trác Uyên tái sinh sau khi rèn luyện ở cảnh giới bình thường.
Diễm Hoàng à Diễm Hoàng, dù cho ngươi duyệt nam nhân khắp thiên hạ, sợ rằng cũng không thể nhìn thấy bóng dáng năm đó của ta!
Khóe miệng hơi nhếch lên, Trác Uyên đặt ly trà trong tay xuống, nét mặt tràn đầy ý cười, rực rỡ hệt ánh sáng mặt trời: "Trà ngon, phù dung trên sông, thấm vào lòng người, không hổ là sản vật của Đan Hà Tông, trong vị trà đều có hương thơm thiếu nữ!"
"Trác quản gia thật là người hiểu về trà, sơn trà của Đan Hà Tông chúng ta đều do xử nữ tự dùng đầu lưỡi của mình để hái lấy vào mùa xuân, không dính vật trần, vì vậy có hương thơm đặc biệt. Nơi khác cũng không có vật báu như thế."
"Hửm, dùng đầu lưỡi hái?"
Trác Uyên cau mày, thoáng chốc hai mắt lóe lên tia sáng, sau đó lập tức tìm kiếm trong chén trà: "Vậy trà Khuynh Thành hái, cho ta mười cân mang đi được không? Đa tạ!"
Phì phì phì...
Từng tiếng cười khẽ liên tiếp vang lên, các nữ đệ tử nhìn Trác Uyên rồi lại nhìn về phía Sở Khuynh Thành đều che miệng che mặt, tiếng cười không dứt. Cho dù là Diễm Hoàng cũng vô thức mỉm cười lắc đầu.
Chỉ có Sở Khuynh Thành, khuôn mặt đỏ ửng lên vì xấu hổ, nàng tức giận trợn mắt nhìn hắn, tỏ vẻ cảnh cáo, không nên ăn nói xằng bậy. Nhưng rất hiển nhiên, khi Trác Uyên tìm kiếm trong ly trà lại không nhìn thấy vẻ tức giận của nàng.
"Trác quản gia thật là hài hước, xem ra ngươi thật sự không giống hắn..."
Cười nhạt một tiếng, cuối cùng sắc mặt của Diễm Hoàng cũng nghiêm lại, tiến vào chủ đề chính: "Tán gẫu lâu như vậy vẫn không biết Trác quản gia thay mặt Ma Hoàng đến bổn tông, cuối cùng là có chuyện gì cần thương lượng với nhau?"
Tìm nữa ngày không có kết quả gì, Trác Uyên lập tức đem chén trà để qua một bên, trịnh trọng nhìn về phía Diễm Hoàng rồi cười nói: "Thật ra cũng chẳng có chuyện gì lớn cần thương lượng, chỉ là có một vụ mua bán, mời Diễm Hoàng đại nhân thương lượng xem sao!"
"Mua bán?"
"Không sai, chính là mua bán!"
Trong mắt chứa sự chắc chắn, bỗng dưng Trác Uyên chợt nghiêm túc nói: "Chắc hẳn Diễm Hoàng đại nhân cũng nghe hắn nói, đại nhân nhà ta và hai người Quỷ Hoàng, Ưng Hoàng từng có khúc mắc. Bây giờ hai người kia đang mài binh luyện ngựa, có lẽ sẽ bất lợi với chúng ta. Vì vậy Ma Hoàng đại nhân muốn mời Diễm Hoàng đại nhân ra mặt, ở bên trong hòa giải một chút, điều giải một phen, nếu được chuyện, chắc chắn sẽ đưa tặng đại lễ!"
Chân mày khẽ run, Diễm Hoàng thầm sáng tỏ: "Thì ra là đến vì chuyện này. Chỉ là hai người Quỷ Hoàng và Ưng hoàng cũng không phải dễ trêu vào, hơn nữa từ trước đến giờ tính cách lại nóng nảy, e rằng sẽ không nể mặt ta đâu!"
"Chuyện này đại nhân lo lắng quá rồi, hai người bọn họ dám khai chiến với đại nhân nhà ta, đơn giản là vì ỷ vào người đông thế mạnh, hai đánh một thôi. Nhưng nếu Diễm Hoàng đại nhân ra mặt hòa giải, đứng về phía đại nhân nhà ta để nói thì thoáng chốc sẽ biến thành cục diện hai với hai, sao hai người bọn họ còn dám đánh? Đến chừng đó, chắc chắn là tất cả đều vui vẻ, là cục diện song phương đều thu binh. Có thể tránh cho sinh linh đồ thán, cũng xem là may mắn của thiên hạ!"
"Thì ra là vậy, Ma hoàng đang tranh thủ sự ủng hộ của bổn tọa, lấy đây nhằm hăm dọa bọn họ sao!"
Diễm Hoàng khẽ nheo mắt, bà ta biết tất cả nhưng lại lắc đầu một cách kiên quyết: "Nhưng đáng tiếc, Trác quản gia có thể lập tức trở về bẩm báo với Ma Hoàng đại nhân, vũng nước đục này, Đan Hà Tông của chúng ta sẽ không tùy tiện tiến vào!"
"Diễm Hoàng đại nhân, chúng ta còn chưa nói điều kiện, có lẽ ngươi nghe điều kiện xong sẽ hài lòng thì sao?"
"Điều kiện gì thì ta cũng sẽ không nhúng tay. Nếu ta ra mặt, đúng là có thể tạm thời khiến hai người kia thối lui nhưng sau đó thì sao? Sự hận thù của họ sẽ không chuyển đến trên đầu bổn tọa? Vì một chút lợi ích nhỏ nhoi, đắc tội với hai vị Bát hoàng, Diễm Hoàng ta, há là loại người tầm nhìn hạn hẹp như vậy?"
Diễm Hoàng cười lạnh một tiếng rồi vung tay lên, thoáng chốc vẻ mặt đã thay đổi: "Mời Trác quản gia trở về, người đâu, tiễn khách!"
Giọng nói vừa dứt, lập tức có một đám nữ đệ tử bỗng đi tới trước mặt các nàng, chỉnh tề khoát tay chặn lại: "Mời!"
Trác Uyên nhìn bà ta thật kỹ, lại nhìn về phía Sở Khuynh Thành có chút chần chừ, hắn không khỏi cười nhạo một tiếng rồi gật đầu, thời gian trôi qua, hắn đứng dậy, thở dài nói: "Vốn vụ giao dịch này là ta khổ khổ cực cực tranh thủ cho Diễm Hoàng đại nhân từ chỗ của Ma Hoàng đại nhân, nhưng hiện tại... Nếu Diễm Hoàng đại nhân không cảm kích, ta cũng chỉ đến nơi của Kiếm Hoàng một chuyến thôi. Về địa đồ Minh Hải này, cũng đưa cho hắn là được!"
"Chờ một chút!"
Lỗ tai nhẹ nhàng nhúc nhích, Diễm Hoàng bỗng khoát tay, hét lớn: "Ngươi vừa mới nói cái gì, địa đồ Minh Hải? Điều kiện lần này của các ngươi là địa đồ Minh Hải?"
Trác Uyên bình tĩnh gật đầu, hắn khẽ mỉm cười: "Không sai, chính là địa đồ Minh Hải. Nhưng chúng ta sẽ không đưa bản thật, mà là bản dập!"
"Bản phụ? Ngươi còn mặt mũi nhắc lại bản dập?"
Vừa nghe thấy lời đó, thoáng chốc Mai Tam Cô nhảy dựng lên, mắng to: "Lần trước ngươi đưa lão nương bản dập, lão nương còn chưa tính với ngươi đấy, có phải bây giờ ngươi lại cầm một miếng vải nhỏ đến lừa bịp chúng ta đúng không?"
Diễm Hoàng nghe thấy lời này, sắc mặt cũng hơi trầm xuống, chăm chú nhìn Trác Uyên không thôi, chờ hắn trả lời.
Trác Uyên cười kỳ quái một tiếng rồi hung ác trợn mắt với Mai Tam Cô, cười lạnh bảo: "Về chuyện này, ta cũng định nói đây. Ban đầu điều kiện ta nói là, ta mạo hiểm tính mạng để vẽ phỏng theo bản đồ, chắc chắn phải đưa Khuynh Thành cho ta. Nhưng ngươi thì hay rồi, trở về tông môn bẩm báo, khai phiếu trống cho ta. Ta không phải tiểu cô nương như Khuynh Thành, sẽ không tin tưởng chuyện hoang đường của ngươi. Nhưng Khuynh Thành lại không phải địa đồ, nếu không đến, thế nào cũng sẽ bị người bắt nạt, hiển nhiên ta đã tuân theo lời hứa, cho nàng một phần địa đồ."
Vừa nói Trác Uyên vừa xoay eo, lại càng nghiêng về phía trước, chế nhạo nói: "Chẳng lẽ cái này không gọi là địa đồ à? Chỉ là không phải địa đồ Minh Hải thôi. Nhưng ta tình nguyện để các ngươi mắng ta sau khi phát hiện địa đồ kia, cũng không muốn các ngươi đẩy hết tất cả lỗi lầm lên đầu Khuynh Thành!"
"Trác Uyên..."
Thân thể Sở Khuynh Thành run lên, nghe được lời giải thích của hắn, thoáng chốc nàng vô cùng cảm động, đồng thời trái tim cũng tan ra.
Sau khi Diễm Hoàng suy tính xong, bà ta nghiêm túc nói: "Vậy lần này thì sao, lần này địa đồ sẽ là thật chứ?"
"Đương nhiên, lần này là do Ma Hoàng đại nhân tự lấy mình ra giao dịch, há có thể là giả?"
Trác Uyên lạnh lùng nhìn bà ta, ngay tức khắc hắn hét lớn: "Vốn dĩ lần này mục tiêu giao dịch là Kiếm Hoàng đứng đầu Bát Hoàng. Chỉ cần hắn ra mặt, hai lão gia hỏa kia còn không ngoan ngoãn lui binh sao? Nhưng ta đọc lời ủy thác của Khuynh Thành, cũng hy vọng có thể để lại một phần chiến công ở Đan Hà Tông, vì vậy tận tình khuyên bảo, khuyên Ma Hoàng đại nhân tìm người liên minh đáng tin cậy, sau lại hết lòng tiến cử kết thành đồng minh với Diễm hoàng đại nhân. Làm hết thảy mọi thứ cũng chỉ muốn sẽ có một ngày, đưa Khuynh Thành đi. Ta đây cũng tính là bỏ qua chuyện công, vì chuyện tư, dù sao muốn hai Hoàng lui binh, chỉ tìm một mình Kiếm Hoàng là đủ rồi, không phải sao? Cần gì phải làm thêm một phần địa đồ?”
Chân mày Diễm Hoàng nhíu chặt, bà ta liên tục gật đầu, sau đó lại hỏi: "Làm sao chúng ta biết được địa đồ kia là thật hay giả?"
"Vì vậy lúc đưa bản dập cho các ngươi, chúng ta sẽ đem bản thật theo, tự các ngươi phân biệt, hơn nữa các ngươi còn có thể mời Đổ Hoàng tới giám định một phen, chỗ nào lại làm giả được?"
Nếu chuyện này lôi kéo được Kiếm Hoàng, về sau hẳn Ưng Hoàng và Quỷ Hoàng cũng không trách đến trên đầu bà ta được, nói thế nào đi chăng nữa, trước mặt cũng có Kiếm Hoàng chống đỡ, an toàn!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất