Triệu Thành mặc áo gấm màu đen, hắn ta đích thân mang theo mười hai đại diện ma vệ đến trước cửa, Trác Uyên rất bất ngờ: “Kiếm Hoàng, Diễm Hoàng, đã lâu không gặp, lần này bổn hoàng có thể được hai vị xuất thủ tương trợ, thực sự rất vui mừng, ha ha ha…”  

             “Ma Hoàng khách khí rồi, chúng ta không có công thì không dám nhận thưởng, lập nên công trạng rồi chúng ta sẽ tự khắc đến nhận, ha ha ha…” Hai người nghiêm nghị ôm quyền, cười nhẹ, Kiếm Hoàng dứt khoát nói: “Bây giờ, trước tiên có phải là ngươi lấy ra đồ đã hứa với chúng ta, một hai phân biệt, chúng ta sẽ kiểm tra da, đưa những người nhận dạng tới!”  

             Nói xong, Kiếm Hoàng đưa tay lên, chỉ vào một tên mập phía sau.  

             Ánh mắt Triệu Thành dừng lại, hắn ta lập tức kêu lên: “Đổ Hoàng, ngươi cũng tới đây sao?”   

             “Đương nhiên, tình huống khẩn cấp, Kiếm Hoàng yêu cầu ta nhất định phải là người chứng thực. Dù sao gần đây bổn hoàng cũng không có việc gì làm, coi như là đến góp vui, lại đây xem từ chỗ này ra ngoài địa đồ Minh Hải có manh mối nào không!” Đổ Hoàng nhếch miệng cười một cái, tay chỉ chỉ.  

             Triệu Thành mỉm cười lắc đầu, không tỏ rõ ý kiến: “Đổ Hoàng cứ nói đùa, ngài huynh nổi tiếng khôn ngoan, địa đồ này ở trong tay ngươi mấy chục năm rồi mà chưa phá giải được, nó mới được đưa đến tay ta được mấy ngày, gần đây còn gặp bao nhiêu chuyện nữa, ta làm sao có thời gian phá giải những bí mật bên trong. Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi!”  

             “Ơ, không thể nói như vậy được. Đôi khi giải câu đố giống như đánh bạc vậy, cần sự may mắn, thời gian và thậm chí là cả trí tuệ đỉnh cao. Ta chỉ có một chút thông minh chứ không có trí tuệ đỉnh cao, cái gọi là kẻ tài trí giả như ngu dốt chính là như vậy. Chẳng lẽ nếu ngài huynh có cả ba loại, mấy ngày nữa sẽ có thể phá giải được sao?”  

             “Này này này, hai người đủ rồi đấy, hai người chúng ta còn chưa từng thấy qua địa đồ này, đây chẳng phải là các ngươi đang tự mãn sao!”  

             Kiếm Hoàng vội vàng xua tay cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, hắn ta lập tức nói: “Kể từ lúc này chúng ta là đàm phán ba người, việc cần đặt lên hàng đầu đương nhiên là lấy đồ ra giám định, mau tranh thủ thời gian đi!”  

             Ma Hoàng và Đổ Hoàng nhìn nhau, hai người không nhịn được ngửa mặt lên trời cười lớn, sau đó cẩn trọng mang theo nhóm người đi về phía đại sảnh.  

             Khi đi đến chính giữa đại sảnh, trước mặt có một cái bàn vuông dài ba thước, trong tay Triệu Thành lóe lên một tia sáng, hắn ta lấy ra ba cái hộp gấm, chậm rãi để lên bàn. Sau đó lần lượt mở ra từng hộp một, để lộ ra ba cuộn giấy.  

             Trong số đó, cái ở giữa tương đối cũ kỹ, mắt ai nấy đều sáng lên, họ đều đã xác định được đó là bản gốc địa đồ Minh Hải. Hai cái còn lại rất mới, chúng đã được chuẩn bị xong bản dập.  

             Ba tấm địa đồ được nhẹ nhàng mở ra, mọi người chớp mắt nhìn lại, thấy chúng giống hệt nhau, đều là những chấm đen bao phủ, giống như bầu trời đầy sao, hai hàng thơ ở mặt trước cũng được chép tay y như nhau, không hề khác biệt một chút nào.  

             “Đây mới thật sự là bản dập của địa đồ Minh Hải, sao có thể giống như vậy…”  

             Mai Tam Cô, người đi cùng Diễm Hoàng, nhìn thấy bản gốc địa đồ hai mắt không khỏi sáng lên, thở dài một hơi, sau đó gã ta trừng mắt nhìn Trác Uyên một lúc, có vẻ vẫn còn khó chịu với lời trêu chọc lần trước của Trác Uyên.  

             Trác Uyên thản nhiên cười, từ chối nêu ý kiến, sau đó hắn nhìn về phía Đổ Hoàng, cúi đầu nói: “Sư huynh Đổ Hoàng, xin hãy xác định xem tấm địa đồ này có phải là bản gốc hay không, còn hai tấm bản dập kia, có sơ hở gì trong việc sao chép không? Mong hãy chỉ ra lỗi sai!”  

             “Bản gốc này không cần phải kiểm nghiệm, không thể làm giả được!”  

             Sau khi nhìn lướt qua mặt bàn, Đổ Hoàng gật đầu chắc chắn: “Giấy được sử dụng trong bản gốc này chính là giấy Huyền Minh cổ, âm khí trên giấy rất nặng, không thối rữa không mục nát, đao kiếm cũng không thể gây tổn hại, nước hay lửa đều không thể làm hỏng, loại giấy này rất hiếm, nay đã hoàn toàn thất truyền. Địa đồ được vẽ trên giấy này chắc chắn là bản thật. Tiếp theo, dựa vào tấm địa đồ thật này sẽ có thể phân biệt hai bản dập này!”  

             Vừa nói Đổ Hoàng vừa chậm rãi cúi xuống, xem kỹ từng cái.  

             Cứ thế, hết một canh giờ, rồi hai canh giờ trôi qua, hắn ta vẫn chưa kiểm tra xong một lượt bản dập. Ròng rã hết một ngày, hắn ta mới xác định được một bản dập là thật hay giả, sau đó lại tiếp tục đi kiểm tra nốt cái còn lại.  

             Mọi người thấy hắn ta cẩn thận như vậy cũng không làm phiền, dù sao cũng liên quan đến thành ý hợp tác giữa hai bên, không nên xem nhẹ cơ sở của mọi việc.  

             Cuối cùng, sau hai ngày, Đổ Hoàng đặt hai bản dập xuống, duỗi thẳng cái lưng đang nhức mỏi, hắn ta thở dài một hơi, gật đầu nói: “Không có vấn đề gì hết, chép lại rất cẩn thận, không có một chút sai sót nào!”  

             Nghe lời này, mọi người ai nấy cũng nhẹ gật đầu, nở một nụ cười mãn nguyện.  

             “Vậy thì bây giờ, chúng ta hãy đi thay Ma Hoàng một chuyến, đi nói chuyện một chút để cho hai lão già kia rút lui, vì thiên hạ thái bình!” Bảo vật ngay trong tầm tay, Kiếm Hoàng cũng tích cực trở lại.  

             Diễm Hoàng nghe vậy sốt sắng gật đầu, tỏ ý tán đồng, xong việc sớm, lấy đồ sớm!  

             Nhưng chính lúc này, Triệu Thành bỗng xua tay kêu to: “Chờ đã, ta đổi ý rồi!”  

             “Sao, ngươi không muốn giao dịch nữa ư?” Kiếm Hoàng giật mình, vội vàng nói.  

             Triệu Thành lắc đầu chậm rãi, cười lạnh: “Không phải là không giao dịch, mà là thêm điều kiện. Hai vị chỉ cần nói chuyện một chút đã có thể lấy đi hai tấm bản dập địa đồ. Không phải quá hời sao?”  

             “Ngươi muốn thế nào?” Lông mày hai người run lên, họ nhìn nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút bất an.  

             Triệu Thành nhếch miệng cười gian tà, hắn ta trịnh trọng nắm chặt tay hai người: “Ta có một đề nghị, mong hai vị hãy nhận lời. Hai vị chắc hẳn đều biết rõ giá trị của địa đồ Minh Hải, cho nên khi có được hai tấm bản dập địa đồ này, hai vị hãy giúp ta làm một chuyện.”  

             “Chuyện gì?”  

             “Ba bên cùng xuất thủ, chiếm lấy lãnh thổ của Ưng Hoàng và Quỷ Hoàng!”  

             “Cái gì?”  

             Hai người nghe xong không khỏi giật mình, vẻ mặt đều trở nên nghiêm trọng, Diễm Hoàng nhịn không được hét lớn: “Lúc trước Trác quản gia từng nói, hắn không cố ý muốn chúng ta xuất thủ, tại sao ngươi…”  

             “Đúng vậy!”  

             Lúc này, gương mặt Trác Uyên cũng tràn đầy kinh ngạc: “Ma Hoàng đại nhân, lúc đầu ta thương lượng với hai vị đại nhân đây cũng không có yêu cầu gì. Tự nhiên bây giờ ngài lại đổi ý, xem ra… Không ổn đâu!”  

             “Có gì mà không ổn? Trước đây khác bây giờ khác, ai cho phép ngươi chen miệng vào đây? Lui ra!” Triệu Thành trừng mắt nhìn hắn một cái, quát lớn.  

             Trác Uyên bất lực đành khẽ lắc đầu, thở dài rồi lui ra sau.  

             Ngay sau đó, Triệu Thành lại nhìn về phía hai người kia nói: “Lúc trước ta để Trác quản gia đi thương lượng cùng hai vị là trước khi chúng ta khai chiến, hai vị đi làm hòa cũng được, dù sao cũng không có ai chịu tổn thất. Nhưng bây giờ, hai tên khốn đó đã tấn công ta, thậm chí còn cướp đi của ta mười tòa thành. Nếu giờ ta không tìm được đường lui, ta biết giấu mặt đi đâu? Hiện tại, kể cả các ngươi muốn đứng ra làm người hòa giải, ta cũng không muốn làm hòa, hừ!”  

             Lông mày hai người đều nhăn lại, sắc mặt có chút âm trầm, thỉnh thoảng liếc nhìn hai tấm bản dập địa đồ, trong lòng có chút tiếc nuối, không nỡ bỏ phí. Giờ họ xuất thủ giúp đỡ Triệu Thành chỉ vì hai tấm bản dập địa đồ này, có vẻ như…  

             “Ma Hoàng đại nhân, thứ lỗi cho ta nhiều lời, ngài làm như vậy thật không thỏa đáng!”  

             Lúc này, vẻ mặt Trác Uyên đầy nghiêm nghị, hắn đứng dậy, khom người nói: “Tuy địa đồ Minh Hải này quý giá, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, cho dù có thể phá giải được mấu chốt trong đó, cũng là chuyện sau này. Nhưng bây giờ hai vị đại nhân Kiếm Hoàng và Diễm Hoàng thay Ma Hoàng đây tranh giành lãnh thổ, nhất định sẽ phải chịu ít nhiều tổn thất, cũng không thể nói không cần bồi thường. Ta đề nghị, sau khi chiếm được lãnh thổ của hai người Ưng Hoàng, Ma Hoàng đại nhân sẽ chia đều, tặng cho hai vị đại nhân đây, coi như là phần thưởng khi cùng nhau đánh giặc. Cộng thêm hai tấm địa đồ bản dập, hẳn là có giá trị.”  

             “Chết tiệt!”  

             Tuy nhiên, khi hắn vừa dứt lời, Triệu Thành liền quát to: “Ngươi muốn ta chia đều thành quả thắng lợi sao, ngươi thấy có quá đáng không? Trác Uyên, rốt cuộc ngươi là kẻ nào?”  

             “Đại nhân, ta đương nhiên là người của ngài, nhưng giao dịch thì cần phải hợp lý và tuân thủ quy tắc. Ngài ra giá thấp như vậy, việc gì họ phải giúp ngài?”  

             “Không được, nhiều nhất là cho họ hai mươi thành trì, nhưng ta sẽ giữ lại hai tấm bản dập địa đồ…”  

             “Ma Hoàng!”  

             Tuy nhiên, lời nói của hắn ta còn chưa dứt, đã bị một tiếng quát lớn cắt ngang: “Ta cho rằng Trác quản gia nói có lý, đến lúc chiến thắng chúng ta chia thành quả làm ba phần, nếu không tại sao ta phải xuất binh?”  

             “Diễm Hoàng, đừng ngồi đó đẩy giá! Ta sẽ đưa ngươi một bản địa đồ!” Mắt Triệu Thành nheo lại, hắn ta không nhịn được hét lớn.  

             Diễm Hoàng cười lạnh, bà ta thản nhiên: “Trước đây khác bây giờ khác, hiện tại xung quanh ngươi toàn là địch. Thứ ngươi cần là binh lực để phá vòng vây. Địa đồ kia có thể giúp ngươi phá vòng vây sao? Tóm lại, nếu muốn chiến chúng ta sẵn sàng chiến đấu, nhưng chúng ta cũng sẵn sàng tham gia những trận chiến mà không màng đến kết quả. Kiếm Hoàng đại nhân, chẳng lẽ ngươi nguyện ý vô duyên vô cớ làm công cho người ta sao?”  

             “Ha ha ha... Ta không phải kẻ ngốc, tất nhiên ta không đồng ý!”  

             “Ngươi… Các ngươi…”  

             Ma Hoàng nghiến răng nghiến lợi, mặt không ngừng nhăn lại, cuối cùng hắn ta hung hăng hất tay một cái, tức giận nói: “Thôi được, theo ý các ngươi, lần này chiến thắng chúng ta sẽ chia thành quả làm ba phần, coi như ba chúng ta liên minh. Còn hai tấm địa đồ này, các ngươi đừng…”  

             “Chúng ta cũng muốn nó!”  

             “Tại sao, dựa vào cái gì?”  

             “Chỉ vì hai tên kia đều đang tấn công ngươi, chúng ta có xuất thủ hay không đều không bị ảnh hưởng gì, nhưng ngươi thì lại khác.” Kiếm Hoàng liếc mắt nhìn hắn ta, cười lạnh: “Địa đồ kia coi như là phần thưởng cho lời mời gia nhập liên minh của ngươi đi!”  

             Ma Hoàng trừng mắt nhìn họ, thở dốc nặng nề, sau đó hắn ta phất tay áo, quay người rời đi: “Được lắm, thuận theo ý các ngươi, lần này coi như ta bồi thường!”  

             “Còn có ngươi... nhiều lời, hừ!”  

             Lúc đi qua Trác Uyên, Triệu Thành tức giận chỉ vào hắn hét lớn một tiếng, trong mắt đều là lửa giận, sau đó rời đi tiến vào bên trong.  

             Ngoài đại sảnh chỉ còn lại Trác Uyên đang cười khổ, còn sắc mặt hai người Kiếm Hoàng và Diễm Hoàng đều rất tốt. Đổ Hoàng nhìn xoáy sâu vào Trác Uyên một lúc, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười kì quái.  

             Tiểu tử này... Thật không đơn giản...  

             “Trác quản gia, chúng ta có thể tự mình sao lại nguyên bản không?”  

             Triệu Thành đã sớm tức giận đến mức không thấy tăm hơi, vì thế Diễm Hoàng đến trước mặt Trác Uyên hỏi ý kiến.  

             Trác Uyên nhướng mày khó hiểu: “Chúng ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng hai bản dập rồi, sao hai vị vẫn muốn tự tay sao chép lại? Ngài đang nghi ngờ chúng ta…”  

             “À không không, chúng ta chỉ muốn tự mình cảm nhận sức hấp dẫn của địa đồ Minh Hải này. Trác quản gia đừng hiểu lầm!”  

             Mí mắt Trác Uyên hơi cụp xuống, hắn im lặng một lúc rồi mỉm cười, gật đầu nói: “Các vị cứ tùy ý đi, đừng ngại, nhưng sau đó hãy đưa bản vẽ đã sao chép cho Đổ Hoàng để bảo quản. Ai cũng biết Đổ Hoàng đại nhân là người chính trực. Sau khi lần hợp tác này kết thúc, các vị có thể nhận lại bản dập từ Đổ Hoàng và hoàn thành giao dịch!”  

             “Chúng ta hiểu rồi!”  

eyJpdiI6Ik9BRjJGa1A3b2xkK0JnYTRqNUVxdkE9PSIsInZhbHVlIjoiSGdEbWN2QzhBZVRRQTFlQmNXS2VMckpybDNtTkFwVUY3VGZNMXpOeG1Xc2JFQjRaQUFOaCtEZG80RWdkTmFVSnV5OU8yZTZ4T0ZPVThmQzJJWGNSWTdNRUpUQjk3VndzVlN4SFQ3eFZ2ZXE0SmZyeTZ3OE9KSURabUtNUnlCSENjK2piaGg4TGJTb2lGYzVNWXVjSDVnRkhtVXBcL0x6S3dxOFZ3aGVuY3VjWnRWTGJDVno3QWZ3WWMwS3FQOGduUkxoOVRBTnBOcCtkOFo5MCtWMXpzQVcweUxTRkRjd2JzWmU5dWZnUXo0XC9OODQ3NGEwTWhHbVZONVJsTHVZM3JoM0VaVW1kMUtTVW13OXpMVjN0clUybFNObGxOZUJaUVJGVElrQndHU04zK2NFQmtlK0NxMGxxaEI1ZlEzemZ4eldWRCtaQ0VLU0x6V0VYVVpHRmR4S2ZFZmtMN0d4N25XXC81cUpUS2FzbGxRdW9rMFVDUWlyVzEzTFc4QjM4K3kzIiwibWFjIjoiMGIwMWNiZmJjZTU4ZGQ1ZmEwNjBhMWFlM2NlOTBmNzE2MDRhNDg0Y2JlYzc0YmZkYzMwZWQ2NGNjZDViNzZiYSJ9
eyJpdiI6ImRhTVZwRmNEZmYzTjh6ZW4yRzdNMmc9PSIsInZhbHVlIjoib0p0c2xUMWZGNUNvTTVIZlM0ZmJhQ1NjRUNrWmJ0YUpsZTBmMWptZkFCaEVIaUFJM0w0Wm1uQXdUMzhFbnNuOFVQejJqa0JkQkpOZURjY1h2SXVHalN6YVwvSzRnWWRtYVI0QTVrbklzZlUwaEoxdUVpM2twdE10TXg0dFJYSGRPUmFnMlhSdVwvZEd0UHVqSm42WmFDT3N0RURCZUZvSzd1dmxnSnI0OXVlN0oyTDJRQUkwRGpUWFkwZVZBU1FZYVhnWUc2Yk42S0pZQUtEdzFvNUVMVlVsaytVOVlsUVFTeE9iSzMrZlcrdFZuemV2XC9OZDBHY1U0eldCNkdlbnRhOTdnXC9ubGo4QzduY1MxNnhzbVNNaytKYnBUNnBBemJnM20wVTlja3o3STBSYWJXeDZPU1A4WXU2elJRaHVnWnlHIiwibWFjIjoiN2FlNjA2YjhjMWY5Y2YyNTI5YmFjMmU3M2RlYWYwMGEyYjEyZWUxMjhlOTk2YTQwMWY0Y2FkZmE0NjM2ODkyOCJ9

             Hai người nãy vẫn như trước kia, rất cẩn thận, ha ha ha…

Ads
';
Advertisement
x