“Htamlinh247, lão tiền bối, ngươi mặc kệ chúng ta sao?”  

             Sở Khuynh Thành nhìn về phía không trung hư ảo, sợ hãi kêu lên liên tục, thế nhưng cũng không còn một tiếng nói nào vọng lại nữa. Trác Uyên nhìn nàng một cái, nhún vai tỏ vẻ không sao cả, cười nói: “Lão tiền bối độ người chết, không độ người sống, chờ sau khi chúng ta chết đi, không chừng sẽ lại đến độ chúng ta, ha ha ha…”  

             “Miệng chó không thể mọc ra ngà voi, nếu như quả thật chúng ta sẽ chết, ta cũng không muốn lão ta độ đâu.”  

             “Vì sao, còn có cơ hội sống lại đó?”  

             “Cái đó phải dùng cả đời người để đổi lại, còn rất nhiều người ta cũng không muốn quên, giống như sư phụ, sư thúc, sư tỉ, còn có…” Nói đến đây, Sở Khuynh Thành ngừng một chút, liếc mắt nhìn lén Trác Uyên, cũng không nói gì.  

             Trong lòng đã sáng tỏ, Trác Uyên mỉm cười: “Nếu như không muốn quên đi, lần này chúng ta phải còn sống vượt qua.”  

             “Được.”  

             Sở Khuynh Thành gật mạnh đầu một cái, vẻ mặt kiên định. Sau đó Trác Uyên liền dẫn theo sở Khuynh Thành, trong nháy mắt đã bay về phía sóng lớn cuộn trài mãnh liệt ngoài khơi, trong nháy mắt đã biến mất.  

             Mặc dù nơi này là đạo tràng của Minh Đế, nhưng cũng có thể là một bài trắc nghiệm, không hạn chết lực lượng của bọn hắn. Ngoại trừ việc không có thân thể ở bên ngoài, toàn bộ thực lực của bọn họ đều được giữ lại.  

             Có điều Sở Khuynh Thành cũng không biết chuyện này, nhìn thấy Trác Uyên có thể bay được, không khỏi ngạc nhiên nói: “Ồ, chàng có thể phi hành trên trời ở nơi này hay sao?”  

             “Có lẽ bởi vì đang ở Minh Hải, cả người của ta cũng trở nên rất nhẹ nhàng, nếu như ở bên ngoài, chắc chắn ta còn chưa thể phi hành trên trời được, nhưng bây giờ ta là quỷ, ha ha ha…” Trác Uyên cười khan một tiếng, lấp liếm cho qua chuyện, Sở Khuynh Thành cũng không nghi ngờ, tiếp tục phi hành.  

             Rống!  

             Bỗng nhiên, một tiếng thú rống vang trời, chỉ nghe thấy những tiếng nổ vang ầm ầm, một con giao long đột nhiên xuất hiện từ trên mặt biển sau đó bay vút lên trời, bọt nước bắn tung tóe, bay ra bốn phía, một cái miệng lớn đỏ như máu cắn về phía hai người Trác Uyên.  

             Bọn họ còn chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chyện gì, chớp mắt đã tối sầm, liền bị con giao long nuốt vào trong bụng.  

             Sau đó, con giao long kia lại tiếp tục bơi lượn một vòng rồi chui vào trong biển khơi, giống như không có việc gì, bình yên bơi trong đáy biển sâu. Mà những hải linh thú ở bên cạnh thấy vậy cũng không dám quấy rầy.  

             Nhưng mà, đúng lúc này, giao long cũng bất chợt bị kiềm hãm, ngừng lại, cả người đều co quắp, sắc mặt cũng trở nên nhăn nhó đau đớn.  

             Một tiếng vang thật lớn phát ra, đột ngột nổ tung trong biển, lưng giao long bất chợt nổ ra một cái lỗ máu, ở đó phát ra một ngọn lửa màu đen, miệng vết thương không ngừng bị bỏng, đã đốt cháy hết tất cả lục phủ ngũ tạng của con súc sinh này.  

             Trác Uyên mang theo Sở Khuynh Thành lao ra từ trong miệng vết thương, trong mắt lóe ra ngọn lửa đen kinh khủng.  

             Sở Khuynh Thành nhìn thấy tất cả, hoàn toàn xem đến ngây người, sợ hãi kêu lên: “Oa, Trác Uyên, chàng lợi hại quá, con giao long này cũng phải là linh thú cấp mười, trong thoáng chốc chàng đã có thể lao ra ngoài từ trong bụng của nó, rốt cuộc làm sao lại có thể làm được? Còn ngọn lửa đen kia nữa, chàng đốt thế nào?”  

             “Có lẽ bây giờ ta biến thành tử linh, nên năng lực cũng mạnh mẽ hơn đó.” Trác Uyên cười khan một tiếng, tiếp tục nói lấy lệ: “Ngược lại chính ta cũng không biết đang xảy ra chuyện gì nữa?”  

             Sở Khuynh Thành nhìn kỹ hắn, cũng không hiểu rõ ràng cho lắm, nhưng nghĩ mãi mà cũng không ra nên không cố nữa. Không ngờ Trác Uyên chỉ là một Tẩy Tủy Cảnh, vừa đặt chân đến Minh Hải, xung quanh đều là tử linh, lại có thể như biến thành một người khác vậy, thực lực tăng mạnh như vậy.  

             Chẳng lẽ biến thành quỷ thực sự mạnh mẽ hơn so với người hay sao? Vậy sao nàng không thay đổi nhỉ?  

             Rống Rống Rống!  

             Lúc này, dường như nghe thấy tiếng nổ lớn phát ra từ nơi này, vài tiếng thú rống vang lên, toàn bộ Minh Hải hoàn toàn sôi trào. Một đám linh thú cấp thấp sợ hãi né tránh, từng con quái vật khổng lồi dài mấy trăm trượng xuất hiện, xoay người đồng thời bơi đến trước mặt hai người Trác Uyên, chỉ một lúc đã có hơn mấy trăm con, hoàn toàn bao vây bọn họ.  

             Sở Khuynh Thành nhìn những quái vật chỉ từng thấy trong sách, không khỏi nhất thời sợ đến mức trắng bệch cả mặt, run lẩy bẩy nói: “Trác… Trác Uyên, những con này đều là linh thú trên cấp mười đó, có con cấp mười hai rồi, đã đạt được trình độ tương đương với Thánh Giả. Chúng ta… Lần này chết chắc rồi.”  

             “Cũng chưa chắc, coi như là linh thú cấp mười hai, nếu như xuất hiện ở đây thì cũng chỉ là tử linh, sợ rằng từ lâu đã không còn thực lực như trước nữa rồi.”  

             Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng của Trác Uyên vẫn nắm chắc, hắn có Diệt Thế Lôi Viêm, siêu việt lực lượng của thánh thú, nhất định có thể áp chế được bọn chúng.  

             Kết quả, một tia sáng màu xanh lam xuất hiện trong mắt trái của Trác Uyên, đang muốn phóng ra Lôi Viêm màu đen một lần nữa. Thế nhưng, còn chưa đợi Lôi Viêm kinh khủng kia thiêu cháy mảnh Minh Hải này, đám quái vật lớn đã ngửa mặt lên trời kêu lên một tiếng, cúi đầu về phía Trác Uyên. Từng giọng nói nặng nề cũng bỗng dưng truyền vào trong tai của hắn.  

             “Sứ giả Hải Ngao đại nhân, chúng ta không ngờ lại gặp ngài ở chỗ này. Lúc nãy Tử Diễm Giao Long đã đắc tội ngài, mong ngài bao dung.”  

             “Thỉnh sứ giả đại nhân thứ tội.”  

             Tiếng nói vừa dứt, tất cả linh thú đều nhịn không được cúi đầu xuống, vô cùng cung kính.  

             Sở Khuynh Thành không khỏi sửng sốt, hoàn toàn ngây người, Hải Ngao… Đó là cái gì?  

             Chỉ có một mình Trác Uyên sờ mắt trái của mình, trong lòng có tính toán. Mặc dù Lôi Viêm có thể áp chế được bọn họ, nhưng cũng không thể thu phục được bọn họ. Có thể thực sự khiến cho bọn họ cam tâm tình nguyện, cúi đầu xưng thần, chính là con mắt Hải Ngao này.  

             Đúng vậy, hắn không thể nào không nghĩ tới, Hải Ngao chính là bá chủ của biển cả, tất cả hải linh thú đều nghe theo hiệu lệnh của hắn, không có gì ngạc nhiên, chỉ là…  

             “Bây giờ các ngươi cũng đã là tử linh, quy về Minh Hải, còn nghe theo sự sai khiến của Hải Ngao đại nhân hay sao?”  

             “Chúng ta là hải linh thú, Hải Ngao đại nhân chính là thủy tổ của chúng ta, mặc kệ sống hay chết, chúng ta đều nghe theo sự sai khiến của đại nhân. Không biết bây giờ, Hải Ngao đại nhân như thế nào? Còn sống hay là…?”  

             Nói đến đây, những hải linh thú cũng không dám nói nữa, dường như sợ khinh nhờn uy nghiêm của hải ngao.  

             Hiểu được sự lo lắng của bọn họ, Trác Uyên ho nhẹ một tiếng nói: “Bây giờ Hải Ngao đại nhân sống rất tốt, không cần phải lo lắng. Chẳng qua năm đó tại hạ luyện công bị tẩu hỏa, khó có thể cứu được, Hải Ngao đại nhân lấy ra một con mắt mới có thể cứu mạng cho ta. Nói như vậy, Hải Ngao đại nhân cũng chính là ân nhân cứu mạng của ta.”  

             “Ồ, nói như vậy, oán niệm của Hải Ngao đại nhân đối với nhân loại cũng tiêu tan không ít, như vậy thì dễ dàng rồi. Đại nhân cũng không mãi mãi bị vây ở bên trong oán giận không thể thoát ra khỏi, tránh tăng thêm phiền não. Hơn nữa, nếu như đại nhân tình nguyện lấy ra một con mắt để cứu tính mạng các hạ, cũng nói rõ Hải Ngao đại nhân coi trọng các hạ. Chỉ tiếc rằng bây giờ ngài lại đến Minh Hải, chắc chắn ngài cũng đang gặp phải đại nạn, không biết chúng ta có thể giúp đỡ ngài hay không?”  

             “Chúng ta muốn đi tìm đạo tràng của Minh Đế, có thể dẫn đường hay không?” Trác Uyên vui vẻ trong bụng, lúc này mới nói ra.  

             Tất cả hải linh thú bất giác bị kiềm hãm, liếc nhìn nhau, có chút khó khăn nói: “Nếu như muốn đi đến đạo tràng của Minh Đế, cần phải trải qua tam quan ngũ tướng. Vốn dĩ chúng ta ở đây cũng có chức vụ ngăn cản, nhưng ngài là nhân loại mà Hải Ngao đại nhân xem trọng, hải linh thú chúng ta cũng không tiện ngăn cản. Nhưng nếu muốn đi một mạch đến Minh Đế thì cũng không thể có khả năng, ba cửa lớn, nhất định phải thông qua một cửa của chúng ta.”  

             “Vậy các ngươi liền dẫn ta đi đến tam quan là được, những chuyện còn lại ta sẽ xử lý.”  

             “Đại nhân, xin thứ cho chúng ta nói nhiều lời, tướng thủ tam quan cũng đều không phải là người thường, lần này ngài đi sợ rằng sẽ lành ít dữ nhiều…”  

             “Bây giờ ta cũng chỉ là một thần hồn, cũng không còn quan tâm đến lành ít dữ nhiều nữa. Nếu như ta không đi thì đã định trước là sẽ chết rồi.”  

             Nghe được lời hắn nói, tất cả hải linh thú liếc nhìn nhau cũng đều gật đầu, đồng ý nói: “Được rồi, thỉnh đại nhân bước lên lưng của ta, ta sẽ dẫn các ngươi đi.”  

             “Vậy xin làm phiền.”  

             Trác Uyên nhếch miệng cười, cũng không khách khí, dẫn theo Sở Khuynh Thành lên trên lưng của một con hải linh thú cấp mười hai, sau đó giống như hoàng đế đi tuần, bóng dáng con hải linh thú khổng lồ di chuyển ở phía trước, bên cạnh là mấy trăm con hải linh thú to lớn hộ vệ. Một số ít hải linh thú cấp thấp đang bơi lội xung quanh nhìn thấy, căn bản cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy nhiều hung thần ác sát đang ngang nhiên đi lại như vậy, lúc này mới co rụt đầu lại, vội vàng núp vào, trái tim đã muốn nhảy ra bên ngoài.  

             Sở Khuynh Thành bên cạnh Trác Uyên, mặc dù nhìn thoáng qua thì vẫn có vẻ bình thường, nhưng dưới sự hậu thuẫn của những hải linh thú này, lại thấy bọn chúng tôn kính như vậy, trong lòng nàng hơi hồi hộp. Thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía Trác Uyên ở bên cạnh, trong mắt càng lộ ra vẻ mê man.  

             Bên ngoài Trác Uyên chỉ là một quản gia Tẩy Tủy Cảnh, mặc dù địa vị không thấp, nhưng tổng thể cũng chỉ là một trợ thủ bày mưu tính kế. Nhưng khi đến nơi này, dường như đã biến thành một vị đế vương, tầm mắt bao quát hết non sông.  

             Rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của hắn?  

             Chẳng lẽ… Thay vì làm người, hắn lại thích hợp thành quỷ hơn? Xưng bá âm tào địa phủ? Quỷ Vương?  

             Trong lúc nhất thời, trong lòng Sở Khuynh Thành suy nghĩ miên man, không có giới hạn.  

             Đội ngũ hải linh thú ồn ào trùng trùng điệp điệp di chuyển, nhanh chóng đã biến mất. Một bóng người già nua chậm rãi xuất hiện ở phía sau bọn họ, nhìn về phía xa xăm, không khỏi cười khẽ một tiếng: “Ha ha, người khác thông qua cửa đầu tiên đều phải xông qua sự bao vây trùng điệp của đám hải linh thú này, vô cùng chật vật. Tên tiểu tử này thì thoải mái rồi, được đám người kia khiêng đi vào. Hừ hừ, chẳng lẽ… Hắn chính là hắn ta hay sao?”  

             Sau nửa canh giờ, hai người Trác Uyên đã đến một cánh cổng, hai cái trụ lớn màu đỏ đậm dựng ở trước cổng cao hơn vài chục trượng. Mặc dù đứng sừng sững trong biển cả mênh mông, nhưng vẫn tỏa ra ánh sáng lóng lánh khiếp người.  

             Thân hình khổng lồ chậm rãi dừng lại, con hải linh thú đã chở bọn họ quay đầu nhìn nói: “Đại nhân, đã đến, đây chính là trạm kiểm soát đầu tiên, Bá Thiên Môn.”  

             “Ồ?”  

             Trác Uyên nhíu mày nhìn, cùng Sở Khuynh Thành nhảy xuống, nhìn qua cánh cửa cực lớn cao mười mấy trượng, nghi ngờ hỏi: “Cánh cửa thứ nhất, muốn chúng ta tự mình đẩy ra hay sao?”  

             Hải linh thú kia gật đầu đáp: “Đúng vậy, muốn qua được Bá Thiên Môn cần phải có lực lượng vô tận mới có thể mở được. Đợi sau khi mở cửa mới có thể nhìn thấy đại tướng thủ quan ở bên trong. Nếu như ngay cả cổng lớn cũng không thể mở được, căn bản không có tư cách đi vào. Trước đây có không ít người đã dừng bước tại cửa này, đều là nhân vật cấp bậc Thánh Giả.”  

             Sở Khuynh Thành nhịn không được hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía hắn, trong mắt đều là sự lo lắng.  

             “Yên tâm đi, những Thánh Giả đó vừa phải đối phó với hải linh thú, vừa phải mở cửa, tất nhiên sẽ không mở ra được. Bây giờ chúng ta an toàn hơn, có thể sử dụng toàn lực để đối phó, ta đi thử một chút.”  

             Trác Uyên mỉm cười, cho nàng một ánh mắt yên tâm, sau đó liền đến trước cánh cổng kia, sử dụng toàn lực, cố gắng đẩy ra.  

             Phù phù!  

             Một tiếng vang nhỏ phát ra, thế nhưng cổng lớn vẫn không hề nhúc nhích một chút nào.  

             Trác Uyên khẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, cổng này thực sự rất nặng, nếu như không dốc toàn lực, có lẽ ngay cả khe cửa cũng không mở được.  

eyJpdiI6ImVXNDZ4VlR4QVE5c2kwR1d2WU9wV2c9PSIsInZhbHVlIjoiaTljWEEwZWRwYlRyNWZxTnQzekRKNjhTaFBqeldHaGtEQU1WN1hLbnhLeGNMdWJROXUyY05PYUNCZ0dwTlZMMlNLTXFsZjB5dUEwczBWaVFVK1dVemlwdHdrdFAzWjZMWk1wdEpYcGVyRlhnUFNyZFpUbWMrdzlaT3FUVHNub2dpWVwvUUNuTmFNU1Z6Z1pJc1AwWU4xbzdTYVZVVjVYWVN4a3FUZmhVZm11bEpsTHIrSWxLSSt2NHBFdEZ6eU90bThxOE5LXC9aT1g0NVRrejBUNUZqaHZxMlZKbmVcLzNwekw5aEZhQTUyYmxrUEZDc1ZlSHZYM21ab1VaZkQrTlFVQ090bFlPUXIxZ3lPR3Y1YkJcL3phQTMxSzFxXC9yVjgzSmVET1dBVUhnRnlKTXJmNm5YQktjWURCK0NcLzloTVNwQlE3TXo0SzQ1dTBhTEFIV1BWM2NteWx3N0F2R3dvQkkyU3M4Unk1U1NDNm5YT1BQNHY2N0hTQ1I0a3pCTDRsQkZrVndpOHdlNDRrUFVnWk1veHlCMmphRnpGSVA4YkNcL0w5ZExuQ1RtSThsMURldmlwVVdOZktFTEZqK1VvZlV6eUUiLCJtYWMiOiIzNGYxZjQ1NjkzZjBlNjIzYzUyNGIxMmZjZGVkNmU3YzI4MjlhMDY4MTUwMDQ4NGMzZGM4NDkxZjdmNTk1ZjJlIn0=
eyJpdiI6IkJTWkp5TjE5QkZuY1FTR3I1SndDalE9PSIsInZhbHVlIjoiR0dIcEVVQWVHXC9YUjhkdVwvUEt1YldWZW9vUGsybTNJcnZxSDgwSWZKSGRaOFRPbE5pVUcxaUhmNVFPUXhmeER3bkZ5Z0FLOHJ2THQ1RVwvSEtTOHN2YUNaU2tQODkxS1FxelFBMGxNMzZPOStqZCtTXC9cLzdYNjJmYjFtQjhHaXVDSFZuM0J5bVpmTDBLdE5Ka1l2dGw2SDZ1ME8xYnNBRlpKNDFleUNKTTZkNlRXOVE0THlZZHF5bmdESW1VeksrYTc0VmUzclZ3c1BvUzRlWmlPOEtmMTB6eXk0bDRvZVJGNktqZVZJUEFcL29UTnltQktMYjdJNUlKbGZFd3hyNnBob3VpM2UxV1Z6ZkE0NDZmK3dGY05cL3JjUGFlSTY1RFQ1YllKdk1YTnE0TEFuRVFCdFwvXC9PTWlWU1poMlZ1djBueDJWSW5mMTRqdzdZeU54Z3Y1cUhkNVwvZk00cnpCUkUrQUhxWW1lZ1wvM3hVYkhCU1NJRVUxUW85aWlSMWN1Z0Z1VEIiLCJtYWMiOiI3OGEzN2ZmM2E4ZDQ0ZmM2NjBjMjAwNTE3MmNiMzljNThhYzE0MjQ4NjAwOTVhYTZmMTgyZGI0Mzk5Yjk4MzIxIn0=

             Mặc dù bây giờ hắn đang tồn tại ở trạng thái thần hồn, nhưng liên kết giữa thần hồn và cơ thể của hắn cũng không bị chặt đứt, dễ dàng mượn được thần lực của Trùng Thiên Kỳ Lân, giống như lúc trước hắn mượn được Diệt Thế Lôi Viêm vậy…

Ads
';
Advertisement
x