Trác Uyên nhìn lão ta thật sâu, suy nghĩ một chút, bỗng dưng hoảng hốt: “Nghe nói trong Thập Đế, Đồng Đế đứng hàng cuối cùng là thiếu niên đắc đạo, chẳng lẽ ngài là...”
“Này, ngươi có thể bỏ đi bốn chữ đứng hàng cuối cùng được không!”
Da mặt không nhịn được hung hăng co rúm lại, Đồng Đế bất đắc dĩ nhìn hắn, bĩu môi khinh thường: “Đều là Đế Quân như nhau, nếu nói đến người hoàn hảo nhất, nhất là ba lão gia hỏa Thiên Đế đó, còn không biết xấu hổ mà thêm vào tam Đế mạnh nhất ở phía trước, hết lần này đến lần khác đến người như ta, lại thêm vào cuối cùng, các ngươi không thể thêm vào thiên tài nhất gì đó sao? Có phải ức hiếp ta còn nhỏ hay không?”
Trác Uyên mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó cung kính cúi lạy: “Thật xin lỗi, Đế Quân, tại hạ nói sai rồi. Nhưng mà cho dù vậy, ngài cũng coi như ở vị trí Đế Quân đỉnh cao rồi, hiếm có người theo kịp, cho dù là thêm hai chữ này, cũng là hàng vạn hàng nghìn người thúc ngựa cũng không sánh bằng!”
“Ta chỉ không thích nghe các ngươi nói hai chữ này, khiến ta giống như kém hơn nhiều so với chín lão gia hỏa đó, hừ!”
Đồng Đế tức giận bất bình, hai lỗ mũi phun ra hai luồng khí thô, sắc mặt hơi sa sầm, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên cũng không hiền lành gì, lạnh lùng quát: “Này, tiểu tử, ngươi đến vượt cửa ải sao?’
“Ấy, vâng!”
“Không cần xông xáo nữa, ngươi trở về đi, không thông qua!”
“Tại sao, ta còn chưa bắt đầu mà...”
“Còn hỏi tại sao à, bởi vì ngươi nói hai chữ đó, ta nói không vượt qua là không vượt qua, ngươi xông xáo cũng vô ích thôi, hừ!” Đồng Đế hung hăng trợn mắt nhìn hắn, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, hừ nhẹ lên tiếng: “Dám nói ta cuối cùng, ta để ngươi mãi mãi ở trong Minh Hải, cô độc sống hết quãng đời còn lại!”
Nghe được lời này, Trác Uyên nhất thời không nói nên lời, dở khóc dở cười.
Mặc dù dáng vẻ của Đồng Đế này là trẻ con, nhưng lại là Đế Quân tu luyện qua vô số năm tháng, khác hẳn với lúc trước gặp được Cổ Tam Thông, là lão quái vật nghiêm túc, cũng không phải còn nhỏ nữa, sao vẫn còn tính nết của trẻ con chứ?
Thật không hiểu lão ta xưng Đế thế nào, đạo chính thống mà lão ta lĩnh hội là cái gì!
Nhưng mà mặc kệ như thế nào, bây giờ lão ta cố ý làm khó, bản thân cũng không có cách nào khác, đành phải dùng biện pháp dỗ dành Tiểu Tam Tử lúc trước, bắt đầu dỗ Đế Quân trẻ tuổi này. Ai bảo bọn họ đều giống nhau, sau khi mài giũa qua năm này tháng nọ vẫn là tính nết trẻ con chứ?
“Ấy, Đế Quân, vừa rồi vãn bối có nhiều xúc phạm, miệng không lựa lời. Thật ra, trong Thập Đế, vãn bối khâm phục nhất là Đế Quân ngài.”
Trác Uyên bày ra cái mặt mo, cười rạng rỡ, a dua lên tiếng: “Ngài ngẫm lại đi, từ xưa đến nay, ai có thiên phú cao như ngài đâu? Nhiều năm như vậy trôi qua, ta vẫn chưa từng gặp người trẻ tuổi đắc đạo. Cho dù là nghĩa tử Cổ Tam Thông kia của ta, lúc trước gặp được cũng là bởi vì Thánh Thú còn nhỏ, mới nhìn thấy tu vi cao thâm, bây giờ không phải cũng trưởng thành rồi sao. Chỉ có ngài, gương mặt trẻ con không già, truyền thuyết cả đời, những Đế Quân khác thúc ngựa cũng không theo kịp ngài nữa. Ước chừng bọn họ cũng ghen tị với tài hoa của ngài, mới cố ý chèn ép, xếp ngài vào hàng cuối cùng. Theo như ta thấy, ngài mới là người đứng đầu Thập Đế thật sự!”
Đồng Đế trố mắt nhìn về phía Trác Uyên, lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Thật sao?”
“Còn thật hơn so với vàng ròng bạc trắng, chỉ bằng dáng vẻ ngây thơ chất phác này của ngài, chín Đế còn lại thúc ngựa cũng không sánh bằng, ta nghĩ, bây giờ bọn họ còn đang ngưỡng mộ ghen tị với ngài đó, ha ha ha...”
Trác Uyên nhếch miệng cười, đúng là đang trợn mắt nói dối. Tuy rằng tuổi trẻ đã đắc đạo, quả thực khiến người ta ngạc nhiên, trước chưa từng có cổ nhân, sau không có người tới. Nhưng mà, vị cao thủ này muốn làm một hình nhân không trưởng thành cả đời sao?
Thiên phú của Đồng Đế này lại quá cao, bây giờ muốn trưởng thành cũng không lớn được, chỉ có thể tự mình an ủi bản thân, chín Đế khác há có thể ngưỡng mộ một cái đinh năm tấc như vậy chứ?
Đừng nói chín vị đó, cho dù là Ma Hoàng như Trác Uyên cũng không muốn biến thành dáng vẻ này, tuy rằng lão ta là Đế Quân!
Đồng Đế này hài lòng gật đầu, quả nhiên người cũng như tên, rất ngây thơ, còn tương đối hưởng thụ những lời nịnh nọt này của hắn, vừa rồi sắc mặt còn u ám, lập tức cười toe toét, gật đầu liên tục: “Ừ, tiểu quỷ như ngươi vẫn có chút kiến thức. Cũng được, muốn vượt ải phải không, ta thành toàn cho ngươi. Vốn nghe ngươi vừa mới khen ta, ta để ngươi trực tiếp vượt qua cũng không thành vấn đề. Nhưng mà có nói như thế nào, ta cũng là người trấn giữ cửa ải thay lão đầu Minh Đế kia, như thế nào cũng phải ra một đầu đề, theo nguyện vọng, bằng không sẽ không dễ giải thích với lão ta!”
“Đúng đó, đúng đó, xin tiền bối chỉ dạy!”
Trác Uyên gật đầu liên tục, trong lòng vui vẻ. Hai cửa trước, mặc dù hắn đã trải qua nguy nan, nhưng đều có thu hoạch rất lớn. Một cửa cuối cùng này, hắn cho rằng chắc là cũng có không ít lợi ích, trong mắt cũng tràn ngập vẻ hy vọng.
Đồng Đế nhẹ nhàng bước hai bước, khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: “Như vậy đi, ta cũng không làm khó ngươi, chúng ta chơi trò chơi bắt người, nếu như ngươi có thể bắt được ta, sẽ vượt qua cánh cửa này!”
“Ấy...”
Trác Uyên bất giác dừng lại, da mặt co rúm, bật cười lắc đầu: “Đế Quân, đây... có phải rất đơn giản hay không? Không biết một trò chơi trẻ con như vậy, ngài có ý nghĩa sâu xa gì sao?”
“Có thể có ý nghĩa sâu xa gì chứ, giúp ngươi vượt ải đó?”
“Vâng... chỉ là vượt ải à...” Trác Uyên nhẹ nhàng gãi hai má, trong lòng có chút mất mát. Lúc trước, hắn sợ cửa ải quá khó khăn, bản thân không qua được, bây giờ lại sợ cửa ải quá dễ dàng, bản thân lại không thể học được cái gì.
Ài, bản thân thật đúng là hèn hạ mà!
Đồng Đế đã sớm nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, không khỏi cười khẽ, buồn bã nói: “Sao nào, muốn tăng độ khó lên sao? Có thể đó. Vẫn là trò chơi như nhau, ta để ngươi cũng không vượt qua nổi cửa ải này cả đời, hừ hừ!”
Trong lòng Trác Uyên hoảng sợ, lại nhìn chằm chằm lão ta, dường như có chút giác ngộ.
Thông qua hai cửa trước, hắn đã nhìn ra, những Đế Quân này đều là giấu tài, phía sau những hành vi nhìn như vô lý, tất sẽ có ý nghĩa sâu xa. Có lẽ, trò chơi nhỏ này cũng không phải nhìn qua đơn giản như vậy.
Nghĩ đến đây, con ngươi Trác Uyên co lại, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc mà gật đầu.
“Như vậy, mời tiền bối chỉ giáo!”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên Trác Uyên giơ tay ra, muốn bắt lấy bóng dáng nhỏ gầy của Đồng Đế.
Soạt!
Nhưng mà, lóe một cái, bóng dáng của Đồng Đế đã lập tức biến mất không thấy đâu. Đợi đến khi xuất hiện lại, đã đi tới sau lưng hắn, ngồi trên một con ngựa gỗ lắc tới đưa lui, vui cười liên tục: “Thế nào, ngay cả một mảnh góc áo của bản Đế cũng không với tới, ngươi còn cảm thấy đơn giản sao?”
Vù!
Nhưng mà đột nhiên, lại lóe lên một cái, trong nháy mắt, bóng dáng của Trác Uyên cũng biến mất không còn dấu vết, đồng thời một bàn tay mạnh mẽ bắt về phía đầu vai Đồng Đế.
“Tất nhiên ta biết chứ, với bản lĩnh của Đế Quân, cho dù sớm đã đè ép rất nhiều, cũng không phải một chiêu của ta có thể bắt được!” Một tiếng cười khẽ vang lên từ sau lưng Đồng Đế, mắt phải của Trác Uyên lóe lên một vầng sáng màu vàng, một bàn tay đã sắp chạm đến đầu vai của Đồng Đế.
Có điều, dường như có chút không yên tâm, ngay sau đó, Trác Uyên còn nói khích: “Đương nhiên, nếu Đế Quân dùng thần thông gì đó mà nói, hiển nhiên vãn bối có bắt ngàn vạn lần cũng không bắt được ngươi!”
“Phép khích tướng?”
Trong mắt Đồng Đế hiện lên một tia tinh mang, khóe miệng hơi nhếch lên thành nụ cười quỷ quái: “Ngươi yên tâm, lúc chơi trò chơi, bản Đế rất nghiêm túc, sẽ không phá hỏng quy tắc. Nhưng mà dù vậy, ngươi thật sự có thể bắt được sao? Ngươi đúng là một tên tiểu tử âm hiểm, ha ha ha...”
Ngựa gỗ nhẹ nhàng lay động, Trác Uyên nhìn thấy bóng dáng trước mặt phóng đi, cũng lắc mình theo, càng ngày càng trống rỗng. Cuối cùng không hiểu tại sao, bàn tay sắc bén này của hắn, đúng là đã kề sát đầu vai của Đồng Đế, mà ngay cả một mảnh quần áo của người ta cũng không chạm đến.
Sao lại có thể, gần trong gang tấc, vậy mà không bắt được sao?
Con ngươi Trác Uyên không nhịn được co rụt lại, trong lòng kinh hãi. Đồng Đế còn đang ngồi trên ngựa gỗ lắc lư, phát ra tiếng cười chế nhạo: “Lần này ta vẫn chưa di chuyển, ngươi vẫn không bắt được ta như trước sao? Ha ha ha...”
Vừa dứt lời, Đồng Đế bước một bước, trốn đi, lại lẻn đến bên kia, ngồi trên một cái giường lắc lư, trên mặt đều là vui cười.
Trác Uyên quay đầu nhìn chằm chằm, sắc mặt có chút nặng nề. Thân pháp của Đồng Đế này quá quỷ quái, vừa rồi hình như là lợi dụng của ngựa gỗ đó dao động chênh lệch một li, đã lệch khỏi tay hắn. Phần nắm vững chi tiết này đúng là khiến người khác thán phục, không hổ là Đế Cảnh. Mặc dù đã áp chế thực lực của mình, dựa vào tâm tình và kiến thức, vẫn còn sắc bén như vậy, khác hẳn so với người thường.
Mí mắt Trác Uyên không khỏi run lên, đột nhiên mắt phải chớp động hào quang màu vàng: “Không Trệ!”
Vù!
Một đạo không gian dao động chấn vang , không gian của Đồng Đế đọng lại. Trác Uyên không nói hai lời, lại ra tay, bắt lấy lão ta, chỉ là đợi đến khi hắn đi đến trước mặt Đồng Đế, bàn tay vung về phía trước cũng lập tức bắt lấy khoảng không. Cả người Đồng Đế đã biến mất không thấy trong nháy mắt.
Ảo ảnh?
Trong lòng Trác Uyên lộp bộp một chút, không nhịn được nghĩ thầm.
“Ta cũng không dùng thần thông gì, chỉ là trước khi ngươi ra chiêu, ta đã trốn đi rồi!”
Lúc này, giọng nói non nớt của Đồng Đế đã vang lên phía sau hắn, Trác Uyên thình lình quay đầu lại, cũng chợt phát hiện, không biết từ khi nào, Đồng Đế đã ngồi trên một chiếc xích đu, hai chân nhỏ không ngừng đong đưa, khóe miệng mang theo ý cười lạnh nhạt.
Thật nhanh!
Trong lòng Trác Uyên nặng nề, càng thêm thán phục. Nào ngờ cao thủ cấp Đế này, mặc dù thực lực bị đè ép, tốc độ còn nhanh hơn so với Không Minh Thần Đồng của hắn. Quả nhiên, tu vi Đế Cảnh và cao thủ bình thường, không phải kém một hai điểm. Ngoại trừ thực lực bản thân ra, đối với lĩnh ngộ đạo của từng người, tiến tới phân biệt vận dụng sức mạnh, cũng chênh lệch rất rộng!
Nghĩ đến đây, trong mắt Trác Uyên chiến ý càng sâu, dưới chân bước một bước, hung hăng lao về phía Đồng Đế, trong mắt hào quang của Không Minh Thần Đồng lấp lánh rực rỡ, cả người Trác Uyên cũng không ngừng lấp lóe, hai bàn tay nhẹ nhàng bay múa như một cái lưới lớn, trùm về phía thân thể của Đồng Đế.
Nhưng mà, thân thể của Đồng Đế cũng dần dần mờ ảo hơn, lúc thì cao, lúc thì thấp, xuyên qua tấm lưới lớn, tiếng cười chế nhạo lại liên tục bên tai mà không dứt.
Trong chốc lát, chỉ thấy ở nơi tràn ngập đồ chơi này, hai bóng người một lớn một nhỏ biến hóa khôn lường hàng vạn hàng nghìn, tuy đuổi lẫn nhau, cho đến hai canh giờ sau, vẫn không hề có kết quả như trước.
Cuối cùng, Trác Uyên mệt đến đầu đầy mồ hôi, thở phì phò, cũng không chạy nữa. Đồng Đế vẫn còn vui cười như trước, lắc đến lắc đi trên xích đu: “Tiểu quỷ, sao ngươi chơi một trò chơi cũng mệt thế. Ngươi nhìn ta đi, bây giờ vẫn chưa thở dốc đâu!”
Nói nhảm, ngươi là Đế Quân, chuyện này có thể so sánh sao?
Trong lòng Trác Uyên oán thầm một trận, cũng không nói nên lời.
“Ài, nhưng mà chỉ là một trò chơi bắt người mà thôi, âm mưu quỷ kế, đủ loại vũ kỹ đều sử dụng ra rồi, ngươi không mệt mới là lạ đó!” Đồng Đế lại nhìn hắn thật sâu, không khỏi thở dài lên tiếng: “Tiểu tử, biết động vật có thể tuyệt đối phát hiện hang của chuột là con gì không?”
Lông mày Trác Uyên nhướng lên, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mèo?”
Cả người Trác Uyên chấn động, suy xét kỹ càng, hình như đã có điều hiểu ra...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất