Hai người Kiếm Hoàng và Diễm Hoàng thật sự rất cẩn thận với tấm địa đồ này, sao chép cẩn thận xong lại lần nữa đối chiếu thật kỹ, sau tận bảy ngày bảy đêm, họ mới yên tâm gật đầu, giao hai tấm bản dập địa đồ cho người trung gian, đưa cho Đổ Hoàng bảo quản.
Sau đó, Trác Uyên đại diện cho Thiên Ma Sơn, đưa ba vị Đế đi chuẩn bị liên minh cùng xuất binh. Có vẻ như trong lòng hắn ta vẫn rất tức giận về chuyện này, cảm thấy mình chịu thiệt quá nhiều. Từ đầu đến cuối, Ma Hoàng Triệu Thành không hề xuất hiện, đúng là mất đi phong thái.
Nhưng chính điều này lại giúp hai người Kiếm Hoàng thấy yên tâm hơn, cảm thấy rằng mình không phải chịu thiệt trong lần giao dịch này. Tay họ ôm thành quyền hướng về phía Trác Uyên, sau đó hài lòng dời đi.
Trước khi rời đi, Đổ Hoàng nhìn Trác Uyên với một ánh mắt đầy ẩn ý, cười nói: “Ma Hoàng đại nhân có Trác quản gia ở bên hỗ trợ, đúng là hưởng phúc lớn!”
Dứt lời, hắn ta cười lớn một tiếng rồi bay đi, bỏ lại một mình Trác Uyên đứng trên đỉnh núi, khóe miệng nở nụ cười khó hiểu.
“Thế nào, mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?”
Lúc này, từ bên trong Ma Hoàng Triệu Thành nhàn nhã đi ra, hắn ta nhìn Trác Uyên, nét mặt tươi cười, không biết dáng vẻ giận dữ lúc trước đã biến đi đâu mất? Quả thực vô cùng đắc chí.
Trác Uyên cúi người hành lễ, trên gương mặt hắn dần xuất hiện một nụ cười vui vẻ: “Đại nhân yên tâm, mọi chuyện đều đang diễn ra hết sức thuận lợi. Họ chỉ cần nghĩ đến việc sớm được cầm trong tay bản địa đồ, sẽ mau chóng xuất binh, giúp chúng ta san bằng hai người Ưng Hoàng!”
“Ha ha ha... Trác quản gia thật sự là thiên tài, chỉ cần vài câu nói đã lừa được họ vội vàng xuất binh đến cứu ta. Nếu là trước đây, những điều phiền toái như vậy, họ làm sao dám dây vào?”
“Ma Hoàng đại nhân quá khen, thực ra đây chỉ là tâm lý phiền phức của hai người họ mà thôi!”
Trác Uyên gật đầu cười, trong mắt hắn ánh lên tia sáng sâu sắc: “Nếu ta trực tiếp yêu cầu họ xuất binh đến cứu, cho dù chúng ta dùng địa đồ Minh Hải làm mồi nhử, ta đoán họ cũng sẽ không đồng ý, cho nên trước tiên ta nên để cho họ làm hòa, lừa họ ngồi vào bàn đàm phán, sau đó đến phút cuối thì lật lọng. Nếu ban đầu chúng ta hứa cho họ tấm địa đồ, chẳng khác gì cái bánh nướng chỉ được vẽ trên giấy, rồi bây giờ cho họ thấy vật thật, lại còn có Đổ Hoàng làm chứng, họ có thể lấy được nó dễ như trở bàn tay, tất nhiên sẽ không nỡ từ chối!”
“Tiếp theo, chúng ta lại cố ý tranh luận, một người đóng vai mặt trắng, một người đóng vai mặt đỏ.”
Lúc này, Triệu Thành cười rồi tiếp lời: “Ta sẽ đưa ra một chút lợi nho nhỏ, còn Trác quản gia cố gắng kéo thêm lợi ích cho hai người họ. Trong hoàn cảnh đó, họ đương nhiên sẽ không chút do dự mà đứng về phía Trác quản gia, nhưng họ lại quên mất rằng điều mình nên cân nhắc là có nên tham chiến hay không. Cách thuận nước đẩy thuyền này quả thực khiến họ không ý thức được mình đã bị kéo vào trận chiến mà bản thân vẫn thường cố tránh đi theo bản năng. Trác quản gia ra tay thật sự đâu vào đấy, so với tên tham mưu ngu ngốc trước đây của ta quả thực tài giỏi hơn rất nhiều, ha ha ha…”
Trác Uyên cười vui vẻ, hắn khom người: “Ma Hoàng đại nhân khách khí rồi, để đại nhân đóng vai phản diện khiến ngài phải chịu chút thiệt thòi rồi!”
“Ôi, không liên quan, dù sao vai phản diện cũng phải để ta đóng thì mới hợp lý được, để ngươi đóng nhìn thật quá giả tạo, chắc chắn sẽ bị họ nhìn thấu. Quan trọng nhất là chúng ta đã đạt được mục đích. Hơn nữa, việc họ muốn có được bản dập địa đồ Minh Hải… Hừ hừ!”
Triệu Thành nhìn Trác Uyên cười lạnh, khóe miệng hắn ta nhếch lên tạo thành một đường cong quái dị.
Trác Uyên cũng ngầm hiểu ý, gật đầu cười xấu xa, hắn lấy ra tấm bản gốc địa đồ, trong tay còn có một cái bình sứ, sau đó hắn mở bình ra đổ lên phía trên tấm địa đồ, hình vẽ trên toàn bộ tấm địa đồ dần biến mất.
“Họ muốn tự mình sao chép tác phẩm gốc, nhưng thật không may, chúng ta cũng đã động tay động chân lên tấm bản gốc địa đồ. Chỉ cần đổ đan dịch lên, những vết đen thừa trên bức địa đồ tự nhiên sẽ biến mất. Trong tay họ vẫn còn một tấm địa đồ giả!”
“Đúng là Trác quản gia mưu kế thâm sâu, đã sớm ngờ tới việc họ không yên lòng, sẽ đích thân sao chép lại, bổn hoàng thực sự rất ngưỡng mộ!”
Triệu Thành và Trác Uyên nhìn nhau cười lớn, ánh mắt hai người đều lóe lên tia sáng kì dị.
Sau khi cả hai ngừng cười, Triệu Thành vui vẻ nói tiếp: “Vậy thì tiếp theo đây, chúng ta có nên điều quân xuất phát, cùng phối hợp với hai người kia, tiêu diệt triệt để hai lão già phía Ưng Hoàng không?”
“Không, Ma Hoàng đại nhân nói sai rồi, chúng ta không thể tham dự vào trận chiến này!”
“Ồ, tại sao vậy?”
Triệu Thành không khỏi sững sờ, ngạc nhiên nói: “Hai lão quỷ kia tấn công ta, bất kể có ai tham dự cùng hay không thì ta cũng đều phải tham dự. Hay Trác quản gia đây còn có diệu kế gì?”
Trên gương mặt Trác Uyên lộ ra một nụ cười bí hiểm, hắn nhẹ bước lên hai bước, phân tích cẩn thận: “Ma Hoàng đại nhân hãy thử tưởng tượng một chút, nếu ba bên cùng liên thủ, hai người Ưng Hoàng chắc chắn sẽ thua. Mà con giun xéo lắm cũng quằn, huống chi là hai vị bát hoàng? Đến lúc đó bọn hắn biết mình nhất định sẽ thua, chắc chắn sẽ dồn hết toàn lực mà liều chết với kẻ mình hận nhất. Khi ấy chúng ta tổn thất nặng nề, hai người Kiếm Hoàng có lẽ sẽ đóng vai bù nhìn, mặc dù cũng tham chiến nhưng sẽ không cố gắng hết sức, chờ đến khi hai chúng ta thất bại, họ tự nhiên sẽ thành ngư ông đắc lợi.”
“Không sai, mấy tên bát hoàng này rất xấu xa, loại chuyện này nhất định sẽ làm ra!” Triệu Thành híp mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói.
Trác Uyên nhếch mép cười, nói tiếp: “Vậy thì, khi hai người Kiếm Hoàng xuất binh khai chiến, chúng ta tạm thời không làm gì, bên phía Ưng Hoàng chắc chắn tích đủ lực để đối phó với Kiếm Hoàng, cuối cùng hai bên sẽ chiến đấu đến thương vong nặng nề, còn chúng ta chỉ việc đứng một bên nhìn thảm cảnh. Đợi cho đến khi gần phân định thắng bại, chúng ta dùng thân phận đồng minh để tham gia vào, lúc ấy chúng ta một mũi tên trúng hai đích, ngư ông đắc lợi, không phải là tuyệt hơn sao?”
“Đúng vậy, chúng ta có thể giành được một phần ba lãnh thổ từ tay hai lão quỷ đó mà không cần uổng phí một quân lính nào, tội gì mà không làm?” Hai mắt Triệu Thành sáng lên, hắn ta vui mừng khôn xiết: “Trác quản gia, đây là một kế hoạch tuyệt vời!”
“Ta đã nói sẽ tìm cho Ma Hoàng đại nhân hai tên làm công thay vì tạo thành một liên minh, Trác Uyên ta nói được làm được.” Ánh mắt Trác Uyên lóe lên một tia xảo quyệt, hắn thì thầm.
Triệu Thành liếc hắn một cái rồi lại cười rộ lên, không ngừng tán thưởng. Ai cũng biết tấm lưới thắng lợi được dệt cẩn thận này của hắn cũng chính là m Ti xiềng xích kéo hắn xuống Quỷ Môn quan, một khi đã bắt được thì sẽ không bao giờ có thể bị phá vỡ...
Một tháng sau, hơn hai mươi tòa thành của Ma Hoàng đã bị đánh hạ, Ưng Hoàng và Quỷ Hoàng cho quân bắn cung từ hai phía, thế như chẻ tre, không ai có thể cản nổi.
Điều này không khỏi khiến người ngoài cuộc cảm thấy kỳ quái, cho dù bị hai hoàng đế liên thủ tấn công, cũng không lý gì Ma Hoàng bị đánh chiếm nhiều lãnh thổ như vậy cũng không thể hiện ra một chút ý định ngăn cản nào.
Ngay cả hai người Ưng Hoàng và Quỷ Hoàng cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Nhưng đúng lúc này, một sự thay đổi đột ngột xảy ra, không biết có chuyện gì, Kiếm Hoàng và Diễm Hoàng, hai người luôn giữ thái độ trung lập, lại đồng thời tuyên chiến với Ưng Hoàng.
Hơn nữa, họ vừa tuyên chiến xong liền xuất binh đi ngay, như thể họ đã chuẩn bị kỹ càng từ trước.
Kết quả là, chiến sự ở bên này còn chưa kết thúc, bên kia thành lại có hai nhóm quân triều đình kéo tới, có thể gọi là lưỡng đầu thọ địch. Lúc này, hai người phía Ưng Hoàng nhận thấy rằng đến mức này rồi mà Ma Hoàng vẫn án binh bất động, nên bọn hắn quyết định chiến đấu với hai tên điên mạnh mẽ kia trước, vì thế liền dứt khoát rút lui khỏi lãnh thổ của Ma Hoàng.
(*lưỡng đầu thọ địch: quân sự một nước phải đối đầu cùng lúc hai lực lượng quân sự của hai nước thù địch từ hai hướng đối diện nhau)
Về phía Ma Hoàng, dù chỉ một quân lính hắn ta cũng không phái đi chiến đấu, thế nên tất cả lãnh thổ gần như đã mất sạch.
Có lẽ trong lòng vẫn còn lo lắng, sau khi rút lui khỏi thành, hai người Ưng Hoàng rời binh tới biên giới, nghe ngóng động tĩnh, thấy Ma Hoàng vẫn như cũ không có động thái gì nên bọn hắn mới thực sự rút lui, mang toàn bộ quân lính đi đánh hai người Kiếm Hoàng và Diễm Hoàng.
Lúc này, hai người phía Kiếm Hoàng nhân cơ hội binh lực ở biên giới đang yếu mà tấn công chiếm được mười thành, thắng lợi rực rỡ!
Điều này khiến cho đám người Ưng Hoàng vô cùng tức giận, lập tức phái quân về ứng cứu, trong lòng cũng không ngừng chửi mắng. Ngươi nói chúng ta không làm gì có lỗi với ngươi, vậy ngươi đang làm gì với chúng ta đây? Thật sự không hiểu nổi.
Kết quả, quân lính của hai người vừa tới, lập tức phát huy sức mạnh, bắt đầu phản công. Mặc dù quân của Kiếm Hoàng và Diễm Hoàng vẫn mạnh như cũ, nhưng họ vẫn phải chịu tổn thất nặng nề.
Một tháng nữa trôi qua, hai người Kiếm Hoàng đã hạ được năm thành, không thể bị ngăn cản, nhưng cũng bị tổn thất mất một phần tư.
Lần này, Kiếm Hoàng và Diễm Hoàng cảm thấy có chút đau lòng, bọn hắn bắt đầu chửi rủa không ngừng. Có điều, không phải bọn hắn đang chửi mắng hai người Ưng Hoàng, vì rốt cuộc người ta chỉ đang bảo vệ lãnh thổ của mình, vậy thì có gì đáng để mắng đây?
Trong lòng bọn hắn thầm oán hận tên Ma Hoàng Triệu Thành chết tiệt. Vốn dĩ chuyện này hoàn toàn là do hắn khiêu khích, kết quả là hơn một tháng nay, hắn vẫn án binh bất động, cuộc chiến này đã trở thành chuyện của tứ hoàng bọn hắn.
Nếu Ma Hoàng có thể xuất binh sớm một chút, tấn công từ bụng và lưng, chẳng phải hai người họ sẽ kết thúc sớm hơn sao?
Nhưng hiện tại, tứ hoàng đã giao đấu cùng một chỗ, muốn dừng chiến cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Đặc biệt là Ma Hoàng Triệu Thành, rất có thể vì lý do này mà từ chối cho họ bản dập địa đồ, vậy chẳng phải họ chiến đấu vô ích sao?
Vì vậy, một khi cuộc chiến này bắt đầu, nó sẽ không còn bị chi phối bởi bất kỳ ai, tất nhiên sẽ không thể dừng lại được. Trác Uyên rất vui mừng khi nhìn mọi chuyện xảy ra!
Hừ hừ, Bát Hoàng Thánh Vực, với tư cách là kẻ thống trị một nửa vùng này, tranh giành chém giết lẫn nhau chính là đường tắt nhanh nhất dẫn đến thất bại. Cứ chém giết nhau tiếp đi, ha ha ha…
Vù!
Bỗng một tiếng rít chói tai vang lên, ở nơi chiến trường khói lửa mịt mù, trên mặt đất trải đầy xác chết, xuất hiện một con đại bàng thân dài trăm thước, đôi cánh lông vũ của nó che khuất bầu trời. Trên lưng nó chở theo một người đàn ông có khuôn mặt gầy gò với đôi mắt sáng như chim ưng.
“Sư tỷ, Ưng Hoàng đã đích thân ra chiến trường!” Trong căn lều lớn, mành lều bị vén lên một cách mạnh bạo, Mai Tam Cô vội vàng chạy vào nói.
Diễm Hoàng nhíu lông mày lại, nhìn chằm chằm Mai Tam Cô: “Lão già Ưng Hoàng tới rồi sao? Chết tiệt, vẫn là không thể tránh được cuộc chiến của bát hoàng, xem ra phải kết thúc trận đại chiến này, nó sẽ bị trì hoãn thêm chút nữa. Tam Cô, ngươi dẫn Đan Hà Tông của ta lui lại năm mươi dặm, đừng để bị liên lụy!”
“Rõ!”
Mai Tam Cô lập tức gật đầu, truyền lệnh xuống. Ánh mắt Diễm Hoàng toát ra vẻ hung ác, bà ta đạp chân xuống, bay ra khỏi lều, trong nháy mắt đã đi tới khoảng không phía trên chiến trường, đúng lúc bắt gặp vẻ mặt u ám của Ưng Hoàng.
“Lão già, cuối cùng ngươi cũng ra tay. Ta còn tưởng rằng ngươi muốn đánh tới khi chỉ còn lại một tên lính cuối cùng thì mới chịu xuất đầu lộ diện!”
“Diễm Hoàng, lão phu đã làm gì có lỗi với ngươi mà ngươi lại muốn tấn công lãnh thổ Thần Ưng của ta?”
“Người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Ngươi chưa từng làm gì có lỗi với ta, chỉ là ta được người ta giao phó, hết lòng làm việc mà thôi!” Diễm Hoàng khẽ cười một tiếng, ánh mắt lóe lên vẻ nghiêm nghị.
Ưng Hoàng nheo mắt lại hiểu ra: “Là Ma Hoàng giao phó sao? Hừ, ta đã nói rồi, đang yên đang lành làm gì có chuyện ngươi và Kiếm Hoàng đột nhiên tấn công chúng ta? Nói đi, hắn ta hứa cho các ngươi những gì, Ưng Hoàng ta sẽ đáp ứng gấp đôi cho các ngươi!”
Ánh mắt Ưng Hoàng đột nhiên cố định tại một điểm, hắn ta phất tay áo choàng, đại bàng khổng lồ ở dưới thân chở hắn ta lao về phía Diễm Hoàng, không ngừng tỏa ra sát khí mãnh liệt…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất