Ầm ầm ầm!
Ở bên ngoài Minh Hải, bên cạnh cột sáng, trên thân thể của Trác Uyên, hai tròng mắt cũng nhẹ nhàng cử động, một cánh tay phải cũng tỏa ra ánh sáng màu hồng rực rỡ, thậm chí ngay cả không gian xung quanh hắn cũng rung động theo.
Lông mày khẽ run rẩy, Diễm Hoàng nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên, cũng không rõ ràng lắm. Hai người Bách Lý Ngự Vũ và Sương Nhi liếc nhìn nhau, sắc mặt cũng nhịn không được trầm xuống.
“Vừa rồi thân thể của hắn cử động không ngừng, có chút khác thường, lẽ nào gặp phải nguy hiểm ở bên trong đó?” Bách Lý Ngự Vũ nói nhỏ, sau đó quay sang nhìn Sương Nhi một cái nói: “Ta đi vào giúp hắn một tay, ngươi canh giữ ở đây.”
Sương Nhi cẩn thận suy nghĩ một chút, lại liếc mắt nhìn về phía Diễm Hoàng đối diện, bình tĩnh gật đầu.
Bách Lý Ngự Vũ không nói hai lời, lập tức khoanh chân ngồi xuống, cả người run lên, một bóng mờ bỗng dưng thoát ra khỏi thân thể, bay vào trong cột sáng, trong nháy mắt đã không thấy tung tích, Thần Hồn Xuất Khiếu đã tiến vào trong Minh Hải…
Ở một nơi khác, dưới đáy biển của Minh Hải, phía trước một cánh cổng lớn, cánh tay bên phải của Trác Uyên lóe ra ánh sáng màu hồng, con ngươi ngưng tụ, đánh ra một chưởng, mạnh mẽ đẩy về phía cánh cổng cực lớn nặng nề kia, phát ra một âm thanh động trời.
Sóng âm mãnh liệt khuếch tán ra bốn phía, mặc dù Minh Hải là một nơi vô tận, thế nhưng cũng nhịn không được sôi trào lên. Cuồng phong thổi loạn, biển gầm ngút trời, tất cả những hang động trong đáy biển đều rung mạnh, không ngừng vỡ vụn. Thậm chí ở sâu trong đáy biển cũng bắt đầu nứt ra tạo thành từng khe hở lớn, dẫn đến chấn động dưới đáy biển.
Không ít hải linh thú cấp thấp đều chưa từng thấy qua cảnh tượng kinh khủng như vậy. Tất cả không khỏi chạy trối chết về bốn phía, vô cùng hoảng sợ.
Thế nhưng mặc dù vậy, cánh cổng đá khổng lồ vẫn không hề nhúc nhích như cũ, thậm chí không có một hạt bụi rơi xuống.
Giương mắt nhìn về phía cánh cổng đá này vài lần, Trác Uyên cũng không thu lại lực lượng, trái lại trong mắt càng trở nên kiên định hơn, chân đạp mạnh, ánh sáng màu hồng trên cánh tay phải cũng càng tỏa ra chói mắt hơn, cắn chặt răng, sử dụng hết sức lực. Khoảng một lát sau, dưới đáy biển Minh Hải tràn đầy âm khí âm u, cả đầu Trác Uyên đã tràn đầy mồ hôi, sau lưng cũng ướt đẫm.
Có điều, mặc dù cố sức như vậy, thế nhưng cổng đá kia vẫn vững vàng như núi Thái Sơn, không có nửa phần ý tứ muốn di chuyển.
Sở Khuynh Thành ở bên cạnh thấy vậy cũng rất khẩn trương, không khỏi tiến lên đẩy về phía trước, muốn trợ giúp hắn một tay. Đáng tiếc, dựa vào thân thể gầy yếu của nàng, mặc dù là Quy Nguyên Cảnh, thế nhưng trước mặt cổng đá này cũng chẳng qua chỉ là gió mát thổi qua đại thụ, không hề có một chút tác dụng.
Vút!
Rốt cuộc, Trác Uyên mệt mỏi thở hồng hộc, đứng thẳng lưng lên, buông tha việc cố gắng mở cổng đá này ra, lau mồ hôi trên trán, bất đắc dĩ nói: “Quên đi, xem ra cánh cổng này rất nặng, không phải lực lượng bình thường có khả năng di chuyển được.”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Sở Khuynh Thành cũng lau mồ hôi trên cổ, nhìn về phía Trác Uyên hỏi: “Nếu như không đẩy được cánh cổng lớn này, làm sao chúng ta có thể đi qua cửa thứ nhất để quay trở lại được?”
Trác Uyên nhếch miệng cười, từ chối cho ý kiến: “Đẩy ra cánh cổng này là đề mục của Minh Đế. Thế nhưng nếu như không đẩy ra được, chúng ta phải tránh khó khăn, dùng một chút thủ đoạn.”
“Thủ đoạn?”
“Đúng vậy.”
Khóe miệng xẹt qua một nụ cười xấu xa, Trác Uyên lại nhìn chăm chú về phía cánh cổng lớn kia, đồng tử ngưng tụ, trong mắt trái đột nhiên xuất hiện những tia lửa cháy màu đen: “Diệt Thế Lôi Viêm Đồng, đốt.”
Ầm!
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng nổ cực lớn, một đám lửa màu đen trong nháy mắt đã bò lên trên cánh cổng khổng lồ kia, cháy hừng hực. Trong nháy mắt, cổng đá đã bị đốt ra một cái lỗ lớn hình vuông rộng hai thước. Giống như một con chuột nhỏ, đào ra một con đường đi vào nhà vậy.
Đám hải linh thú nhìn thấy vậy, lo sợ nhìn nhau, lại đồng loạt quay đầu nhìn chăm chú về phía Trác Uyên, trong lòng đều cảm thán một trận.
Không hổ là nhân loại mà Hải Ngao đại nhân đã nhìn trúng, quả thực là không tầm thường. Đã qua nhiều năm như vậy, từ xưa đến nay chưa từng có ai mở được cánh cổng này ra, nhưng cho dù có như thế nào cũng không nghĩ tới, bây giờ lại có phương pháo mở như vậy cả. Chỉ là không biết, vượt qua cửa ải như vậy, vị đại nhân bên trong sẽ nghĩ như thế nào?
Trong lòng có chút do dự, một con hải linh thú cấp mười hai trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, chân thành nhìn về phía Trác Uyên nói: “Công tử, bên trong chính là người thủ quan, các ngươi là người đầu tiên từ cổ chí kim nhìn thấy hắn ta, chúc các ngươi may mắn.”
“Cảm tạ.”
Trác Uyên mỉm cười, ôm quyền về phía đám hải linh thú, sau đó liền lôi kéo tay Sở Khuynh Thành vẫn còn đang trong trạng thái ngây người, vui vẻ đi vào bên trong.
Nhìn bóng dáng dần dần biến mất của bọn hắn, đám hải linh thú mới đồng loạt ầm ĩ, có mấy con thì thầm với nhau, tiếng xột xoạt vang lên không ngừng: “Không phải cửa thứ nhất này là phải đẩy được cổng đá ra hay sao, mới tính là qua cửa chứ, bọn họ tiến vào như vậy có hợp lý hay không?”
“Mặc kệ có hợp lý hay không, đều sẽ do vị đại nhân ở bên trong kia đánh giá, liên quan gì đến chúng ta?”
Con hải linh thú dẫn đầu không khỏi bật cười lắc đầu, thở dài nói: “Chẳng qua dù sao ta cũng không nghĩ ra, cửa thứ nhất này còn có thể đánh nát để đi vào. Chẳng qua… Hắn lại con mẹ nó có thể đánh nát được cánh cổng đá này? Nhớ năm đó, lúc lão phu vừa mới tới nơi này, đụng đến mức đầu rơi máu chảy cũng không thể xô ra được một khe hở, không nghĩ rằng ngày hôm nay… Ha ha ha, sứ giả của Hải Ngao đại nhân thật là có bản lĩnh…”
Vừa dứt lời, đám hải linh thú còn lại cũng nhịn không được gật đầu, tràn đầy vẻ tán thưởng.
Thế nhưng, còn chưa đợi bọn họ lộ ra vẻ tôn kính, một tiếng gào thét rung trời vang lên, trong nháy mắt khi nhìn thấy cái lỗ nhỏ bị đốt cháy trên cánh cổng đá, nhịn không được kích động nói: “Các ngươi thật to gan, dám đốt một cái lỗ trên cổng của lão phu, các ngươi công khai ăn gian, không có kết quả tốt.”
Cả người đột nhiên bị kiềm hãm, đám hải linh thú liếc mắt nhìn nhau, không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.
Xem ra quả nhiên không thể làm như vậy được, vị đại nhân kia không cho phép. Như vậy thì, nếu như sứ giả đại nhân muốn thông qua cửa này, ngược lại sẽ khó hơn, htamlinh247…
Bên trong một đại sảnh trống rỗng, liếc mắt nhìn không thấy bờ, chỉ thấy một cái ghế gỗ mục nát được đặt ở ngay vị trí phía trước, bên trên có một vị đại hán què chân đang ngồi, trên mặt có râu quai nón, nhìn qua khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, nhưng ở sâu trong đáy mắt lại là sự thâm thúy vô tận, hơn nữa còn có thêm tia tức giận, nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt.
Trác Uyên vỗ nhè nhẹ vào Sở Khuynh Thành còn đang sợ hãi, tiến lên một bước, ôm quyền nói: “Tiền bối, chúng ta xông đến đây, không phải là muốn tìm đạo tràng truyền thừa cùng với bảo vật của Minh Đế, chỉ vì muốn còn sống trở về. Ngươi có đề thi của ngươi, còn ta có giải pháp của ta. Chỉ cần ta đi qua cánh cổng kia, đến trước mặt của ngươi, chẳng khác nào ta đã thắng được hơn một nửa, làm sao ngươi lại quan tâm ta thông qua thế nào?”
“Lão phu cũng không muốn quan tâm ngươi đi qua bằng cách nào, có điều ngươi phải biết rằng, nếu như ngươi có thể đường đường chính chính đi qua được cánh cổng kia, thì cửa này của lão phu cũng sẽ dễ dàng hơn.”
Đại hán kia thản nhiên cười, trên mặt lộ ra vẻ thần bí: “Chỉ tiếc, ngươi lại sử dụng thủ đoạn, như vậy ngươi sẽ khó có thể qua được cửa của lão phu. Có đôi khi trên đời, có thứ không thể làm trái được, nhất là ở thời điểm cực kỳ quan trọng, ngươi có hiểu không?”
Trác Uyên không khỏi sửng sốt, cũng nghe thấy trong lời của hắn ta có ý, nhưng cũng không hiểu rõ, không thể làm gì khác, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn, cung kính ôm quyền: “Vậy thưa tiền bối, không biết chúng ta nên làm như thế nào để vượt qua cửa ải của ngươi?”
“Rất đơn giản, đánh thắng ta.”
“Cái gì?”
Đại hán kia lạnh lùng cười, nhìn về phía hai người Trác Uyên, trêu tức nói: “Nếu như các ngươi có thể đẩy cửa tiến vào, muốn đánh thắng ta sẽ rất đơn giản, đáng tiếc bây giờ… Ha ha ha…”
“Bây giờ thì làm sao?”
Hai con ngươi ngưng tụ, lúc này Trác Uyên liền ôm quyền, quát to: “Xin tiền bối chỉ giáo.”
Vừa dứt lời, Trác Uyên đã giẫm mạnh một bước, vèo một cái, trong nháy mắt đã phóng về phía đại hán kia, Trùng Thiên Kỳ Lân Tí tỏa ra ánh sáng rạng rỡ.
Phốc!
Nhưng mà, một tiếng vang nhỏ phát ra, Trùng Thiên Kỳ Lân Tí của Trác Uyên vừa chém ra, còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra, cả người đã bị một lực lượng mạnh mẽ đánh bay ra ngoài, không biết đánh bao nhiêu cái trên không trung rồi mới té ngã, cả người dừng lại. Đợi cho đến khi hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đại hán kia vẫn thản nhiên tự đắc ngồi trên cái ghế gỗ mục nát như trước, trong mắt mang theo vẻ chế nhạo, hai đầu ngón tay khẽ cử động một chút.
Làm sao có thể?
Con ngươi không nhịn được co rút lại, Trác Uyên không khỏi sợ hãi, trong lòng cũng không nhịn được chìm xuống dưới.
Hắn vừa ra tay, chẳng qua chỉ muốn thử mà thôi, sở dĩ sử dụng Trùng Thiên Kỳ Lân Tí, bởi vì khác với các loại thần thông sát thủ khác, chiêu này chuyên dùng để tập kích bất ngờ.
Thế nhưng, chỉ mới thử tìm tòi qua một lần, cũng khiến trong lòng hắn cảm giác lạnh lẽo, một lúc lâu cũng không thể tiêu tan được.
Trong lòng hắn tất nhiên hiểu rõ uy lực của Trùng Thiên Kỳ Lân Tí, nếu như chỉ so sánh về lực lượng, Thánh Giả cũng không dám đỡ. Thế nhưng người nam nhân này lại có thể chỉ sử dụng hai ngón tay đã đánh bay hắn. Hơn nữa hắn còn không cảm nhận được bất kỳ một năng lượng nào khác, chỉ đơn thuần là lực lượng mà thôi, không ngờ lực lượng của hai ngón tay lại có thể mạnh mẽ như vậy.
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Trác Uyên tràn đầy sự nghiêm trọng, cao thủ như vậy, chỉ dựa vào thực lực bây giờ của hắn, làm sao có thể đánh bại được?
Xíu!
Nhưng mà, đúng vào lúc này, một tiếng xé gió vang lên, dương như muốn giúp đỡ Trác Uyên, chẳng biết từ lúc nào Sở Khuynh Thành đã lắc mình đi đến trước mặt đại hán kia, tung một chưởng về phía gáy của hắn ta.
“Khuynh Thành, không nên…” Trác Uyên bất giác kinh ngạc, rống to lên, nàng không phải là đối thủ của hắn, không nên chọc giận hắn. Thế nhưng một chưởng này, đã không thể thu lại được nữa rồi.
Đại hán kia khinh thường liếc mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này, không khỏi cười xòa một tiếng: “Tiểu nha đầu, ở đây không có chuyện của ngươi, đi ra ngoài.”
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại giống như mưa rền gió dữ, đại hán kia thở ra một hơi nhẹ, trong nháy mắt đã thổi Sở Khuynh Thành bay xa vạn dặm, không thấy bóng dáng.
Thấy tình huống này, Trác Uyên nhất thời hoảng hốt: “Khuynh Thành! Ngươi, ngươi thổi nàng đi nơi nào?”
“Mục đích của các ngươi đó, đạo tràng của Minh Đế.”
Lạnh lùng nhìn hắn một cái, đại hán kia không khỏi nhếch miệng cười: “Thế nào, ta là người không tệ chứ? Các ngươi muốn dùng thủ đoạn, ta cho các ngươi cơ hội để dùng thủ đoạn, giúp một người trong số các ngươi đến được nơi đó trước, không cần phải qua tam quan. Đương nhiên, một mình tiểu cô nương đó ở nơi của Minh Đế, sẽ phải chịu đãi ngộ thế nào thì ta cũng không biết, ha ha ha…”
Trong lòng bất giác rùng mình, Trác Uyên không khỏi nắm chặt hai tay, giữa con ngươi thoáng hiện ra một tia sáng màu vàng óng, sau đó liền biến mất không thấy gì nữa.
Không Minh Thần Đồng thức thứ nhất, Di Hình Hoán Vị.
Vút!
Hắc Viêm kinh khủng, giống như một con rắn độc, xoay mình vọt tới đại hán kia. Trong khoảng cách gần như thế, bất kể như thế nào hắn ta cũng không thể chạy thoát được…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất