Ý định giết người thật khủng khiếp như vạn ngàn ánh sáng kiếm, có thể đâm thẳng vào tim bất cứ lúc nào. Bách Lí Ngự Vũ căng thẳng đến mức toàn thân cứng ngắc, Trác Uyên nhẹ nhàng tiến về phía trước với vẻ mặt rất điềm tĩnh, không chút hoảng sợ: “Chúng ta mang bản đồ Minh Hải đến.”   

             Kít!  

             Khí thế điên cuồng bất ngờ ngưng lại, Kiếm Hoàng đang định xông lên phía trước chợt dừng lại. Hắn ta nhìn chằm chằm Trác Uyên, ánh mắt hiện lên vẻ nghi ngờ: “Ngươi… Vừa mới nói cái gì?”  

             “Kiếm Hoàng đại nhân, lần này chúng tôi mang bản đồ Minh Hải đến, nếu ngài giết chúng tôi thì e rằng sẽ mất đi cơ hội này rồi.”  

             “Hừ! Ngươi đe dọa mạng sống lão phu ư? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?”  

             Kiếm Hoàng tức giận phất tay áo ra như thể không quan tâm, hắn ta quay người lui về chỗ ngồi, nhìn chằm chằm Trác Uyên bọn họ rồi hét lên: “Cuối cùng các ngươi định làm gì? Mau nói ra đi, thời gian dành cho các ngươi không còn nhiều đâu.”  

             Khẽ cười một tiếng, Trác Uyên cung kính chắp tay: “Khởi bẩm Kiếm Hoàng đại nhân! Chuyện là như vậy. Chắc là gần đây ngài cũng đã nghe nói về hành động của Ưng Hoàng và Quỷ Hoàng, Ma Hoàng đại nhân của chúng ta không sợ bọn họ, nhưng để tránh sinh linh lầm than, chỉ mong biến chiến tranh thành hoà bình, nên ta đặc biệt lấy ra bản sao của bản đồ Minh Hải, muốn nhờ Kiếm Hoàng đứng giữa điều đình…”  

             “Bản thân không đánh lại được, cầu xin đến trước cửa lão phu thì cũng thôi đi. Ngay cả bản gốc cũng không đưa, chỉ đưa bản sao, có phải là không có thành ý rồi? Hừ!”  

             “Chà! Không còn cách  nào, đó là giới hạn của Ma Hoàng đại nhân chúng ta rồi.”  

             Trác Uyên bất lực lắc đầu, không kiềm được thở dài: “Nếu Kiếm Hoàng đại nhân không đồng ý thì bọn ta đành cáo từ rồi.”  

             Dứt lời, Trác Uyên hai người cúi người chào định rời khỏi.  

             “Đợi đã!”  

             Nhưng vào đúng lúc này, Kiếm Hoàng lại hét lên bảo bọn họ đứng lại. Trác Uyên quay đầu, trong ánh mắt lộ vẻ khó hiểu: “Sao thế? Kiếm Hoàng đại nhân còn có gì căn dặn?”  

             “Dùng thanh kiếm đó chặt đứt đôi chân mình, nếu không thì đừng hòng rời khỏi đây.” Ngẩng đầu chỉ thanh kiếm mà Bách Lí Ngự Vũ vứt dưới đất, Kiếm Hoàng liếc nhìn Trác Uyên rồi hừ nhẹ một tiếng.  

             Bách Lí Ngự Vũ thay đổi sắc mặt, nàng ta nhìn chằm chằm Trác Uyên, đợi hắn dặn dò.  

             Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong ánh mắt, Trác Uyên cười lạnh lùng, bất lực thở dài, nhặt thanh kiếm dài trên mặt đất lên nhìn một hồi rồi cười gượng, nói: “Kiếm Hoàng đại nhân! Có thể để tại hạ lập công chuộc tội không? Ta không muốn nửa đời sau phải sống thiếu đi đôi chân.”  

             “Là ngươi tự chuốc lấy phiền phức, ai bảo ngươi chặt đôi chân sư đệ của lão phu. Người của Kiếm Hoàng ta, sao có thể để mặc người chia cắt xâu xé được?”  

             “Kiếm Hoàng đại nhân! Ta đã nói rồi, ta có thể lập công chuộc tội, nếu ta có thể làm được điều gì thì ngài chỉ cần dặn dò là được rồi, chỉ cần đừng chặt chân của ta là được.”  

             “Ngươi thì làm được gì, có thể đổi lấy được đôi chân của sư đệ ta hay không?”  

             “Hôm đó ở Đổ Thành, chẳng phải là vì bản đồ Minh Hải mà Liễu tiền bối đã liên tiếp chặt hai ngón tay của mình hay sao? Ta muốn dùng bản đồ Minh Hải để trao đổi, chắc là có thể đổi được đôi chân kia. Hơn nữa ngày hôm đó, nếu cần phải chặt đôi chân của mình thì Liễu tiền bối cũng rất vui lòng dùng đôi chân đổi lấy bản đồ.”  

             Lão giả run người quay đầu liếc nhìn  Kiếm Hoàng với nét mặt nghiêm túc, khẽ gật đầu ra hiệu. Kiếm Hoàng nheo mắt, suy tư một hồi rồi gật đầu, yếu ớt nói: “Được rồi! Tốt nhất là ngươi có thể lấy được bản đồ Minh Hải, nhưng ngươi có thể lấy được từ trong tay Ma Hoàng không?”  

             “Không lấy được bản thật, chỉ có thể lấy được bản sao, nếu ngài không ngại thì…”  

             “Bản sao ư?”  

             Kiếm Hoàng chau mày liếc nhìn Liễu trưởng lão, chỉ thấy hắn ta cũng nhíu chặt mày thành một cục, chốc lát mới bất giác thở dài rồi gật đầu.  

             Chà! Bản sao thì bản sao vậy, còn tốt hơn không có.  

             “Nhưng nếu là bản sao chắc sẽ không giả chứ.”  

             “Đương nhiên là không, ta có cách để ngài tin là thật, hơn nữa ngài cũng có thể tìm Đổ Hoàng để giám định phân biệt.”  

             “Được! Cứ như vậy đi. Ngươi đi lấy đi, giữ nha đầu này lại làm con tin.” Một cái vỗ tay, Kiếm Hoàng quyết định ngay lập tức.  

             Khóe miệng vẽ lên một đường cong tà ác, Trác Uyên khẽ cười rồi cúi đầu lạy: “Kiếm Hoàng đại nhân nghĩ nhiều rồi, ngài hoàn toàn không cần bất cứ con tin nào. Chỉ cần ngài làm người hòa giải giữa Ma Hoàng và Ưng Hoàng lần này thì Ma Hoàng đại nhân sẽ đích thân dâng bản sao cho ngài.”   

             “Cái gì?”  

             Kiếm Hoàng không khỏi run rẩy toàn thân, trừng mắt nhìn Trác Uyên, tức giận nói: “Mẹ nó, ngươi đùa ta hay sao?”  

             “Kiếm Hoàng đại nhân! Sao ngài lại nói như thế?”  

             “Trác Uyên to gan! Lão phu cho ngươi lập công chuộc tội mới đồng ý cho ngươi dùng bản sao bản đồ Minh Hải để đổi lấy đôi chân của ngươi. Cuối cùng, ngươi vẫn nhắc đến Ma Hoàng, cái này thì có liên quan mẹ gì việc lập công chuộc tôi của ngươi đâu?”  

             “Kiếm Hoàng đại nhân bớt giận, đây đúng là thành quả của lập công chuộc tội.”  

             Trác Uyên giả vờ hoang mang, hắn lại quỳ lạy lần nữa: “Không giấu gì ngày, lần này Ma Hoàng đại nhân đã tìm được đồng minh, chính là Diễm Hoàng của Đan Hà Tông. Nhị Hoàng ngang sức với Nhị Hoàng, đủ để khiến Ưng Hoàng hai người phải lui binh, không dám đấu nữa. Là tại hạ niệm tình chuyện hôm đó có lỗi với Liễu trưởng lão, đặc biệt đề nghị sao thêm một bản nữa, liên minh với Kiếm Hoàng đại nhân. Có nói thế nào thì Kiếm Hoàng đại nhân cũng đứng đầu Bát Hoàng, thân phận cao quý, có ngài trấn thủ, coi như làm ít công to.”  

             “Nhưng Ma Hoàng đại nhân có chút không nỡ, dù gì bản sao cũng nhiều rồi, Minh Hải kia… He he! Ngài hiểu đó. Vậy nên có thể nói là tại hạ đã khuyên giải ba ngày ba đêm, uốn ba tấc lưỡi mới khuyên được Ma Hoàng đại nhân thay đổi suy nghĩ, cùng Kiếm Hoàng đại nhân chia một bát canh. Nhưng chỉ là một người hòa giải mà thôi, nói vài ba câu là có thể lấy được bản sao của bản đồ Minh Hải, chẳng khác gì không tốn sức mà vẫn có được thì cớ sao không làm? Chẳng lẽ đây chẳng phải đang lập công trạng cho Kiếm Hoàng đại nhân hay sao?”  

             Ơ… Này…  

             Trong lòng có chút ngưng đọng, Kiếm Hoàng suy nghĩ một hồi rồi nhìn vẻ mặt tươi cười của Trác Uyên, hắn ta bật cười: “Hay cho tên Trác Uyên nhà ngươi! Chẳng trách ngươi lại có thể huênh hoang trên bàn đánh bạc của Đổ Thành, ngươi đúng là gian xảo, có bản lĩnh. Có một người ở bên cạnh Ma Hoàng giúp đỡ như ngươi thì có thể đấu với hàng trăm linh vương cao thủ rồi.”  

             “Kiếm Hoàng đại nhân quá khen rồi, tại hạ hổ thẹn không dám nhận.”  

             “Không cần không dám nhận, ngươi thực sự rất có tư cách này.”  

             Kiếm Hoàng lạnh lùng cười rồi vung tay nói: “Được rồi! Các ngươi về đi, lão phu đã đồng ý với lời cầu xin của tên tiểu tử của Ma Hoàng rồi. Đợi tìm được thời gian, mọi người trao đổi lần cuối cùng, nhân tiện gọi Đổ Hoàng đến, đích thân giám định bản đồ kia là được rồi.”  

             Trác Uyên vui mừng cúi lạy và nói: “Đa tạ Kiếm Hoàng đại nhân! Tại hạ cáo từ.”  

             Chậm rãi lùi về sau, Trác Uyên và Bách Lí Ngự Vũ quay người đi.  

             Sau khi thấy bóng dáng của bọn họ hoàn toàn biến mất, vẻ mặt của Kiếm Hoàng mới thay đổi, rồi lại trầm xuống: “Thằng nhãi chết tiệt, đúng là quỷ quyệt đa đoan, lão phu như ‘Chó cắn con nhím’, không thể làm gì được hắn. Hừ… Rõ ràng là Đoán Cốt Cảnh, nhưng lại…”  

             Ầm!  

             Một tiếng vang cực lớn, Kiếm Hoàng vung tay đập vỡ chiếc bàn vuông bên cạnh.  

             Từ Trấn Sinh đứng cạnh nhìn với vẻ mặt đầy ngạc nhiên, hắn ta vội vàng đến trước cúi lạy và nói: “Sự phụ! Thả tên tiểu tử đó đi ư? Mối thù chặt chân của Liễu trưởng lão…”  

             “Chẳng phải hắn ta đã nói rồi sao? Hắn ta sẽ lập công chuộc tôi, dùng bản sao của bản đồ Minh Hải, đền cho lão phu đôi chân…” Trên khuôn mặt có chút thất vọng, Liễu trưởng lão không kiềm được thở dài.  

             “Nhưng đó không phải là lấy công chuộc tội, chẳng phải là đang trao đổi hay sao?”  

             “Chính là trao đổi, nhưng miệng hắn nói là công lao thì chính là công lao của hắn, ngươi làm được gì? Đặc biệt là hắn đã lấy Đan Hà Tông ra trấn áp chúng ta, vụ trao đổi này chúng ta không làm cũng không sao. Nhưng đó là bản đồ Minh Hải, chỉ cần nói vài ba câu là có được, chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, sao chúng ta lại không làm.”  

             “Nhưng cho dù là như vậy, chúng ta vẫn có thể chặt đôi chân của hắn. Dù có thế nào thì đây không phải là công lao mà hắn dành cho chúng ta, rõ ràng là đang thuyết khách cho Ma Hoàng. Trao đổi là trao đổi, nhưng món nợ cần trả thì phải trả.” Từ Trấn Sinh tức giận thốt lên với ánh mắt nghiêm nghị.  

             Hai người nhìn nhau, Kiếm Hoàng và Liễu trưởng lão lắc đầu bật cười.  

             “A Sinh à! Sau này nếu ngươi có gặp tiểu tử đó, muốn ra tay với hắn thì hãy ra tay ngay lập tức, tuyệt đối đừng để hắn nói thêm lời nào.”   

             “Tại sao?”  

             “Bởi vì chỉ cần hắn mở miệng thì ngươi không có lý do gì để ra tay với hắn.”   

             Kiếm Hoàng thở một hơi dài, yếu ớt nói: “Lúc nãy, lão phu có thể ra tay nhưng lại đánh mất cơ hội, bị hắn dùng bản đồ Minh Hải làm rối loạn, cuối cùng đi đến điều kiện trao đổi này. Nhưng khi điều kiện này được đáp ứng, lão phu không còn lý do nào để ra tay với hắn nữa. Hắn ta đến thay mặt cho cho Ma Hoàng, giết chết hắn thì vụ trao đổi cũng coi như công cốc, còn chúng ta lại rất quan tâm đến vụ giao dịch này nên chúng ta không thể ra tay nữa… Tên tiểu tử này thật sự rất lợi hại. Vừa giữ được tính mạng lại vừa hoàn thành được nhiệm vụ của Ma Hoàng. Chà…”  

             Nghe vậy, Từ Chấn Sinh không khỏi sững sờ, Liễu trưởng lão trầm ngâm thở dài.  

             Món nợ đôi chân này của hắn, trong thời gian ngắn không đòi lại được…  

             Một tháng sau, Trác Uyên hai người trở lại Thiên Ma Sơn, còn Triệu Thành sớm đã đợi ở đó nhiều giờ rồi, vừa nhìn thấy bóng dáng bọn họ, hắn ta vội vàng tiến đến hỏi: “Sao rồi? Bàn bạc ổn thỏa chưa? Các ngươi không biết mấy tháng nay, Ưng Hoàng hai cái tên rác rưởi đó càng ngày càng kiêu căng, có hai ba thành trì đã bị bọn họ đánh úp chiếm giữ rồi. Nếu bổn Hoàng không ở đây đợi báo cáo của ngươi thì giờ đã đích thân ra trận đấu với bọn chúng rồi.”  

             “Ma Hoàng đại nhân đừng nóng vội, tất cả đều diễn ra suôn sẻ như mong đợi ban đầu.”  

             Khóe miệng cong một cách tự tin, Trác Uyên lạnh lùng nói: “Diễm Hoàng và Kiếm Hoàng đều sẵn lòng giúp sức cho đại nhân, hơn nữa chỉ cần một bản sao của bản đồ, không cần thêm gì cả. Sau đó, xem đại nhân tiến một bước mượn dao giết người rồi. Chắc lần này Ưng Hoàng và Quỷ Hoàng không chết cũng tàn phế, không thể trở mình lần nào nữa.”  

             Trước mắt bất giác sáng lên, Triệu Thành vui mừng khôn xiết: “Trác quản gia đúng là thiên tài, hai vị đại nhân đã giúp nên kéo lại thật dễ dàng, đúng là trời đã giúp ta, ha ha ha… Được rồi! Ta sẽ đích thân gửi thư cho Nhị Hoàng, mời bọn họ ba bên cùng bàn bạc và giải quyết hai kẻ già mà không chết kia. Hừ!”  

eyJpdiI6IitNeENWcnlCakpJV21qeWErdHpoQ1E9PSIsInZhbHVlIjoiaEl1ODc2bHUxN1JlcUZuN0JPMWc5VEo3YjhMTkZXUTNkMSs2T0xtNlBWWUJpTVNORk9rNUJwellNcUhxU1U2ek1cL29QR2lvSG1FUkkxdkVqdGJ0TU5RdGcxXC9qNFZRUkNtRW5WbXhQOXpqdVwvbU1SOFlENStoZ0VlM1ZZblA1QldrWmxmXC9hR0ZVQ1FHVmZ3XC92aW5DaWZ1WUF6T0VndWkzT2E5VklrRGtOb3crZUY0a2Z2bnNnU2RETENzQVliRU9nYUFcL0hRWjY2aHpMWGl5RDRMYWxKQT09IiwibWFjIjoiM2E0YjU2NWI2MTBlZTU0MjJkYzFhMjUxMDVmZWU3YWQxOTVhMjM1ZDIwODE5ZmU4NWFiNWIxM2FjY2I1NmRkMyJ9
eyJpdiI6IkM0VDY5QWpWelJ2NjNxalpjMWdwWkE9PSIsInZhbHVlIjoiVGJwN1dJVmhjM2NnT0IybHcxUlRvb3BOeldoWlRUbkoxTmx1bVoyMlJLcUVCbUJPMU1JMlpnXC9JUitmVXNWQWwwYjI0cFk2ZGRWbWNHNXlkdlZJaWZ1Y09NdWF3XC9vNnNzNVBvZlBpRG1BamVMSHBDcXJWYzBTS1VxWnpxRVlEcU5URDBMdzdGdzhoSGZNMEFreURjaFM2ejRtelI5K3duZVF0cFlEcjhscERBZjhLRFwvaDQ2ZHhVRmhEbWpMWWlVSmpmRHpPTW42Mlg0SUlHVHQ2UUlIRzAyTWk0YkFFMlNNWldibUhvU3N0MGR6NHhwZzRXR1hXQU01Sjk0dTFKMks4eFRvWjFidGpoeXROa2FQeHFGWndETlZVczlTcDU5c1llSmw0TFZKQnc9IiwibWFjIjoiOTNiMjIxNGFhYTZkYWFiNzFjYjJmMWNlNjhiNmVhMjMwYWVmMGI1M2JkMTZjMzhlYzQ2MDJjM2IyYzI0OGIwYSJ9

             Ba ngày sau, Thiên Ma Sơn phát ra hai Ngọc Giản. Hai tháng sau, cùng với tiếng nổ xé trời, Kiếm Hoàng và Diễm Hoàng đã dẫn theo đội người và ngựa lần lượt đi đến đây, đồng thời còn có một tên mập mặc hán phục tham gia vào…

Ads
';
Advertisement
x