Sở Khuynh Thành hơi cúi đầu, sắc mặt có chút ngượng ngùng: “Vừa nãy ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ rằng chàng đang gặp nguy hiểm, ta muốn đi thay chàng, chàng sẽ không phải thử nữa. Còn về phần hậu quả… Mặc kệ sinh tử, ta cũng không quan tâm.”
“Ha ha ha… Nàng vẫn giống như trước đây, không hề thay đổi.”
Trác Uyên nhẹ nhàng ôm nàng ở trong ngực, vỗ vỗ lưng nàng, lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Sở Khuynh Thành tựa trên bả vai của Trác Uyên, dường như đang được dựa trên người của hắn, trong lòng tràn đầy sự kiên định và thỏa mãn. Bất chợt, dường như nàng nghĩ đến chuyện gì, ngẩng đầu lên: “Đúng rồi, chàng đừng hiểu lầm…”
“Hiểu lầm chuyện gì?” Trác Uyên không khỏi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi.
Sở Khuynh Thành đỏ mặt, xoa xoa ngón tay, có hơi xấu hổ: “Chính là… Chính là tên Mạnh Hiểu Phong kia, ta cũng không biết vì sao, hắn ta đường đường là một Thánh Giả, lại đi đến Đan Hà Tông gặp gỡ ta, hết lần này đến lần khác đều quấn lấy ta không rời, vô cùng lấy lòng. Ta đã nói với hắn ta, ta có… Có…”
“Có người trong lòng rồi?”
Sở Khuynh Thành lắp bắp không nói nên lời, gương mặt đã đỏ như gấc, Trác Uyên mỉm cười trêu đùa nàng.
Sở Khuynh Thành không phủ nhận, chỉ ngượng ngùng gật đầu, nhưng lại nhanh chóng lộ ra vẻ buồn phiền: “Nhưng người kia rất bá đạo, căn bản không quan tâm đến cảm nhận của ta, ngày nào cũng quấn lấy ta không tha. Lúc nãy hắn ta còn ôm chặt ta, ta không tránh thoát, vẫn khiến cho hắn ta chạm vào, sở dĩ ta nói vậy, chàng đừng hiểu lầm, ta không hề có một chút quan hệ nào với hắn ta.”
“Ta biết, ta cũng sẽ không hiểu lầm.”
Trác Uyên nhẹ nhàng sờ đầu của nàng, lộ ra dáng vẻ tươi cười thản nhiên: “Ta đã nói rồi, nàng là của ta, nhưng ta cũng sẽ không giam giữ nàng. Mà ta luôn luôn tin tưởng trong lòng của nàng chỉ có ta, trong lòng của ta cũng chỉ có nàng, sống chết không dời. Bởi vậy ta tuyệt đối sẽ không nghi ngờ, cũng sẽ không hiểu lầm nàng chuyện gì, nàng không cần giải thích với ta.”
Sở Khuynh Thành hoàn toàn không ngờ được Trác Uyên sẽ nói ra những lời ấy, trong lòng nàng như có dòng nước ấm chảy ra, sau đó liền mạnh mẽ nhào vào trong lồng ngực của hắn, nét mặt tươi cười tràn đầy sự hạnh phúc: “Trác Uyên, cảm ơn chàng.”
“Đây là chuyện đương nhiên.”
Trác Uyên khẽ cười một tiếng, vỗ lưng dỗ dành nàng, nhưng trong lòng cũng dâng lên sát khí cuồn cuộn ngập trời. Tên Mạnh Hiểu Phong kia, đường đường là Thánh Giả, lại có thể dây dưa với Khuynh Thành không buông, chắc chắn không yên lòng, chẳng lẽ là vì vật kia?
Chỉ là dựa vào thực lực Thánh Giả của hắn ta, nếu như muốn thần không biết quỷ không hay diệt trừ hắn ta, ở bên ngoài căn bản không thể nào. Thế nhưng đây chính là Minh Hải, có cơ hội này hay không?
Hai tròng mắt híp lại thành một sợi dây nhỏ, giống như một ánh kiếm, tản ra sự sắc bén sâu sắc.
Có lẽ, Mạnh Hiểu Phong nằm mơ cũng sẽ không nghĩ ra được, trong khi hắn ta lên kế hoạch dựa vào hoàn cảnh phức tạp của Minh Hải để tiêu diệt Trác Uyên, thì con kiến hôi Tẩy Tủy Cảnh này cũng đang có âm mưu đen tối với hắn ta.
Nếu như bị hắn ta biết được, nhất định sẽ cười to liên tục, giống như nghe thấy một chuyện cười nào đó vậy. Tẩy Tủy Cảnh âm mưu giết một Thánh Giả, điều này làm sao có thể? Hắn ta chỉ cần đứng im bất động, con kiến này cũng không có năng lực động vào một sợi lông của hắn ta được.
Thế nhưng, hắn cũng không thể đoán ra được, con kiến cỏ này trong mắt của hắn ta lại có lưỡi đao sắc bén như thế nào…
“Htamlinh247, từ lúc nào Minh Hải lại trở thành nơi để nói chuyện yêu đương vậy?”
Bỗng nhiên, kèm theo tiếng sóng biển vang lên, một giọng nói già nua than nhẹ đột ngột vang lên.
Trác Uyên sợ hãi ngạc nhiên, hai người đều xoay người nhìn lại, chỉ thấy trên bờ cát ven biển có một lão nhân lưng gù đang đi bộ. Đằng sau còn vác theo một cái giỏ trúc, vừa đi vừa lẩm bẩm.
Nhưng lời nói của lão ta cũng truyền rõ ràng vào trong tai của hai người, không có bị âm thanh sóng biển che đậy.
Lông mày khẽ run lên, trong mắt Trác Uyên hiện lên sự nghi ngờ: “Kỳ lạ, trong nước biển còn có người khác hay sao?”
“Đi lại bên trong Minh Hải đều là âm hồn người lưu vong, có thể đi đến được nơi này thì cũng không phải là người, mà là hồn.” Lỗ tai hơi động đậy, từng chữ một rõ ràng lọt vào trong tai của hắn ta, lão nhân kia quay đầu nhìn về phía hắn, lộ ra một khuôn mặt hiền lành, cười nói: “Thế nào, lẽ nào các ngươi là người hay sao?”
Sở Khuynh Thành hếch cằm, ra vẻ đương nhiên nói: “Tất nhiên chúng ta là người.”
“Người có thân thể và linh hồn, căn bản không thể đến Minh Hải được. Ở đây đều là u hồn không còn thân thể, cho dù là linh thú hay người, đã ở chỗ này thì đều không phải là sinh linh nữa, mà là tử linh.”
Lão nhân kia nhếch miệng cười, sâu kín nói: “Có phái các ngươi vẫn còn chưa biết mình đã chết hay không? Nếu người bình thường trải qua chiến đấu khốc liệt mà chết, hoặc là tự bạo mà chết thì linh hồn sẽ có chút không trọn vẹn. Chờ đến khi vào được Minh Hải mới có thể dần dần tụ tập lại, ý thức không rõ ràng là điều bình thường. Trải qua một thời gian thì sẽ có thể chậm rãi nhớ lại được, không quan trọng, ha ha ha.”
Trác Uyên khẽ nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu, trong lòng có chút ngạc nhiên.
Mặc dù là tự bạo mà chết, cũng vẫn còn có khả năng khôi phục, linh hồn bị tan vỡ sẽ tụ tập ở Minh Hải?
Vì vậy hắn vội vàng hỏi: “Tiền bối, như vậy thì người sở hữu linh hồn bị tiêu tán, hồn phách đều có thể sống lại ở nơi này?”
“Vậy cũng chưa chắc, Minh Hải rộng lớn như vậy, làm sao có thể chứa đựng được nhiều du hồn dã quỷ như vậy? Chỉ xem người hữu duyên mà thôi.” Lão nhân chậm rãi lắc đầu, không khỏi cười khổ một tiếng: “May mắn là những hồn phách rải rác đi tới Minh Hải đều có thể còn một chút hi vọng sống, còn có khả năng luân hồi. Nhưng hầu hết đều vĩnh viễn tiêu tán trong thiên địa mà thôi. Minh Hải do Minh Đế quản lý, hắn ta có thể cứu một nhóm người, nhưng không có khả năng cứu được tất cả mọi người. Cho dù có là sinh linh nào, thì cuối cùng cái chết mới là bình thường, còn người có khả năng sống lại, mặc dù đã chết nhưng vẫn còn oán niệm quá lớn.”
Nghe được lời lão ta nói, hai người Trác Uyên hiểu rõ gật đầu, trong lòng đều cảm thán.
Quả thật, trên đời có quá nhiều người không cam lòng, mới có thể sinh ra oán. Đạo tràng này của Minh Đế, chẳng lẽ chính là nơi được xây đựng để xóa bỏ những oán khí hay sao?
Trong truyền thuyết, Minh Đế quản lý con đường sinh tử, bởi vậy bị truyền là nhân vật giống như Diêm La, khiến người ta sợ hãi, nhưng trên thực tế lại cũng có thể là một người được yêu thích quý mến.
“Được rồi, hai người trẻ tuổi các ngươi chết như thế nào? Muốn độ Minh Hải hay sao, lão phu tiễn các ngươi một đoạn đường?” Bỗng nhiên, lão nhân nhìn về phía hai người Trác Uyên cười nói.
“Độ Minh Hải?” Trác Uyên không khỏi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi.
Lão nhân gật đầu trả lời: “Đúng vậy, muốn vượt qua được Minh Hải để đến kiếp sau, ngươi phải buông bỏ tất cả kiếp trước, chỉ có vượt qua Minh Hải thì mới có cơ hội đầu thai.”
“Quên đi tất cả?”
“Đúng vậy, ký ức, cảm giác, tình thân, tình yêu, thù hận, tức giận, tham lam,… Tất cả mọi thứ.”
“Vậy có thể không độ sao?”
“Có, rất nhiều người không muốn độ, cuối cùng lại nằm trong nước Minh Hải. Giống như cặp tình nhân các ngươi, còn nhiều mà, cuối cùng đều táng thân trong miệng linh thú ở biển Minh Hải này, bị bọn nó hấp thu lực lượng linh hồn.”
“Vậy chỉ cần vượt qua được là có thể đầu thai?”
“Cũng không phải, vượt qua biển mất khoảng một tháng, ở trong khoảng thời gian này ngươi có thể buông bỏ tất cả mọi thứ, ném xuống nước Minh Hải này, mới có cơ hội đầu thai. Nếu như ngươi đến được Bỉ Ngạn mà vẫn chưa buông bỏ được tất cả mọi thứ, sẽ hồn phi phách tán, tan biến trong Minh Hải này. Bởi vậy cuối cùng, người chân chính lấy được tư cách đầu thai đã ít lại càng thêm ít.”
Trác Uyên nghe xong lời nói của lão ta, hai người đã hiểu rõ. Minh Hải này chính là nơi mà người buông bỏ kiếp trước, trạm trung chuyển để bắt đầu một cuộc sống mới. Chẳng qua người đã sống được một đời, nếu như buông bỏ tất cả mọi thứ, thì cũng giống như buông bỏ cả cuộc đời này, sống uổng phí suốt đời. Bắt đầu lại, chẳng qua chỉ là để cho người đó quay trở lại điểm xuất phát một lần nữa mà thôi.
Bỗng dưng, dường như Trác Uyên nghĩ đến điều gì đó, trở lại điểm xuất phát… Nguồn gốc bí quyết?
Chẳng lẽ… Ý nghĩa thực sự của nguồn gốc bí quyết, chính là buông bỏ?
Trong lúc nhất thời, Trác Uyên cảm giác tâm trạng hắn lại hơi xúc động.
Lão nhân kia nhìn kỹ bọn họ, lại kêu lên một tiếng: “Này, các ngươi có muốn vượt biển hay không. Nếu không độ Minh Hải, âm khí trong Minh Hải rất nặng, sớm muộn sẽ hóa giải rồi hấp thu hết các ngươi, các ngươi sẽ không thể hội tụ linh hồn một lần nữa.”
“Tiền bối, chúng ta không phải là tử linh, chúng ta đến để tìm kiếm đạo tràng của Minh Đế.”
“Cái gì? Các ngươi đi vào bằng thần hồn?”
“Đúng vậy.”
“Htamlinh247, thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào.” Lão nhân bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ vào biển rộng mênh mông than thở: “Bao nhiêu năm qua ta chưa từng gặp một sinh linh nào, lại không ngờ có người tham lam muốn xông vào. Ngươi cũng đã biết, muốn đến được đạo tràng của Minh Đế, phải trải qua sóng biển, diệt trừ vô số linh thú ở biển cùng với âm linh ngăn cản, lại còn phải trải qua tam quan, qua võ tướng, mới có thể đạt được mục đích. Có biết bao nhiêu người chí sĩ tài ba đều táng mạng trên con đường này, không ngờ các ngươi là một đôi tình nhân ân ái cũng có lòng tham như vậy, cần gì chứ? Các ngươi đều ở cùng một chỗ phải không?”
“Thế nào, trước đây có rất nhiều người tới hay sao?”
“Đương nhiên, ngươi cho rằng từ cổ chí kim, chỉ có một mình ngươi mở ra đáp án hay sao?” Sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn, lão nhân bình tĩnh gật đầu: “Hơn nữa có thể phá giải được bài thơ của Minh Đế, chắc hẳn là người thông minh. Nhưng cho dù vậy, qua nhiều năm như vậy vẫn không có một người nào còn sống mà quay trở về, các ngươi, ha ha ha… Cần gì chứ?”
Sở Khuynh Thành bất giác bị kiềm hãm, trong lòng lo sợ, sau đó vẻ mặt tươi cười nhìn về phía lão nhân kia: “Ha ha, tiền bối, chúng ta thay đổi chủ ý, không đi đến đạo tràng của Minh Đế nữa, chúng ta muốn quay trở về, không biết nên quay trở về như thế nào?”
“Hừ, bây giờ mới muốn quay trở về? Đã chậm rồi.”
Lão nhân lại chỉ vào bờ biển nói: “Đến Minh Hải đã khó, rời đi lại càng khó hơn. Nếu như các ngươi muốn trở về, chắc chắn phải đi qua đạo tràng của Minh Đế, nếu không sẽ vĩnh viễn lưu lại ở nơi này chờ chết.”
“Cái gì, không phải muốn chúng ta đi qua biển Minh Hải, qua tam quan, qua ngũ tướng hay sao?”
“Đúng vậy, các ngươi tự tìm lấy, trách được ai?” Lão nhân nhíu mày, cười xòa một tiếng.
Trong lòng trầm ngâm, Trác Uyên mỉm cười, nhìn về phía Sở Khuynh Thành đang ảo não: “Không có gì đáng ngại, chỉ cần chúng ta ở cùng nhau, sinh tử cũng không sao cả. Trước khi đến đây chúng ta cũng đã trải qua rồi mà, có đúng không?”
“Dạ.”
Sở Khuynh Thành nghe được những lời này, gật đầu một cái, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều, sau đó lại nhìn về phía lão nhân kia: “Được rồi, đi đến đạo tràng của Minh Đế, ngài độ chúng ta sao?... Ồ, người đâu rồi?”
Từng tiếng cười to vang vọng bên tai, tiếng vang lượn lờ như truyền đến từ bốn phương tám hướng, cũng không thể phân biệt nổi lão nhân đang ở phương hướng nào nữa…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất