Thu tấm bản đồ vào trong giới chỉ, lão già kia quét mắt nhìn về phía Thất Hoàng còn lại, tự có ám chỉ nói: “Lúc này các ngươi nên lấy Ma Hoàng làm gương, trong lòng phải hiểu rõ, cái gì nên cầm, cái gì không nên cầm, phải biết tính toán, chớ có đi quá giới hạn.”  

             “Đúng vậy đúng vậy, lời Thánh giả có lý, ha ha ha…”  

             Mọi người đều mang vẻ mặt rực rỡ tươi cười, gật đầu liên tục, sau đó Diễm Hoàng và Kiếm Hoàng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ thở dài, nhưng vẫn dẫn đầu khom người nói: “Khởi bẩm đại nhân, lúc trước chúng ta cùng Ma Hoàng đã vẻ qua bản sao, bây giờ bản sao đang ở trong tay của Đổ Hoàng, không dám tồn tư, thỉnh đại nhân minh giám.”  

             Lão già kia khẽ gật đầu, khóe miệng vẫn lộ ra nụ cười yếu ớt, dường như đã biết từ trước.  

             Trong lòng Đổ Hoàng rùng mình, không dám thờ ơ, vội vàng tiến lên thi lễ, xuất ra hai tờ giấy trắng ở trong giới chỉ, cung kính trình lên: ‘Đây là bản sao bảo tồn của Kiếm Hoàng đại nhân, thỉnh đại nhân xem qua.”  

             “Tốt.”  

             Lão già kia khẽ nói một tiếng, thuận lợi tiếp nhận, sau đó chỉ tùy ý nhìn qua, lại như không nhìn, mà chăm chú nhìn sang Đổ Hoàng, cười tà dị: “Tấm bản đồ Minh Hải đầu tiên là từ tay ngươi mà xuất ra, ngươi còn có gì muốn nói hay không?”  

             Đổ Hoàng cười khổ một tiếng, sau đó lại lấy ra một tờ giấy trắng trình lên, đàng hoàng nói: “Thực không dám giấu diếm, từ lâu tại hạ đã để dành một bản sao, thỉnh đại nhân xem qua.”  

             “Htamlinh247, Đổ Hoàng, ở trong Bát Hoàng ngươi là người suy tính nhiều nhất, bản đồ Minh Hải này ở trong tay ngươi không biết đã bao nhiêu năm, đúng là một tiếng cũng chưa từng lộ…”  

             “Đại nhân minh giám, tại hạ không phải có ý định giấu diếm, chẳng qua chỉ muốn phá giải then chốt ở trong đó, tìm được chỗ của Minh Hải, sau đó lại trình lên…”  

             Không đợi lão già kia nói xong, Đổ Hoàng đã nhanh chóng bày tỏ thái độ, giải thích tất cả, nhưng lại bị lão già kia phất ống tay áo cắt lời: “Được rồi, ngươi cũng không cần nói nữa, trong lòng các ngươi suy tính cái gì, tất cả mọi người đều hiểu rõ. Chẳng qua lão phu chỉ muốn khuyên các vị một câu, đừng để thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Các ngươi biết tính toán ở điểm này, người của Thánh Sơn cũng đều biết. Các ngươi… Tốt nhất là không nên tái hiện lại Ma Hoàng năm đó.”  

             Cả người đều đồng loạt run lên, Bát Hoàng cúi thấp đầu, cung kính có lễ, yên lặng không nói gì, nhưng trong lòng bọn họ lại tràn đầy sợ hãi. Thánh Tài của Thánh Sơn, không phải là thứ bọn hắn có thể thừa nhận được.  

             Mắt nhẹ nhàng híp một chút, đáy lòng Trác Uyên cũng nổi lên sự thù hận.  

             “Được rồi, nói đến đây thôi, mọi chuyện đã xong, các ngươi đều lui ra đi, ta và Hiểu Phong còn phải thương lượng lại một số chuyện. Có điều, các ngươi cũng chú ý một chút, gần đây Bát Hoàng có thể có một chút biến động, trong lòng các ngươi cũng phải có dự định.”  

             Cuối cùng, lão già kia lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía tất cả mọi người, phất ống tay áo, khiến cho mọi người ra ngoài. Chỉ là câu nói cuối cùng của lão ta cũng khiến cho tất cả mọi người không nhịn được mà giật mình trong lòng, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.  

             Bát Hoàng muốn xảy ra biến động… Chẳng lẽ, có người muốn thay thế bọn họ?  

             Trong lòng mọi người đều cảm thấy khó hiểu, khom người lui về phía sau, nhưng rất nhanh, Mạnh Hiểu Phong dường như nhớ ra cái gì đó, kêu lớn: “Diễm Hoàng lưu lại.”  

             Cả người bị kiềm hãm, Diễm Hoàng quay đầu lại liếc mắt nhìn mọi người, dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, một mình hắn ta lưu lại ở phòng khách, sau đó bước lên hai bước, khom người cúi đầu: “Không biết đại nhân còn có chuyện gì phân phó?”  

             “Diễm Hoàng, ngươi do cha ta dốc sức nâng đỡ lên vị trí Bát Hoàng.” Mạnh Hiểu Phong ngoắc ngón tay, ra hiệu cho Diễm Hoàng đến trước người hắn ta, nói nhỏ: “Cha ta cũng tín nhiệm ngươi nhất, như vậy trăm năm trước ngươi bí mật truyền cho cha ta chuyện gì, bây giờ thế nào?”  

             Trong lòng sáng tỏ, Diễm Hoàng mỉm cười, gật đầu nói: “Đại nhân yên tâm, Khuynh Thành rất tốt.”  

             “Đã như vậy, có phải nên sắp xếp cho chúng ta gặp mặt một lần hay không?”  

             Mạnh Hiểu Phong phun ra một ngụm khí dài, sau đó trong mắt lóe lên tia sáng: “Nha đầu kia được nuôi ở chỗ ngươi một thời gian dài như vậy, không phải là có thể theo ta quay về Thánh Sơn rồi hay sao?”  

             “Chuyện này… Có phải quá gấp gáp rồi hay không?”  

             “Cũng đúng, dựa theo ghi chép trong sách cổ, nếu như nàng không muốn, chuyện này cũng có chút phiền phức.”  

             Mạnh Hiểu Phong nhíu chặt lông mày, không khỏi thở dài: “Htamlinh247, nếu không phải thân phận ta đặc thù, trước đây không thể rời khỏi Thánh Sơn, nàng lại không thể vô duyên vô cớ gia nhập Thánh Sơn, khiến cho người khác hoài nghi, ta phải nên cùng nàng thanh mai trúc mã mới đúng. Nói như vậy thì mọi chuyện cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”  

             Nghe được lời này, Diễm Hoàng cũng gật đầu đồng ý, lão già bên cạnh thì thản nhiên cười, từ chối cho ý kiến nói: “Hiểu Phong, ngươi không cần lo lắng quá, dựa vào thân phận thiếu chủ Thánh Sơn thứ sáu của ngươi, muốn bắt được tâm của một cô gái, không phải quá đơn giản hay sao? Diễm Hoàng, ngươi thấy sao?”  

             “Đúng vậy, dạ dạ dạ, ha ha ha…”  

             Diễm Hoàng gật đầu liên tục, nhưng trong lòng thì vô cùng cay đắng.  

             Htamlinh247, nếu như là trước kia thì còn dễ nói, bây giờ dường như nha đầu kia lại ngày càng thân thiết với một người khác, không biết còn có thể hay không… Hẳn là coi như cũng được đi, dù sao, đường đường là thiếu chủ của Thánh Sơn, so sánh ra thì tên tiểu tử kia thì tính là gì?  

             Ở một nơi khác, Thất Hoàng vừa mới đi ra khỏi phòng khách liền nhanh chóng tụ tập thành một đám, gạt bỏ Diễm Hoàng ra ngoài. Đừng nhìn ngày bình thường bọn họ tranh đấu túi bụi, một tháng trước Ma Hoàng và Ưng Hoàng còn đang khai chiến với nhau, nhưng đối mặt với áp bách của cao thủ Thánh Sơn, dường như bọn họ lại hợp tác cùng nhau, trao đổi lấy tình báo, phân tích cái được cái mất.  

             “Diễm Hoàng ở lại cùng hai Thánh Giả, rốt cuộc là có chuyện gì ẩn giấu ở bên trong, sao hết lần này đến lần khác lại giữ nàng ta lại?”  

             “Chuyện này ai mà biết, nàng ta là một nữ lưu, nhưng kết giao khá rộng, khi đó đối phó Trác Liệt Uyên, rõ ràng chỉ có tám người chúng ta biết, hành động còn nhanh như vậy, nhưng ai ngờ lại có Thánh Giả đến, ta nghi ngờ chính là do nàng ta âm thầm thông báo.”  

             “Nàng ta? Không thể nào, Thánh Giả thứ nhất, Cửu U Bí Lục ai cũng không có phần, nàng làm chuyện thất đức hại người không lợi mình để làm gì?”  

             “Được rồi, suy nghĩ chuyện trước kia để làm gì? Quan trọng là bây giờ, dường như Thánh Sơn đang lộ ra ý tứ muốn chấn chỉnh Bát Hoàng, chúng ta nên suy tính đường lui với nhau một chút…”  

             …  

             Mọi người bàn bạc với nhau một lúc, từng người đều mặt ủ mày chau, than thở. Trác Uyên đứng ở bên cạnh nghe thấy, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa lớn đóng chặt của phòng khách, trong lòng trầm ngâm.  

             Mụ lẳng lơ này cùng người của Thánh Giả… Cũng có một chân?  

             “Được rồi, mặc kệ Thánh Sơn có thái độ gì đối với chúng ta, chúng ta đều bất lực. Thay vào việc ở chỗ này lo lắng hãi hùng, không bằng chúng ta đều quay về phủ tu thân dưỡng tính, chỉnh đốn công vụ, mặc cho số phận đi.”  

             Thế nhưng rất nhanh, Triệu Thành liền ôm quyền với mọi người, nhích người rời đi: “Cáo từ.”  

             Trác Uyên đi theo hắn ta cũng rời đi. Điều này không khỏi khiến cho mọi người ở đây đều cảm thấy mê hoặc, tên Ma Hoàng này, từ trước đến nay tính tình đều vô cùng nóng nảy, bình thường đã nổi nóng rồi, sao ngày hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy lại vẫn còn bình tĩnh được?  

             Thực sự là kỳ lạ.  

             Đổ Hoàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của bọn họ, trong mắt lóe lên sự nghi ngờ, dường như đã nhìn ra được manh mối gì đó: “Chuyện kỳ lạ tất có mê hoặc, lẽ nào… Hắn ta không chú ý đến thái độ của Thánh Sơn?... Nói như vậy, không thể nào…”  

             Một tuần sau, Ma Hoàng Triệu Thành về tới núi Thiên Ma, vừa vào phòng khách, chỉ có Trác Uyên đi theo hắn ta, hắn ta nhịn không được cười ha hả.  

             “Ha ha ha… Thánh Sơn? Chờ đến khi lão tử tìm được đạo tràng của Minh Đế, nhận được truyền thừa của Minh Đế, còn quan tâm các ngươi sao? Ta nhổ vào. Ngày Thánh Sơn thống lĩnh thánh vực này chính là một đi không trở lại. Tương lai vương giả thống lĩnh thánh vực này chỉ có thể là một người, chính là Triệu Thành ta.”  

             Triệu Thành ngửa mặt lên trời hét lớn, trong mắt lóe lên tia sáng, sau đó nhanh chóng nhìn về phía Trác Uyên nói: “Trác quản gia, lập tức sắp xếp binh mã, kêu mấy người có thể tin được đi cùng bổn Hoàng tìm kiếm Minh Hải.”  

             Trác Uyên mỉm cười cúi người hành lễ, lắc đầu nói: “Đại nhân chớ nóng lòng, hôm nay hai Thánh Giả còn chưa trở về núi đâu, bây giờ chúng ta ra tay, chẳng lẽ không sợ bọn họ làm chim sẻ núp ở đằng sau?”  

             “Đúng đúng đúng, Trác quản gia nói có lý. Có hai tên khốn khiếp kia ở đây, quả thực không nên ra tay, ta cũng không thể dẫm vào vết xe đổ trước kia của sư phụ năm đó.”  

             Triệu Thành hiểu rõ gật đầu: “Như vậy Trác quản gia, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Bao giờ thì ra tay?”  

             “Không vội, ngược lại cũng không có người nào nhất thời có thể phá giải được tấm bản đồ Minh Hải, chúng ta chờ đợi cũng không sao cả. Đợi cho đến khi hai nhân vật phiền toái kia rời đi, ra tay lần nữa cũng không muộn. Trong khoảng thời gian này, đại nhân liền tuyên bố với bên ngoài chỉnh đốn chuyện tình bên trong lĩnh vực, giả bộ ngoan ngoãn, che dấu tai mắt người khác.”  

             “Tốt, liền theo như lời của Trác quản gia, người đến…”  

             Triệu Thành hét lớn một tiếng, truyền xuống đề nghị của Trác Uyên, hơn nữa lại tìm đến ba mươi thành trì cho Lạc gia quản lý, ngoài ra còn có mấy trăm tài nguyên khoáng sản và linh sơn sông rộng.  

             Chỉ một thoáng chốc, Lạc gia đã thực sự trở thành nhân vật số má trong núi Thiên Ma, quyền thế ngập trời, trước nay chưa từng có. Sở hữu thủ hạ của Ma Hoàng, cũng biết rằng người bên Ma Hoàng đại nhân đã trở thành đệ nhất Ma Vệ, lũng đoạn hơn phân nửa quyền lực của núi Thiên Ma. Mà đại quản gia Trác Uyên lại càng vinh quang tột đỉnh, đừng chỉ xem thường hắn chỉ có tu vi Tẩy Tủy Cảnh mà thôi.  

             Mà Lạc gia cũng trở nên nổi tiếng, nhanh chóng tiếp quản những địa phương này, đồng thời xử lý rất thành thạo. Gần ba tháng, địa vực của Ma Hoàng sở hữu cũng rực rỡ hẳn lên, thực sự đúng như những lời mà Triệu Thành công bố trước đây, dồn hết sức lực vào chuyện xử lý công vụ trong địa vực.  

             Thậm chí hai vị Thánh Giả kia cũng liên tục gật đầu tán thưởng. Cuối cùng dương dương tự đắc trở về bên trong Thánh Sơn.  

             Nhìn thấy hai Thánh Giả rốt cuộc cũng rời khỏi, trong lòng Triệu Thành dao động, lại ngứa ngáy: “Trác quản gia, bây giờ chúng ta có thể động thủ rồi chứ?”   

             “Đảm bảo an toàn, đợi thêm ba tháng nữa.”  

             Như cùng ở trong một cái lồng sắt, buổi nói chuyện với Trác Uyên đã đóng tâm trạng nóng nảy của Triệu Thành lại lần thứ hai.  

             Giờ phút này, đối với lời nói của Trác Uyên, Ma Hoàng Triệu Thành đã đến trình độ nói gì nghe nấy, không tùy hứng như trước kia nữa. Ai bảo con người hắn thần cơ diệu toán, bách phát bách trúng? Có một quân sư như vậy ở bên cạnh, nếu như chủ công phát cáu không nghe, phá hủy đại sự, không phải người bị tổn thất vẫn là hắn ta?  

             Triệu Thành cũng không ngốc, cũng có sự tự chủ. Bằng không mà nói, đổi lại thành đồng đội heo trước kia, tính tình nóng nảy của Triệu Thành đã bạo phát từ sớm.  

             Con mẹ nó, ngươi là Ma Hoàng hay lão tử là Ma Hoàng, tại sao lão tử lại phải nghe lời của ngươi?  

             Rốt cuộc, ba tháng nữa lại trôi qua, mọi chuyện đều rất bình tĩnh, ngay cả Thánh Sơn cũng rất bình tĩnh, không thấy Thánh Giả lộ mặt qua, trong lòng Triệu Thành lại kích động một lần nữa, rung rung không ngừng: “Trác quản gia, lần này không thành vấn đề đi.”  

eyJpdiI6InBMZ0lmUWxSMnVieHIrXC9EKzYrbjhnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkkzTGJHXC94emE2c012TUdQS3VRcnRxQ0Q1U0J2VEw5TnBURVRNaXYwU0g1WGxMUlhMN2UzbElrNG5iWFFxNDY0RjZyZ3llaWR3ZlQ4M3dWOU9NVldsU1cydTlMbCtxcWtcL25cL3BodzNhWENDWisxMkpQeVhZN1dnNDFpWVZIeEIzSVZLQnlySm95QUJFNTE4WmhMNXlQVjArcCtEN0h6S1FWXC9neUdRcVBUV0NObXk5R0l6R1l6K2xuTUJcL3V4VkVoZHF1WVF6R1B6RjZOaWVwS1Rnc21ZUDNEZ290ZWRzUktGOU1kWFZwYkg2Mnd0RVFTYlQ2aDJuWEg2RjcyTjU2T0E3ajcwSjRIbGpkeElnZ3YxZzQybkc3Z3ZXMktTbG9TNDVOODhvR3licXpZaVFZc3F3cERkWXRtY2hCWWtQREIrUjU4RkVLT3B5a3oyeXF2ajA3SDJPZ2JFTUQzVEY5MmhFR2dFdVpydUdKTGlGUmljZ0ozRFhzOE13Vlh1cjRTIiwibWFjIjoiMjc0MWI3ZGUyYTQ2ODMyNjI0NjdlZGI4N2IyMDI4Nzg2YjYyMzcyNjA0MTYzYTdlZjg4Zjc2MWE5MDc1NWZlMyJ9
eyJpdiI6IndqRlJCdlpLN1E3eDhGc25iRE1aSWc9PSIsInZhbHVlIjoiNllHZ3B2aGR6VGNvQ1o1OHp6N2JOTnhLQ29Ic05JXC9BTmhvSEpEbWVRYzhwd1NWTW1tN3o1VHkwSHRKZ3dDaWVqT05JcUt3S2RvRnNOXC82VUtvb0pNZkpOcWpcL3FMM05UYlk0MXpCR3pFSmZ0bmRya2NyOUhCc2tIeGJnQWsxZ2NOU1k4OGQrN2FVMEd3Y3g0SmlSdGFsNXFqbUk5S25CYXh3ZUpZNzJtOW5IaGowYVBjbjl5ME85N2RVdFZ1SmV6Q2k5eGJBSXpxU21odWVrbVlqVnJqeVFCXC9OMExHZnNUSEVGM2pVNG9pM0tUQmxXajI1SWJxbVFGd2Q3ZVEwUHJJQTBPaVUrb3JPUFBsMUtjS2UxQmd1SkhBUnFTRFJOYWcwc0doSklEMXpXV1RFMTFISEIyXC9ibEpEbWdLUFRmS204S1RaVmRmNTdkSTRuYzNkN2hHK25RN3RcLzJVN0ozaldyRWxjUW43MGwzczhOUmZwRWljWkNwaWwyaVQ3MEYzZFk3dTZ2d21iVHRtaDRib1EybWRCZFhuYzZzUHFGRFFIQ0hUMGZuWFl1QlhoUjR6VVdGaHc2QWpsbnBNTldxTStReWhKYXpnWktcLzN0cDRjaFlSZkx3PT0iLCJtYWMiOiJlOTJhNDY2ZDMxYTEzYTdlMjUwY2YzNzU3YTFmOWE3NGI3NTdkMTNkYmZlMjUzYjA5YzFjN2E4NzE2YjFlOTAzIn0=

             Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng phấn khởi của hắn ta, Trác Uyên không khỏi cười một tiếng, lại nhìn ra bầu trời ở bên ngoài, tự lẩm bẩm: “Yên tĩnh rất tốt, giống như bão tố sắp tới rồi, ha ha ha…”

Ads
';
Advertisement
x