Vút vút vút!
Tưng tiếng xé gió vang lên, bất chợt có một vài bóng người quen thuộc xuất hiện giữa rừng núi xanh tốt rậm rạp, người cầm đầu chính là Ma Hoàng Triệu Thành. Sau lưng chính là Bách Lý Ngự Vũ và Trác Uyên, còn có thêm một tiểu cô nương đang không ngừng nhìn ngó khắp nơi, chính là Sương Nhi.
“Trác quản gia, ngươi xác định cửa vào Minh Hải ở gần đây hay sao?”
Trong mắt lộ ra vẻ cấp bách, Triệu Thành quay đầu lại nhìn về phía Trác Uyên hỏi. Có điều hắn ta có hỏi thì hắn cũng không rõ ràng lắm, chỉ quay đầu nhìn về phía Sương Nhi, sâu kín nói: “Có lẽ phương hướng cũng không sai, đây chính là chuyện quan trọng của Ma Hoàng đại nhân, không được phép qua loa.”
“Trác đại ca yên tâm, ta đã căn cứ vào số tử vi để xác nhận phương hướng của nơi này, không sai.”
Sương Nhi mỉm cười, có vẻ rất tự tin, sau đó sắc mặt lại trở nên nghiêm túc, nhìn về phía mặt trời chói chang trên cao, khẽ híp mắt một cái nói: “Chẳng qua tử tinh sẽ thay đổi dựa theo chu thiên tinh thần và quá trình vận động của nhân khí trên mặt đất, ta phải xác định được vị trí của nó trong ngày hôm nay mới được. Dựa theo cái này thì cửa vào Minh Hải cũng sẽ thay đổi theo.”
Trác Uyên bình tĩnh gật đầu, lại nhìn về phía Triệu Thành nói: “Ma Hoàng đại nhân, chuyện ở đây giao cho Sương Nhi đi, nhất định nàng sẽ nhanh chóng tìm ra được cửa vào.”
“Lạc gia thật đúng là nơi sản xuất nhân tài mà, một tiểu cô nương lại có thể tinh thông đạo số tử vi như vậy, thực sự hiếm có.” Triệu Thành hiểu rõ gật đầu, trong lòng cảm thán: “Lạc gia các ngươi có thể nương tựa bổn hoàng, thực sự là may mắn của bổn hoàng.”
Trác Uyên thản nhiên cười, hơi cúi người: “Ma Hoàng đại nhân quá khen, Lạc gia chúng ta chỉ có một số tài lẻ, tụ tập đủ loại người trong tam giáo, nói đến làm chuyện lớn thì vẫn nên để Ma Hoàng đại nhân dẫn dắt. Mong rằng sau này đại nhân một bước lên trời sẽ nhớ đến công lao của ta hôm nay, chiếu cố chúng ta nhiều hơn, như vậy chúng ta đã thỏa mãn rồi.”
“Chuyện này ngươi yên tâm, bổn hoàng không phải là người vong ân phụ nghĩa, ha ha ha…” Triệu Thành cười lớn một tiếng, từ chối cho ý kiến, sau đó liền chăm chú nhìn Sương Nhi không rời, thấy nàng bước hai bước về phía Đông, một lúc sau lại bước ba bước về phía Tây, trong lòng rất gấp gáp.
Tiểu nha đầu này, thoạt nhìn qua thì cũng có chút tài năng, nhưng rốt cuộc là đã được chưa, thật khiến cho người khác gấp muốn chết.
Kết quả, sau một quãng thời gian dài chờ đợi trong đau khổ, Sương Nhi vẫn cau mày như trước, đi lại xung quanh một cây tùng lâm, từng bước xác định. Rất nhanh đã đến hoàng hôn, mặt trời cũng chuẩn bị đi xuống núi rồi. Có điều nàng vẫn chưa tìm ra được bất kỳ đầu mối nào.
Trong lòng Triệu Thành cũng trầm xuống, đáy lòng sinh ra nghi ngờ.
Nha đầu kia, rốt cuộc có được hay không?
Chỉ đó điều, bây giờ trong tay của hắn ta cũng không có ai hiểu thuật chiêm tinh, cũng chỉ có thể dựa vào nàng.
Rốt cuộc, hai mắt Sương Nhi tỏa sáng, chợt dừng lại, vui vẻ nói: “Tìm được rồi, 128 độ đường hoàng đạo, tử tinh lệch đi, trung cung dịch chuyển, thiên hạ đại biến, chính là trong chỗ này.”
Sương Nhi dẫm mạnh vào một vị trí, vô cùng khẳng định.
Hai mắt tỏa sáng, hai người Trác Uyên không khỏi vui vẻ, sau đó liền đi đến chỗ đó xem xét.
“Nơi này chính là cửa vào của Minh Hải? Thế nhưng… Làm thế nào để đi vào?” Nhìn một mảnh cỏ dại xanh tốt um tùm ở phía trước, Triệu Thành chăm chú nhìn Trác Uyên, trong mắt mang theo sự chờ mong.
Trác Uyên mỉm cười, đã có sự chuẩn bị từ sớm, lập tức lấy ra mấy trăm miếng thánh linh thạch, đổ ra chỗ đó, bày ra một cái trận thức thần bí: “Nếu như là thông đạo bí ẩn tất nhiên sẽ có sự liên kết với không gian vô hình, trận này chính là trận thức thượng cổ, Xuyên Vân Trận, chỉ cần tìm đúng trận môn là có thể nối thông được hai thế giới, mở kết giới, xuyên qua âm dương.”
“Trận thức thượng cổ?”
Triệu Thành không khỏi ngạc nhiên, kỳ quái liếc mắt nhìn Trác Uyên: “Ngươi còn hiểu cái này nữa? Bình thường những trận thức thượng cổ đều được bảo quản trong Thánh Sơn, tại sao ngươi lại…”
Trác Uyên mỉm cười, từ chối cho ý kiến: “Gia truyền, cũng chỉ có một hai cái mà thôi, làm sao có thể so sánh được với số lượng dự trữ khổng lồ trong Thánh Sơn được? Ha ha ha…”
“Được rồi đại nhân, chúng ta vẫn nên nhanh chóng mở ra lối đi này, Minh Hải đã ở gần ngay trước mắt.”
Thấy Triệu Thành vẫn còn có chút nghi ngờ, Trác Uyên liền vội vàng đề nghị, dẫn dắt sự chú ý của hắn ta. Quả nhiên, chuyện của Minh Hải đã lập tức khiến hắn ta quên đi những nghi ngờ vô căn cứ đối với Trác Uyên, vẻ mặt hưng phấn gật đầu.
Ngay sau đó, Trác Uyên liền bắt đầu ra thủ quyết: “Cửa vào Minh Hải lập tức mở ra, u hồn oán linh chớ đến đây, chuyến này chỉ vì đường vào Minh Đế, chư quân dẫn dắt, đi.”
Ầm!
Một gợn sóng vô hình vang lên, trận thức bất chợt phát ra ánh sáng màu trắng chói mắt, sau đó ầm một tiếng, một cột sáng ngút trời phóng thẳng lên trời cao, trong nháy mắt liền kết nối với một ngôi sao trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Sương Nhi vừa thấy liền bất giác sỡ hãi kêu lên: “Là tử tinh, con đường này đúng, nhất định Minh Đế đã mượn tử tinh để bố trí kết giới. Sở dĩ mở đường, cũng sẽ phải mượn tử tinh làm người dẫn đường thì mới có thể đi đến Minh Hải. Lần này, cũng giống với bản đồ Minh Hải.”
“Tốt, bổn hoàng sẽ đi vào Minh Hải, tìm kiếm công pháp của Minh Đế.”
Triệu Thành nhịn không được quát to một tiếng, vô cùng hưng phấn: “Xem ra đây chính là ý trời, trời đã muốn cho ta xưng đế, ha ha ha…”
Nhưng mà, tiếng cười của hắn ta vừa mới vang lên, một tiếng cười khác to hơn cũng đột nhiên vang lên: “Ha ha ha… Ma Hoàng, quả nhiên ngươi đã phá giải được bản đồ Minh Hải, không uổng công lão phu chờ ngươi nửa năm.”
“Người nào?”
Lông mày run lên, sắc mặt Triệu Thành đại biến, quay đầu nhìn lại, một bóng người màu đen chợt xuất hiện trước mặt mọi người, chính là một tên mập mạp quen thuộc: “Ma Hoàng lão đệ, không ngờ lão phu mất mấy chục năm cũng không giải được câu đố, còn ngươi chưa đến một năm đã phá giải được rồi, ngưỡm mộ ngưỡm mộ.”
“Đổ Hoàng.”
Sắc mặt trầm xuống, Triệu Hoàng tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao ngươi lại đến nơi này, chẳng lẽ có người mật báo cho ngươi?”
“Chuyện này còn phải cần đến mật báo hay sao, lão phu ném ra bản đồ, tất nhiên sẽ luôn luôn theo dõi động tĩnh.”
“Thế nhưng ta đã giao tấm bản đồ ra rồi, tại sao ngươi vẫn nhìn chằm chằm ta không rời?”
“Đúng vậy, ngươi đã giao ra rồi, thế nhưng thái độ của ngươi cũng quá kỳ lạ rồi.”
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà dị, Đổ Hoàng sâu kín nói: “Toàn bộ Thánh Vực này có ai mà không biết tính tình Ma Hoàng táo bạo dễ giận, thật vất vả mới có được tấm bản đồ này, lại bị bức ép phải giao ra, thế nhưng lúc đó ngươi lại rất cam tâm tình nguyện, ta biết ngay là có chuyện rồi. Sau khi chúng ta trở lại phòng khách, ngươi cũng không hề nói một câu bực tức nào, mà lại vội vã rời đi, lại càng khiến cho người khác nghi ngờ. Mặc dù kết quả này có chút khó có thể tin được, nhưng ta vẫn khẳng định ngươi đã phá giải được bí mật của tấm bản đồ này, bởi vì ta vẫn luôn theo dõi ngươi trong vòng nửa năm qua. Quả nhiên, không phụ lòng người, quả thật ngươi đã dẫn ta tìm được cửa vào rồi. Ma Hoàng, đa tạ, ha ha ha…”
Da mặt không nhịn được bị kéo mạnh, song quyền của Triệu Hoàng cũng nổ mạnh liên tục, trong mắt đã lộ ra sát ý.
Hắn ta cực khổ mới tìm được bảo địa, làm sao có thể dễ dàng nhường cho người khác được?
Trác Uyên đứng ở bên cạnh, mặt không đổi sắc, nhưng trong đáy lòng cũng âm thầm bật cười. Thực ra, Trác Uyên đã nghĩ đến dự đoán này của Đổ Hoàng, hơn nữa hắn còn cố ý sắp xếp.
Sở dĩ, khi biết Thánh Giả xuống núi thì hắn mới tiết lộ cho Triệu Thành biết cách thức phá giải tấm bản đồ. Cứ như vậy, khi Triệu Thành cung kính hiến dâng tấm bản đồ thì cũng sẽ tự lòi đuôi ra, dẫn người khác tới tranh đoạt.
Trong trận Ngũ Hoàng Đại Chiến lần trước cũng không có đánh nhau, lần này thì các ngươi có thể đánh tiếp rồi. Hơn nữa, có lẽ lần này lại có thể chính là sinh tử chiến, truyền thừa của Minh Đế chỉ có một, nhưng lại phải giữ bí mật, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Thời khắc sống còn như vậy, các ngươi còn không vật lộn sống chết với nhau? Hừ hừ…
Trong lòng liên tục cười nhạo, Trác Uyện lạnh lùng nhìn hai người đang uy hiếp nhau.
Nhưng mà, đúng lúc này, trong khi hai người đều giương cung bạt kiếm, một tiếng cười dễ nghe cũng nhẹ nhàng vang lên: “Ồ, Ma Hoàng, Đổ Hoàng, hai người các ngươi phát hiện ra cửa vào Minh Hải thì muốn đi vào một mình hay sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng đã từng giao dịch với nhau, không để cho Đan Hà Tông kiếm một chén canh hay sao?”
“Diễm Hoàng?”
Lông mày khẽ run lên, hai người đều đồng thời dừng tay, nhìn về nơi phát ra giọng nói, sắc mặt trầm xuống trong nháy mắt.
Vút vút vút!
Lại một tiếng ầm ầm vang lên, Diễm Hoàng dẫn theo hơn mười nữ đệ tử, rơi xuống trước mặt mọi người, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt yếu ớt.
Hai người liếc nhìn nhau, không khỏi đồng thời hừ lạnh một tiếng, khoảnh khắc đó, hai mắt Ma Hoàng xoay chuyển, chợt nhìn sang Đổ Hoàng đề nghị: “Đổ Hoàng, giết mấy nàng cũng không tốn sức, chúng ta có nên hợp tác, giết chết nàng ta trước, sau đó sẽ tiếp tục định đoạt bảo vật của Minh Hải?”
“Tốt, có ít đi một người hay nhiều thêm một người cũng như nhau, ta tán thành.”
Hai người ăn nhịp với nhau, Đổ Hoàng cười lạnh lùng, trong mắt lóe lên sát ý lộ liễu, cả người phát ra khí thế. Ma Hoàng cũng bước một bước về phía trước, ánh mắt bất thiện nhìn về phía Diễm Hoàng, trong mắt đều là băng giá.
Diễm Hoàng cũng không hề sợ hãi, cười xòa một tiếng: “Hai vị, các ngươi không khỏi quá vô tình à nha, không lâu trước đây chúng ta còn là đồng bạn hợp tác với nhau, Đổ Hoàng còn chính là người làm chứng nữa đó, bây giờ các ngươi lại bắt tay đối phó với một người con gái yếu đuối, thích hợp sao?”
“Quả thực là không thích hợp, thế nhưng ngươi rất nhiều chuyện.”
Triệu Thành lạnh lùng cười một tiếng, trên người càng tỏa ra nhiều khí đen: “Trước đây bổn hoàng đã đưa ngươi bản sao, nhưng chính ngươi lại nộp lên, bây giờ chúng ta không có bất kỳ quan hệ hợp tác nào nữa.”
“Đây cũng không phải là sòng bạc, ta cũng không phải là người làm chứng.” Đổ Hoàng cũng nhếch miệng cười xấu xa.
Diễm Hoàng liếc mắt nhìn kỹ hai người, lộ ra một nụ cười khinh bỉ: “Ta biết các ngươi không muốn làm người làm chứng, cho nên hôm nay ta tìm một người làm chứng khác. Các ngươi muốn diệt trừ ta, sợ rằng sẽ không dễ dàng như vậy.”
Hai người liếc nhìn nhau, biến sắc, trong lòng hơi hoảng hốt.
Bà lão này còn có chuẩn bị mà đến, trợ thủ đâu? Là ai? Kiếm Hoàng? Hay là…
“Này, tiểu tử, có phải ngươi vẫn còn hy vọng hão huyền muốn dẫn sư muội đi có đúng không? Đừng có mơ mộng nữa, bây giờ bên cạnh sư muội đã có người khác, ngươi cũng không có cơ hội đâu, hừ hừ.”
Lúc này, không biết Phương Mẫn chui ra từ nơi nào, đi đến trước mặt Trác Uyên, châm chọc nói.
Trác Uyên nhíu mày, không hiểu rõ cho lắm.
Thế nhưng bất chợt một luồng cuồng phong gào thét, hai bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người. Một trong hai người chính là Sở Khuynh Thành, người còn lại chính là tên Thánh Giả trẻ tuổi mà trước đây Bát Hoàng đã bái kiến, Mạnh Hiểu Phong.
Hơn nữa chẳng biết tại sao, lúc này Mạnh Hiểu Phong còn nhẹ nhàng nắm lấy hông của Sở Khuynh Thành, cùng hắn ta chậm rãi hạ xuống từ trên chín tầng mây, khóe miệng của hắn ta còn nhếch lên một nụ cười thản nhiên, dáng vẻ rất thân thiết.
Triệu Thành và Đổ Hoàng thấy hai người đến, nhịn không được kêu lên sợ hãi: “Thánh… Thánh Giả, ngươi không quay trở về núi hay sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất