Sau khi đã bàn luận thoả đáng, Trác Uyên cùng Bách Lý Ngự Vũ đưa mắt nhìn nhau rồi cùng đứng dậy muốn rời đi. Diễm Hoàng đã cử người đưa bọn họ ra khỏi môn phái và cũng không quên dặn dò họ sau khi rời đi.  

             Chờ đến khi bóng dáng bọn họ biến mất khỏi tầm mắt, Diễm Hoàng nhìn chằm chằm vào trong khoảng không, không khỏi thở dài một hơi, khen: “Khó trách người con trai này được rèn luyện như vậy, sau này có thể trọng dụng, thực sự rất tốt. Hôm nay đi theo tên đàn ông thô lỗ Ma Hoàng đó, đúng là như hổ mọc thêm cánh.”  

             “Gì cơ, sư tỷ, người cảm thấy hắn…”  

             “Lời nói của hắn vừa rồi, khiến cho bổn toạ đối với lời đề nghị của hắn không thể nào từ chối, hơn nữa ta còn không có tư cách thương lượng. Hừ…Tiểu từ này, hắn rõ ràng đến thay mặt cho Ma Hoàng nhưng lại như lợi dụng chúng ta. Quả dốc lòng!”  

             Khẽ lắc lắc đầu cười, Diễm Hoàng trong mắt loé lên một ý nghĩ mới: “Khó trách Khuynh Thành bị hắn dùng lời ngon tiếng ngọt khiến cho thần hồn điên đảo. Tam Cô, sau này người phải trông chừng kĩ Khuynh Thành. Đừng để cho tên tiểu tử này lừa đi.”  

             Sắc mặt nghiêm một chút, Tam Cô gật đầu chắc chắn: “Người đừng lo, lão thân hiểu tầm quan trọng của Khuynh Thành, sẽ không khiến cho thằng ranh con không biết từ đâu ra chiếm được lợi ích gì đâu.”  

             Nghe được lời này, Diễm Hoàng khẽ gật đầu, khoé miệng nở nụ cười khó hiểu.  

             Mặt khác ở trước cổng Đan Hà Tông, hai người Trác Uyên đang chuẩn bị rời đi lại đột nhiên có một tiếng thét lớn vang lên.  

             “Chờ một chút!”  

             Người hơi chậm lại, Trác Uyên trong bụng hiểu rõ, cười nhạt quay đầu lại nhưng là đối mặt với một y nhân đang vội vã tiến lên: “ Khuynh Thành, không cần tiễn, ta còn phải chạy tới chỗ Kiếm Hoàng thuyết phục một phen. Nếu không, nhất định phải ở lại đây một năm rưỡi trước, trước cùng nàng thành phu thê sau đó sinh con nhỏ. Ai, thật là bận bịu nha!”  

             “Đừng nói nhảm, ai muốn cùng ngươi sinh một đứa nhỏ.”  

             Hai má bất giác đỏ bừng, hắn bước lên sờ má Khuynh Thành, nàng hung hăng trợn Trác Uyên một cái rồi suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Trác Uyên, xin lỗi, trước ta đã trách lầm ngươi, ta còn cho rằng ngươi đối với ta chẳng qua chỉ là….”  

             “Ta đối với nàng là thật lòng, bây giờ không cần nói gì cả, sau này nàng sẽ hiểu.”  

             Nhưng chưa đợi nàng nói gì, Trác Uyên đã nhẹ nhàng giữ nàng lại, cúi đầu về phía trước, trước khi nàng kịp phản ứng đã thơm nhẹ lên má nàng, rồi nghiêm nghị nói: “Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đưa nàng ra khỏi Đan Hà Tông này.”  

             Toàn bộ gò má nàng bỗng dưng nóng bừng, đỏ tới tận mang tai. Nhưng Sở Khuynh Thành cũng không có gì là tức giận chỉ là cúi đầu hơi sâu xuống. Nàng khẽ cúi đầu, giống như gật đầu, khoé miệng nở một nụ cười hạnh phúc.  

             Khẽ nở một nụ cười, Trác Uyên quay lại nhìn nàng một cái sau đó liền tiêu sái rời đi. Bách Lý Ngự Vũ cũng chăm chú nhìn cô ấy rồi rời đi cùng Trác Uyên.   

             Lúc này chỉ còn lại Sở Khuynh Thành, nhìn bóng dáng hai người từ từ biến mất, ánh mắt vẫn còn chút mê luyến, tình sâu trong đáy mắt, lâu ngày khó phai….  

             Ba tháng sau, giữa núi rừng, hai luồng ánh sáng đột nhiên ngang qua, ánh ra hai bóng người, chính là Trác Uyên cùng Bách Lý Ngự Vũ.   

             Ngẩng lầu nhìn lên, liền thấy một cung điện nguy nga lộng lẫy lấp ló trong mây. Trác Uyên chợt mỉm cười, đưa tay lên khoảng không rồi hét lớn: “ Sứ giả của Ma Hoàng Trác Uyên, đến đây thỉnh cầu gặp Kiếm Đế, rất mong các vị sẽ cho ta gặp!”  

             Đùng!  

             Một bóng đen lóe lên, rất nhanh hai người đã bị bao vây bởi một nhóm ba mươi người, kiếm ở trong tay, ở dưới ánh mặt trời, đánh ra từng đạo sắc lạnh như băng.   

             Nhìn thấy điều này Trác Uyên không để lưu tâm còn Bách Lý Ngự Vụ lại lộ ra ánh mắt khinh bỉ.  

             Cái này, cũng gọi là kiếm? Hừ…  

             “Trác Uyên, ngươi đúng là gan lớn, khoản tiền kia của Vân Lam thành chúng ta còn chưa tính rõ ràng, giờ ngươi lại dám chạy lung tung trên địa bàn của chúng ta, ngươi đúng là chán sống!”  

             Chợt, một tiếng thét lớn bỗng vang lên, một bóng người quen thuộc, xuyên qua rừng kiếm, đi tới trước mặt hai người, khẽ cười nhạt.  

             Khoé miệng nhếch lên, Trác Uyên không để tâm, đưa hai tay lên trước chắp: “Ta tưởng là ai chứ, hoá ra là Từ Chấn Sinh công tử, đã lâu không gặp!”  

             “Thiếu điều chưa làm quen!”  

             Hung hăng hất tay hắn đi, Từ Chấn Sinh cười tà một tiếng: “Đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại cứ xông vào. Ban đầu đánh cuộc, đó là địa bàn khác, bọn ta động thủ không tốt. Bây giờ là tự ngươi dâng đến tận cửa thì đừng trách chúng ta không khách khí. Các huynh đệ, hãy bày kiếm trận, chém chết tên này, vì Liễu trưởng lão báo thù!”  

             Dạ!  

             Với một tiếng thét lớn, kiếm của mọi người đồng loạt lao về phía trước, liền giống như một chiếc lưới bao ngang dọc, hướng thẳng hai người Trác Uyên bay tới, muốn giết chết bọn họ.  

             Nhưng ngay sau đó, Bách Lý Ngự Vũ lắc người một cái, liền đứng chắn trước mặt Trác Uyên, khí thế mạnh mẽ, ngay sau khi từng tiếng sấm nổi lên, không gian xung quanh lập tức xuất hiện một đạo kiếm lạnh như băng, ánh sáng toả ra tứ phía.  

             Đùng!  

             Sấm sét mạnh mẽ bắn vào những lưỡi kiếm kia, chỉ trong nháy mắt đã vang lên một tiếng nổ lớn, hơn ba mươi thanh kiếm lập tức biến thành vô số mạt sắt, rải rác khắp nơi. Những người đang cầm kiếm cũng bị ảnh hưởng, phun ra một ngụm máu đỏ, bỗng nhiên bay ra ngoài, những gương mặt này lúc trước đều hồng hào tuấn tú, thoáng chốc đều tái đi, không còn sức chiến đấu nữa.   

             Đồng tử không khỏi co rút lại, Từ Chấn Sinh hốt hoảng nhìn chằm chằm hai người, run run nói: “Ngươi… ngươi lại dám hành hung ở chỗ môn hạ của Kiếm Hoàng, các ngươi chờ đấy, chờ ta đi báo cho các sư thúc, sư bá bọn họ để họ khiến các người chết không có chỗ chôn.”  

             “Vậy thì sao? bọn họ có thể đại biểu cho sự kiêu hãnh của Kiếm Hoàng sao?”  

             Trác Uyên khinh thường bĩu môi, ngạo nghễ nói: “Chấn Sinh huynh, huynh phải biết ta đến đây để thay mặt cho Ma Hoàng để thương lượng chuyện quan trọng với Kiếm Hoàng. Là người của Kiếm Hoàng, khi biết được mục đích của chúng ta không vội vàng bẩm báo lại còn cản đường. Điều này không chỉ thể hiện thiếu tôn trọng với Ma Hoàng còn là vô lễ với Kiếm Hoàng. Điều này mà được truyền đi sẽ như một cú tát vào mặt Kiếm Hoàng. Làm sao mà… môn hạ của Kiếm Hoàng còn không để người vào trong mắt? Bất cứ ai đến gặp Kiếm Hoàng đều bị đuổi ra ngoài sao? Chẳng lẽ chưởng môn như người lại bị các ngươi quản thúc?”  

             Ngươi…ngươi…  

             Da mặt không ngừng bị kéo ra, Từ Chấn Sinh bị Trác Uyên làm cho nghẹn họng, đồng thời đổ mồ hôi lạnh.  

             Đúng vậy, đây chính là tội lạm quyền, không được để truyền ra bên ngoài, nếu lọt vào tai sư phụ trong tương lai chắc chắn sẽ chết!  

             Truyền!  

             Đúng lúc này một đạo ánh sáng xoẹt qua, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt họ. Mặc y phục màu trắng, thần thái bất phàm, đôi chân trống trơn, lơ lửng trên không trung, lão già áo trắng này chính là người bị Trác Uyên chặt đứt hai chân.   

             Lạnh lùng liếc nhìn hai người bọn họ, mắt mắt của lão trầm xuống, vung cách tay thấp giọng nói: “Kiếm Đế cho mời!”  

             “Phiền ngươi dẫn đường!”  

             Giống như không có người ở đây, Trác Uyên nhẹ nhàng nghiêng người, đi lên phía trước. Bách Lý Ngự Vũ liếc nhìn lão già kia một cái rồi đi theo.  

             “Liễu trưởng lão…”  

             Thấy vậy Từ Chấn Sinh vội vàng chạy đến bên cạnh lão nhưng bị lão xua tay ngăn cản: “Mọi việc theo ý Kiếm Đế, đừng lo lắng!”  

             Nói rồi lão dẫn đường, Từ Chấn Sinh suy nghĩ một chút liền đi theo. Trong chốc lát, bốn người đã tới một đại sảnh nguy nga, xung quanh có mười tám cây cột chống trời, giống như mười tám cây kiếm thần vươn lên trời uy nghiêm, thể hiện phong thái của bậc đế vương.  

             Ở giữa ghế gỗ lim là một râu bạc trắng đang ngồi ngay ngắn, mặt sắc như dao, mắt như tia chớp, nhẹ nhàng liếc nhìn tất cả mọi người, ánh nhìn như một thanh gươm sắc bén xuyên qua tim từng người, khiến cho trái tim không ngăn được mà thắt lại, cảm giác có một chút đau.  

             Đúng là một thanh kiếm khí!  

             Trong lòng vô thức rùng mình một cái, sắc mặt của Bách Lý Ngự Vũ trở nên nặng nề, hai tay bỗng nắm chặt. Khí thế của người náy vô cùng mạnh mẽ, có thể áp chế được mọi người một cách nguy hiểm.  

             Trác Uyên nhìn thấy thế thì nhếch miệng cười lạnh.  

             Kiếm Hoàng kiêu ngạo ngút trời, cuối cùng chúng ta đã gặp được rồi. Đã nhiều năm vậy rồi, con dâu cũng đã trở thành mẹ chồng, lão tử không ở đây, lão già hai vạn tuổi cuối cùng cũng leo lên được vị trí đứng đầu bát hoàng rồi.  

             Vèo!  

             Bỗng nhiên có một tiếng gió như xé trời, một luồng sáng lạnh lẽo loé lên, đồng tử Bách Lý Ngự Vũ co rút lại, né người sang một bên, đưa hai ngón tay về phía trước kẹp một cái. Nhẹ nhàng giữa hai ngón tay đã có một lưỡi kiếm nằm ngang. Nó dài bảy thước ba tấc, chuôi kiếm có hoa văn hình rồng, lưỡi kiếm hướng thẳng vào mặt Trác Uyên. Vào lúc này, lưỡi kiếm chỉ còn kém một ly nữa là đâm vào mi tâm của Trác Uyên.   

             Thật gần!  

             Bách Lý Ngự Vũ không khỏi hít vào một hơi, thanh kiếm này chính xác là nhắm vào Trác Uyên. Hắn đột nhiên quay đầu nhìn vào Kiếm Hoàng.  

             Mà Kiếm Hoàng cũng nhìn chăm chú vào nàng ta, một lúc lâu sau lão ta mới mở miệng toe toét cười lớn; “Nha đầu, thân thủ tốt đấy, học được từ đâu vậy?”  

             “Thuở nhỏ gia truyền!”  

             Trong mắt nàng ta loé lên một tia lạnh lẽo, Bách Lý Ngự Vũ mang theo lửa giận trong lòng nhìn hắn chằm chằm: “Người chính là Kiếm Hoàng tiền bối ư? Không biết như vậy là có ý gì?”  

             Lão nhân họ Liễu chậm rãi ngồi xuống ghế bên cạnh Kiếm Hoàng, vô cảm nhìn hai người bọn họ, Từ Chấn Sinh cũng đi đến bên cạnh lão ta, vẻ mặt lạnh như băng.  

             Kiếm Đế liếc nhìn cả hai người rồi lại nhìn Trác Uyên: “Chân của sư đệ ta là tiểu tử nhà người chặt đứt nhưng nể tình các người là người của Ma Hoàng nên lão phu sẽ không truy cứu. Chẳng qua hôm nay bất luận như nào, ngươi cũng phải lưu hai chân xuống!”  

             “Cái gì?”  

             Khẽ nháy mí mắt, Bách Lý Ngự Vũ tức giận nhìn lão ta: “Người muốn chân của Trác quản gia, không dễ như vậy đâu!”  

             “Hahaha, các người đã tiến vào cảnh giới của Kiếm Hoàng ta, là do các ngươi tự muốn, ta nói chỉ muốn hắn một đôi chân là đã cho Ma Hoàng kia mặt mũi, bằng không các người tưởng hôm nay có thể sống ra khỏi đây sao?”  

eyJpdiI6IldjQjZcLzRcL0ZKTWVjdk0zYkFSXC9XWmc9PSIsInZhbHVlIjoiS1lNTlNOREdueFdEMHN0Rk5FQXZVcWt0WTFsMnhTbXhIQWY1SjF1WHphdGx6NmdzMXNMd0RaVDFNYm5RUFhtcU8yQktqZjZIaHdcL3BXMVNaOWFMbE9KWGhCMGcxWUpRS1VZK2tneDd2dTk5UUJGUkgyUHhiUlllU1VrWVJMbzB6QnFMQURWMjM1aG53d3FMUjI2RGJoYTFxQkc2em42eHVtSkFSdWpDNTkrSHdUQmc0d1RrNVJ4YVVUUmZhUDZRYlhYdnR3UnJ1V21RcHNsMDRzSEFcL3g0bXlMRFVHQkZackJUOTh2UFBVR1dLVWhQWENUWWsrZkhnODlFZDVUbm1NZjN3d1FrdFZsYXE5UUFZZFBcL3ZkbExQTmkzRjB6U1hBVEdrXC9ERDhUQ2Z4UklqbkFFYkRUalRcL0lsckMrY29qXC93Y0xxMm1tNm5HOHU0aWZCNjRcLzdyOGRjdG1GZE1XTVRqUDlNY3hvdmU2U3hmNjZUaXhad1kzNFBoSUh6SFRMS2pYTW4zMmhqaVVkSGxWXC9kYTlxRWcxMmZYc2hyU1VtY01tWGMrMmtcL2h5R29SSUpDUWZNdmFYWUJTV2lISFFreDF5UWdYcjRndGVjM0pNakJpY1lYNHNSdWk3Zk80dFRTUnN5Y3FpUExDU012VkRtQjFaTTFCUXI3TXhZTyt2akVFUVBoTDEyNE5JYzZuTTlRRkJaYVBrNlwva21ndHhMaWNHT0I5Y0FrRU16djZMdHpSdmxuRVozQWFrSFp1UjFYUzNjRzZNMmR0SFBsMjA2Q1wvM3d0K1B3MWNhUkVGcDF3dEFqVzE2SzdMcGxIR2YrWVwvb1BUUTE2R0lTRlNTa3lQNmQxS0drSlwvWUZrTmc1SHIrY0F3NUJia3hHdWRtekUzUit0SXJ5ZkxtbGV3T084VWlnYlhGekdGbGxuMHpiWDRXVEVEYkxpdFQ4Z2V6Szl4SEV5UG5vMzJrVjlHVEIwSWV3ZDBiNVo4MDJ1az0iLCJtYWMiOiIzYWIzYWZmYjM0ZWRlM2Q2MWRiODk3NzBkY2ZmMGZmODBiM2M2ZmRkYmQ3MDVhMTZkZDIyODgxMDkzYmE2NWE4In0=
eyJpdiI6IlBWQnF1U3dKMmU5dXV4cXNqK1pSTXc9PSIsInZhbHVlIjoialY4SDRBUzFOdGJuRThTdHlocVdad3E5aHRWUTBqZTRqQndvcmVcL3RnanA3c1BybzhWV1FGbjhNaEV6RmhDXC9oMEFzcVlVTk5vbVVlUGg0amduaUlxVTh4XC85TFlKbm83TWFBY3gwc0d5c010WFByZzI4K3RUdHRYU3RcLzVPTWl6eVg4M3lWZWRBZ1VqYThVS0dvNEhEWk1WcGd6dFJaeEsyeU94bVNCeVRQbkRKbVA5VlF6RXRGbUZtK2lleWRQV0JqZnN3NHNqdVgyT2VJdlFMZ2JkN1ZuQVF3Z013WHdQc1BTU3FUYUhjTlNsUHA5NnlHeTRiYjNqNGtPWG4zYiszd200Q0MzNU9xcUhMT291TTZDUlRwQTdkNTB3RlJ4bHQwejVTbHFDaGpQaFp2NTJTXC9tb0I1V3dRb3VmTDBVWWhBMW1IMVNuTTcxRXo1dEp3aWpTTlRNNzY0Mk42U1ZLTlhoYVdQVUpFQ0k9IiwibWFjIjoiZTUwMjMyMGViNmU0YWNmOWMyYmUwYzNiMGI2MjBkMTdiNGViMDNlNGMwZTk2YjYzNmEwMjNlNjJkNzYzOTlkYyJ9

             Sức mạnh của Kiếm Hoàng không phải thứ mà họ có thể chống lại…

Ads
';
Advertisement
x