Trác Uyên nhẹ nhàng bước hai bước, nhàn nhạt nói: “Câu thơ đầu Minh Đế lưu lại có nói, nếu như muốn đi vào Minh Hải, chắc hẳn phải là âm hồn người lưu vong, người thường sẽ bị hủy diệt. Cho nên vừa nãy Đổ Hoàng đứng ở trên kia mới có thể tan thành tro bụi trong nháy mắt.”
Trong lòng khẽ run lên, mọi người đều đồng thời gật đầu, có lý.
“Vậy ý của ngươi là, chỉ có người chết mới có thể đi vào?”
Mạnh Hiểu Phong nheo mắt, nhìn chằm chằm vào hắn: “Thế nhưng nếu như người đã chết, mặc dù có thể đi vào thì để làm gì?”
Trác Uyên bật cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến: “Quả thật bài thơ Minh Đế nói rất đúng, người bình thường không thể đi vào, nhưng không nói đến việc muốn giết người, vẫn còn có phương thức khác có thể vào được. Ý của người là, buông bỏ thân thể, nước chảy bèo trôi, mới có thể tiến vào sâu trong Minh Hải.”
“Buông bỏ thân thể? Lời ấy có ý gì?”
“Chính là xuất thần hồn ra, thân thể lưu lại, mới có thể đi vào thông đạo.” Trác Uyên cực kỳ kiên quyết nói.
Trong lòng mọi người rùng mình, liếc mắt nhìn nhau, đều có chút chần chừ. Khiến cho thần hồn thoát ly khỏi thân thể, chuyện này quả thực quá mạo hiểm, nếu như Trác Uyên suy đoán sai, chẳng lẽ bọn họ sẽ bị tiêu diệt?
Sắc mặt càng trở nên ngưng trọng, Mạnh Hiểu Phong suy nghĩ một lúc lâu, bỗng dưng chỉ vào Trác Uyên nói: “Đây là đề nghị của ngươi, ngươi thử trước đi.”
“Tại sao ngươi lại không thử?” Mọi người kinh ngạc, nhưng lại không hề giận giữ, chỉ có Bách Lý Ngự Vũ nhịn không được kêu lớn, vẻ mặt tức giận. Thế nhưng Trác Uyên nhanh chóng phất ống tay áo ngăn cản.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà dị, Trác Uyên hơi cúi người, cười sáng lóa: “Xin lỗi, tối thiểu nhất là Hóa Hư Cảnh mới có thể Thần Hồn Xuất Khiếu, ta chỉ là một tên Tẩy Tủy Cảnh, không có cách nào, ha ha ha…”
“Thật không, vậy thì ngươi đi.”
Mạnh Hiểu Phong cười lạnh một cái, lại chỉ về phía Bách Lý Ngự Vũ, quát lớn: “Ai bảo ban nãy ngươi lắm mồm như vậy? Bây giờ hắn không đi được, ngươi đi thay hắn đi, hừ hừ.”
Bách Lý Ngự Vũ tức đến mức nổ phổi, nắm chặt hai tay, vẻ mặt đầy sự không cam lòng. Nếu không phải thực lực của người này mạnh mẽ, sâu không lường được, quả thực lúc này nàng ta rất muốn bẻ gãy cổ của hắn ta.
Trong mắt lóe lên hai tia sáng, Trác Uyên suy nghĩ một lúc, bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Quên đi, để ta đi, Ngự Vũ, lui ra.”
“Thế nào, không phải ngươi không có cách nào Xuất Khiếu hay sao?”
“Ta vừa nhớ ra, chúng ta có một bí pháp gia truyền, Tẩy Tủy Cảnh cũng có thể Xuất Khiếu.” Khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà dị, Trác Uyên liếc mắt nhìn hắn ta. “Còn may mà Thánh Giả đại nhân đã chỉ điểm, nếu không ta đã quên mất tác dụng của bí pháp này rồi.”
Trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lùng, Mạnh Hiểu Phong không khỏi cười xòa một tiếng: “Thật không, vậy ngươi còn không mau dùng đi, dùng hành động thực tế để báo đáp đại ân đại đức của bản công tử?”
“Tốt, ta sẽ thay Thánh Giả đại nhân nghiệm chứng suy đoán của tại hạ.” Dường như là cắn răng, Trác Uyên nhìn chăm chú vào hắn ta, lộ ra nụ cười âm u.
Sau đó liền ngồi phịch xuống đấy, vận công xuất khiếu.
Bách Lý Ngự Vũ quýnh lên, chặn lại nói: “Chờ đã, ta đi thay ngươi.”
“Không cần, ta không sao, ngươi và Sương Nhi thủ hộ ở bên ngoài, trông coi cơ thể của ta, miễn xảy ra rủi ro.” Trác Uyên kiên quyết từ chối, dặn dò mấy câu, lại nhìn về phía cột sáng chói mắt kia, mắt không khỏi hơi híp lại, trong lòng cũng không nắm chắc.
Nói trắng ra, lời vừa nãy cũng chỉ là suy đoán của hắn với bài thơ mà thôi, nếu như đoán đúng thì hoàn hảo, nhưng nếu như đoán sai, thần hồn của hắn sẽ ngay lập tức rơi vào cảnh muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được.
Bây giờ, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn đang đánh cược tính mệnh.
Vốn dĩ chuyện như thế này chỉ cần bảo một tên tiểu lâu la đi thì được rồi, nhưng dường như tên Thánh Giả trước mắt này muốn nhằm vào hắn, mượn đao giết người. Nếu như hắn từ chối, ngược lại sẽ cho đối phương một lý do để gây khó dễ.
Hôm nay hắn đã lên sòng bạc, cũng đã ném quả cân ra rồi, bây giờ chỉ có thể dựa vào ý trời.
Mong rằng lần này vận khí của hắn sẽ tốt hơn Đổ Hoàng.
Trác Uyên thở dài, sắc mặt kiên định, nhắm chặt hai mắt lại. Ngay sau đó, trên đỉnh đầu của hắn có một bóng mờ bay ra, chậm rãi đi đến cột sáng chói mắt kia, chính là Thần Hồn Xuất Khiếu của hắn.
Mọi người chăm chú nhìn chằm chằm vào cái bóng mờ kia, chờ đợi kết quả. Nếu như ngay cả một linh hồn của tu giả Tẩy Tủy Cảnh cũng bình yên vô sự, chứng tỏ chuyện này đáng tin cậy.
Có điều, nếu như linh hồn của hắn bị tiêu diệt trong nháy mắt, bọn họ sẽ cân nhắc lại cách giải quyết khác.
Trong tay đã tràn đầy mồ hôi, trong lòng tất cả mọi người đều gấp gáp, chẳng qua có người thì đang khẩn trương được trông thấy kết quả, còn có người thì lại khẩn trương lo lắng cho sự an toàn của Trác Uyên.
Sở Khuynh Thành nhìn thấy tất cả mọi chuyện, cũng vô cùng lo lắng, mắt thấy linh hồn của Trác Uyên từng bước tiến gần về phía tia sáng đáng sợ kia, nàng cũng không còn cách nào. Bây giờ, nàng đang bị Mạnh Hiểu Phong khống chế, căn bản không làm được bất cứ chuyện gì.
“Nhanh lên một chút, đi vào nhanh lên một chút…” Cả người đều có chút run rẩy, nét mặt Mạnh Hiểu Phong tràn đầy sự hưng phấn. Tay đang cầm lấy Sở Khuynh Thành cũng dần dần nới lỏng.
Cơ hội mất đi sẽ không quay trở lại, nhân dịp lúc này, Sở Khuynh Thành bỗng nhiên đẩy mạnh người hắn ta, nhất thời thoát khỏi ma trảo của hắn ta, sau đó vội vàng ngồi trên chiếu, vận công pháp, một bóng mờ màu xám đột nhiên bay vút ra khỏi thân thể, bay về phía cột sáng kia: “Trác Uyên, dừng lại, ta thay chàng.”
Trác Uyên không khỏi bị kiềm hãm, còn chưa phản ứng được chuyện gì đã xảy ra, bên cạnh đã có một bóng mờ bay sượt qua người, trong nháy mắt bay vào trong cột sáng.
Đợi cho đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, mới nhận ra chủ nhân của giọng nói đó, bất giác kinh hãi: “Khuynh Thành, không nên…”
Sau đó hắn cũng vọt vào theo.
Trong thoáng chốc, hai bóng mờ đã dường như không thể phân biệt trước sau, đồng thời tiến vào bên trong cột sáng. Mọi người kinh ngạc, sắc mặt hoảng hốt, Diễm Hoàng không khỏi hét lớn: “Khuynh Thành.”
Thế nhưng tất cả đã muộn, trong lòng của bọn họ lại càng nôn nóng hơn, cũng không có người nào có đủ can đảm xông vào đó cứu người, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ, sinh tử do trời định.
Ầm!
Bỗng nhiên, một làn sóng mạnh mẽ phát ra từ bên trong cột sáng kia, ở đầu cuối cùng của cột sáng, nơi nối liền với bầu trời, viên tử tinh kia cũng bỗng dưng phát ra một ánh sáng chói mắt. Hai linh hồn xám tro của Trác Uyên và Sở Khuynh Thành cũng bay vèo một cái, mắt trần của mọi người cũng có thể thấy được, hai linh hồn bay dọc theo cột sáng kia, một đường bay thẳng về phía ngôi sao trên đỉnh đầu, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
“Linh hồn của bọn họ không bị tiêu diệt, mà bị truyền đi.”
Con ngươi không nhịn được run rẩy, Triệu Thành vui vẻ kêu lên: “Nói như vậy, dự đoán của Trác quản gia là chính xác, quả nhiên chỉ cần buông bỏ thân thể, là có thể đi qua cánh cửa này, đến Minh Hải? Ha ha ha… Trác quản gia quả nhiên là kỳ tài, bí ẩn như vậy cũng có thể bị hắn phá giải. Xem ra lần này chúng ta tiến vào Minh Hải là an toàn.”
Mấy người Bách Lý Ngự Vân khẽ gật đầu, trong lòng cũng vui vẻ, nhịn không được thở phào một hơi, rốt cuộc cũng yên lòng.
Bọn họ không quan tâm đến chuyện phá giải cửa vào Minh Hải, chỉ cần Trác Uyên bình an vô sợ là yên tâm rồi.
Mấy người Diễm Hoàng cũng hưng phấn, nhìn về phía Mạnh Hiểu Phong nói: “Thánh Giả đại nhân, xem ra không có vấn đề gì, chúng ta cũng lập tức lên đường đi.”
“Được.”
Mạnh Hiểu Phong kích động, khẽ gật đầu, thế nhưng lại nhanh chóng liếc mắt nhìn về phía Ma Hoàng ở bên kia, cười nói: “Ma Hoàng, ngươi đi theo bản công tử một chuyến. Diễm Hoàng, ngươi lưu lại ở đây trông coi, xem đường lui của chúng ta, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Diễm Hoàng không khỏi bị kiềm hãm, vẻ mặt khẩn trương: “Không phải… Mạnh công tử, vì sao kêu hắn ta đi cùng ngài, lão thân cũng muốn đi vào Minh Hải tìm tòi…”
“Diễm Hoàng.”
Lông mày run lên, Mạnh Hiểu Phong quát khẽ một tiếng, sau đó ngoắc tay kêu bà ta đến gần trước người, mật ngữ truyền âm: “Ngươi là người của cha ta, ta tin tưởng ngươi nhất. Ma Hoàng quá giả dối, ta đem theo hắn ta bên người ta để nhìn xem hắn ta có giở trò quỷ gì không. Ngươi ở bên ngoài canh giữ người của hắn ta cho tốt, đừng để cho bọn họ động tay động chân gì, như vậy có thể đảm bảo được an toàn. Ngươi đừng phụ sự tín nhiệm của ta đối với ngươi.”
Diễm Hoàng hiểu rõ gật đầu lia lịa, khen: “Vẫn là Mạnh công tử suy nghĩ chu toàn, lão thân ngưỡm mộ.”
“Còn có tên Trác Uyên kia…”
Đột nhiên, trong mắt Mạnh Hiểu Phong lóe lên sát ý lộ liễu: “Ngươi nói không sai, quả thật Khuynh Thành có tình có nghĩa với hắn, vừa rồi không chú ý, lại có thể bỏ chạy, muốn thay hắn trở thành vật thí nghiệm. Nếu như hắn còn sống, sợ rằng sau này giữa ta và Khuynh Thành sẽ có một chướng ngại vật, mặc dù chẳng qua chỉ là một tên Tẩy Tủy Cảnh mà thôi…”
“Vậy ngài muốn…”
“Đúng vậy, trong Minh Hải, bản công tử muốn lấy đầu hắn.”
“Không thể, không thể.”
Vừa nghe được lời ấy, Diễm Hoàng lại phất tay lia lịa, khuyên nhủ: “Ngươi xem, vừa rồi Khuynh Thành tình nghĩa với hắn như thế nào, nếu như ngươi giết hắn, làm sao có thể lấy được trái tim của Khuynh Thành? Nếu như Khuynh Thành không thể thật lòng, kế hoạch của các ngươi cũng…”
“Ta biết, được lòng của nàng còn quan trọng hơn so với việc chiếm được cơ thể của nàng, ta sẽ không làm việc lỗ mãng như vậy.”
Mạnh Hiểu Phong không nhịn được phất ống tay áo, cười lạnh lùng: “Hừ, chỉ có điều Minh Hải chính là nơi vô cùng nguy hiểm, nếu như hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở đây, cũng không phải là chuyện lạ. Đến lúc đó, chỉ cần Khuynh Thành không phát hiện ra, mọi chuyện đều không quan trọng nữa.”
Diễm Hoàng khẽ gật đầu, trong lòng cũng hiểu rõ: “Tốt, Mạnh công tử quyết đoán, chỉ là nhất định phải kín đáo.”
“Yên tâm đi, ta còn cần ngươi quan tâm?”
Mạnh Hiểu Phong vung tay lên, ngồi xuống mặt đất, một thần hồn mờ mịt bỗng dưng xuất hiện trước mắt mọi người: “Ma Hoàng, nhanh, theo bản công tử.”
Triệu Hoàng đã đoán ra được suy nghĩ trong lòng của hắn ta từ lâu, dặn dò mấy người Bách Lý Ngự Vân một lúc, bảo bọn họ phòng bị tốt, sau đó cũng ngồi xuống đất, Thần Hồn Xuất Khiếu, đi đến bên cạnh Mạnh Hiểu Phong.
Sau đó hai người bay vèo một tiếng, đồng thời tiến vào trong cột sáng, trong nháy mắt đã biến mất.
Ở đây, chỉ còn lại hai phe nhân mã đối mắt nhìn nhau, nhìn về phía thân thể của bọn họ.
Trác Uyên thản nhiên cười, chậm rãi đi đến trước mặt Sở Khuynh Thành, nhìn kỹ nàng, than thở: “Ngốc nghếch, tại sao nàng còn chạy vào đây thay ta? Nếu như ta suy đoán sai, nàng sẽ bị hồn phi phách tán đó.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất