“Cái gì, người của Thánh Sơn đến?”  

             Trong sảnh lớn của núi Thiên Ma, Ma Hoàng nghe được tin tức do Kiếm Hoàng phái người truyền đến, bất giác thất kinh, sau đó vẻ mặt tràn đầy tức giận, tay đập vào mặt bàn rầm một tiếng khiến bàn vỡ nát tan tành.  

             “Con mẹ nó Thánh Sơn, sớm không tới muộn không tới, hết lần này đến lần khác lại đến đúng vào thời khắc bắt đầu quan trọng này. Bổn hoàng đã nhanh chóng muốn xuất binh tranh thủ giành kết quả thắng lợi rồi, bọn họ đến lại càng thêm phiền, đã nói chuyện hai lần rồi, rốt cuộc đến bao giờ trận chiến tranh này mới ngừng được? Mọi người tổn thất nhiều như vậy, ai cũng không giành được chỗ tốt nào, làm sao lại có có cái lý lẽ ấy, hừ!”  

             Ngu ngốc, ngươi lại không bị tổn thất gì, ngươi phát hỏa cái gì? Nếu như muốn phát hỏa thì cũng phải là Kiếm Hoàng, Diễm Hoàng, còn sư phụ ngươi nữa, lão tử ta hỏa.  

             Khó khăn lắm mới khơi mào được cuộc chiến này, người nào nên bị kéo vào trong cuộc thì cũng đều bị kéo vào rồi, kết quả bây giờ lại thất bại trong gang tấc, ta mới là người chịu tổn thất lớn nhất mà.  

             Chẳng qua là lần này Thất Thánh Sơn vốn không có lợi lộc gì, sớm không đến, hôm nay lại chạy đến, có phải là vì…  

             Trác Uyên sờ lên cằm suy nghĩ một chút, nhìn về phía Triệu Thành nói: “Ma Hoàng đại nhân, xem ra chuyện của bản đồ Minh Hải cuối cùng cũng truyền vào trong tai của Thánh Sơn rồi, chắc chắn là muốn chúng ta giao tấm bản đồ ra.”  

             “Giao ra, dựa vào cái gì?” Triệu Thành phất mạnh ống tay áo, cực kỳ tức giận.  

             Trác Uyên cũng bật cười lắc lắc đầu, sau đó thở dài nói: “Đúng vậy, chúng ta vất vả trăm cay nghìn đắng mới bảo vệ được tấm bản đồ này, bây giờ phải giao ra, ta hay đại nhân cũng đều không nỡ. Chẳng qua không thể so sánh tánh mạng của mình với sự trân quý của tấm bản đồ, nên từ bỏ thì phải từ bỏ.”  

             Triệu Thành run người, nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, lại nhớ đến ngày trước bởi vì Cửu U Bí Lục mà sư phụ của hắn ta bị Thánh giả giáo huấn, cũng không nhịn được mà cảm thán một tiếng, bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.  

             Đúng vậy, trước đây sư phụ dũng cảm, mặc dù bị Thất Hoàng vây công nhưng vẫn bất bại như trước, nếu không phải cuối cùng có Thánh giả ra tay thì…  

             Thất Thánh Sơn chết tiệt!  

             Trong lòng thầm rên lên một tiếng, Triệu Thành hít ra thở vào từng ngụm khí dài, sắc mặt hơi đỏ bừng.  

             Trác Uyên liếc mắt nhìn hắn ta, trong lòng trầm ngâm, bất chợt nói: “Ma Hoàng đại nhân, không phải ngươi biết cách phá giải bản đồ kia hay sao? Nếu như phá giải rồi, chúng ta nộp bản đồ gốc ra cũng không sao cả.”  

             “Phá giải? Tấm bản đồ thâm ảo như vậy, không phải nhất thời có thể phá giải được.” Triệu Thành bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một tiếng: “Nếu như thực sự ta có thể phá giải được, cũng sẽ không quan tâm đến việc có giao thứ này ra không rồi.”  

             Trong mắt Trác Uyên lóe lên một tia sáng, khẽ cười một tiếng: “Thực không dám dấu diếm, tại hạ có chút hiểu rõ tấm bản đồ Minh Hải này.”  

             “Ồ, Trác quản gia, ngươi phá giải được tấm bản đồ này?”  

             “Không dám nói đến việc phá giải, chỉ là đại khái có thể biết được phương hướng.”  

             “Có phương hướng là tốt rồi, cùng lắm thì chúng ta vẽ một tấm bản đồ nữa, cẩn thận nghiên cứu.” Hai mắt bất giác sáng ngời, lúc này Triệu Thành vô cùng vui vẻ, bày ra tấm bản đồ ở trước mặt hắn nói: “Trác Quản Gia, phương hướng của ngươi là cái gì, nhanh chóng nói rõ ý tưởng cho bổn hoàng.”  

             Trác Uyên mỉm cười, đầu tiên cúi đầu xuống, sau đó chỉ vào một góc của tấm bản đồ nói: “Căn cứ vào tìm hiểu gần đây nhất của tại hạ, đây có thể coi như một tờ số tử vi.”  

             “Số tử vi? Trác Quản Gia còn hiểu được số tử vi?”  

             “Có biết một hai, ngài cũng biết, tu vi của ta thấp, tất nhiên muốn cực khổ nghiên cứu ở những phương diện khác, nếu không sẽ thực sự trở thành một phế nhân.”  

             Trác Uyên cười nhạt một tiếng, tiếp tục nói: “Đại nhân ngài xem, mấy cái góc này, dường như đại biểu cho phương hướng của một chòm sao, mà trong chỗ này còn có một địa phương có chỗ tương tự với số tử vi. Chẳng qua điểm đen dày đặc như vậy, cũng không dễ phán đoán.”  

             Triệu Thành nhíu chặt lông mày, suy nghĩ một lúc, chợt bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng rồi, chắc chắn những điểm đen này đang quấy rầy chúng ta. Trác quản gia, ngươi cũng chỉ quy kết được tấm bản đồ này có sự tương tự đặc biệt với số tử vi là tốt rồi, còn lại xem không hiểu cũng không sao.”  

             “Ma Hoàng đại nhân thánh minh, ta cũng nghĩ như thế, hơn nữa cũng đã quy kết được rồi.” Trác Uyên mỉm cười, tiện tay lấy ra một tờ giấy trắng, mang lên: “Đại nhân ngài xem, đây là quy kết tổng thể của tấm tinh đồ này.”  

             Triệu Thành vội vàng cầm lấy xem, cẩn thận xem xét một lúc, sau đó gật đầu không ngừng. Bỗng nhiên, hai mắt Triêu Thành tỏa sáng, nhìn những tinh đồ này tạo thành một đồ án, kêu lớn: “Đây không phải là địa hình của Thánh Vực hay sao?”  

             “Đại nhân anh minh, những ngôi sao này chính là địa hình của Thánh Vực.”  

             “Ha ha ha… Như vậy thì đúng rồi, dựa vào phương hướng của tinh thần buộc vòng quanh địa hình của Thánh Vực, như vậy vị trí của Minh Hải chắc chắn ở trong bản vẽ này. Chẳng qua… Đang ở đâu vậy?”  

             Khóe miệng lóe lên nụ cười nhạo trong chớp mắt, Trác Uyên cũng giả bộ nghi hoặc, chỉ vào tấm bản đồ này nói: “Ta cũng không biết nữa, trong tấm bản đồ này đến là bố trí của tinh thần, đây là khu vực của sao Văn Khúc, đây là sao Cửu Hoàn, đây là sao Hoàng Tuyền…”  

             “Chờ đã, Hoàng Tuyền?”  

             “Đúng vậy, ngươi xem tinh vực của ngôi sao này, cắt đứt sinh tử của nhân gian. Trong tinh vực Hoàng Tuyền có một ngôi sao vừa chết, nếu nó đặc biệt sáng sủa như vậy thì chứng tỏ người đó sắp chết.” Trác Uyên nhìn chằm chằm hắn ta, đặc biệt giải thích.  

             Triệu Thành lại nhíu mày suy tư, bất chợt hai mắt tỏa sáng, cười nói: “Đúng vậy, Minh Hải chính là địa phủ, Hoàng Tuyền không phải chính là vị trí của Minh Hải hay sao? Mà ngôi sao chết này chính là cửa vào của Minh Hải.”  

             “Đã giải được huyền cơ của tấm bản đồ Minh Hải, đã giải được rồi, ha ha ha…” Triệu Thành nhịn không được ngửa mặt lên trời cười dài, cao hứng bừng bừng.  

             Trác Uyên khom người cúi đầu, chúc mừng nói: “Đại nhân cơ trí, độc nhất vô nhị, chúc mừng đại nhân.”  

             “Htamlinh247, Trác quản gia, ngươi đừng quá khen tặng ta, nếu như ta không đoán sai, ngươi đã giải khai được từ lâu rồi. Hôm nay đi đến trước mặt ta, chẳng qua là cho ta biết một tiếng mà thôi.”  

             Trác Uyên bật cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến: “Đại nhân khách khí, tại hạ ngu dốt.”  

             “Được rồi, ngươi cũng không cần đẩy công lao này lên người của ta, chọc ta vui vẻ. Người kỳ tài ngút trời như Trác quản gia, bổn hoàng nể trọng suốt đời, luyến tiếc tùy tiện vứt bỏ. Ngài cũng đừng giống như những kẻ kém cỏi chỉ biết vuốt mông ngựa, khen tặng ta.”  

             Cả khuôn mặt đều lộ ý vui, Triệu Thành thu hồi tấm bản đồ kia vào trong giới chỉ, vỗ vỗ bả vai Trác Uyên nói: “Đợi bổn hoàng lấy được công pháp được truyền lại của Minh Đế, trở thành bậc thánh. Không, trở thành Đế Quân bao quát toàn bộ thiên hạ này. Trác quản gia chính là phụ tá đắc lực của ta, dưới một người trên vạn người, bản đế nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, ha ha ha…”  

             “Đa tạ Đế Quân.” Trác Uyên liếc mắt nhìn hắn ta, khom người cúi đầu, cười thầm trong lòng.  

             Ngươi nghĩ muốn lấy được truyền thừa của Minh Đế, ta sẽ thành toàn cho ngươi, chẳng qua là ta cũng phải lừa gạt mấy người khác đến nữa, ha ha ha…  

             Một tháng sau, toàn bộ Bát Hoàng đều mang theo thân tín của mình tụ tập ở chỗ của Kiếm Hoàng. Chẳng qua giờ phút này, mặc dù là Kiếm Hoàng đang ở trên địa bàn của hắn ta nhưng cũng không đến phiên hắn ta làm chủ.  

             Đang ngồi ở vị trí chủ vị là một người tuổi còn trẻ, chính là Mạnh Hiểu Phong và một người già mặt mũi hiền lành, nhưng sâu trong đáy mắt là sự hung ác sắc bén.  

             “Bái kiến hai vị Thánh Giả.”  

             Mọi người khom người bái hạ, lão giả kia không nói chuyện, chỉ có Mạnh Hiểu Phong khẽ vẫy tay, kiêu căng nói: “Đều đứng lên đi.”  

             “Tạ Thánh Giả.”  

             Mọi người đứng dậy, ngồi ở chỗ ngồi, Mạnh Hiểu Phong lạnh lùng lườm bọn hắn, kiêu ngạo nói: “Ma Hoàng Triệu Thành ở đâu?”  

             “Thánh Giả có gì phân phó?” Triệu Thành vội vàng đi đến, cung kính lễ độ, cũng không bá đạo như ngày thường.  

             Mạnh Hiểu Phong khinh thường liếc mắt nhìn hắn ta, sâu kín nói: “Nghe nói gần đây ngươi lấy được tấm bản đồ Minh Hải, có phải hay không?”   

             “Bẩm Thánh Giả, đúng là như vậy.”  

             “Đã giải được bí ẩn trong đó chưa?”   

             “Bẩm Thánh Giả, tại hạ ngu dốt, còn chưa giải được.”  

             “Bảo vật như vậy, làm sao bọn ngươi có thể phá giải một cách đơn giản được?” Mạnh Hiểu Phong không khỏi cười một tiếng, vẻ mặt khinh miệt nhìn bọn hắn một cái, giọng nói mềm nhẹ nhưng lại rất nghiêm khắc: “Vậy thì giao tấm bản đồ ra đây.”  

             Triệu Thành đã đoán được từ trước, trong lòng cười nhạt, trong tay chợt lóe lên tia sáng, cung kính dâng tấm bản đồ lên: “Cẩn tuân ý chỉ của Thánh Giả, bản đồ ở đây, thỉnh Thánh Giả xem qua.”  

             Mạnh Hiểu Phong khẽ gật đầu, mở ra, cẩn thận xem xét sau đó thỏa mãn cười, đưa cho lão già kia xem.  

             “Ngươi cứ như vậy mà giao tấm bản đồ này ra, còn có gì tiếc nuối?”  

             Lão giả kia chỉ nhìn liếc qua tấm bản đồ, sau đó lại nhìn về phía Triệu Thành, lạnh lùng hỏi.  

             Triệu Thành lộ ra vẻ tươi cười nhún nhường, mười phần kính cẩn nghe theo: “Có thể dâng tấm bản đồ cho Thánh Giả đại nhân, là tâm nguyện của Triệu Thành, làm sao lại còn điều tiếc nuối? Trên thực tế, nếu như không phải sợ quấy rầy các vị Thánh Giả tu hành ở Thánh Sơn, Triệu Thành đã sớm mong muốn tự mình đến trước tông môn để dâng tấm bản đồ này lên rồi.”   

             Vô sỉ.  

             Nhìn dáng vẻ như nô tài của hắn ta, Thất Hoàng còn lại mặc dù đều mang nét mặt tươi cười rực rỡ, nhưng trong lòng đều vô cùng khinh bỉ.  

             Nhưng bọn họ nào đâu biết rằng, Triệu Thành đã phá giải được tấm bản đồ này từ sớm, đâu còn quan tâm đến chuyện dâng lên hay không dâng lên đâu.  

             “Rất tốt, ta sẽ nhớ kỹ ngươi.”  

             Trong mắt lão già dường như còn hơi nghi ngờ, vẫn chăm chú nhìn Triệu Thành hỏi: “Được rồi, ngươi còn lưu bản sao nào nữa không? Nếu như không có, lúc này ngươi có thể quay về vẽ thêm một bản, lưu làm kỷ niệm.”  

             Triệu Thành cười nhẹ lắc đầu, biểu hiện rất hào hiệp: “Thánh Giả đại nhân nói vậy khiến cho tại hạ rất buồn lòng, nếu như tại hạ thành tâm thành ý dâng lên tấm bản đồ này thì làm sao còn lưu lại bản sao được? Hơn nữa, tâm nguyện suốt đời của tại hạ chính là thay Thánh Sơn làm việc, không phải trách nhiệm của Bát Hoàng chính là phụ giúp Thánh Sơn ổn định thế tục, khiến các vị an tâm tìm hiểu đại đạo hay sao? Đối với đạo trường Đế cấp này không phải là tồn tại mà chúng ta có thể mơ ước được. Còn loại như bản sao này ta cũng sẽ không lưu lại. Ha ha ha… Chê cười.”  

             “Tốt, ngươi coi như không tệ.”  

             Lão giả kia thỏa mãn gật đầu, khóe miệng xẹt qua một nụ cười quái dị: “Ngươi còn khá hơn sư phụ Trác Liệt Uyên của ngươi, tiểu tử kia chính là không biết đủ, toan tính tới truyền thừa của Ma Đế, đứng hàng thứ bảy trên Thánh Sơn. Thế nhưng ngươi thì tốt, không có ý đồ không yên phận, có thể sống yên phận cũng tốt.”  

             “Nhận được sự khích lệ của Thánh Giả đại nhân.”  

             Triệu Thành khom người cúi đầu, trên mặt nở nụ cười như đóa hoa, nhưng trong lòng lại đang chửi bới một trận.  

             Hừ hừ, lão tử là không có cơ hội, không phải ai cũng nghĩ vĩnh viễn sẽ ở dưới đám lão đầu tử các ngươi? Bát Hoàng ở đây, có cái nào là không muốn đạp các ngươi xuống dưới?  

             Có điều rất nhanh thôi, ta sẽ có cơ hội này, ha ha ha…  

             Trong lòng Triệu Thành cười nhạt, Trác Uyên đứng cách đó không xa, sắc mặt cũng âm trầm, dường như nhớ tới tình cảnh năm đó bị Thánh Giả giết chết, không khỏi nắm chặt tay.  

             Đám lão già trên Thất Thánh Sơn này, dựa vào sự cung cấp nuôi dưỡng của thế tục, tìm hiểu thiên đạo. Nhưng mà trong lòng của bọn hắn làm sao lại chưa từng rời xa thế tục? Mặc dù phân nửa Thánh Vực do Bát Hoàng chưởng quản, nhưng Bát Hoàng làm sao lại có thể chạy ra khỏi sự khống chế của bọn họ?  

             Một đám đang ở thế ngoại, thế nhưng tâm vẫn dính líu với người trong thế tục, một đám lão già sống đến từng này, đệ nhất đã thay đổi một lượt, hao hết tài nguyên của Thánh Vực, nhưng vẫn chưa từng ngộ đến được Đế Cảnh.  

eyJpdiI6InhleWlKT2ZyRVd4U1E5MjRvRUR0Zmc9PSIsInZhbHVlIjoibTVOS3JuSlpIXC96OVQ4dTVXMzdYalBEZzF4Wjk0ZnBEaHhmc0RacWx1ZWgxSE1JWm55ajh1UzdcL2pzRWpROGlPR0plM2Z4VWEwWFVFTHA5dXZ2Zk01cU1kXC9LRjhQK21QcERVOW5mZW1rU05yMXVXNXk4OE5FcE14cTJwaXVKWmR6R1NFVmxxQmZUUGYzZElWRHhmclZ0T0xRQnhCcFhudkZlSytNXC9QNkp4MWRGYkN3VWFUTDVLZ1ZQK2t5a2ZndUlhZldRd3E4SUlnZGNVOVdGWTVyWVREVlBOamM5RXZtRkdtRVdNTHpPbWxLcVN4alV4dU05SnNVU3UxMVN5NVBNdDgySmg2OHF3cWJXQllCbVRtYmM0MUJadlNSd1lCNWoyVzZEYU1mcW9qUUdaOUUyQ2tXK2E4UzlNd0wwT25yYWQ5R0Q1K3hHZFlCK3JEQzBYaHJuQT09IiwibWFjIjoiMzQ0YzJiZTg3ZjU2NzNkMTUyMDhkZTMzMGFjZGU0ODIwOGY0NzY5ZWEwNzU2MjgzOWM4M2Y5NmE1ODZkMTZmOSJ9
eyJpdiI6IlgxdkJmTGpEXC93NmVtXC9JTjc3VExUUT09IiwidmFsdWUiOiI1azZXOVpjTTdcL1lqYXhSWGxhR1FIXC9nUjUxQ29nQkpOYk1RTDVFbWpIZGhVREwzSmNmUkpvTFNhb3d0UnpuanF4UmhGUFhqRG8rMEY0d2ZPbTA5ZXRjRkFoOXFKdUJvcHBjTUo1bVhCd0NBb3c5dnJBVHZcL2VxcG5XK2ZXN2lPNkFDaTNwS0xHWVBYXC90dHk5UVEwR1BtWk5NMWEyVklydUFIcE5xVHZMT05UUTVycXRGaUQ4cEthc3Y5WlZCb08rQ0lVQVhQQmd2RXZycW9LR05meGcrS2xFek95XC80YllBQnY2ODZNZ1ZsU0xmQ3IzYmFOQzIxYVlEQ1d2VVdBZXkxWFV3K3ZLN1JYY0s4N0xjVnRTMG1HUURoVDk0dEVEU1pjaVwvZ2Jjcjg4Qk81RjcwS2VsRlZadTNxbUQ3b2R5MlppcWdTd2FxZEwwOTZtTndWS2ZPK21rOUQwc1hUMzU3bXBWc1BOQ1RQU0VnNzBzaXozc3RnKzBKRDd3dXRONko3YzNMTnFrVXF1UDUzWjRFRDMzUkhwT1p4dlVkdG50WWxyZFVWNFRZSkFcL0o5RUx2R090bkZqaUZFUjZtdUVLdzNnRHJnTnN2WjJPbGpESW5WYThwWHJWbXUyNzdnY2NNQXZPcWlzTUpia0x6NlRWWWdtdWZiSWNwbnZyYmlmTFwvQlFFZVBUSytYU0IyQnlcL0ozbXFFT3B3OEs4NjRaVm5wTXNqUG1MbWJHNWUzczg5bnlRSjFTT0pvZ0pQaGF3Sm9tYjJKZWFcL1JwM29jRnhIUDBIWmlDZGdqTW5kc3JkZURCaVdhM0dtXC9TUk02NWNOODU3cXdTK2lWU1pwU2RxQWwiLCJtYWMiOiI5OGNlM2QyODdiZGNmMzAwZGE2ZTdjOWYzYmNiYmQ1YjcxYjNjMTYwMzkzNzU5Njg3ZTY1M2NmMWU0Zjg4MzI2In0=

             Đám ngụy quân tử các ngươi, kiếp sau đi, hừ!

Ads
';
Advertisement
x