Giống như một đôi kim đồng ngọc nữ chậm rãi bay xuống nhân gian, khóe miệng Mạnh Hiểu Phong luôn luôn lộ ra một nụ cười khinh miệt. Sở Khuynh Thành thì có chút không được tự nhiên, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Trác Uyên ở phía dưới, càng cúi thấp đầu, không dám nhìn. Hai bàn tay mềm mại như ngọc cố gắng tránh thoát khỏi bàn tay cứng như sắt của Mạnh Hiểu Phong, nhưng làm thế nào cũng không tách ra được.
Đồ khốn này.
Sắc mặt u ám đến mức đáng sợ, trong lòng Trác Uyên đã muốn tiến lên đánh hắn ta, nhưng lại sợ đánh không lại. Hơn nữa hắn còn muốn làm chuyện lớn, vừa nghĩ như vậy liền tạm thời nhịn xuống.
Có điều cơn tức này, sớm muộn gì cũng phải phát ra.
Ngươi chờ ta, hừ!
“Thế nào, dường như hai vị cũng không vui khi thấy ta xuất hiện ở nơi này, ha ha ha…”
Rốt cuộc hai người cũng đã rơi xuống mặt đất, Mạnh Hiểu Phong không khỏi cười xấu xa một tiếng, nhìn về Sở Khuynh Thành ở bên cạnh nói: “Ta dừng chân ở Đan Hà Tông mấy ngày, cùng với Khuynh Thành cô nương mới quen nhưng đã thân, mới kêu sư thúc trở về trước, ngươi có ý kiến gì?”
Trong lòng rùng mình, hai người khom người cúi đầu nói: “Không dám.”
“Nếu như không có ý kiến, chúng ta nói một chút tình huống bây giờ là như thế nào đi.”
Mạnh Hiểu Phong nhếch miệng, nhìn thoáng qua cột sáng cao ngút trời, thản nhiên nói: “Ma Hoàng, Đổ Hoàng, ai trong các ngươi có thể giải thích cho ta một chút, rốt cuộc các ngươi đang làm gì ở chỗ này, đây là thứ gì?”
Biết rõ rồi còn cố ý hỏi.
Trong lòng đồng thời rên lên một tiếng, nhưng bọn họ cũng không dám biểu lộ ở trên mặt. Ma Hoàng trầm ngâm một chút mới khom người bái: “Khởi bẩm Thánh Giả đại nhân, sau khi tại hạ dâng lên tấm bản đồ vẫn luôn luôn kính trọng Thánh Sơn. Cho nên trong vòng nửa năm nay, vẫn luôn vò đầu suy nghĩ, rốt cuộc cũng phá giải được tấm bản đồ Minh Hải, tìm được cửa vào Minh Hải. Bây giờ muốn đi vào tra xét một lần, làm lính hầu cho các vị Thánh Giả.”
“Ồ, ngay cả bản sao ngươi cũng không có, lại có thể phá giải được sao? Ma Hoàng, bản công tử thực sự phải tặng ngươi một chữ phục.” Mạnh Hiểu Phong lạnh lùng cười, mỉa mai nói.
Triệu Thành không để bụng, lại tiếp tục nói: “Bởi vì tại hạ luôn luôn chân thành hết lòng với Thánh Sơn, lúc nào cũng không quên làm việc thay Thánh Sơn, dường như có thần trợ, đây cũng chính là phúc của các vị Thánh Giả. Bằng không chỉ dựa vào tài trí của ta, làm sao lại có năng lực này được, ha ha ha…”
“Thực sự là một con ngựa tốt.”
Mạnh Hiểu Phong cười lạnh một tiếng, bất giác khinh bỉ nói: “Ma Hoàng tiền nhiệm Trác Liệt Uyên là sư phụ của ngươi, mặc dù ta chưa từng gặp hắn, nhưng cũng nghe nói hắn là một người nghiêm túc. Mặc dù đối mặt với cao thủ Thánh Giai cũng vẫn là một người cao ngạo không sợ hãi, làm sao lại dạy dỗ ra một tên đồ đệ như ngươi được?”
Da mặt Triệu Thành run lên, có hơi mất tự nhiên, nhưng nhanh chóng lại bật cười lắc đầu, than thở: “Bởi vì như vậy cho nên hắn mới chết. Ta muốn sống, cho nên tuyệt đối không dám đối nghịch với ý của Thánh Giả đại nhân.”
Trong lòng rùng mình, mọi người còn đang cười nhạo khinh bỉ Triệu Thành vô sỉ, thế nhưng nghe được cậu nào, mọi người cũng không ai có thể cười ra tiếng được nữa.
Mặc dù là Diễm Hoàng, trong lòng cũng bất giác trở nên nặng trĩu.
Tên Ma Hoàng can đảm ngút trời kia đã chết, còn tên Ma Hoàng này cũng không còn dũng khí như vậy nữa, biến thành một tên chó chỉ biết theo đuôi chủ. Mà những người như bọn họ, còn không phải cũng giống như vậy hay sao?
Có lẽ, bọn họ đã sớm trở nên như vậy rồi, chỉ có Trác Liệt Uyên luôn không thay đổi, cho nên mới phải chết.
Nghĩ đến đây, Diễm Hoàng và Đổ Hoàng cũng không khỏi đều cúi thấp đầu, trong lòng cảm khái, thậm chí đáy lòng còn có chút mê man. Hai mắt Trác Uyên khẽ híp một chút, thở dài một tiếng.
Lần này hắn trở lại thánh vực, lo lắng nhất chính là bị Thiên Đế phát hiện ra, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn là tìm kiếm tung tích của Khuynh Thành. Còn sự ca ngợi phù phiếm này cũng không phải là nguyên nhân thực sự hắn quay trở về.
Ý trời đã định, lần này hắn trở về có thể bởi vì muốn hoàn thành những chuyện mà Trác Liệt Uyên trước đây chưa làm được.
“Xem ngươi ngoan ngoãn như vậy, bản công tử tạm thời tin tưởng ngươi.”
Cứ như đối xử với một con chó mà thôi, Mạnh Hiểu Phong không khỏi cười tà một tiếng, lại đi đến bên cạnh cột sáng, hỏi: “Đây chính là cửa vào Minh Hải hay sao? Đi vào thế nào?”
Ma Hoàng trầm ngâm một chút, cúi người trả lời: “Chúng ta cũng không biết, lúc đang nghiên cứu thì ngài đã đến rồi.”
“Thật không, đã nghiên cứu ra kết quả gì chưa?”
Hai người liếc nhìn nhau rồi lắc đầu, Đổ Hoàng liếc mắt nhìn về cột sáng kia, đề nghị: “Có lẽ cửa vào này là một Truyền Tống Trận, chỉ cần đi vào bên trọng cột sáng liền có thể ngay lập tức đến được Minh Hải.”
“Ồ, đã như vậy, Đổ Hoàng ngươi đi thử một chút?”
“Ta?”
“Đúng vậy, chính là ngươi.”
“Không, Thánh Giả, chuyện này nên để cho một tên thủ hạ đi vào thử một chút cho thỏa đáng, ngộ nhỡ có chuyện gì…”
“Ta bảo ngươi đi, ngươi không dám đi?” Mạnh Hiểu Phong hung ác trừng mắt nhìn hắn ta, quát to: “Ở đây ngoại trừ ta, thì thực lực của Bát Hoàng là mạnh nhất, nếu như ngươi không gặp chuyện gì ở trong cửa vào thì ta cũng có thể yên tâm. Nếu như ngươi gặp chuyện không may, ta sẽ phải cân nhắc một phen.”
Bà nội hắn, bảo lão tử đi thí nghiệm, thật đúng là xem chúng ta như chó.
Trong lòng thầm rên lên một tiếng, vẻ mặt Đổ Hoàng cực kỳ tức giận, nhưng lại không có biện pháp nào. Hắn ta đi vào giữa cột sáng kia, khả năng là không có vấn đề gì, nhưng nếu như hắn ta không đi, có lẽ chỉ có một con đường chết.
Cuối cùng nghĩ lại, vẫn nên đi thôi.
Đổ Hoàng bất đắc dĩ thở dài, đi về phía tia sáng chói mắt kia, đi thẳng một đường về phía trước, chỉ là khi trước khi tiến vào trong cột sáng kia lại hơi chầm chừ một chút, sau đó mới cắn răng đi vào.
Chỉ một thoáng chốc, một tia sáng màu trắng bao quanh hắn ta, Đổ Hoàng nhắm chặt hai mắt, cảm nhận một chút, không có chuyện gì. Đợi đến khi hắn ta mở hai mắt ra, nhìn bốn phía xung quanh, vẫn đứng nguyên tại chỗ, cũng không có dấu hiệu bị truyền tống đi.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Trong mắt lóe lên nghi ngờ, Mạnh Hiểu Phong hét lớn: “Đổ Hoàng, ngươi có phát hiện gì bên trong đó không? Có phát hiện ra thông đạo nào hay không?”
“Không có, hình như cũng gần giống với bên ngoài, chỉ là cảm giác cả người hơi cứng nhắc.”
Đổ Hoàng chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt mê man, nhưng nhanh chóng liền cau mày lại, giật giật tay chân lại phát ra âm thanh răng rắc, dường như có tiếng gãy, nhưng lại có chút kỳ quái.
Thế nhưng, còn chưa đợi hắn ta xem xét, một tiếng vút vang lên, một ánh sáng mờ mịt đột ngột hạ xuống từ ngôi sao kia, thẳng tắp theo cột sáng, đập vào trên người của hắn ta.
Khanh khách rắc…
Bỗng dưng, chuyện đáng sợ xảy ra, một đầu đầy tóc đen của Đổ Hoàng đang từ từ biến thành màu trắng, héo rũ, làn da sáng loáng mập tròn cũng dần dần trở nên khô quắt, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, dùng tốc độ mà ngay cả mắt thường cũng có thể thấy được.
Đổ Hoàng bất giác kêu lên một tiếng kinh hãi, vội vàng nhấc chân muốn chạy. Thế nhưng rắc một tiếng, hắn ta vừa giật mình, cả người đã đột nhiên đổ rầm xuống, vỡ vụn, hóa thành bột mịn. Thậm chí, ngay cả quần áo cũng biến thành mảnh vụn trong chớp mắt, bay bay trong gió, giống như trong nháy mắt đã mục nát một nghìn năm.
Hít!
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, nhịn không được hít vào một hơi thật sâu, cho dù có Mạnh Hiểu Phong xuất thân từ Thánh Sơn cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng đáng sợ như vậy.
Chưa từng có người chết trong một thời gian ngắn như thế, mục rữa mà chết. Nhất định là trong nháy mắt đó, hắn ta đã trải qua vạn năm.
Sùng sục.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không khỏi đồng thời nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng. Mạnh Hiểu Phong cũng nhịn không được không ngừng run rẩy, sau đó hung ác liếc nhìn về phía Triệu Thành, chất vấn: “Ma Hoàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi xác định đây chính là cửa vào của Minh Hải?”
“Thánh Giả đại nhân, đây thực sự là cửa vào Minh Hải. Chỉ là đi vào như thế nào, chỉ sợ là khảo nghiệm.”
Sắc mặt Triệu Thành đau khổ, lại vội vàng nhìn về phía Trác Uyên đứng ở bên cạnh, vội vàng la lên: “Trác quản gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao cửa vào lại biến người thành một đống mảnh vụn hả?”
Trác Uyên nhíu chặt lông mày, cúi đầu suy nghĩ, sắc mặt nghiêm túc, yên lặng không nói gì.
Sương Nhi đứng ở bên cạnh, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, chỉ vào ngôi sao trên trời nói: “Chính là tử tinh, nếu như muốn mượn cửa này để tiến vào Minh Hải, ngôi sao chết tiệt này sẽ đánh xuống một lượng lớn tử khí, trong nháy mắt lấy đi tính mang. Có lẽ lượng tử khí quá nhiều, sâu tận xương tủy, cho nên hắn ta mới giống như đã chết hơn vạn năm, ngay cả xương cốt cũng tan thành tro bụi.”
“Cái gì, cửa vào này còn thiết kế một cửa như vậy?”
Mạnh Hiểu Phong không khỏi ngạc nhiên, nhưng lại thầm gật đầu, lạnh lùng nói: “Không hổ danh là đạo tràng của Minh Đế, quả nhiên không phải là nơi mà tên phàm phu tục tử nào cũng có thể đi vào.”
Nói xong, trong tay của Mạnh Hiểu Phong chợt lóe lên tia sáng, lại lấy ra tấm bản đồ kia, nhìn về dòng thơ nhỏ ở phía bên trên, gằn từng chữ một: “Đường đi đến địa ngục Minh Hải vô tận, chỉ đưa tiễn âm hồn người lưu vong. Nếu như có người đặt chân đến nơi này, xác thịt sẽ vĩnh viễn bị trầm luân. Rõ ràng đây chính là cảnh cáo, không ai có thể đặt chân vào đàn tràng của Minh Đế, bằng không chỉ có thể chết. Xem ra mặc dù phá giải được cửa vào Minh Hải nhưng cũng không thể làm nên chuyện gì, đây chính là một con đường chết, căn bản chúng ta không thể vào được, hay là thôi đi.”
Mạnh Hiểu Phong than thở lắc đầu, nhìn về phía cột sáng kia, có chút không nỡ, nhưng càng nhiều hơn là sự kiêng kỵ.
Mọi người còn lại nhìn thấy vậy, cũng nhịn không được lắc đầu thở dài, trong lòng buồn bã.
Mặc dù truyền thừa của Minh Đế tràn ngập mê hoặc, nhưng mạng của mình vẫn quan trọng hơn. Nếu như ngay cả mạng sống cũng không còn, còn lấy truyền thừa làm gì? Con đường tử thần Minh Hải này, không đi cũng được.
“Chờ đã.”
Nhưng mà, đúng vào lúc này, Trác Uyên chợt hét lớn một tiếng, trong mắt lóe lên tia sáng rạng rỡ: “Có lẽ, ta có cách đi vào.”
“Cái gì, ngươi có?” Mạnh Hiểu Phong nhìn hắn một cái, không khỏi cười xòa một tiếng: “Ngay cả Bát Hoàng dính vào Minh Hải cũng phải chết, bản công tử đường đường là cao thủ Thánh giai cũng không dám tiến vào, ngươi chỉ là một tên Tẩy Tủy Cảnh, làm gì có tư cách này? Muốn chết à, hừ hừ.”
Trác Uyên mỉm cười, từ chối cho ý kiến: “Minh Đế chính là Đế Quân Thượng Cổ, muốn đi đạo tràng của hắn ta, làm sao lại có thể để mặc cho người khác xông loạn? Chỉ có làm theo sự phân phó của hắn ta, mới có thể cởi bỏ được thiên cơ, tiến dần từng bước.”
“Làm theo sự phân phó của hắn ta? Hắn ta phân phó cái gì?” Mạnh Hiểu Phong nghe được lời này, bất giác sửng sốt, tất cả mọi người còn lại cũng mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Trác Uyên thản nhiên cười, chỉ vào bản đồ trong tay của hắn ta nói: “Không phải vừa rồi ngươi có đọc qua hay sao, chữ được viết trên đó.”
“Rõ ràng chữ được viết trên đây là lời cảnh báo, ý không để cho người ngoài tiến vào.”
“Dũng sĩ thực sự, có can đảm đối diện với nhân sinh tối tăm, có can đảm nhìn thẳng vào máu tươi đầm đìa. Ngươi xem bài thơ nhỏ này là cảnh cáo, nhưng ta lại thấy không phải.”
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, Trác Uyên sâu kín nói: “Minh Đế… Đã nói cho chúng ta biết phương pháp đi vào.”
Bài thơ này còn có ý nghĩa khác hay sao? Chúng ta ít đọc sách, ngươi đừng lừa gạt chúng ta.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất