“Đa tạ tiền bối!”  

             Trác Uyên chậm rãi đứng dậy, khom lưng cúi đầu với bóng đen dó, trong mắt lóe ra từng đạo tinh mang: “Xin hỏi tiền bối, tất cả vừa rồi xem như là ảo cảnh sao?”  

             “Tính, cũng không tính!”  

             “Đây là giải thích như thế nào?”  

             “Ảo cảnh cuối cùng là giả, nhưng vừa rồi là thật cũng là giả!” Bóng đen đó bình tĩnh lên tiếng: “Đó là dao động trái phải trong tim ngươi, dao động của quá khứ và hiện tại!”  

             Sắc mặt Trác Uyên nghiêm túc, hỏi lại: “Nếu vừa rồi ta thật sự đã chết, trong hiện thực cũng sẽ biến mất sao?”  

             “Sẽ, cũng sẽ không!”  

             “Ý này thì giải thích ra sao?”  

             “Chết là Trác Uyên, vậy người sống sót là...”  

             “Trác Liệt Uyên!” Không đợi lão ta dứt lời, Trác Uyên đã nói ngay lập tức: “Ta của bây giờ sẽ biến mất, ta của trước kia sẽ trở về sao?”  

             Bóng đen đó mỉm cười, thản nhiên gật đầu: “Có thể nói như vậy, có điều nói biến mất có hơi sai lầm, dù sao các ngươi vốn là một người. Cái gọi là người ở lại, càng chính xác hơn, không bằng nói là tâm tư đi. Tâm tư của Ma Hoàng Trác Liệt Uyên, và tâm tư của Trác Uyên hiện giờ, sẽ giống nhau sao?”  

             Trác Uyên cân nhắc kỹ lưỡng một lúc lâu, sau đó lắc lắc đầu: “Trác Uyên đến từ phàm giai, Trác Liệt Uyên là con cưng của trời ở Thánh Vực, tất nhiên tâm tư của bọn họ không giống nhau.”  

             “Nếu tâm tư khác nhau, tại sao ngươi còn muốn tiếp nhận hắn ta chứ?”  

             Bóng đen đó nhìn hắn thật sâu, không khỏi cười khẽ lên tiếng: “Ngươi phải biết rằng, tâm tư không giống nhau, ắt đạo sẽ khác nhau, hai tâm tư khác nhau quy về cùng một chỗ, rất dễ dàng gây ra mâu thuẫn rối rắm, cuối cùng sẽ xuất hiện tâm ma. Ngươi không loại trừ hắn ta, còn muốn dung nạp sao?”  

             Trác Uyên mỉm cười, không để bụng mà gật đầu: “Tâm tư con người thay đổi, bất kể là trở nên tốt hơn hay là tệ hơn, cũng không thể phủ định bản thân của trước kia. Dù sao, con đường của bây giờ đều là có bóng dáng trước kia làm nền, phủ định trước đây, là phá hủy con đường hôm nay. Giống như ta đâm hắn ta một kiếm, cuối cùng vết thương lại ở trên người ta, bởi vì chúng ta vốn là cùng một thể!”  

             “Tốt lắm!”  

             Bóng đen kia hài lòng gật đầu, không khỏi cười khẽ: “Rất nhiều Thánh Giả sau khi công thành danh toại, đã lãng quên bóng dáng của bản thân trước kia, thậm chí cố ý xóa bỏ nó, chỉ một lòng một dạ theo đuổi Đế Cảnh cao xa, lại không ngờ rằng, cách làm như vậy sẽ khiến bọn họ loại bỏ nền móng của đạo trong lòng. Đạo của mỗi người đều là để lại dấu vết từ lúc ban đầu, hủy diệt dấu vết này đi, sẽ không có cách nào thành đạo được. Cho nên, đây là một nguyên nhân mà Thánh Giả của hiện giờ lại nhiều vô số kể, mà Đế Cảnh lại quá ít!”  

             “Vãn bối xin tiếp thu!” Trác Uyên khom lưng cúi đầu, chân thành nói.  

             Bóng đen kia thản nhiên gật đầu, chậm rãi bay đến trước mặt Trác Uyên, một ngón tay duỗi ra, chạm vào trán Trác Uyên, hào quang bảy sắc lóe ra: “Nếu như lúc ngươi mở mắt ra, trở thành Trác Liệt Uyên, vậy lão phu sẽ tiễn ngươi trở về làm Ma Hoàng của ngươi, nhưng may mà ngươi vẫn là Trác Uyên, đây là bằng chứng vượt cửa ải của ngươi, ha ha ha...”  

             Thân mình Trác Uyên chấn động, cảm thấy trong lòng lại sáng tỏ hơn một mảnh, dường như cảm ngộ được nhiều hơn, thể xác và tinh thần khoan khoái dễ chịu. Đợi qua một lúc, sau khi thích ứng, hắn cảm thấy tâm tình của mình lại tăng lên, sau đó chắp tay nhìn về phía bóng đen, nói: “Vậy thì tiền bối, ta có thể đến cửa thứ ba chứ?”  

             “Tất nhiên, ta tiễn ngươi đi!”  

             Vung tay lên, một tiếng rào rào vang lên, trước mặt Trác Uyên xuất hiện một cánh cửa đen nhánh. Trác Uyên xem xét kỹ lưỡng một lúc lâu sau, vẫn chưa thấy rõ là thứ gì, bỗng cảm thấy sau lưng bị người ta đẩy, giữa tiếng kinh hô, trong nháy mắt đã ngã vào bên trong cánh cửa tối như mực đó, chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết.  

             Sau đó, bóng đen đó lại vung tay lên, cánh cửa màu đen cũng tan biến thành hư vô.  

             Soàn soạt!  

             Đúng lúc này, hai tiếng xé gió vang lên, lão giả đưa đò và đại hán ở cửa thứ nhất cũng đi đến nơi này, thấy Trác Uyên đã rời đi, mới vui vẻ gật gật đầu.  

             “Xem ra... hắn cũng vượt qua cánh cửa này rồi, ta còn thực sự sợ hắn sẽ quay về đường cũ, chỉ giậm chân tại chỗ thôi!”  

             “Đúng vậy, dù sao Trác Uyên của bây giờ là Trác Liệt Uyên năm đó!”  

             Phía sau, bóng đen kia thở ra một hơi rất dài, giống như có chút may mắn nói: “Ta cũng lo lắng, cuối cùng hắn sẽ biến thành Trác Liệt Uyên, vậy chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc. Phải biết rằng, Trác Liệt Uyên là người tu Ma Đạo thuần túy nhất, hơn nữa là loại Tiểu Ma hẹp hòi này, không phải đạo Đại Ma, không thể thấu hiểu tinh túy của Thiên Ma Đại Hóa Quyết, cũng không thể truyền thừa đạo chính thống của chúng ta. Nếu là cuối cùng, Trác Uyên vẫn mang địch ý với bóng dáng của hắn trước đây, không hề mở rộng cửa lòng tiếp nhận mà nói, ánh mắt và lòng dạ sẽ lại hẹp hòi, không thể biển nạp trăm sông. May mắn, vô cùng may mắn rồi...”  

             Nghe được lời này, hai người kia cũng gật đầu cho là đúng, tên lão giả đó lại nói: “Rất nhiều người tự mình làm những chuyện này, cảm thấy là chuyện theo lẽ thường, nhìn thấy người khác làm, lại tìm mọi cách lật đổ. Ai ngờ, những người đó đúng là bóng dáng của mình, bản thân cũng đang là bóng dáng của bọn họ. Chê cười người phàm ngu dốt, mãi mãi đắm chìm trong bóng dáng, chẳng khác nào tự mình tranh chấp với bản thân. Trác Uyên có thể nhìn thẳng vào bản thân hiện tại, có năng lực bao dung bản thân của trước đây, trở thành đại đạo, cuối cùng khổ tâm của chúng ta cũng có dấu hiệu rồi!”  

             “Nói trước đừng nói sớm, nhưng mà hắn còn phải vượt qua một cửa nữa, cuối cùng còn có khảo nghiệm của Minh Đế. Nếu như ở giữa có lối rẽ gì đó, chúng ta sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ như trước, người thắng cuối cùng chỉ sợ cũng là Thiên Đế thôi!”  

             Đại hán đó chậm rãi khoát tay áo, vẻ mặt lại nặng nề như cũ. Hai người còn lại nghe thấy vậy, cũng không nhịn được thở dài một hơi mà gật đầu.  

             Ầm ầm ầm!  

             Bỗng nhiên, một tiếng nổ phát ra, ba người đồng thời ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắc mặt càng nặng nề hơn.  

             “Minh Hải này có đại đạo Đế Cảnh của bốn người chúng ta chống đỡ, nhiều năm như vậy trôi qua, cả Thiên Đế cũng không thể làm gì chúng ta được. Nhưng mà bây giờ, bên trong bốn đạo, đã có hai đạo truyền ra ngoài. Hiện giờ, Minh Đế tấn công kết giới của Minh Hải, không biết còn có thể chống đỡ bao lâu, hy vọng có thể chống đỡ đến trước khi truyền đạo hoàn thành thôi!”  

             Ầm!  

             Vừa dứt lời, một tiếng nổ lại phát ra trên bầu trời, kéo theo toàn bộ biển cả không ngừng sục sôi, tất cả linh thú dưới biển đều run rẩy trốn tránh, kể cả cấp mười hai cũng giống vậy...  

             Á!  

             Tiếng kêu sợ hãi quen thuộc lại vang lên, một tiếng bùm phát ra, bóng dáng của Trác Uyên lại rơi xuống một nơi kỳ quái, hơn nữa, chỗ này còn đặc sắc hơn so với hai nơi trước đó.  

             Nơi này lại bày đầy quạt gió, ngựa gỗ, xích đu, ghế lắc, đủ loại... đồ chơi của trẻ con!  

             Da mặt Trác Uyên không nhịn được co rúm lại, trong lòng không nói nên lời, đồng thời trên mặt cũng tràn đầy nghi ngờ.  

             Cửa thứ nhất là một cánh cửa lớn bằng đá, người phàm khó có thể đẩy ra, đạo được truyền là Lực Bá Đạo; cửa thứ hai là dẫn bản thân vào cõi lòng, nhìn thẳng vào kiếp trước kiếp này, ổn định tâm tình, rèn luyện là Đạo Tâm.  

             Mặc dù cách làm của hai vị tiền bối đều khác hẳn so với người thường, tự trải nghiệm, đến thì làm chính mình, nhưng lại không mất đi phong cách quý phái, tiền bối cao nhân mà. Nhưng mà sao cửa thứ ba lại như thế này, chỗ vui chơi của trẻ con sao?  

             Một trăm năm trước, ta đã không mua thứ đồ này cho Tiểu Tam Tử rồi, được chứ?  

             Trong lòng không ngừng oán thầm, nhưng Trác Uyên cũng không dám ngông cuồng tự suy đoán, chỉ quan sát xung quanh, hình như không có bóng người gì, mới cao giọng kêu lên: “Xin hỏi nơi này là cửa thứ ba sao? Không biết vị tiền bối nào trông coi, có thể xuất hiện gặp mặt không?”  

             Yên tĩnh, không hề có âm thanh!  

             Trác Uyên khó hiểu, tìm tòi khắp nơi, lại không thấy một bóng người như trước.  

             Soạt!  

             Bỗng nhiên, một bóng đen hiện lên sau lưng hắn, Trác Uyên hoảng hốt, quay đầu lại nhìn, trống rỗng, không hề có gì hết.  

             Đùng!  

             Lại một tiếng vang nhỏ xuất hiện, có người vỗ sau lưng hắn. Trác Uyên bất ngờ quay đầu lại, vẫn không nhìn thấy gì như trước, bất giác bật cười: “Tiền bối, ngài cũng đừng đùa giỡn tại hạ, với thực lực của ngươi, ngươi chơi đùa chết ta, ta cũng không có cách nào đâu!”  

             “Ha ha ha... Nhiều năm như vậy đã không ai đến rồi, ta cũng buồn muốn chết, sao lại nỡ chơi chết ngươi chứ?”  

             Bỗng nhiên, một giọng nói trẻ con vang lên bên tai, Trác Uyên giật mình, vội vàng quay đầu nhìn, vẫn không nhìn thấy gì như cũ, bất giác nhíu mày lại: “Tiền bối, không biết muốn vượt qua cửa thứ ba thì phải làm sao, cũng là đánh bại ngài sao?”  

             “Đánh bại ta làm gì?”  

             Một tiếng cười vui vẻ vang lên, giọng nói trẻ con đó lại phát ra: “Ngươi muốn vượt qua cửa này, đầu đề vượt cửa ải này là chơi bịt mắt bắt dê, ngươi tìm được ta, ta sẽ cho ngươi qua cửa ải, thế nào?”  

             Chơi bịt mắt bắt dê?  

             Lông mày Trác Uyên nhướng lên, ngạc nhiên nói: “Chuyện này quá tùy hứng rồi!”  

             “Tùy hứng? Ngươi cảm thấy tùy hứng sao?”  

             Đứa trẻ đó không khỏi ngẩn ra, dường như cũng hơi sửng sốt, suy tính một lúc, lại nói: “Vậy chơi người gỗ đi, ngươi thắng sẽ qua cửa!”  

             Em gái ngươi, đầu đề qua cửa ải có thể tùy tiện sửa bậy sao? Cũng mẹ nó không quá nghiêm cẩn rồi. So với bóng dáng của hai vị tiền bối trước đó, đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược mà.  

             Đây... là người trông coi cửa thứ ba sao?  

             Da mặt Trác Uyên không khỏi hung hăng co rúm lại, bất đắc dĩ lắc đầu, bật cười nói: “Tiền bối, ngài có thể đừng nói đùa không? Tuy rằng ta cũng rất muốn qua cửa ải, nhưng có phải đầu đề này của ngài rất không tôn trọng ta không?”  

             “Tôn trọng? Tiểu tử ngươi mới mấy tuổi, lại muốn ta tôn trọng chứ?”  

             Bỗng nhiên, cuối cùng bóng dáng kia cũng xuất hiện trước mặt Trác Uyên, là một tiểu nam hài bảy tám tuổi. Có điều mặc dù nhìn qua lão ta là tiểu nam hài, nhưng sâu trong đáy mắt cũng lộ ra thâm thúy, khuôn mặt lại vô cùng cao ngạo, liếc xéo Trác Uyên không tha, lỗ mũi cũng giống như sắp lên trời rồi.  

             Nhìn thấy lão ta, Trác Uyên có một cảm giác cực kỳ quỷ quái, giống như lần đầu tiên gặp được Tiểu Tam Tử ở Thiên Vũ vậy.  

             Đúng thế, khi đó hắn cũng xưng tiền bối với Tiểu Tam Tử, nhưng mà đối mặt với một đứa trẻ bất kể là tư tưởng hay là ngoại hình vẫn chưa thoát khỏi non nớt, hắn thật sự không mở miệng được.  

             “Ấy, tiền bối cũng là Thánh Thú chết thảm sao?”  

             “Xí, Thánh Thú gì chứ, lão tử là nhân loại!”  

             Đứa trẻ kia bĩu môi khinh thường, hừ nhẹ một tiếng, kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “Tiểu tử kia, danh hào đệ nhất thiên tài ở thời Thượng Cổ, ngươi từng nghe đến chưa?”  

             Ấy... đệ nhất thiên tài?  

eyJpdiI6IjBDVHc3ZnNaZkhWK2tUaTZUTUF6Vnc9PSIsInZhbHVlIjoibW5hVnJENFwvdnFyTHRlbUUxelJxZEUyZkJcL3c0MExiU1ZHRUdcLzhXelJSVUMrT2dzOHNGekswYktrVFN2YVA0Wk92S29MRjhOVUh3MmplVytEWUR4cENXNGZISTNzZmViclNqY3lsS0dnWkdQRklqcWhwMENPZTZJUldxVStXQ1R2cUtsS0dcL0QxMEthMW5UMHF5Z05NZXV1dmh6WCtlM2RIYVRYTWNFVkhlNHlobHV1SEc2cUIrbmVcL093dlJIbitEdlJXTmlnSHJwaXBrUzIwTm1QNkVKRjBPR3N0dWh6eFhRbnRuRElObjMwNGJKN0NpXC9RMVNRRDMrNlZOR1wvcFAzSStST2Z2Uk10dG1BaUFmS29DaStMVlE1ejlTc2VLQUV5WFB1WldjbVRuTUtBN2ZxMlJHNjZydkNqZStoQTRZY0NiWkRUVm8zb0UyK0RHMFpkYnhDaXBsdlRIbzVPck1PaWNLb3lXdmhGWlZZV3RYNEhyV29LaEZyMDEwTVQ4MXNxSW1yVzlpaUZXd21cL3AzTm12eW1iVUx3ZVpYMTE4UUV5YnlicDFcL3g1T01hNCtiQ25VRjZJWFVOWkduUFpCRlh6Qkw2MFU4TE9ZdDFKZ1d3MUhjdmc9PSIsIm1hYyI6IjBlYTFlYzBiODRmNzVkZWM5NzUwOWU3NDgwYWI1MDA2NDRkMTNkMjI4OGQ5NzY4Mzk2MGM0MzMyM2I0ZGZiNDkifQ==
eyJpdiI6IkExZEtwUlIzTkdkZncxUlBHbVZQQlE9PSIsInZhbHVlIjoiZFBFWDd5VFhcL2FPTVdzMGVnemVEN2NVcjVoNXUwNE5EZUF2YzJtb3RZREFmbGlTcFwvOFU0elZHc2JINFNRTnVhMmVjTXk5ZUFjTUxpb21GZUp0eFBndnBLZEs1bm1pXC9wSTBQWVlHTjdPcmdVdklPOTFuOTJ3RVpcL1wvUEdoOTA3RWtmTUg0cVVJT3ZqXC9ZOEJPcFRCWTBETDJ1MUQwNzNEUDFYZkxhZjc0ZTM2TUQ3NkNlbVYyWlBySTFIelwvS0p0S0VzYlwvSUppakIwTTZuQVNOZUxkUm5RYXJNWHQwYUVOckJ3SHJaMmdQS2t1ZWNGbFpJVlppT0R5Q1pIRzRJXC9Na1k0MjRIZkVhR0pUdVhySll6eDlXNTV6RmVLd0t3NTZkTVlXSUhkM0ljQlh5a3hIblwvZUdINCtNQjVDUmE5NFwvYlp5MWF4aDRPY2VnbHozQnU1SVNpcW9CUjZtTVZjaFFwVzB1N1FtSWpRc1JiNkdkY1hPbGVmWTJYRmVcL0o3QnNVIiwibWFjIjoiZGNkMDI2MDM2ZGI1NDJmODA0NmU2NzBhMjYwNTM3YzY2YmJlMTRkYTMwMGYwYmVmNzg3ZmU2MDM5MGY3ODAxMCJ9

             Đứa trẻ kia khó chịu lắc lắc đầu, vẻ mặt đắc ý: “Thiên tài là loại người thiếu niên đắc chí, thanh niên đắc chí, lão niên đắc chí không giống như người bình thường. Ngươi xem xem ta mới mấy tuổi, gương mặt như thế, vóc người như vậy, trẻ tuổi dứt khoát như thế, ngươi cảm thấy ta còn không được tính là thiếu niên đắc chí sao? Thiên Đế lão ta há có thể sánh được với ta? Lão ta cùng lắm chỉ duy trì khuôn mặt tuổi hai mươi, nói cách khác, lão ta đến hai mươi tuổi mới đắc chí, tu luyện đến trình độ nhất định, vẻ mặt không già đi. Nhưng mà, ngươi nhìn ta đi, tám tuổi đã đắc chí, ai là thiên tài hơn? Hừ hừ!”

Ads
';
Advertisement
x